Chương 210: Quỷ Lỗi
Tuyệt đối là ngụy dị, 5 người gần như vô ý thức dụi mắt! Làm sao có thể chứ?
Làm sao có thể chạy thoát dễ dàng như vậy? Phải biết rằng, hỏa lực của 5 người bọn họ bao phủ cả 1 khu vực, mà không phải đơn thuần nhắm vào cái quang giáp tên hề này. Theo lý, tuyệt đối không thể nào dễ dàng chạy thoát như vậy. Nhưng sự thật lại rành rành xảy ra trước mắt bọn họ, cái quang giáp tên hề này lại, lại chỉ dựa vào 1 cái đổi hướng liền thoát ra.
Điều này hoàn toàn trái với lẽ thường!
Tần Tá đã hoàn toàn ngây ngốc! Tự cho rằng ánh mắt mình sắc bén, hắn lại chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy quang giáp tên hề trước khi đổi hướng, có 1 động tác làm mơ hồ rất có tính lừa gạt, động tác này quả thật quá nhanh, hắn không hề hoàn toàn nhìn rõ. Nhưng hắn biết quang giáp quang giáp tên hề thành công rồi, thành công không cần phải bàn cãi. Tu dưỡng chiến thuật thế này, làm hắn, 1 giáo sư sư sĩ, cũng cảm thấy mồ hôi ra đầy mặt.
Biểu hiện tiếp theo của quang giáp tên hề này sau đó lại làm 5 người toàn thân giống như ngâm trong nước băng lạnh thấu xương.
Quang giáp tên hề lòe loẹt buồn cười lúc này lại làm mọi người cười không nổi. Lại là 1 cái đổi hướng cực kỳ ngụy dị, chỉ thoáng 1 cái, 5 người không khỏi nhao nhao di động vị trí của mình, giữ vững thế hợp vây đối với quang giáp chú hề.
Quang giáp chú hề lại bỗng nhiên xoay người 1 cái, khéo léo thoát khỏi vòng vây của 5 người, ngược lại lao tới gần cái quang giáp bên cạnh. Điều này làm trước Tần Tá vẫn luôn quan tâm tới sự phát triển bên này sáng lên, đẹp quá! Trong lòng nhịn không được khen ngợi, cái đổi hướng xoay người vừa rồi đó quả thật là quá đẹp! Đây là 1 cái xoay người Thomas tiêu chuẩn như sách giáo khoa. Vô luận là động tác kỹ thuật, hay là nắm bắt thời cơ đều không thể chỉ trích gì được.
Cho dù là mình, Tần Tá cũng không xác định mình có thể làm được hoàn mỹ như vậy.
Một loạt động tác vô cùng tự nhiên, có thể gọi là hoàn mỹ làm người ta ưa thích trong mắt Tần Tá của quang giáp tên hề này, trong mắt 5 người lại hoàn toàn không giống như thế.
Ngụy dị khó lường, phảng phất lộ ra quỷ khí âm u, giống như u linh. Mà quang giáp lòe loẹt vốn dĩ buồn cười trong mắt 5 người cũng lộ ra vài phần đáng sợ. Một tên hề ngụy dị nhảy vũ điệu cũng ngụy dị giữa 5 người, đây tuyệt đối là 1 cảnh tượng làm người ta phát lạnh trong lòng.
Tốc độ của Quỷ lỗi cực nhanh, giống 1 mũi tên bắn về phía cái quang giáp gần nhất trong 5 cái. Diệp Trùng thế nào mà không hiểu tính quan trọng của tốc độ đối với quang giáp, cho nên cho dù là thứ mình nhất thời làm chơi, Diệp Trùng vẫn trang bị cho nó động cơ khá mạnh.
Thần sắc Diệp Trùng bình tĩnh, chiến đấu thế này đã không sao làm hắn hứng thú lên. So với Hắc giác, Tông sở, bọn họ quả thật kém quá xa. Nhưng Diệp Trùng vẫn không có thói quen xấu là coi thường, cho dù đối phương rõ ràng yếu hơn mình, hắn vẫn duy trì bình tĩnh. Chỉ là không giống khi chiến đấu với Hắc giác, trong sự bình tĩnh này lại có chút ung dung.
Động tác tránh né của Diệp Trùng lúc này lại là 1 loại động tác né tránh kết hợp Vô tự ba hình khiêu dược và đổi hướng trùng lặp trong cự ly ngắn mà thành. Đối phương là quang giáp loại đánh xa, Diệp Trùng không muốn bị đối phương bắn trúng, mặc dù Quỷ Lỗi không hề yếu ớt như người ta tưởng tượng.
Năm hải tặc muốn khóa Diệp Trùng không khỏi đột nhiên biến sắc, bọn họ phát hiện mình thế nào cũng không sao khóa được cái quang giáp tên hề ngụy dị trước mặt này. Liên tục bắn vài phát, lại phát hiện mỗi lần đều không bắn trúng. Năm người phiền não trong lòng, tài bắn của mình cũng khá chuẩn a, hôm này xui xẻo gì vậy chứ, 1 phát cũng không trúng.
Người càng kinh hãi hơn là Tần Tá ở bên cạnh, hắn chính là giáo sư của khoa sư sĩ, trong mấy người này, không ai hiểu rõ hơn hắn giá trị mấy động tác vừa rồi đó của quang giáp tên hề này.
Đáng sợ a! Đáng sợ quá! Bây giờ, ngay cả trong ánh mắt nhìn quang giáp tên hề này của hắn cũng có vài phần sợ hãi! Hắn bây giờ cuối cùng cũng hiểu tại sao tàu vũ trụ cấp Scar to lớn như vậy lại chỉ phái 1 cái quang giáp ra!
Bởi vì, chỉ cần 1 cái quang giáp này cũng hoàn toàn đủ rồi!
Bất quả, chỉ e hắn nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra Hoa hoa công tử chỉ có 1 mình Diệp Trùng.
Nhưng, điệu nhảy ngụy dị của quang giáp tên hề vẫn còn lâu mới kết thúc.
Nhìn thấy quang giáp đối phương không ngừng phóng lớn trong mắt của mình, tâm tình của Diệp Trùng không chút dao động, bình tĩnh giống như một khối băng.
Ngay trong khoảnh khắc 2 bên sắp tiếp xúc, hai tay Diệp Trùng như làn khói nhẹ trở nên hư ảo, tốc độ tay làm người ta kinh ngạc trầm trồ lại không hề làm Diệp Trùng có cảm giác gì, tốc độ tay của hắn đã rất lâu không có tăng lên rồi.
Nhìn thấy 2 cái quang giáp sắp tông vào nhau, gai cận chiến khảm bên trong mặt trong của hai cánh tay quang giáp tên hề bỗng bật ra, như con rắn độc, nhẹ nhàng hôn 1 cái, mang theo 1 tia hàn quang. Quang giáp tên hề trơn trợt, như 1 trận gió, lướt qua bên người cái quang giáp này, không hề có ý quay đầu nhìn xem kết quả.
Người này rốt cuộc là ai? Tần Tá đã hoàn toàn ngây ngốc rồi, hoàn toàn quên mình đang chiến đấu. May mà mấy tên đồng bọn hải tặc đó cũng ngây ngốc, đám người vẫn luôn không dừng lại này lại xuất hiện sự đóng băng cực ngắn.
Diệp Trùng lại không hề để ý, một khi bắt đầu, Diệp Trùng liền tập trung toàn bộ tinh thần, cho dù đối phương có yếu ớt.
Oành, nổ lớn 1 tiếng, cái quang giáp vừa bị Diệp Trùng đánh trúng biến thành 1 quả cầu lửa. Quang mang chói mắt chiếu sáng rõ ràng vẻ khiếp sợ trên mặt mỗi người.
Lại là đổi hướng ngụy dị, gai cận chiến như rắn độc vọt ra, quang giáp tên hề có thể hình nhỏ bé lúc này giống như 1 thích khách trong bóng tối, mà lốm đốm buồn cười nhiều màu sắc lại giống như nụ cười cực kỳ lạnh lẽo.
Không hề có chút hồi hộp nào, 4 cái quang giáp còn lại không có tí sức đánh trả nào, thậm chí ngay cả bỏ chạy cũng biến thành 1 loại tham vọng quá đáng. Tần Tá thậm chí nhìn thấy có 2 cái quang giáp quay người muốn chạy, nhưng không có ngoại lệ, bị 2 cái gai cận chiến đen thùi lùi làm cho tan thành mảnh vụn. Hai cái gai cận chiến này xem ra đen kịt, không có chút lấp lánh nào, hình dạng bình thương, nhưng lại là do hợp kim Hắc kim dùng để chế tạo pháo điện từ chế thành, Diệp Trùng ghét nó đen bóng loáng, quá chói mắt, liền mài nó đi.
Không có kỹ xảo hoa lệ, tất cả công kích đều là mau chóng, tàn độc, 1 kích trí mạng, hoàn toàn không có bất cứ vướng víu nào.
Mồ hôi lạnh trên mặt Tần Tá ròng ròng chảy xuống dưới, trong tần số truyền tới giọng nói hơi run rẩy của Hán Bôn: “A Tá, tên này đáng sợ quá!” Bình thường không sợ trời, không sợ đất, Hán Bôn lúc này bị dọa khiếp vía.
Nhưng Tần Tá cũng không khỏi thở phào. Có cao thủ thế này ra mặt, xác suất sống sót của mấy người cũng lớn hơn nhiều. Tuy đoán không ra người ngồi trong con tàu cấp Scar Hoa hoa công tử này là thần thánh phương nào, nhưng vô luận thế nào, vẫn tốt hơn rơi vào tay hải tặc.
Động tác quang giáp tên hề cực nhanh, cả quá trình giải quyết 5 cái quang giáp dứt khoát, gọn gàng, lưu loát tự nhiên, giống như làm 1 việc vô cùng bình thường vậy. Hơn nữa, thủ đoạn của cái quang giáp tên hề này tàn khốc, làm tất cả hải tặc hoảng sợ, quang giáp bị đánh trúng không phải bị nổ thành 1 quả cầu lửa thì hóa thành vô số mảnh vỡ, trong nháy mắt bị phanh thây!
Hai cái gai cận chiến lúc ẩn lúc hiện đó, trong mắt mọi người vô nghi là 1 thanh lưỡi hái tử thần. Ngay cả Tần Tá cũng kỳ quái, mấy cái quang giáp này khá kiên cố a, tại sao chỉ cần 2 cái gai cận chiến này vừa đụng tới, liền hư hại hoàn toàn, bị giải thể chứ?
Từ việc quen thuộc với cấu tạo quang giáp, thêm vào Diệp Trùng ra tay cực kỳ chính xác, nên mới có kết quả đáng sợ như vậy.
Giải quyết xong 5 cái quang giáp, quang giáp tên hề không chút ngập ngừng, lao bổ tới đám người đang giằng co. Vẫn là đổi hướng ngụy dị, quỹ tích khó thể nắm bắt, quang giáp tên hề lúc này trong mắt mợi người hoàn toàn là 1 cái máy chiến tranh lạnh lẽo, ngụy dị.
Điều Diệp Trùng bất ngờ là, 10 cái còn lại này lại hula 1 cái rồi quay đầu chạy như điên. Nhìn dáng vẻ, giống như sau lưng bọn chúng có ma quỷ vậy.
Trong mắt Tần Tá, quang giáp tên hề lạnh lùng nhìn đám hải tặc hoảng loạn bỏ chạy giống như nhìn xuống đám bò sát dưới chân.
Sau khi quang giáp tên hề tiêu diệt 5 cái quang giáp hải tặc, đám hải tặc còn lại la lên 1 tiếng rồi bỏ chạy, mà quang giáp tên hề chỉ lạnh lùng nhìn bọn chúng rời đi, không hề đuổi theo. May mà đám Tần Tá tự biết mình, không hề có yêu cầu gì quá đáng, thí dụ yêu cầu đối phương đuổi theo.
Tiếp đó, cứ theo tự nhiên, quang giáp tên hề mời bọn họ lên tàu. Đã không còn đường đi, bọn họ vui vẻ đồng ý. Sau khi lên tàu, bọn họ lại phát hiện con tàu vũ trụ cấp Scar này vậy mà chỉ có 1 người. Mà bọn họ cuối cùng cũng nhìn thấy chủ nhân của chiến hạm này, cũng chính là dung nhan của chủ nhân cái quang giáp tên hề, 1 người đàn ông có vài phần lãnh khốc.
Gã này rốt cuộc là ai? Tư nhân có tàu vũ trụ cỡ lớn, đây không phải thứ người bình thường làm được. Tần Tá mau chóng suy nghĩ trong lòng.
Gã chỉ lạnh lùng bỏ lại 1 câu: “Theo ta.” Rồi nhìn cũng chẳng nhìn bọn họ 1 cái, đi thẳng tới trước. Đám người Tần Tá chỉ đành vội theo sau. Tần Tá vốn tỉ mỉ, rất mau liền phát hiện chỗ khác biệt của đối phương với mọi người, mỗi 1 bước của đối phương đều chính xác giống như 1 cây thước vậy, nửa thân trên không hề động đậy. Tần Tá có 1 người bạn, là 1 võ thuật gia khá có thực lực, tư thế đi đường của hắn và gã trước mặt này có vài phần giống nhau. Chẳng lẽ, tên này còn rành võ thuật?
Khi đi qua 1 căn phòng, vô tình liếc nhìn vào trong, Paarl đột nhiên thất thanh la lên kinh ngạc: “Trời, máy phân ly kim loại điều khiển bằng từ!” Hai mắt Paarl lúc này phát sáng, giống như nhìn thấy bảo vật quý hiếm, kích động xông vào trong phòng, lao tới 1 cái máy mà Tần Tá trước giờ chưa từng thấy qua, nhìn nhìn chỗ này, mò mẫm chỗ kia. Tần Tá không khỏi đau đầu, tên Paarl này, cũng không xem là lúc nào, đây là địa bàn của người ta, nếu như làm cho chủ nhân không vui, vậy đám người mình thảm rồi. Nhưng hắn cũng biết mấy người Paarl này chẳng qua chỉ si mê nghiên cứu, làm người lại vô cùng thật thà, chất phác, chỉ có chút không hiểu chuyện đời. Tần Tá len lén nhìn Diệp Trùng, đến khi thấy Diệp Trùng không hề lộ ra vẻ không vui, mới hơi thở phào ra.
Tần Tá tuy không hề có nhiều hứng thú với khoa học tự nhiên, nhưng ở trong học viện Trung Minh lâu ngày, cũng nhìn ra đây chắc là 1 phòng thí nghiệm. Hơn nữa, từ sự chấn kinh thế này của Paarl mà xét, phòng thí nghiệm này chắc là khá tiên tiến. Tuy lão già Paarl đó xem ra không làm cho người khác thích, nhưng Tần Tá vẫn rất rõ sức nặng của ông ta, Paarl, không cần nghi ngờ gì, rất có quyền uy ở phương diện khoáng vật học và kim thuộc học.
Gã trước mặt này trong mắt Tần Tá càng lúc càng khó bề phân biệt. Có thể 1 người có 1 tàu vũ trụ cỡ lớn, điều này nói rõ hắn cực có khả năng có 1 thân thế rất tốt, điều kiện kinh tế ưu việt. Từ việc hắn tiêu diệt 5 cái quang giáp hải tặc mà xét, hắn vô nghi là 1 sư sĩ cực kỳ kiệt xuất, Tần Tá thậm chí dám khẳng định, ngay cả học viện Trung Minh được mệnh danh là cái nôi của sư sĩ này, cũng tuyệt tìm không ra 1 cao thủ giống thế này. Mà hắn dường như còn là 1 võ thuật gia, đối với 1 điểm này, Tần Tá lại không dám khẳng định. Hắn thậm chí còn có thành tựu cực kỳ thâm hậu ở phương diện kim thuộc học và khoáng vật học. Và đối mặt với hành vi lỗ mãng của Paarl, hắn lại không có chút dao động tình cảm nào, nói rõ hắn có tu dưỡng cá nhận cực cao, ít nhất hắn có thể khống chế hữu hiệu tình cảm của mình, một kẻ đáng sợ a.
Nếu như những điều kiện này xuất hiện trên người 1 ông lão, thứ Tần Tá có chỉ là sự ngưỡng mộ. Nhưng mọi thứ này, lại xuất hiện trên người 1 thiếu niên xem ra chẳng qua chỉ khoảng 20 tuổi, đây mới là điều làm hắn không cách nào hiểu được. Chẳng lẽ trên đời này thật sự có loại thiên tài khủng bố này sao?
Diệp Trùng không có gì không cao hứng, lão già này tuy tướng mạo xấu 1 chút, nhưng từ động tác vừa rồi của ông ta, có thể nhìn ra, đây là 1 người cực kỳ tập trung vào nghiên cứu của mình. Đối với loại người này, Diệp Trùng không hề ghét bỏ, ngược lại vô cùng hân thưởng. Khi ở trong “Cực quang”, mấy ông lão đó, không ai không là loại người thế này. Diệp Trùng dừng lại, chờ Paarl.
Paarl đã ở trong 1 loại trạng thái hồn nhiên quên mình, 2 mắt phát sáng đi xung quanh cái máy phân ly điều khiển bằng từ này.
Tần Tá vội vàng đánh mắt với Hán Bôn, Hán Bôn ra dấu đã hiểu, đi tới trước mặt Paarl, mở miệng đánh thức Paarl.
Paarl hồi thần lại, nhìn thấy mọi người đều đang nhìn mình, gương mặt già nua lập tức đỏ như nham thạch bị thiêu đốt, ngượng ngập đi tới trước mặt mọi người. Diệp Trùng thấy vậy liền lại xoay người đi tới trước, mọi người vội vàng theo sau, chỉ có Paarl cứ quay đầu lại, rõ ràng lưu luyến không nỡ rời cái máy phân ly kim loại điều khiển bằng từ này.
Sự chấn kinh lúc này của Mông Phi Nhi khi vừa đi qua 1 căn phòng khác cũng tuyệt không thua gì Paarl, máy nuôi cấy tự điều khiển, phòng điều khiển nhiệt độ plasma, máy lên men đôi xoay vòng, bà ta quả thật có chút cảm giác choáng váng, bà ta thậm chí hoài nghi trước mắt chính là viện nghiên cứu điều bồi trung ương, từ viện nghiên cứu điều bồi trung ương, bà ta quả thật nghĩ không ra còn có tổ chức nào có máy móc hoành tráng thế này.
Nhưng biểu hiện của Mông Phi Nhi lại thận trọng hơn Paarl nhiều, bà ta cố gắng giữ bình tĩnh. Nhưng gương mặt kinh ngạc của bà ta vẫn làm cho Tần Tá chú ý, Tần Tá không tỏ vẻ gì chậm bước lại, từ từ rơi lại bên cạnh Mông Phi Nhi, cùng đi ngang hàng với Mông Phi Nhi. Mông Phi Nhi ngước mắt nhìn Diệp Trùng đang đi trước nhất, nén thấp giọng nói: "Hắn rất có thể là 1 điều bồi sư." Tần Tá là người dẫn đầu đoàn người này, kinh nghiệm vô cùng phong phú, mọi người đều vô cùng ỷ lại vào hắn.
Tần Tá kinh ngạc, bỏ qua bóng lưng có hơi gầy yếu, Diệp Trùng trong mắt hắn lại càng thêm sâu không thể dò, thần bí làm người ta khó nắm bắt được.