Chương 345: Lược Đồng Giả
- Chúng ta tốt nhất là đáp xuống vào đêm khuya, dân bản địa chỗ này cực kỳ mẫn cảm với sự vật đại loại tàu vũ trụ, một khi bọn họ nhận định chúng ta là người ngoài tới, có tàu vũ trụ và quang giáp, chúng ta sẽ chịu sự truy sát liên tục. Lão già Phá Xa nhắc nhở nói: “Mọi người không được xem thường dân bản địa ở đây, thực lực của bọn họ ở phương diện nào đó khá đáng sợ.”
Khi nói chuyện, lão già Phá Xa nhìn Diệp Trùng và Nhuế Băng, nơi này chỉ có hai người bọn họ mới có quang giáp, Diệp Trùng gật đầu, vô luận lúc nào, xem trọng ý kiến chuyên gia thường không sai.
Màn đêm, tàu vũ trụ yên hơi lặng tiếng đáp xuống, lập tức chui vào trong biển cả.
Mọi người ngồi một tàu đổ bộ để lên bờ, nơi này là chỗ ba mươi năm trước mấy người lão già Phá Xa đổ bộ.
Nhìn thấy tàu đổ bộ chui vào trong biển cả, trở vào trong tàu vũ trụ, lão già Phá Xa mới quay đầu lại: “Mọi người chú ý trên người có thứ khá bắt mắt hay không, thí dụ mấy thứ đại loại như công tắc không gian, máy liên lạc.” Lời này thật ra cũng chính là nói với Diệp Trùng, mọi thứ trên người đứa trẻ và đám bảo tiêu của nó đều bị Diệp Trùng phá hoại sạch, ngay cả tro cũng không còn.
Còn Nhuế Băng một thân bộ đồ luyện công màu trắng như tuyết, dùng lời của lão già Phá Xa mà nói, ngược lại giống với dân bản địa nhất, còn cái nhẫn Thủ Hộ trên tay nàng, không biết Cố Thiếu Trạch xuất phát từ tâm lý gì, chế nó thành dáng vẻ này, xem ra giống như cái nhẫn thô sơ nhất.
Diệp Trùng do dự một lát, vẫn mang công tắc không gian của Hàm gia và máy liên lạc trên tay bỏ vào trong túi.
- Vẫn còn giày. Chỉ giày trên chân mỗi người, hầu như mỗi người đều mang giày do vật liệu phức hợp độ bền cao chế thành. Lão già Phá Xa giải thích: “Giày ở chỗ này đều có chút giống với giày của cô ta.” Nói xong lão lại chỉ đôi giày võ thuật truyền thống màu trắng như tuyết trên chân Nhuế Băng đó.
Lần này Diệp Trùng lại rất dứt khoát cởi bỏ đôi giày, quăng đôi giày đó vào trong xuống biển. Những người khác nhìn nhau, chỉ đành cởi giày trên chân ra, cũng quăng xuống biển.
Một đám lớn người đi chân trần, ngược lại có lại có phong tình khác. Lão già Phá Xa cõng Griffiths, đoàn người tiến tới trước, vừa đi vừa giới thiệu: “Ta nhớ không xa phía trước có môt cái thôn, cũng không biết bây giờ có còn hay không. Ở đây đều là sống trong thôn, thôn lớn, thôn nhỏ. Nơi này không có thành phố, nhưng thôn lớn và thành phố cũng không có khác biệt gì lớn. Thôn trang thông thường không cho phép người khác đi vào dễ dàng, nhưng thôn giống bách tộc thôn thì lại tùy tiện ra vào, giống như thành phố của chúng ta vậy.
- Còn nữa, mọi người nhớ là ngàn vạn lần đừng nói bậy, mọi thứ đều do ta ứng phó. Ngoài ra, mọi người ngàn vạn lần đứng tùy tiện ra tay, bọn họ đều sống cùng nhau, chỉ cần một người bị ăn hiếp, thường thì sẽ có một đám lớn người quay lại gây phiền phức, nhưng mọi người cũng đừng sợ mà không dám rat ay. Nơi này không có sự trói buộc của luật pháp, giết người và bị người giết là việc bình thường. Ài, ta vốn dĩ vẫn cho rằng nơi này là thế ngoại đào nguyên, nào biết lại còn loạn hơn bên ngoài, nhưng có một điều là ngàn vạn lần không thể xúc phạm. Đó chính là gian dâm phụ nữ, người xúc phạm điều này sẽ chịu sự truy sát của mỗi thôn.
Diệp Trùng cẩn thận lắng nghe, sợ bỏ qua một chi tiết nào đó. Trong hoàn cảnh xa lạ, bất cứ chút tin tức nào đều có giá trị to lớn. Người có biểu tình giống Diệp Trùng còn có gã mặt sẹo, người khác chẳng qua cũng chỉ lộ ra vẻ rất hứng thú. Xem ra gã mặt sẹo mới là người từng trải qua chiến đấu thật sự. Ngay cả phòng miễn phí của khu cứu tế cũng tốt hơn chỗ này rất nhiều.
- Nơi này là xã hội nguyên thủy sao? Một bảo tiêu lầm bầm nói.
Ánh mắt một bảo tiêu khác trì trệ: “Hình như là vậy đó.”
Lão già Phá Xa giải thích: “Sức sinh sản chỗ này vô cùng thấp, điều bọn họ để ý là khai quật cực hạn của bản thân thân thể con người, còn đối với tất cả sản vật khoa học kỹ thuật cao đều cực kỳ bài xích. Nhưng ngàn vạn lần đừng coi thường bọn họ, người lớn lên trong hoàn cảnh thế này, tính tình không ai không kiên nhẫn dị thường, hơn nữa thân thủ của bọn họ đều vô cùng lợi hại, đơn giản là đừng trêu chọc bọn họ.”
- Đứng lại! Một giọng nam tức giận quát.
Trong thôn xông ra hai người mang mặt nạ hề, dưới nách mỗi người đều kẹp một đứa bé. Mấy cái nhấp nhô, bọn họ đã chạy ra khỏi thôn. Mà sau lưng bọn họ, mấy người đàn ông điên cuồng chạy ra, miệng quát mắng liên tục. Cơ nhục trên người mỗi người mấy gã này đều vô cùng phát triển.
Thân thủ thật cao minh! Diệp Trùng và Nhuế Băng nhìn nhau, đều nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt nhau. Vô luận là hai người đeo mặt nạ hề phía trước hay là mấy gã đuổi theo không bỏ phía sau, không ai không phải là cao thủ.
Hai người đeo mặt nạ hề đều kẹp một người, tốc độ bị ảnh hưởng, rất mau liền bị mấy gã kia đuổi kịp.
Hai người đeo mặt nạ hề nhìn nhau, tiếp đó một người trong đó quăng đứa trẻ trên tay cho đồng bọn của mình, quay ngược lại xông về phía mấy tráng hán đó.
Thân thủ của người đeo mặt nạ hề cực kỳ cao minh, một người lại quấn lấy năm người đàn ông mà không rơi vào thế hạ phong.
- Lược đồng giả! Sắc mặt lão già Phá Xa thay đổi, bỗng nhìn Diệp Trùng: “Mau, hạ bọn chúng.”
- Ông chắc chứ? Diệp Trùng nghiêng đầu nhìn lão già Phá Xa, thân thủ hai gã đeo mặt nạ vô cùng cao, vừa tới chỗ này liền trêu vào kẻ địch mạnh như vậy, dường như không phải là một việc tốt.
Lão già Phá Xa cuống quít nói: “Chắc chắn, đương nhiên chắc! Giờ phút này, cậu…”
Lời vẫn chưa nói xong, Diệp Trùng đã vọt ra như điện. Người đồng thời phát động với hắn còn có Nhuế Băng. Diệp Trùng cả người mặc bộ đồ chiến đấu màu đen, chân đạp tiểu toái bộ, giống như quỷ mỵ xông tới gã Lược đồng giả đang muốn bỏ chạy ở trước mặt đó. Nhuế Băng mặc một bộ đồ luyện công màu trắng như tuyết, mũi chân điểm nhẹ, cả người giống như một con thiên nga tung cánh, bay về phía trước, thân hình phiêu dật, tiêu sái nói không ra lời.
Khí chất hai người hoàn toàn khác nhau, nhưng lại đồng thời chặn gã Lược đồng giả đó lại.
- Các hạ là ai, đã từng nghĩ qua hậu quả của việc nhiều chuyện chưa?... Gã lược đồng giả này vẫn chưa nói xong thì Diệp Trùng đã ra tay rồi. Mũi chân điểm một cái, thân thể đột nhiên nghiêng tới trước, cả người liền giống như một mũi tên, lao vào lòng gã Lược đồng giả này.
Gã Lược đồng giả đó cả kinh, vừa muốn ra tay thì đột nhiên phát hiện mình đã không sao cử động được!
Nhuế Băng ở một bên, quang mang trong mắt bùng phát! Công kích tinh thần của Nhuế Băng đặc biệt, độc đáo, còn tư liệu kỹ xảo liên quan tới phương diện thuật thừa sư của Tông sở mà Diệp Trùng đưa cho nàng càng thêm có ích đối với nàng, trong lúc bất tri bất giác, nàng lại tăng lên một tầng.
Đường màu lam trong mắt Diệp Trùng giao thoa, điểm giao rõ ràng vô cùng, không do dự chút nào, nắm tay thành chùy, Diệp Trùng trông có vẻ nhẹ nhàng điểm lên yết hầu của gã Lược đồng giả này.
Lách cách, tiếng xương vỡ giòn giã, trong ánh mắt hoảng sợ của gã Lược đồng giả đó, Diệp Trùng bồng bềnh lùi lại, trên tay hắn đã có thêm hai đứa trẻ. Đường màu lam trong mắt Diệp Trùng trong lần giao thủ trước với Nhuế Băng bị kích thích, cuối cùng xảy ra biến hóa đáng mừng. Chỉ trong trạng thái Diệp Trùng vô cùng tập trung tinh thần thì mới xuất hiện.
Điều này cũng làm Diệp Trùng vui mừng không thôi, nếu như đường màu lam này giống như lúc trước, Diệp Trùng đoán chừng mình cuối cùng chỉ e nhất định sẽ luân lạc thành một kẻ giết người điên cuồng.
Gã Lược đồng giả này tuy thân thủ không thấp, nếu như một đấu một, hắn tối thiểu vẫn có thể chống một khoảng thời gian, nhưng hắn có lẽ thế nào cũng không nghĩ tới, mình lại gặp phải hai giới giả ra tay cùng lúc.
Diệp Trùng không có khái niệm một đấu một gì đó, làm thế nào mau chóng giải quyết trận đấu mới là thứ hắn theo đuổi. Còn Nhuế Băng tuy không thích liên thủ với người khác, nhưng hành vi của Lược đồng giả làm nàng căm ghét vô cùng. Với nàng mà nói, hai gã đeo mặt nạ này tội rất đáng chết, nên nàng mới ra tay độc thế này.
Uy lực của hai giới giả liên thủ, hắn há có thể chống chọi được? Gã Lược đồng giả này lập tức toi đời.
Sự gia nhập của hai người Diệp Trùng và Nhuế Băng làm tinh thần năm đại hán đó đều phấn chấn, gã Lược đồng giả vốn dĩ vẫn thoải mái, trấn định đó lập tức có chút hoảng hốt.
Mà khi hắn nhìn thấy Diệp Trùng và Nhuế Băng liên thủ dễ dàng giết chết gã Lược đồng giả còn lại đó, trong lòng run rẩy, suýt nữa bị nắm đấm của một gã đại hán đánh trúng. Hôm nay thật xui xẻo, bọn họ đặc biệt lựa chọn lúc tảng sáng, người lúc này ít nhất, cũng là lúc tính cảnh giác của người ta thấp nhất, không ngờ vẫn kinh động mấy thôn dân này, điều xui xẻo nhất là hai cao thủ này nhúng tay vào.
Trên đời lại vẫn có cao thủ thích nhiều chuyện như vậy sao? Hắn ngạc nhiên trong lòng, nhưng đã không có nhiều thời gian cho hắn suy nghĩ. Nếu như còn không rời khỏi chỗ này, vậy tới lúc muốn đi cũng không dễ dàng.
Nghĩ thông điểm này, thân hình gã Lược đồng giả này lay động liên tục, trong khoảnh khắc đã chạy ra khỏi vòng vây của năm đại hán này. Đang lúc muốn đi thì bỗng phát hiện đôi nam nữ đó đang xông về phía mình.
Hồn phi phách tan, hắn lập tức co giò chạy.
Diệp Trùng nào cho hắn bỏ chạy, đã ra tay thì nhất định phải nhổ cỏ tận gốc. Đây là quan niệm trước giờ của Diệp Trùng, xoay tay ném hai đứa trẻ đang cầm cho Nhuế Băng, Diệp Trùng đôi tay trống không lập tức tốc độ tăng mạnh.
Gã Lược đồng giả đó vẫn đang chúc mừng mình thấy thời cơ nhanh thì đột nhiên nghe thấy phía sau truyền tới tiếng một trận gió. Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy gã mặc đồ đen giống như quỷ mỵ theo sát mình, khoảng cách hai bên càng lúc càng gần, vẻ mặt gã Lược đồng giả biến đổi, dùng cả sức bú sữa để chạy điên cuồng tới trước.
Phía trước là rừng rậm, gã Lược đồng giả mừng trong lòng, chỉ cần vào rừng vậy thì mình an toàn rồi. Đang suy nghĩ, trên lung đột nhiên truyền tới một trận đau kịch liệt, hắn suýt nữa thì trước mắt tối sầm. Hắn thậm chí nghe rõ tiếng gẫy của xương mình, cắn chặt lưỡi, cơn đau kịch liệt và mùi máu tanh của đầu lưỡi làm hắn giữ được sự tỉnh táo còn sót lại sau cùng.
Mượn sức mạnh này, thân hình hắn càng nhanh hơn vài phần, mau chóng chui vào trong rừng.
Diệp Trùng theo sát gã Lược đồng giả này tiến vào rừng, nhưng lại phát hiện mình đột nhiên mất đi bóng dáng của đối phương. Trong lòng kinh ngạc, lại tìm kiếm vài phần nhưng hắn vẫn không tìm thấy thân hình đối phương. Hết cách, hắn chỉ đành quay lại, nhưng phỏng chừng một quyền đó vừa rồi của mình cũng đủ cho hắn chịu rồi.