Chương 294: Muỗi Có Nhỏ Cũng Là Thịt

Đã ra tay, vậy thì tự nhiên không thể để lại hậu hoạn gì, đây là một nguyên tắc mà Diệp Trùng vẫn luôn tôn thờ. Diệp Trùng không tin trên đời này còn có người ở trong tình huống đó mà vẫn không chết.

Trên tàu vũ trụ, sắc mặt ba người Mễ Kỳ hiện giờ đã trắng bệch. Tử vong quân đoàn cũng là một nhánh thế lực nổi tiếng như cồn của Hà Việt, vậy mà lại trong nháy mắt tan thành mây khói, nói ra cũng e là không ai có thể tin được. Tử vong quan đoàn lang bạt khắp nơi đã không biết bao nhiêu năm rồi, người có thù với nó không biết bao nhiêu, nhưng bọn họ vẫn sống vô cùng thoải mái, thực lực của nó có thể thấy được phần nào.

Nhưng, chính ngay vừa rồi, Tử vong quan đoàn làm rất nhiều người nghe thấy khiếp đảm này lại bị người ta dễ dàng dọn dẹp, mà kẻ đầu têu chính ở ngay bên cạnh mình.

Ba người Mễ Kỳ giống như cảm thấy trên người khắp nơi đều có kiến, chuột cắn xé, một luồng hàn khí từ xương cùng men theo cột sống, bò lên trên, hàn ý khiến người ta nghẹt thở làm lông tóc trên người bọn họ toàn bộ đều cứng lên.

Quang giáp chống quét hình!

Đây là từ đầu tiên nhảy ra trong lòng bọn họ.

Nói tới quang giáp chống quét hình, danh từ đã xuất hiện trước đây rất lâu rồi, ở thời kỳ đầu từng lấy tên ba đại thế gia mà nổi danh, cũng chính là lúc đó, ba đại thế gia dựa vào quang giáp chống quét hình mà mau chóng mở rộng lực lượng của mình, từ đó mà bước một bước vào tuyến đầu trên hết của khoa học kỹ thuật thiên hà Hà Việt.

Nhưng theo sự phát triển của khoa học kỹ thuật, hệ thống quét hình càng lúc càng tiên tiến, quang giáp chống quét hình lúc trước bây giờ đã có thể bị hệ thống quét hình của một tàu vũ trụ cỡ nhỏ dễ dàng bắt được. Ngược với sự phát triển mau chóng của hệ thống quét hình, nghiên cứu của quang giáp chống quét hình lại lâm vào bình cảnh, bày ra một loại trạng thái lửng lờ không tiến tới. Hơn nữa, loại hiện tượng này không hề là sự đặc hữu của thế gia nào, mà là vấn đề lớn nhất ba đại thế gia đồng thời phải đối mặt. Mấy năm nay, tới giờ vẫn chưa nghe nói thế gia nào có đột phá mới ở phương diện này.

Trong lòng rất nhiều người, quang giáp chống quét hình đã sớm thành một danh từ của lịch sử.

Nhưng, chính vừa rồi, mấy người Mễ Kỳ lại nhìn thấy quang giáp chống quét hình thật sự!

Tính năng chống quét hình siêu cấp, trên màn hình hoàn toàn không sao phát hiện chút bóng dáng nào của chúng.

Đội quân tạp nham vá víu đủ màu, đột nhiên ở trong lòng bọn họ biến thành cao thâm khó dò. Giống như một lão già tuổi cao sức yếu, mặt một bộ đồ cái bang, đột nhiên ở trước mặt bọn họ, không tốn chút sức lực nào giết chết một giới giả. Sự trái ngược đột ngột này làm trái tim của ba người gần như đều ngừng đập.

Đây, đây là thói đời gì chứ?

Sư sĩ đoàn Parpart vốn dĩ trong mắt bọn họ thần bí dị thường hiện giờ ở trong lòng bọn họ lại trở nên sâu không thấy đáy. Một sư sĩ đoàn có thực lực siêu việt thế này, lại vì mười triệu điểm mà điều động nhiều cao thủ thế này, Mễ Kỳ bỗng nhiên cảm thấy ba người mình thật là vinh hạnh a.

Quả lão đại lúc này cũng ở trạng thái nửa ngớ ngẩn, hắn đã thấy qua đám người này ra tay một lần, lần đó cảnh tượng có thể nói là máu tanh vô cùng. Nhưng lần này lại là phong cách hoàn toàn bất đồng với lần trước. Ngụy dị! Ngụy dị làm người ta lông tóc dựng đứng, sống lưng phát lạnh! Vô luận là ai, nhìn thấy cảnh tượng đó trên màn hình mà trong lòng vẫn có thể không phát lạnh, vậy thì Quả lão đại tuyệt đối sẽ khâm phục hắn sát đất. Với hắn, màn vừa rồi đó, nếu như quay thành phim gì đó, tuyệt đối có thể khen ngợi, tuy hắn biết mình ở phương diện này là kẻ ngoại đạo.

Thật ra, khi bản thân ra lệnh, Diệp Trùng liền nghĩ tới chỗ bị mình bỏ sót này. Nhưng hắn rất mau liền nhíu mày, đương nhiên, không phải chỉ huy của Tang Thiết xảy ra vấn đề gì, mà là Diệp Trùng nghĩ tới một vấn đề khác.

Toàn cốt quang giáp dùng để đánh lén đích xác sắc bén vô bì, nhưng đặc điểm của nó cũng làm cho nó lúc bình thường chói mắt vô cùng. Cứ như vậy, nó không cách nào sử dụng như là một loại công cụ giao thông được. Ài, xem ra vẫn phải trang bị cho bọn họ một số quang giáp thông thường để che tai mắt người ta rồi.

Ai da, lại là một đống tiền! Diệp Trùng nhịn không được kêu thảm trong lòng, năm ngàn cái quang giáp, nó sẽ bao nhiêu tiền chứ? Cơ nhục trên mặt Diệp Trùng lập tức có chút co giật.

Trên màn hình xuất hiện gương mặt của Tang Thiết: "Báo cáo đoàn trưởng, kẻ địch bị tiêu diệt toàn bộ. Phe ta bị thương hai mươi ba người, chết mười một người." Tang Thiết thản nhiên báo cáo với Quả lão đại. Vì che giấu thân phận của Diệp Trùng, trong trường hợp có người ngoài, bọn họ đều báo cáo với Quả lão đại, đương nhiên, thật ra vẫn là báo cáo với Diệp Trùng ở bên cạnh Quả lão đại.

Vừa nghĩ tới sự lạnh lùng của tên này khi giết người vừa rồi, Quả lão đại phát tê trong lòng, nhưng lại không thể không cắn răng, gương mặt hòa nhã nói: "Ừm, biết rồi, ngươi đi nghỉ ngơi đi."

Diệp Trùng hơi thất thần, trong tình huống chiếm hết ưu thế như vậy, phe mình vẫn tử thương nhiều như vậy, sự hung hãn của đội ngũ này quả nhiên không thể xem thường. Hắn tận mắt nhìn thấy cả quá trình, phản kích của thú cùng đường quả nhiên là hung hãn, nếu như không phải phối hợp chiến thuật của Tang tộc quả thật kỳ diệu vô cùng, thương vong tuyệt đối không chỉ một chút thế này.

Vẫn là Tang Phàm ở bên cạnh Diệp Trùng nhẹ giọng an ủi nói: "Tiên sinh bất tất quá để ý, nào có chiến đấu mà không có thương vong." Ở Tang gia thôn, thương vong mức độ này quả thật quá thường thấy. Bọn họ lúc trước thiếu vũ khí ra ngoài săn thú thường xuất hiện tình huống toàn tiểu đội bị tiêu diệt, điều này cũng là nguyên nhân quan trọng nhất làm cho sự tăng trưởng dân số của Tang tộc cực kỳ chậm chạp.

Mễ Kỳ ở một bên càng thêm khen ngợi nói: "Quý đoàn quả nhiên là thực lực siêu quần a, ngay cả Tử vong quân đoàn hung danh hiển hách ở trước mặt quý đoàn cũng không chịu nổi một kích như vậy, thật là làm người ta mở rộng tầm mắt." Vẻ mặt Vân thúc, Mễ Tô ai nấy đều lộ ra biểu tình rất cho là đúng, mà ánh mắt Mễ Tô nhìn về phía Diệp Trùng phiêu hốt vô bì.

Diệp Trùng liếc ba người một cái, lãnh đạm nói: "Các vị quá khen rồi! Nhưng đối với chút này của tệ đoàn, vẫn mong các vị có thể giữ bí mật giùm." Lời Diệp Trùng trực tiếp mà trắng trợn.

Mễ Kỳ, Vân thúc ngơ ngác nhìn nhau, bọn họ rõ ràng nắm bắt được sát khí lóe lên rồi mất trong cái liếc mắt đó của vị hướng dẫn chiến thuật tên gọi Dương Minh này. Vân thúc bước tới một bước, trầm giọng nói: "Các vị xin yên tâm, chúng tôi đều không phải là người nhiều chuyện, tự nhiên hiểu được lợi hại trong đó."

Mễ Kỳ ở bên cạnh kiếp nạn khó thoát vội vàng phụ họa nói: "Đúng vậy, đúng vậy. Tư liệu của quý đoàn chúng tôi tuyệt đối sẽ không tiết lộ chút gì." Đùa à, lực lượng của sư sĩ đoàn Parpart cường đại vượt xa tưởng tượng của bọn họ. Sư sĩ đoàn nửa sao? Bây giờ đánh chết bọn họ cũng không tin, Mễ gia trước giờ không nổi tiếng nhờ sự cường đại của sức chiến đấu, trêu vào một kẻ địch mạnh mẽ thế này, đó không phải là tự tìm đường chết sao? Huống chi sư sĩ đoàn Parpart thiếu tiền như vậy, nếu như hợp tác tốt, vậy tuyệt đối là một sự hỗ trợ lớn.

Vô luận là Mễ Kỳ hay Vân thúc, trong lòng đã sớm không có ý chiêu mộ gì. Bọn họ biết thân biết phận, lực lượng này quả thật là quá mạnh, không phải là thứ Mễ gia có thể nuốt được.

Biểu tình trên mặt Mễ Tô có chút phức tạp, ngước mắt liếc nhìn Diệp Trùng, rồi lập tức cúi đầu, yên lặng không nói.

Tiếp theo là dọn dẹp chiến trường, đây chính là giờ phút làm mấy người Tang tộc hưng phấn nhất. Trong ánh mắt không thể tin được của ba người Mễ Kỳ, cử động của thành viên sư sĩ đoàn Parpart này làm bọn họ sắp điên lên.

Xác quang giáp, mảnh vỡ, linh kiện, toàn bộ bị đưa lên tàu vũ trụ, vẫn chưa vào đã nghe thấy một giọng nói như sấm đang rống lớn: "Đều cẩn thận chút, ánh mắt đều sáng chút, không được bỏ sót đồ tốt. Tiên sinh nói rồi, mỗi cái quang giáp đều phải tìm được công tắc không gian của nó, thứ này chính là đồ tốt!"

Mễ Kỳ liều mạng nuốt nước bọt, đây, đây rốt cuộc ai mới là hải tặc chứ?

Vân thúc lại than thở trong lòng, một đồng tiền quả nhiên có thể làm khó anh hùng. Thấy nghèo rồi, nhưng chưa từng thấy nghèo thế này! Mấy cao thủ hạng nhất này lại nghèo tới mức độ này, xem ra trở về nhất định phải cho mấy sư sĩ ở trong phúc mà không biết phúc ở trong nhà đó một phen giáo dục sâu sắc.

Đôi tay trắng ngần của Mễ Tô bụm đôi môi anh đào, ngây ngốc nhìn đống rác càng chất càng cao trên tàu vũ trụ, miệng lẩm bẩm, thật đáng thương!

Hoàn toàn không giống biểu tình trên mặt ba người Mễ Kỳ, trên mặt mỗi người Tang tộc đều tràn trề niềm vui thu hoạch. Quả lão đại xấu hổ tới mức hận không thể viết thẳng lên mặt, ta không biết đám người này. Nhìn dáng vẻ ngạc nhiên của ba người Mễ Kỳ, Quả lão đại than thở trong lòng, lần này mất mặt, mất tới tận nhà rồi!

Diệp Trùng nhìn đống rác quang giáp gần như như một ngọn núi nhỏ này, trong mắt vẫn luôn thản nhiên lại bắn ra quang mang có chút hưng phấn. Hắn nhớ lại khoảng thời gian ở hành tinh rác lúc trước ở hành tinh rác đó, mỗi ngày ở trong núi rác đào bảo từng là công việc hắn phải làm mỗi ngày, cũng là công việc hắn quen thuộc nhất.

Nhớ lại Ôn Ni già nua, nhớ lại sự hưng phấn khi phát hiện ra Mục Thương...

Thế là ba người Mễ Kỳ liền nhìn thấy một màn kỳ quái, người hướng dẫn chiến thuật của sư sĩ đoàn Parpart lại mỗi ngày đều vùi đầu vào trong đống rác này, mà ở bên cạnh hắn, thường vây vài người, nghe hắn giảng giải mấy linh kiện quang giáp này. Mà mấy món quang giáp hư hỏng đó lại bị người hướng dẫn chiến thuật này lợi dụng công cụ trang bị trên tàu vũ trụ tách rời.

Công tắc không gian, hệ thống quét hình, hệ thống thông tin...

Nhìn thấy động tác quen thuộc của hắn, trong lòng mấy người không khỏi cùng dâng lên một nghi vấn, chẳng lẽ người hướng dẫn họ Dương này vốn dĩ chính là người chuyên môn xử lý rác?

Đối với ánh mắt người khác, Diệp Trùng trước giờ không để ý tới. Hắn hiện giờ, trong lòng khá hưng phấn. Trang bị quang giáp của đám hải tặc này lại xuất sắc như vậy, điểm này vượt xa ý liệu của hắn.

Hắn tự nhiên không biết mấy tên hải tặc Tử vong quân đoàn này ai nấy đều là kẻ thân kinh bách chiến, bọn họ tuy tiêu xài vô độ, nhưng đối với công cụ giữ mạng mình, lại không có một người nào không sẵn sàng hao phí rất nhiều tiền, hận không thể vũ trang trang bị tốt nhất.

Điều làm Diệp Trùng cảm thấy hứng thú nhất trong này lại là linh kiện hư hỏng của quang giáp Già Cơ, tuy chỉ là linh kiện hư hỏng, nhưng Diệp Trùng vẫn có thể nhìn ra tính năng của cái quang giáp này xuất sắc tới mức nào. Mà linh kiện trong đó càng làm trước mắt Diệp Trùng sáng lên, thí dụ như hệ thống quét hình Tuyết Mục - III được bảo tồn khá hoàn chỉnh. Đây chính là hàng cao cấp bên trong Tuyết Lai tộc, cực ít lưu thông, lần trước Diệp Trùng ở trong tiệm thiết bị quang giáp đó của hành tinh Cơ Nguyên cũng không nhìn thấy qua.

Nhưng tính năng của nó xuất sắc lại là trình độ cao nhất Diệp Trùng từng thấy qua. Hệ thống quét hình này, Diệp Trùng giúp Tang Thiết trang bị trên quang giáp tông ủi của hắn, điều này làm mấy người Tang Phàm đỏ mắt tới mức hận không nuốt sống được Tang Thiết. Do đó, trong khoảng thời gian khá dài, trên cả con tàu vũ trụ đều có thể nghe được tiếng cười ngốc nghếch thô lỗ do Tang Thiết phát ra từ mặt nạ.

Đáng tiếc, phương thức tấn công của quang giáp tông ủi quả thật quá bạo lực, linh kiện có thể giữ được hoàn chỉnh không có bao nhiêu, may mà công tắc không gian không dễ hư hại, kiểm kê cuối cùng, công tắc không gian ngược lại lại thu được nhiều nhất. Nhưng cho dù như vậy, hai ngàn cái quang giáp, công tắc không gian vẫn có thể tìm thấy cũng chỉ có khoảng một ngàn cái, hơn nữa, mấy công tắc không gian này có đủ loại hình, trang bị cũng khá hao tốn công sức của Diệp Trùng.

Một ngàn công tắc không gian, đây chính là một món lợi bất ngờ. Ừm, xem ra loại phương thức cướp bóc này quả nhiên càng có hiệu suất hơn a, Diệp Trùng không tự chủ được tính toán trong lòng.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện