Chương 356: Chiến (2)

Rắc, một âm thanh vỡ nát của gỗ, sức mạnh vụn gỗ vỡ nát bắn lên người Diệp Trùng lớn vô cùng. Trên tay nhẹ hẫng, Diệp Trùng biết phần đuôi cây trường thương bị nghiền nát một đoạn. Trường thương trên tay Diệp Trùng chẳng qua chỉ là một thanh trường thương cán gỗ bình thường vô cùng.

Khí lạnh sau lưng như dòi bám vào xương, âm hồn bất tán. Thân thủ thật cao minh! Đây là cao thủ lợi hại nhất Diệp Trùng gặp được từ khi hỗn chiến tới giờ. Nhưng Diệp Trùng lúc này lại không khen được nữa, mục đích của kẻ đánh lén sau lưng này cực kỳ rõ ràng, hắn muốn làm cho tốc độ của mình chậm lại.

Sở dĩ Diệp Trùng có thể ở trong đám người đông nghìn nghịt đi lại tự do chính là vì tốc độ siêu cấp và bước đi đa biến của hắn, nếu như tốc độ hơi chậm lại, vậy cục diện đối kháng vừa rồi đó sẽ xuất hiện lần nữa. Nếu như lại sa vào trong vòng vây giống vừa rồi, Diệp Trùng không có chút niềm tin sống sót nào.

Quyết định dứt khoát, chân Diệp Trùng bỗng phát lực, không tiến mà lại lùi, xoay lưng lao vào hàn ý nhàn nhạt đó, trường thương trên tay giống như mọc mắt, tiến thẳng về phía đối phương. Cú này của Diệp Trùng, ngay cả sức bú sữa cũng dùng tới!

Binh! Sức mạnh khổng lồ làm cán thương chỉ còn dư lại nửa khúc rung động phạm vi nhỏ kịch liệt trong không khí, phát ra tiếng rung chấn nhiếp tâm phách người ta, chỉ lưu lại một đạo tàn ảnh màu nâu.

Kẻ đánh lén phía sau hoảng sợ, bất ngờ không kịp đề phòng, hoàn toàn không kịp phản ứng, chỉ đành cắn răng chịu đựng. Kiếm trên tay hắn và cán thương không chút hoa hòe đụng vào nhau.

Bộp. Hai luồng sức mạnh khổng lồ gặp nhau, thứ không chịu nổi đầu tiên là cán thương bằng gỗ, lập tức hóa thành vô số mảnh vụn, bắn mạnh ra xung quanh. Người xung quanh gặp họa, tiếng kêu thảm vang lên khắp nơi, lực sát thương của mấy mảnh vụn này cực kỳ kinh người, ngay cả trên lưng Diệp Trùng cũng cắm mấy mảnh vụn, dòng máu tươi ồ ồ chảy ra ngoài. Cùng lúc này, phụt, phun ra một ngụm máu tươi, Diệp Trùng mượn sức mạnh này, giống như quỷ mỵ xông tới trước.

Người thảm nhất vẫn là kẻ đánh lén đó, sức mạnh một cú này của Diệp Trùng rất lớn, hắn lúc đó như bị sét đánh, cả người giống như bị một cái trọng chùy khổng lồ đánh vào chính diện, máu tươi phun điên cuồng, bay về phía sau như bao cát, đụng ngã mấy người.

Một chớp mắt vừa rồi, Diệp Trùng đã nhìn rõ kẻ đánh lén đó, là một thanh niên. Tuổi tác tương tự như Vương Tử Thạch, tướng mạo cực kỳ bình thường, hoàn toàn là loại quăng vào trong đám đông cũng không tìm thấy. Vẻ hung ác nham hiểm trong mắt kẻ đánh lén này làm Diệp Trùng hơi cảm thấy buồn bực, nhưng hiện giờ đã không còn thời gian suy nghĩ mấy vấn đề này.

- Quấn lấy hắn! Kẻ đánh lén đó đột nhiên quát lớn, tiếp theo là vài tiếng ho kịch liệt, thể hiện hắn chịu bị thương cực kỳ nghiêm trọng.

Trang dân xung quanh lúc này mới bừng tỉnh ngộ.

Diệp Trùng lập tức sa vào hiểm cảnh, một mực tới tận vừa rồi, công kích của mấy trang dân này tuy hung mãnh, nhưng hỗn tạp chẳng ra gì, không có tính tổ chức, đây cũng là một nguyên nhân cực kỳ quan trọng mà Diệp Trùng vẫn có thể kiên trì tới hiện giờ. Nhưng một câu vừa rồi của kẻ đánh lén này lại làm cho tình thế trong trận xảy ra biến hóa to lớn. Trang dân bên cạnh Diệp Trùng nhao nhao phản ứng lại, không trực tiếp giao chiến với hắn mà một mực đánh dây dưa.

Diệp Trùng đáng thương lâm vào hiểm cảnh.

Trên Hội Nguyên lầu. Ông lão nhìn xuống dưới, trên mặt đột nhiên lộ ra vẻ quái quái: “Người thanh niên vừa rồi là ai? So với Vương Tử Thạch cũng không hề thua kém, lại có chút thông minh.”

Vương trang chủ lộ ra vẻ suy tư, cũng có chút nghi hoặc: “Kỳ quái, tôi hoàn toàn không có chút ấn tượng với người này. Làm sao có thể? Cao thủ thế này tại sao không ai biết?”

Nhíu mắt lại, ông lão lộ ra chút trào phúng: “Hắc hắc, Vương gia chủ à Vương gia chủ!” Trên mặt Vương trang chủ không khỏi hiện lên chút vẻ xấu hổ. Nếu như nhân tài thế này bị mai một trong trang, vậy tức là nàng thất trách.

Chính ngay lúc nàng ấp úng chuẩn bị nói gì đó, ông lão lại đột nhiên mở mắt, quang mang trong mắt lóe lên, trầm giọng nói: “Không đúng!”

Vương trang chủ ngớ người, vội vàng hỏi: “Sao thế? Ngài phát hiện ra gì sao?”

- Hắn không phải người của Vương gia! Mặt ông lão trầm như nước, câu nói này nói ra như chém đinh chặt sắt, khẳng định dị thường.

- Không phải người của Vương gia? Vương trang chủ rõ ràng vẫn không có phản ứng: “Hắn rõ ràng là mặc Vân Thanh phục a!” Vân Thanh phục là trang phục võ thuật đặc hữu của Vương gia, chỉ có người của Vương gia mới mặc loại đồ võ thuật này.

Ông lão lắc đầu: “Thủ pháp dùng kiếm vừa rồi của hắn không phải kỹ xảo của Vương gia.” Ở phương diện này, không ai có quyền uy hơn lão.

Sắc mặt Vương trang chủ biến đổi, nàng có thể làm tới chức gia chủ, tự nhiên không phải kẻ ngốc, ngược lại, nàng cực kỳ thông minh. Không phải người của Vương gia, mặc Thân Vân phục của Vương gia, lẫn trong đám đông, hắn rốt cuộc là có mục đích gì?

Phía dưới đã thành một đám hỗn loạn, thanh niên mới kêu đó trong nháy mắt liền biến mất không thấy bóng dáng, sự bất an trong lòng Vương trang chủ càng thêm nặng nề.

Đoàn người Nhuế Băng chạy như điên, một tay xách lấy đứa trẻ, tay còn lại kéo theo Griffiths, mặc dù nàng muốn trở về tàu vũ trụ mau một chút, nhưng lại không thể không giảm bước chân. Nàng mang theo hai người, tốc độ trong số tất cả mọi người vẫn là nhanh nhất. Chỉ là không có cách nào, tốc độ của người khác quả thật quá chậm, nhưng may là cho dù thứ bọn họ học tập là công kích tầm xa, nhưng vẫn có căn bản võ thuật không tệ.

Trong đám này, uy lực gã mặt sẹo phát huy lớn nhất. Trong tất cả mọi người, kinh nghiệm thực chiến của hắn phong phú nhất, phán đoán đối với cục diện cũng chính xác nhất. Điều quan trọng nhất là trên tay hắn có ba viên Dạ Mê mà Diệp Trùng đưa cho.

Nắm bắt thời cơ sử dụng Dạ Mê của hắn làm người ta phải khen ngợi, lần nào cũng là ở lúc quan trọng nhất, thích nghi nhất, vị trí chọn lấy cũng là tốt nhất. Trang dân đuổi theo không bỏ sau lưng sau khi gặp phải ba lần hôn mê đột nhiên với quy mô lớn trở nên kiêng kỵ hơn, bọn họ không biết loại vũ khí không thể phòng bị có trên tay gã mặt sẹo này rốt cuộc là có bao nhiêu, ngược lại cũng không dám ép tới quá gần. Huống chi thân thủ của Nhuế Băng, bọn họ vừa rồi chính mắt nhìn thấy, ai cũng không muốn đi tìm chết. Trên thực tế, Dạ Mê trên tay gã mặt sẹo đã dùng hết toàn bộ rồi.

Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu nhất là do Diệp Trùng thu hút hầu hết người vây xem, người đuổi theo vốn không nhiều, lại bị Dạ Mê làm hôn mê một bộ phận, cho nên bọn họ dứt khoát không theo sát sau lưng đám người Nhuế Băng. Bọn họ tin rằng, chỉ cần không bao lâu, viện binh trong trang sẽ tới, lúc đó mấy người này có cánh cũng khó bay.

Không giống mấy người Nhuế Băng có sợ nhưng không nguy hiểm, bên này của Diệp Trùng đánh tới mức đỏ như lửa, trắng như lau, tối tăm trời đất. Tình cảnh của hắn hiện giờ trở nên vô cùng nguy hiểm, từ sau khi tên đánh lén đó nhắc nhở, mọi trang dân trở nên thông minh. Chiến đấu dây dưa liên miên bất tuyệt làm tốc độ của hắn bắt đầu chậm lại, còn trường thương của hắn trong một kích vừa rồi đã triệt để hư hại không thể sử dụng, tình huống trở nên càng lúc càng nguy hiểm.

Mấy lần hắn đều suýt nữa là dùng tới Dạ Mê. Hắn hiện giờ vẫn còn ba viên Dạ Mê, đây cũng là thứ giữ mạng cuối cùng của hắn, không tới vạn bất đắc dĩ, hắn quyết không sử dụng. Ba viên Dạ Mê bị hắn kẹp trong cơ nhục của tay phải. Khống chế cơ nhục của họ Lam ở Cửu Nguyệt, hắn đã tới mức cực kỳ cao minh, cơ nhục toàn thân di động tùy ý, điểm này tự nhiên không làm khó hắn. Kẹp ở cánh tay phải, lợi dụng cơ nhục cục bộ phát lực có thể làm cho Dạ Mê trong khoảng thời gian ngắn nhất vào trong bàn tay hắn.

Ba vị Tổ đường nội thị dùng tốc độ kinh người tới gần phía bên này. Trong lòng Diệp Trùng thầm kêu khổ, ứng phó trang dân bình thường, hắn cũng tốn sức dị thường, nếu như một khi bị ba cao thủ này tới gần, vậy hắn quyết không có nửa phần cơ hội sống sót.

Trong lòng ước chừng, cơ nhục tay phải giật giật. Một viên Dạ Mê cuộn rơi vào trong bàn tay Diệp Trùng. Tiếp đó gập tay bắn ra, trong sân hỗn loạn tột độ, nào có ai lại chú ý tới thứ quả nhỏ này.

Một màn ngụy dị vừa rồi lại xuất hiện, trong phạm vi bán kính bốn mươi lăm mét, mấy trăm người không ừ hử gì đồng thời té xuống bất tỉnh. Trong lòng mọi người nhảy dựng, động tác trên tay chậm lại, Diệp Trùng chỉ cảm thấy áp lực toàn thân nhẹ đi. Không dám do dự, đột ngột xông vào phạm vi bao phủ của Dạ Mê.

Liều mạng hít thở, Diệp Trùng giống như từ trong nước chui ra, nửa thân trên lõa lồ đầy vết máu. Vết thương dày đặc giao thoa, nhìn thấy mà phát hoảng. Mồ hôi kích thích mấy vết thương nhỏ xíu này, cảm giác hơi đau làm Diệp Trùng cảm thấy toàn thân giống như có vô số con kiến đang cắn xé vậy. Sự mệt mỏi xộc lên tới đầu, toàn thân giống như sắp chia thành từng miếng.

Trong miệng ngậm Hựu diệp, Diệp Trùng không chịu ảnh hưởng của Dạ Mê. Vài thôn dân to gan không sợ chết xong tới chỗ Diệp Trùng, vừa bước vào phạm vi bao phủ của Dạ Mê, lập tức không ừ hử gì ngã xuống.

Hiện tượng ngụy dị này làm bước chân mọi người dừng lại. Bọn họ lúc này mới nhớ tới một thân phận khác của tên hung hãn này: điều bồi sư. Mọi người không khỏi ngập ngừng, sợ sệt vây ở bên ngoài. Nhưng mỗi người đều đỏ cả mắt, hận không thể xông vào xé Diệp Trùng thành từng mảnh.

Thời tiết hôm nay trong xanh không có gió, tác dụng của Dạ Mê có thể phát huy mức độ lớn nhất, điều này cũng cho Diệp Trùng thời gian đệm cực lớn.

Toàn thân rã rời, Diệp Trùng hiện giờ chỉ hy vọng mấy người Nhuế Băng điều khiển tàu vũ trụ tới. Trước mặt khoa học kỹ thuật tiên tiến như tàu vũ trụ, lực lượng cá nhân nhỏ bé đến cỡ nào. Đáng tiếc vừa rồi quên mang theo công tắc không gian của Hàm gia, nếu không, với thời gian đệm hiện giờ thế này, đủ cho hắn leo vào buồng lái của Hàm gia.

Tình huống vừa rồi khẩn cấp, thời gian cho hắn phản ứng quá ít, suy nghĩ của hắn cũng không sao làm được tới mức hoàn toàn không có bất cứ kẽ hở nào.

Tiêu hao thể lực của hắn quả thật quá lớn, đối với việc mình hiện giờ vẫn còn sống, hắn cũng cảm thấy có chút kinh ngạc. Ba vị Tổ đường nội thị đứng ở vòng ngoài, ai nấy nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại vô kế khả thi. Sự cường đại ở phương diện nào đó của điều bồi sư làm rất nhiều người có lòng xung quanh nhìn thấy.

Tiếng chửi toáng vang lên khắp nơi, Diệp Trùng bình thản, giống như không nghe thấy. Hắn hiện giờ chỉ hy vọng có thể thế này cho tới khi tàu vũ trụ tới. Quét nhìn trên đất, trùng trùng điệp điệp thôn dân ngã đè lên nhau, ai nếu đều bất tỉnh nhân sự, Diệp Trùng nhặt một thanh trường thương lên, trong lòng coi như hơi an tâm.

Ngẩng đầu nhìn chân trời, trống không chẳng có gì, giờ phút này, Diệp Trùng cảm thấy thời gian chậm chạp dị thường.

- Bọn họ là người từ ngoài tới! Nhìn tàu đổ bộ chui vào trong biển, sắc mặt thôn dân dẫn đầu đó tệ hại vô bì, người từ ngoài tới là điều cố kỵ lớn nhất của tinh khu tự do, hành tinh Thoát Mộc đương nhiên cũng không ngoại lệ.

Mặt mỗi người bên cạnh hắn đều biến sắc, lập tức lộ ra vài phần dáng vẻ như trút được gánh nặng, chút xấu hổ vốn dĩ vẫn còn sót lại trong lòng bọn họ lập tức biến mất tăm. Bọn họ đã tìm được một lý do tốt nhất cho Vương gia trang, cho bản thân bọn họ.

Người từ ngoài tới, đối với bọn họ là không có bất cứ đạo nghĩa có thể nói nào.

- Vài người các ngươi lập tức trở về, mang tin tức này báo cáo trang chủ. Trang dân dẫn đầu đó có chút dáng vẻ đại tướng: “Người khác cùng ta thủ ở chỗ này. Đi mau!”

Mắt nhìn mấy người mau chóng chạy về trang, vẻ mặt mấy trang dân này đầy phức tạp.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện