Chương 358: Chiến (4)
Trên không, sắc mặt ba Tổ đường nội thị đỏ bừng, rõ ràng một kích này cũng tiêu hao tất cả sức mạnh của bọn họ.
Lúc này có né tránh thì cũng đã không kịp, Diệp Trùng lúc này lại phát hiện mình bình tĩnh đến lạ kỳ, trong lòng không chút dao động. Đôi tay nắm chặt cán thương, hai mắt nhìn chằm chằm ba thanh trường kiếm càng lúc càng gần, hoàn toàn không chú ý tới mấy thanh trường kiếm ở bên cạnh đang lao về phía mình.
Không vui không buồn, trong sáng như băng.
Đồng tử bỗng co rút, Diệp Trùng trầm eo đứng tấn, trường thương chỉ xéo.
Đột ngột rống lớn một tiếng!
Yết ba hống!
Lấy Diệp Trùng làm trung tâm, dao động không khí kịch liệt điên cuồng lan ra xung quanh. Thảm nhất là mấy thôn dân ở bên cạnh Diệp Trùng, ông một tiếng, bọn họ giống như cảm thấy một cái trọng chùy mạnh mẽ đập lên màng nhĩ của bọn họ, đầu óc lập tức trống rỗng, thậm chí có vài người tai mũi còn chảy máu. Đám người ở xa chỉ cảm thấy một tiếng sét vang lên giữa trời trong, âm thanh vang toàn trường!
Ánh mắt Diệp Trùng mẫn cảm cực kỳ, hắn có thể nhìn thấy rõ ràng ảnh hưởng mà ba thanh trường kiếm chịu bởi dao động không khí, tốc độ có chút giảm bớt.
Gần như đồng thời, trên người Diệp Trùng xuất hiện một màn cực kỳ ngụy dị. Vô số gân, cơ, thịt giống như vô số con rắn nhỏ, mau chóng nhúc nhích, từ eo tới bụng, rồi tới ngực, lại tới vai, cuối cùng kéo tới đôi tay của Diệp Trùng. Đôi tay của Diệp Trùng hiện giờ thô to tới mức đáng sợ, vô số cơ, thịt, gân tầng tầng lớp lớp chất chồng lên nhau, giống như ngọn núi. Một loạt biến hóa này nói ra thì rối rắm, thật ra cũng chỉ là trong khoảnh khắc thôi.
Diệp Trùng chưa từng cảm thấy đôi tay lại có sức thế này! Nhưng đồng thời, tác dụng phụ lại là sự bồng bềnh của chân hắn.
Trường thương trên tay hắn nhẹ như không, nhìn chuẩn thế đang tới, trường thương rung một cái, mũi thương chính xác điểm trúng ba thanh trường kiếm đó.
Ting! Âm thanh dứt khoát lại như kim châm. Khoảng cách ba tiếng cực ngắn, nghe ra giống như một tiếng.
Diệp Trùng chỉ cảm thấy đôi tay trầm xuống, bộp. Gần như là đồng thời, cán thương không sao chịu nổi sức mạnh khổng lồ như vậy, lập tức vỡ thành vô số mảnh vụn. Mà cơ nhục giống như núi của đôi tay Diệp Trùng đột nhiên giống như vật sống, lại trở về vị trí vốn có.
Phụt! Diệp Trùng nhịn không nổi phun ra một ngụm máu tươi, đôi chân bồng bềnh lại không cách nào đứng được, cả người té ra phía sau.
Ba người Tổ đường nội thị đó cũng bị thương không nhẹ, Một cú ném này của bọn họ không chỉ tiêu hao tất cả sức mạnh của bọn họ, hơn nữa bọn họ thân ở trên không, hoàn toàn không cách nào chống được Yết ba hống của Diệp Trùng. Yết ba hống của Diệp Trùng nếu chỉ đơn thuần nói về lực sát thương thì cực kỳ có hạn, nhưng lúc này lại là cọng rơm cuối cùng đè chết lạc đà, trong nháy mắt làm ba người Tổ đường nội thị trọng thương.
Nhưng so với ba người Tổ đường nội thị, Diệp Trùng bị thương càng nặng hơn. Trong nháy mắt, cơ nhục tập trung trên đôi tay của hắn bị sức mạnh khổng lồ đánh tan. Nếu như không phải nhục thể của hắn cường hãn, chỉ riêng một cú này, đôi tay của hắn đã hoàn toàn bị phế rồi. Nhưng tình hình hiện giờ tuy không tệ hại như thế nhưng cũng bất ổn vô cùng, hắn cảm thấy hô hấp của mình đã có chút theo không kịp tiết tấu, xem ra phổi đã bị thương khá nặng.
Hắn đã không biết bao lâu không gặp phải loại tình huống này rồi, cảm giác nguy cơ xa lạ làm hắn không khỏi hơi run rẩy, không phải sợ hãi, mà là một loại hưng phấn pha lẫn lãnh khốc.
Kìm nén cơn đau dữ dội như lửa thiêu, ở trên không, Diệp Trùng ra sức thả lỏng thân thể mình.
Thả lỏng. Thả lỏng…
Nhìn mặt đất cách mình càng lúc càng gần, Diệp Trùng vẫn bảo trì sự thả lỏng của cơ nhục toàn thân. Mắt thấy Diệp Trùng sắp giống như một bao cát, té mạnh trên đất, hắn đột nhiên gập eo, đôi chân điểm trên đất một cái, cả người giống như một con vượn len lỏi trong rừng rậm, linh mẫn vô bì chui vào trong những phòng ốc.
Ba người Tổ đường nội thị mở mắt trừng trừng nhìn bóng lưng biến mất của Diệp Trùng, trên mặt mỗi người đều là sự sợ hãi tột độ.
Ba người yên lặng hồi lâu, sắc mặt ba người đều cực kỳ khó coi.
- Thật là một tên đáng sợ! Lão già đứng đầu đó nói, vẻ mặt lo lắng. Vương gia trang trêu vào cường địch thế này, là họa không phải phúc a! Bước đi ngụy dị, công kích chính xác, thương kỹ biến hóa khó đoán vừa rồi của Diệp Trùng, thậm chí còn có công kích sóng âm làm người ta không thể phòng được, mà điều làm lão khiếp đảm là sự lạnh lùng không phải của con người của Diệp Trùng.
- Đúng vậy, lần này chỉ e mặt mũi Vương gia chúng ta đều mất sạch rồi. Tổ đường nội thị thứ hai vẻ mặt phẫn nộ, hận không thể mang Diệp Trùng ra băm vằm ngàn vạn đao.
Người thứ ba không nói gì, nhưng ngẩng đầu nhìn về phía Hội Nguyên lầu ở xa trên cao.
Diệp Trùng liều mạng chạy như điên, giống như một con dã thú bị thương. Hắn không dám để mình dừng lại dù chỉ một chút, cho dù ở đây không có máy liên lạc, không có quang giáp, nhưng hiệu suất của Vương gia vẫn vô cùng đáng sợ. Hơn nữa tính tổ chức rõ ràng mà Vương gia hiện giờ biểu hiện ra làm Diệp Trùng càng không dám dừng lại chút nào. Một người đối diện một quần thể có tổ chức, hậu quả căn bản không cần tính toán, Diệp Trùng cũng có thể có được kết luận.
Phần lớn vết thương trên người đã khép miệng. Nói thật, hành vi tặng thuốc vừa rồi của Ngôn sư hoàn toàn ra ngoài ý liệu của hắn, với cái nhìn của hắn, đối phương hoàn toàn không cần phải giúp đỡ hắn. Điều càng làm hắn không ngờ tới là, thứ Ngôn sư tặng hắn rành rành lại chính là viên thuốc trị thương cực phẩm hắn tặng Ngôn sư ngày đó.
Vô luận ở năm thiên hà lớn hay là ở Thiên hà Hà Việt, loại thuốc giống thế này thật ra chỉ có thể coi như là một loại thuốc cấp thấp, có sự tồn tại của máy trị liệu, ai cũng không nguyện ý đi sử dụng loại thuốc này. Nhưng ở chỗ này, loại thuốc giống thế này lại là thứ mỗi người mơ ước có được, không có ai biết mình lúc nào sẽ bị thương, nếu như một khi bị thương, vậy mấy thuốc trị thương này cũng chính là thứ có thể cứu mạng.
Thuốc trị thương do Hạt lựu quả chế thành quả nhiên không hổ tên gọi cực phẩm, vết thương trên người Diệp Trùng đang dùng tốc độ kinh người khép lại.
Cái nhân tình này, hắn thầm ghi nhớ trong lòng.
Thân pháp đã phát huy đến tột độ, Diệp Trùng ra sức chạy như điên. May mà khu vực này nhiều rừng rậm, cũng mang lại phiền phức rất lớn cho người của Vương gia đang đuổi theo không bỏ ở sau lưng.
Cành cây mềm mại quất trên người Diệp Trùng đang chạy như điên, làm hắn cảm thấy đau ngấm ngầm, nhưng hắn làm như không thấy. Hắn giống như một con báo săn linh mẫn mà lại đầy lực bạo phát, len lỏi trong rừng. Bóng râm lốm đốm trong rừng rậm cho hắn sự yểm hộ tốt nhất, nhưng người của Vương gia phía sau lại không biết vì sao, không bị bỏ rơi.
Diệp Trùng không hề biết trong đám truy bắt sau lưng hắn, có tới mười hai Tổ đường nội thị, mà Vương gia tổng cộng chẳng qua cũng chỉ có mười lăm Tổ đường nội thị. Nếu như hắn một khi giảm tốc độ, vậy thì vận mệnh chờ đợi hắn chỉ nghĩ là biết.
Phương thức tiến tới của Diệp Trùng không hề đơn thuần là chạy điên cuồng, có lúc hắn mượn dây leo to dẻo hỗ trợ, giống như một con vượn đu đưa hướng tới trước. Mà có lúc, hắn mượn lực đàn hồi của cành cây, như vậy có thể bảo tồn một cách hiệu quả thể lực còn dư không nhiều của hắn.
Đôi chân đạp một cái. Cành cây trong nháy mắt bị hắn ép thành hình cung, viu, Diệp Trùng giống như một mũi tên rời cung, bắn về phía trước.
Chỗ mười mét trước mặt chính là một cành cây to cỡ cánh tay, Diệp Trùng đang chuẩn bị giãn thân thể ra, lại lập lại động tác vừa rồi.
Bỗng, trên không lấp lánh mấy đạo hàn quang.
Đây đã là lần thứ năm! Diệp Trùng thở dài trong lòng. Động tác trên tay lại không chậm, lập tức rút trủy thủ ra, đón lấy mấy đạo hàn quang đó.
Ting, ting, ting! Âm thanh kim loại va chạm vang lên liên tiếp.
Cổ tay Diệp Trùng tê dại, trong lòng lại đang hoảng sợ, sức mạnh thật lớn.
Tập kích thế này tới nhanh, đi cũng nhanh, Diệp Trùng biết, mấy kẻ đánh lén này đã đi xa. Đây là toán đánh lén thứ năm mà Diệp Trùng gặp phải. Mấy kẻ đánh lén này ai nấy đều không có ngoại lệ, sở trường ẩn dấu thân hình trong rừng, hơn nữa ra tay cực kỳ độc địa, thời cơ đánh lén cũng nắm bắt tới mức vừa đúng, một kích không trúng, lập tức trốn ra xa, không hề muốn đánh.
Tình huống lần đầu tiên là nguy hiểm nhất, không chút phòng bị, đột nhiên gặp phải tập kích thế này, nếu như không phải Diệp Trùng nhanh nhạy, chỉ e đã mất mạng rồi. Đánh lén sau này tuy so với lần đầu tiên càng thêm mãnh liệt, càng thêm đột nhiên, nhưng có chuẩn bị, Diệp Trùng ngược lại càng thêm thoải mái, khác xa sự chật vật của lần đầu tiên.
Thanh trủy thủ đó của hắn ở trong mấy trận chiến chống đánh lén đã phát huy tác dụng cực kỳ quan trọng. Trủy thủ có trộn Đa côn thạch sắc bén vô bì, thường vừa giao phong liền cắt đứt vũ khí của đối phương. Mấy kẻ đánh lén này cũng cảnh giác vô cùng, vừa thấy không đúng lập tức thoát ly chiến trường. Bọn họ sở trường giấu mình giữa rừng cây, thường là bóng người loáng cái liền mất đi bóng dáng.
Diệp Trùng đối với điều này cũng bó tay chịu trận.
Vừa bắt đầu hắn vẫn cho rằng là người của Vương gia, sau này mới phát giác ra không đúng. Loại phong cách tác chiến này và Vương gia hoàn toàn bất đồng. Tố dưỡng chiến đấu bọn họ biểu hiện ra cao minh hơn người của Vương gia nhiều. Nếu như Vương gia có tố dưỡng chiến đấu cao minh thế này, vậy thì hiện giờ mình phỏng chừng đã sớm thành một xác chết rồi.
Mấy kẻ đánh lén thần bí này làm Diệp Trùng đau đầu vô cùng, nhưng lại cũng không làm gì được, chỉ đành liên tục kích thích tinh thần. Diệp Trùng cảm giác mình giống như trở về hành tinh rác, chỗ mà bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra nguy hiểm, không dám có một giây sơ suất nào.
Hắn không biết, thật ra đối phương so với hắn càng phiền não hơn. Vị trí địa lý, thời cơ, phương thức công kích của mỗi lần tập kích đều không có bất cứ kẽ hở nào, vô luận là nhìn từ góc độ nào, năm đợt tập kích này của bọn họ đều có thể coi là kinh điển, nhưng chính việc đánh lén bọn họ cho rằng hoàn toàn không có bất cứ kẽ hở nào thế này lại không có một lần thành công. Điều này thế nào lại kêu bọn họ không buồn bực chứ?
Điều quan trọng nhất là, bọn họ chính là đánh lén a, không hề là tấn công ở trận địa mặt đối mặt, ở trình độ nào đó mà nói, bọn họ đã chiếm ưu thế kha khá. Cho dù là như vậy, bọn họ vẫn không lấy được chỗ nào tốt ở trên người tên cường hãn giống như tiểu cường (con gián) này.
Dáng vẻ trên mặt mỗi người đều hết cách như thế, đối mặt nhìn nhau, không biết nói gì. Trủy thủ! Thanh trủy thủ đáng chết đó! Thanh trủy thủ đó của Diệp Trùng chịu sự nguyền rủa kịch liệt trước giờ chưa từng có.
Bước chân của Diệp Trùng không giảm tốc chút nào, hắn cũng hoàn toàn không có bất cứ đường lui nào. Sau lưng không chỉ có người của Vương gia, hơn nữa còn có một đống kẻ đánh lén không biết từ nơi nào ló ra. Diệp Trùng hiện giờ chỉ hy vọng lợi dụng tốc độ mau chóng thoát khỏi hai đám người này, cho nên, hắn lựa chọn phương thức tiến thẳng tới trước. Tốc độ, đây là ưu thế lớn nhất mà hắn hiện giờ có thể dựa vào.
Thực vật trong rừng rậm càng lúc càng dày đặc, đường đi đã sớm không có rồi. Không khí ẩm ướt mang lại mùi vị có chút ẩm mốc, mặt đất phủ một lớp lá mục, cành khô dày cộm, đạp lên phía trên mềm xốp vô cùng.
Ánh sáng từ từ ảm đạm, đã có rất ít ánh sáng có thể xuyên qua lá cây um tùm mà chiếu trên mặt đất.
Ngẫu nhiên vang lên vài tiếng côn trùng, nghe thấy rõ ràng.
Rừng rậm yên tĩnh đến không ngờ, không có chút gió nào.
Nhìn rừng rậm yên tĩnh đến mức đáng sợ ở trước mặt, trong lòng Diệp Trùng đột nhiên dâng lên dự cảm bất an. Nhưng thời gian hắn trải qua ở rừng rậm ít tới đáng thương, chút kinh nghiệm như thế không thể giúp hắn đưa ra bất cứ phán đoán nào.
Do dự một giây, Diệp Trùng vẫn lựa chọn tiếp tục tiến tới trước.
Một bụi cỏ sau lưng hắn đột nhiên nhúc nhích, từ bên trong chui ra ba người. Trên mặt mấy người này vẽ hoa văn màu lục, khó mà nhìn rõ diện mạo của họ. Phục sức của bọn họ cũng cực kỳ đặc biệt, xanh vàng xen kẽ, giống như hòa thành một thể với rừng cây.
Nhìn bóng lung đi xa của Diệp Trùng, người dẫn đầu nói: “Hắn tiến vào trong rồi.” Trong lời nói lộ ra sự thoải mái nói không ra lời.
Tiếng thở như trút được gánh nặng của hai người còn lại cũng biểu lộ ra tâm tình hiện giờ của bọn họ.
- Phù, quá tốt rồi, cuối cùng không cần đối diện tên đáng sợ này rồi! Một người khác thở dài một hơi.
Người thứ ba gật đầu, phụ họa nói: “Đúng vậy, tên này quả thật đáng sợ, còn tinh hơn quỷ, phản ứng nhanh không giống người, ra tay lại độc, vừa rồi tổ trưởng tổ chữ Đinh suýt nữa là chết trên tay hắn. Còn có một thanh trủy thủ cường hãn khác thường. May mà chúng ta không đụng tới hắn. Nhiệm vụ này của chúng ta có thể coi là hoàn thành hay không?”
Sự nhạy cảm, phản ứng thần kinh phát triển, phản kích mạnh có sức của Diệp Trùng, còn có thanh trủy thủ sắc bén đó đều để lại cho bọn họ ấn tượng khó mà phai nhòa.
Người dẫn đầu đó ngập ngừng một lát, rồi mới dùng một loại ngữ khí cực kỳ không khẳng định nói: “Chắc là coi như hoàn thành rồi. Bên trong đó trước giờ chưa từng có ai có thể sống sót đi ra. Vấn đề này đã không cần chúng ta lo lắng rồi, chúng ta chỉ lo báo lên cấp trên là được, còn lại thì để người ở trên đau đầu đi. Chỉ là đáng tiếc thanh trủy thủ đó.” Trong lời nói là ham muốn vô cùng đối với thanh trủy thủ của Diệp Trùng.
Chính ngay lúc này, phía sau ẩn ước có âm thanh truyền tới.
- Người của Vương gia đến rồi, chúng ta rút! Lời nói vừa dứt, ba bóng người trong nháy mắt liền biết mất trong rừng sâu.
Mười mấy giây sau, một đám lớn người xuất hiện ở vị trí ba người vừa rồi. Chính là người của Vương gia, dẫn đường ở trước mặt bọn họ là một con thú nhỏ trắng như tuyết, lông trắng phau, có một cái mũi nhỏ nhắn đỏ tươi, giống như một con chó con, đáng yêu vô cùng.
Nó đang hướng vào chỗ sâu của rừng rậm kêu ầm lên, nhưng vô luận thế nào cũng không dám tiến tới trước thêm một bước, giống như phía trước có thứ gì đó mà nó sợ hãi vậy.
- Hắn tiến vào trong đó rồi, xem ra cũng không cần chúng ta lo lắng rồi. Chúng ta hay là bỏ tinh thần trên người mấy kể đến từ bên ngoài khác đi. Giọng của người nói thoải mái, vô nghi đây là tình huống bọn họ muốn nhìn thấy nhất.
Hình tượng giống như sát thần của Diệp Trùng đã sớm khắc sâu vào trong chỗ sâu nhất trong lòng bọn họ. Vô luận là ai, đối diện một nhân vật thế này, nói không có áp lực là hoàn toàn gạt người.
Mọi người đều trầm mặc.
- Chúng ta đi. Vừa phẩy tay, mọi người đều theo hắn rời khỏi khu rừng rậm làm bọn họ khiếp sợ này.
Chỗ sâu của rừng rậm vẫn yên tĩnh như cũ, chốc chốc vang lên vài tiếng côn trùng kêu nhẹ nhàng cắn xé sự tĩnh mịch trĩu nặng của chỗ sâu rừng rậm.