Chương 398: Bồi Chế
Diệp Trùng không hề biết ba đại thế gia như Diệp gia sứt đầu mẻ trán thế nào, nhưng cho dù biết, chỉ sợ cũng vô dụng. Mưu lược của hắn, vẫn chưa tới trình độ có thể lợi dụng việc này để mang lại cho mình chỗ tốt hơn, nếu như là Thương, đó lại là chuyện khác.
Chính vào lúc vừa rồi, hắn đã cứu một thái ấp khách thành thật. Tuổi tác của vị thái ấp khách này khoảng ba mươi, vẻ mặt chất phác, không chỉ lúc này toàn thân đều là bùn đất. Chính là vừa rồi, hắn vì hái một cây Bình dĩ thảo, không cẩn thận té vào trong vũng lầy. Tình hình cấp bách, hét lớn cứu mạng, vũng lầy cách không xa Diệp Trùng, nghe thấy tiếng kêu cứu, Diệp Trùng đã cứu vị thái ấp khách này ra.
Cái gọi là Thái ấp khách chính là người chuyên môn hái cây cối ở ngoài hoang dã. Theo ghi chép trong con chip của Quản phong tử, sự phân chia nhân viên chuyên nghiệp điều bồi của hệ thống này tỉ mỉ không hề thua kém hệ thống điều bồi của năm thiên hà lớn.
Diệp Trùng không ngờ mình lại gặp được một thái ấp khách.
Triệu Ứng cảm kích nói với Diệp Trùng: “Lần này may có tiên sinh a, nếu như không phải ngài, tôi đã xong đời rồi.” Dùng sức xoa xoa tay, nhưng phát hiện trên tay mình toàn là bùn. Triệu Ứng mặt đỏ bừng, kìm nén cả nửa ngày mới ấp úng nói: “Có thể mời ngài tới nhà tôi ngồi chơi không?”
Nhà Triệu Ứng rất nhỏ, có thể nói là đơn sơ. Vợ hắn không hề coi là xinh đẹp, nhưng làm người rất nhiệt tình, sau khi biết được người ở trước mắt này đã cứu chồng mình, đối với Diệp Trùng càng thêm nhiệt tình vô cùng. Con gái hắn chỉ có bảy, tám tuổi, rõ ràng là sợ người lạ, tránh ở sau lưng bố, cẩn thận thò cái đầu nhỏ ra, con mắt nhỏ láo liên tò mò đánh giá người xa lạ này.
Trà Lâm Hoa, thịt ướp ô mai, toàn bộ thứ tốt nhất trong nhà này được vợ chồng Triệu Ứng lấy ra chiêu đãi Diệp Trùng.
Vợ chồng phúc hậu, bình thường, đứa trẻ sợ người lạ nhưng lại tò mò, gia đình phổ thông vô cùng này lại mang tới cho Diệp Trùng sự ấm áp chưa từng có. Hắn nghĩ tới cha, nghĩ tới Mục Thương, nghĩ tới Tiền gia gia. Nếu như là người cực kỳ quen thuộc với Diệp Trùng, thì sẽ phát hiện đường nét phần mặt lạnh lùng, cứng rắn ngày thường của Diệp Trùng lại trở nên nhu hòa thêm vài phần.
Sau bữa cơm, Triệu Ứng liền tán gẫu với Diệp Trùng, nhưng rất rõ ràng, Diệp Trùng đối với loại phương thức giao lưu bằng lời này cực kỳ không quen. Trên cơ bản đều là Triệu Ứng nói, Diệp Trùng nghe. Triệu Ứng bình thường thành thật khó mà gặp được một người càng giống khúc gỗ, càng trầm mặc hơn hắn, lời hôm nay hắn nói còn nhiều hơn lời hắn nói mười ngày lúc trước.
Từ trong lời kể của Triệu Ứng, Diệp Trùng đã hiểu được sự khó khăn của cuộc sống và sự chua cay của một thái ấp khách bình thường. Hắn có thể nghe ra trong lời nói bình đạm mà hơi gượng gạo của Triệu Ứng hàm chứa tình cảm sâu lắng.
Triệu Ứng mỗi ngày đều phải ra ngoài hái cây cối, mà vợ của hắn lại phải tiến hành một vài gia công thô đơn giản đối với mấy thứ cây cối hái về này. Nguồn thu nhập của bọn họ chủ yếu dựa vào bán những thứ nguyên liệu chẳng qua chỉ trải qua gia công đơn giản này. Hai vợ chồng đều không có học qua điều bồi thật sự, hoàn toàn là tự mày mò, cho nên giá cả trao đổi cũng bị ép rất thấp. Hai người mỗi ngày đều phải cố gắng làm việc, nếu không ngay cả con gái cũng nuôi không nổi.
- Cha nó, mau tới đây, Bình dĩ thảo này làm sao xử lý đây? Vợ Triệu Ứng quay qua hỏi.
Triệu Ứng lúc này mới bỗng nhớ tới hôm nay may mắn không tệ, hái được một cây Bình dĩ thảo. Nhưng hắn lập tức cũng chỉ có cụt hứng ngồi trở xuống, không biết làm sao nói: “Thôi đi, ta cũng không biết, ngày mai cứ bán đi. Em bận trước, anh nói chuyện với tiên sinh, đợi lát nữa qua.”
Quay mặt lại, Triệu Ứng có chút đau xót nói: “Ài, ngày mai chỉ có bán rẻ thôi, vẫn không biết có thể bán được không.”
Diệp Trùng nghe hiểu ý của Triệu Ứng, Bình dĩ thảo cần phải tiến hành bồi chế trong năm giờ sau khi hái xuống, nếu không, hiệu quả ít nhất giảm một nửa.
- Đi qua xem xem. Diệp Trùng nhẹ nhàng nói, bản thân lại đứng dậy trước.
Triệu Ứng ngớ người, lập tức có chút hoảng hốt: “Chúng ta cứ ngồi ở đây đi, bên trọng lộn xộn lắm.”
Nhưng khi hắn đang nói, Diệp Trùng đã bước vào phòng trong, Triệu Ứng chỉ đành vội vàng đi theo.
Trong phòng trong khói bay mù mịt, tràn ngập một mùi vị khó ngửi, đây là kết quả rất nhiều mùi vị tỏa ra khi bồi luyện cây cối trộn lẫn với nhau. Diệp Trùng không khỏi nhíu mày, từ góc độ chuyên nghiệp mà nói, thế này cực kỳ không an toàn.
Thứ chiếu vào trong tầm mắt hắn là mấy món công cụ bồi chế cực kỳ nguyên thủy, vợ Triệu Ứng đầu đầy mồ hôi đang tiến hành gia công thô cây cối ở một bên đối diện.
Nắm bắt hỏa hầu không tốt, thủ pháp có sai sót, thứ tự cũng có lỗi.
Diệp Trùng không khỏi lắc đầu nhè nhẹ trong lòng, chẳng trách cây cối bọn họ bồi luyện bán không được giá tốt trên thị trường. Nguyên liệu điều bồi chế thành thế này ở ý nghĩa nào đó chỉ có thể coi như tàn thứ phẩm.
Khi vợ Triệu Ứng nhìn thấy Diệp Trùng rõ ràng hơi ngớ người, vội vàng đứng dậy, tay xoa tạp dề, xấu hổ nói: “Ngài tại sao vào trong này? Trong này quá lộn xộn!”
Chính ngay lúc này, Triệu Ứng cũng bước vào.
Diệp Trùng không nói gì, mà đi thẳng tới trước dụng cụ bồi chế.
Trong ánh mắt kinh ngạc của vợ chồng Triệu Ứng, hắn mang toàn bộ tất cả những thứ chảo bồi chế trút vào trong hồ phế thải, tay còn lại lại thò ra.
- Mang Bình dĩ thảo tới đây.
Trong căn phòng tràn ngập khói, một thiếu niên dáng vẻ tập trung đứng đối diện chảo bồi chế, ở bên cạnh hắn, một cặp vợ chồng mặt đầy tôn kính mở to mắt, chỉ sợ bỏ sót một chi tiết nhỏ nhoi.
- Lửa phải dùng lửa hơi xanh, hai tay dùng sức phải cân bằng, không được dùng nước. Trình tự bồi chế nó là từ thấp tới cao, từ gốc tới lá, gốc hơi cháy vàng, thân cây biến thành màu tím nhạt, lá khi sấy khô phải dùng bàn chải nhỏ dấp nước sạch chải qua lại ba lần, mỗi lần phải khô rồi mới chải tiếp.
Khi cây Bình dĩ thảo đã bồi chế xong này đặt trước mặt vợ chồng Triệu Ứng, Triệu Ứng kìm không được kích động run rẩy. Với phẩm chất của cây Bình dĩ thảo này, tuyệt đối có thể bán được giá tốt!
Tâm thần của người thành thật như Triệu Ứng không hề ở trên cây Bình dĩ thảo có thể bán được giá cao này, mà là nghiền đi ngầm lại trong đầu mỗi một chi tiết Diệp Trùng vừa nói. Hắn biết, chính là dựa vào cái này, cuộc sống bọn họ về sau sẽ không cần lo nữa!
Nhìn thấy dáng vẻ suy tư của Triệu Ứng, Diệp Trùng biết ngay là hắn đã hiểu ý của mình.
Bụp bụp một tiết, Triệu Ứng lôi vợ quỳ xuống, mặt đầy cảm kích dùng sức dập đầu ba cái. Hắn tử thật thà này chỉ có thể dùng một loại phương thức đơn sơ nhất thế này để cảm tạ thiếu niên mang lại cho bọn họ cơ hội đổi đời.
- Không tồi, không tồi, hỏa hầu rất tốt, chất lượng cây Bình dĩ thảo này rất không tồi. Ta nói này Triệu Ứng, cái này không giống trình độ của ngươi a. Lão Trương Đầu phụ trách thu mua ngẩng đầu nhìn Triệu Ứng, lập tức ánh mắt rơi trên người Diệp Trùng ở bên cạnh. Trình độ của Triệu Ứng không ai rõ hơn lão, mấy thứ hàng gia công giống lúc trước đó của hắn, cả thành hoàn toàn không có ai mua.
Triệu Ứng cười ngây ngô vài tiếng, không nói gì. Lão Trương Đầu thấy vậy, cũng không khỏi cười: “Được rồi, phỏng chừng ông trời thấy ngươi cực khổ cả nửa đời, ban phúc cho ngươi. Cây Bình dĩ thảo này, ta bỏ ra năm mươi cây Bạch gian ngân, ngươi xem thế nào?”
Triệu Ứng ra sức gật đầu, món tiền này, đủ cho nhà bọn họ dùng một khoảng lâu. Nhìn thấy dáng vẻ kích động của Triệu Ứng, lão Trương Đầu không khỏi lại bật cười, lấy ra năm mươi cây Bạch gian ngân. Nhưng sự chú ý của lão Trương Đầu quá nửa đặt trên người thiếu niên cùng tới với Triệu Ứng nhưng trước sâu trầm mặc không nói, thần sắc không đổi.
Triệu Ứng cẩn thận nhận lấy năm mươi cây Bạch gian ngân, sau đó càng cẩn thận hơn bỏ vào trong túi, bỏ sát vào người.
- Ông ơi, ông biết thành phố Thiên Trục đi làm sao không? Triệu Ứng hỏi lão Trương Đầu, hắn hỏi vì Diệp Trùng.
- Thành phố Thiên Trục? Ánh mắt lão Trương Đầu không khỏi lại rơi trên người Diệp Trùng trầm mặc không nói ở bên cạnh, không nhanh không chậm nói: “Thế nào? Triệu Ứng à, ngươi muốn đi thành phố Thiên Trục sao? Thành phố Thiên Trục rất xa đó.”
- Không phải, không phải. Triệu Ứng vốn thành thật vội lắc đầu, nói: “Là người bạn này của con muốn đi, nhưng y không biết đường. Con liền hỏi ông, ông thấy nhiều, biết rộng, nhất định biết.”
Lão Trương Đầu trầm ngâm nói: “Thành phố Thiên Trục lúc ta còn trẻ cũng có đi qua. Nhưng chỗ đó cách đây rất xa, cụ thể đi thế nào ta cũng không nói rõ trong chốc lát được.”
- Vậy ông có bản đồ không? Diệp Trùng mở miệng hỏi. Chỉ cần có bản đồ, với hắn mà nói, đi thành phố Thiên Trục quả thật là một việc cực kỳ đơn giản. Với tốc độ của Nguyệt Phục Vương, hắn muốn lúc nào đi thì lúc đó đi, tới lui chỉ sợ cũng không cần một giờ.
- Bản đồ? Lão Trương Đầu kinh ngạc nhìn thiếu niên, nhưng lập tức lắc đầu: “Không có, thời đại này, ai có bản đồ mà không thu lấy như một báu vật?”
Nghe nói, Triệu Ứng không khỏi có vẻ lo lắng, ngược lại Diệp Trùng thần sắc như thường, không nóng không vội.
Người trẻ tuổi này thật trầm tĩnh, lão Trương Đầu không khỏi thầm khen trong lòng. Nhưng lão lập tức nói: “Nhưng mà nè, trong hãng vừa may có thương đội muốn đi thành phố Thiên Trục, ta có thể giúp ngươi hỏi xem có thể dẫn các người cùng đi không.” Loại việc giống thế này, lão Trương Đầu thường làm, thương đội có hộ vệ, người đông an toàn, rất nhiều người đều muốn nhập bọn cùng đi.
Hơi trầm ngâm một lát, Diệp Trùng liền mở miệng: “Vậy thì cực khổ cho ông rồi.”
Lão Trương Đầu đi vào, không lâu sau dẫn Diệp Trùng và Triệu Ứng vào, dẫn bọn họ tới trước mặt một người trung niên.
Với cái nhìn của Triệu Ứng, người trung niên này không giận tự uy, quần áo hoa lệ vô bì, vừa nhìn liền biết là một nhân vật lớn. Nhưng trong mắt Diệp Trùng, sắc mặt đối phương hư nhược, làn da nhão nhoẹt, ngoài mạnh trong khô điển hình, quần áo quá chói mắt, không thuận lợi cho tứ chi hành động.
- Đây là Dư đội trưởng. Lão Trương Đầu giới thiệu với hai người.
Khóe miệng người trung niên để hai chòm râu hơi cong lên, xương gò má rất cao, hốc mắt sâu hoắm, chỉ đứng ở đó liền nhịn không được mà ngáp hai cái.
- Là ai muốn đi thành phố Thiên Trục? Dư đội trưởng lười biếng mở miệng.
- Ta. Trả lời ngắn gọn mang theo vài phần lạnh lẽo vang lên trên không. Cơn buồn ngủ của Dư đội trưởng lập tức tan thành mây khói, hắn không khỏi đánh giá Diệp Trùng, cặp mắt hơi híp lộ ra vài phần tinh minh: “Ừm, cậu trai trẻ, đi thành phố Thiên Trục làm gì?”