Chương 426: Xuất Kích

Năm tiếng đồng hồ, phi thuyền đúng giờ cất cánh. Tàu mấy người Diệp Trùng ngồi là Darvill, cũng là tàu Diệp Bàng ngồi. Tàu Darvill chở lượng lớn vật tư chiến đấu như tấm năng lượng.

Diệp Bàng mời mọi người tới phòng điều khiển chính, bởi vì là tàu vận tải, không gian phòng điểu khiển chính trên tàu khá lớn. Phi thuyền hiện đang tiến vào trạng thái bay bình ổn, phần lớn đều đã có thể nghỉ ngơi, chỉ cần để lại một ít người ở chỗ này trực ban. Nhưng hiện giờ lại có ai có thể ngủ được, nhận được lệnh cứu viện khẩn cấp, từ lúc mở thông đạo ra tới giờ, đây vẫn là lần đầu tiên. Mọi người đều thấp thỏm trong lòng, cho nên khắp nơi trên tàu đều có thể thấy vài người tập trung với nhau, gương mặt sầu não thảo luận việc này.

Diệp Bàng hiện giờ hoàn toàn không giống như vừa rồi, cả người chỉnh tề bộ đồng phục màu đen, cổ tay, cổ áo đều thêu một cái lá cây. Mũ đồng phục trên đầu làm hắn hiện giờ trông ra càng giống một quân nhân hơn.

- Ngươi tại sao mặc thứ này vậy? Diệp La nhìn thấy Diệp Bàng lập tức nhịn không được hỏi, lập tức đánh giá một câu: “Rất khó xem!”

Diệp Bàng lấy mũ đồng phục xuống, ném lên trên bàn, không hài lòng liếc Diệp La một cái: “Ngươi quả nhiên vẫn vô học y chang lúc trước. Trong tộc quy định, vô luận đơn vị nào nhận được lệnh cứu viện khẩn cấp, bắt buộc phải lập tức tiến vào trạng thái thời chiến. Bây giờ là trạng thái thời chiến! Hiểu không? Nhưng nói với ngươi cũng uổng công, phỏng chừng tộc quy ngươi đều không nhớ tí gì.”

Diệp La lập tức á khẩu, ngượng nghịu không thôi.

- Các vị muốn dùng chút gì không? Diệp Bàng mỉm cười với mọi người nói: “Không cần khách khí, tốt xấu gì ta cũng là ban hậu cần, thứ tốt vẫn có một chút.”

Diệp La cười hì hì với Diệp Trùng: “Tên này béo bở lắm, ngươi muốn ăn cái gì, uống cái gì, cứ việc nói.”

Nhưng lúc này mọi người nào có tâm tình thảo luận vấn đề ăn uống, nhao nhao nói tùy tiện.

Diệp Bàng thấy vậy liền gọi thủ hạ tới, thấp giọng dặn dò vài câu. Thủ hạ mau chóng lui xuống. Chẳng bao lâu sau, mang đến mấy cái ly trắng như tuyết, chất lỏng màu vàng kim trong ly tỏa ra mùi thơm cực kỳ ngào ngạt, mọi người không khỏi phấn chấn tinh thần.

- Kim Ô Vân Thang! Tiểu tử ngươi vẫn thật là biết hưởng thụ! Diệp La không chút khách khí lấy một ly một hơi uống cạn.

Nhìn thấy cách uống của Diệp La, Diệp Bàng không khỏi đau lòng vô cùng: “Ngươi uống chậm chút. Nó lại đâu phải là nước lã! Cho ngươi uống thứ này thật là chà đạp đồ đạc!”

Diệp Trùng nhẹ nhàng nhấc một ly lên, nhấp một ngụm, mùi thơm ngào ngạt lập tức tràn đầy mỗi góc trong miệng hắn. Vị giác mang theo chút đắng, cay làm tinh thần hắn không khỏi phấn chấn, trong bụng dâng lên một luồng hơi ấm, cả người giống như lỗ chân lông toàn thân đều mở ra, thoải mái tới mức làm người ta muốn rên rỉ.

Kim Ô Vân Thang là đặc sản của hành tinh Rees De, nhưng sản lượng cực ít, chỉ có đại gia tộc giống như Ngôn gia, Hoàng gia mỗi năm mới có khả năng có một ít, cũng không biết Diệp Bàng có được từ chỗ nào.

Nhất thời, mọi người đều tỉ mỉ thưởng thức Kim Ô Vân Thang, không có ai nói chuyện, phòng điều khiển chính yên tĩnh lại.

Hai tay Diệp Bàng giao thao loại với nhau chống cằm, cúi đầu không biết suy nghĩ cái gì.

- Hành trình của chúng ta có lẽ cần thời gian sáu ngày. Nhưng ta nghĩ quân đội chiến đấu phía trước chắc là sẽ tới chỗ cửa thông đạo trước chúng ta ba ngày. Cũng tức là nói, chúng ta có lẽ sẽ có thể nhận được tình báo tiền tuyến chuyển tới vào ba ngày sau. Tin rằng lúc đó chúng ta sẽ có thể có hiểu biết khá rõ ràng đối với tình huống ở tiền tuyến. Diệp Bàng từ từ mở miệng.

Sự thật chứng minh suy đoán của Diệp Bàng cực kỳ chính xác.

Ngày thứ 3, quả nhiên nhận được tin tức tiền tuyến truyền về.

Nhưng sắc mặt mỗi người đều mờ mịt giống như trong màu đông. Chính xác mà nói, đây là một mệnh lệnh, yêu cầu tất cả tàu vận tải tới địa điểm chỉ định tập hợp. Nhưng bên trong vẫn mang tình hình chiến sự mấy ngày này nói sơ một chút, đây mới là nguyên nhân quan trọng nhất mà mọi người lo lắng.

Mấy người Diệp Nhân trong đợt tấn công đầu tiên bại trận lui về! Kết quả này làm mọi người đều ngây ngốc ra. Diệp Nhân ở trong lòng hầu hết mọi người Diệp gia đều là tồn tại giống như chiến thần, trước giờ chưa có ai nghĩ qua hắn sẽ bại!

Mà kẻ tập kích tấn công thông đạo cũng bị vén tầm màn che mặt lên.

Đây là một loại sinh vật bất minh, số lượng bọn chúng đông đảo, công kích cực kỳ mãnh liệt, có tính công kích mạnh mẽ phi thường. Từ trong tình báo, vẫn rất khó biết tình huống cụ thể của mấy sinh vật này.

Lần đầu tiên tiếp xúc, công kích của mấy sinh vật bất minh này làm mọi người kinh ngạc vô cùng. Nếu như không phải Diệp Nhân thấy cơ hội nhanh, mau chóng rút về, thương vong tuyệt không chỉ là con số hiện giờ này. Mà cho dù là vậy, trong đợt tiếp xúc đầu tiên ngắn ngủi này, Diệp gia đã tổn thất trọn vẹn ba trăm cái quang giáp, ba trăm sư sĩ.

Trong mắt mỗi người Diệp gia trên tàu vận tải đều lập lòe vẻ kinh hoảng và lo lắng. Diệp gia nào từng bị không có chút lực đánh trả thế này? Thương vong thế này, Diệp gia có bao nhiêu năm không có gặp phải rồi? Ba trăm sư sĩ biên chế, vô luận đặt ở đâu đều là một lực lượng khá kinh người.

Diệp Nhân quyết định tạm thời rút lui, tập kết tất cả sức chiến đấu, rồi phát động công kích lần hai. Cho nên hắn yêu cầu tất cả nhân viên chiến đấu và toàn bộ tàu vận tải đều tới địa điểm chỉ định tập kết.

- Diệp Nhân, cái thùng cơm này! Diệp La tức tới mức lớn tiếng chửi toáng lên. Ba trăm con em Diệp gia cứ như vậy mà đã chết đi, là người Diệp gia, hắn làm sao có thể không đau lòng?

Diệp Bàng thở ra một hơi dài, mở bừng mắt, lắc đầu không tán đồng lời của Diệp La: “Diệp Nhân làm thế này là lựa chọn chính xác. Nghĩ chắc là loại sinh vật bất minh này cường đại phi thường mới làm cho Diệp Nhân bị động như vậy.”

Chính ngay lúc này, trên tàu đột nhiên vang lên tiếng cảnh báo inh tai!

- Mời tất cả nhân viên lập tức về vị trí, mời tất cả nhân viên lập tức về vị trí! Phát hiện sinh vật bất minh đang tiếp cận phi thuyền với tốc độ cao! Phát hiện sinh vật bất minh đang tiếp cận phi thuyền với tốc độ cao! Giọng nói quan sát viên lộ ra vẻ kinh hoảng sâu sắc.

Mọi người ngớ ra, trong phi thuyền lập tức giống như vỡ tổ.

Diệp Bàng bỗng đứng dậy, lập tức chạy về phòng điều khiển chính. Mấy người Diệp Trùng vội vàng theo sau lưng hắn.

Tiến vào phòng điều khiển chính, sắc mặt Diệp Bàng bình tĩnh, nhìn không ra bất cứ sự kinh hoảng nào, điều này cũng làm cho tâm tình kinh hoảng tràn ngập trong phòng điều khiển chính thuyên giảm khá lớn.

- Chuyện gì thế? Diệp Bàng trầm giọng hỏi.

- Thuyền trưởng, ngài… ngày xem! Quan sát viên truyền hình ảnh tới màn hình lớn nhất trong phòng điều khiển chính.

Trên màn hình, trong vũ trụ tối đen, rõ ràng có một tiểu đội sinh vật bất minh đang bay về phía bên này.

Loại sinh vật này Diệp Trùng chưa từng thấy qua, con nào cũng có hình dáng như quả cầu, toàn thân bọn chúng đều bao trong mai màu tím đen, trên mỗi mảnh mai đều có một con mắt, xem ra quái dị nói không nên lời. Tám (1) hình tròn màu tím đen xếp thành một đường thẳng, nhanh chóng qua lại như con thoi trong vũ trụ.

Chính ngay lúc này, mấy sinh vật bất minh này dường như cũng đã phát hiện tàu vũ trụ. Trên màn hình chỉ nhìn thấy mấy thân thể hình cầu cuộn tròn thành một khối mở rộng ra, hai đầu thân thể dẹt mọc ra hai lưỡi đao xem ra cực kỳ dọa người. Trên đỉnh đầu phân bố hai cái sừng to cứng.

Mấy sinh vật này bay thẳng tới tàu vũ trụ.

Diệp Bàng đột nhiên nhíu mày một cái: “Ước lượng tốc độ của chúng!”

- Tốc độ… tốc độ là mười lăm Hz! Quan sát viên lắp ba lắp bắp báo cáo. Trên mặt Diệp Bàng lập tức lộ ra vẻ ngưng trọng, còn mấy người còn lại, ai nấy có chút trố mắt ra.

Mười lăm Hz là khái niệm gì? Đây là một tốc độ khá khủng bố! Sự thật là, rất nhiều quang giáp đều không cách nào đạt tới tốc độ cao thế này. Đối với tàu vũ trụ, vậy thì đừng nghĩ tới nữa, càng đừng nói con tàu vận tải này của bọn họ.

Những sinh vật bất minh này mau chóng tới gần tàu vũ trụ này.

Trên màn hình, mọi người thậm chí có thể nhìn thấy hai cái sừng trên trán trước mặt những sinh vật này rung động nhè nhẹ.

- Chẳng lẽ? Diệp Bàng tự nói với mình.

Bảy con sinh vật này tới chỗ cách tàu Darvill hai mươi km thì không tới gần hơn nữa, mà bay quanh tàu vũ trụ.

Diệp Bàng lần này cũng nhịn không được, sắc mặt kịch biến: “Không hay! Chúng có khả năng là chủng loại trinh thám!”

- Vậy làm sao đây? Diệp La ở một bên đã sớm gấp muốn chết.

- Ài, hết cách rồi. Chúng ta hiện giờ căn bản không có nhân viên chiến đấu, toàn bộ tất cả nhân viên chiến đấu đã trực tiếp theo Diệp Nhân đi rồi. Tàu vũ trụ này cũng không phải chiến hạm, ta cũng không có cách nào a! Trong giọng nói của Diệp Bàng lộ ra sự bất lực sâu sắc.

- Cần tiêu diệt bọn chúng à? Diệp Trùng vẫn luôn trầm mặc đột nhiên mở miệng.

Liếc nhìn Diệp Trùng, Diệp Bàng gật đầu: “Nếu như chúng là chủng loại sinh vật trinh thám trong quần thể sinh vật nào đó, chúng ta không tiêu diệt chúng, chúng ta sẽ phiền phức lớn! Chỉ e đội quân lớn sẽ sắp đến rồi!”

- Ừm! Vậy ta xuất chiến vậy!

Diệp Trùng lại lấy ra công tắc không gian của Phượng Túc từ trong túi đeo hông, quăng cho Phượng Túc, dùng một loại ngữ khí không cho phép nghi ngờ nói: “Ngươi và ta cùng xuất chiến.”

Phượng Túc nhận lấy công tắc không gian, yên lặng đồng ý. Nàng thế nào lại không biết người có sức chiến đấu thật sự hiện giờ của cả con tàu này cũng chỉ có hai người là nàng và thiếu niên lạnh lùng này. Quang giáp Thủ hộ tuy cường đại, nhưng tác chiến trong vũ trụ lại một bước cũng khó đi.

Trước mắt Diệp Bàng sáng lên, nhưng lập tức có chút lo lắng: “Sự nguy hiểm của mấy sinh vật này chưa biết, các người…”

- Chúng ta đi chuẩn bị. Diệp Trùng cắt ngang lời hắn, xoay người rồi đi ra ngoài phòng điều khiển chính. Phượng Túc vội vàng theo sau lưng hắn.

Nhuế Băng cắn môi, nhìn Diệp Trùng, nhưng lại không lên tiếng ngăn cản. Nàng cũng biết, quang giáp Thủ hộ ở trong vũ trụ chỉ sẽ trở thành gánh nặng của Diệp Trùng.

Diệp Trùng và Phượng Túc đều là người thân kinh bách chiến, rất nhanh thì chuẩn bị sẵn sàng.

- Quang giáp Thanh Hoàng! Mọi người trong phòng điều khiển chính đều không khỏi ngẩn người ra, ai cũng không ngờ người đẹp xem ra yếu ớt vô bì này lại là cao thủ của bộ lạc Hy Phượng đối đầu! Ngược lại Diệp Bàng vẻ mặt bình tĩnh, dường như đã sớm có liệu trước.

Khi Hàm gia xuất hiện trước mắt mọi người, mọi người lại không nhịn được mà trầm trồ! Sự mỹ lệ của Hàm gia cũng làm người ta không cách nào nhìn thẳng!

- Thiết lập tần số liên lạc!

- Thiết lập hoàn thành!

- Mời tiến hành quang giáp tự kiểm tra!

- Quang giáp tự kiểm tra hoàn thành!

- Chúc ngươi may mắn, mong chuẩn bị sẵn sàng xuất kích, đếm ngược, năm, bốn, ba, hai, một. Xuất kích!

Hai cánh cửa khoang soạt cái mở ra.

Dưới tất cả cái nhìn chăm chú khẩn trương, hai cái quang giáp đã khởi động động cơ giống như hai luồng sáng rực rỡ, tiến vào trong vũ trụ mênh mông!

Chú thích: 1)Nguyên văn là tám, nhưng về sau chỉ nói tới bảy, chắc có sai sót, nhưng vẫn cứ giữ đúng nguyên văn vậy.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện