Chương 512: Của Rơi Nhặt Được (3)
Thần không chỉ làm Diệp Trùng cảm thấy chấn kinh trước giờ chưa từng có mà còn triệt để lật đổ lý giả đối với quang giáp trong đáy lòng hắn. Đây là một lĩnh vực mới hoàn toàn trong quang giáp.
- Khặc khặc khặc! Khuê đột nhiên ho một trận kịch liệt, điều này cũng lôi Diệp Trùng hoàn hồn lại từ trong chấn kinh. Liếc mắt nhìn sang, ngực Khuê trồi sụt dữ dội, sắc mặt đỏ tới mức gần như sắp chảy cả máu ra.
- Thời gian sắp tới rồi. Thấy Diệp Trùng nhìn, Khuê cười cười.
Không biết tại sao, một sự đau buồn lan tràn trong đáy lòng Diệp Trùng. Hắn ngơ ngác nhưng lại không biết nói gì?
Thần tình của Khuê trở nên nghiêm túc, hoàn toàn không để ý thương thế của mình: “Nhưng Thần cũng không phải là không chỗ có thể công kích. Do thời gian gấp gáp, nó không hề hoàn toàn thành công. Ngươi mở giáp ở đùi nó xem xem.”
Diệp Trùng theo lời mở áo giáp màu đen bao lấy đùi Thần, bên trong quả nhiên có thể nhìn thấy một đoạn kết cấu kim loại lộ ra. Trên mặt nửa kết cấu kim loại này được cơ nhục bao vây, nửa còn lại lại lộ ra ánh sáng kim loại bóng loáng.
- Vốn dĩ chiếu theo kế hoạch, vẫn cần phải thời gian mười lăm thì Thần mới có thể hoàn toàn sinh trưởng tới cùng. Đáng tiếc, ta đã không còn thời gian, đợi không được tới ngày đó rồi. Khuê nhìn Thần to lớn tới mức xuất thần, thần sắc phức tạp. Sự thương tiếc, tiếc nuối, kiêu ngạo, mong chờ, v.v… trên mặt hắn giao thoa lại với nhau, khó nói lên lời.
- Tặng cho ngươi đó. Khuê cười với Diệp Trùng: “Thần ở trên tay ngươi cũng không coi là bị bôi nhọ. Nhưng ngươi phải chú ý bảo hộ nó, chỗ đùi đó của nó là chỗ dễ bị thương nhất. Còn nữa, công việc tu sửa Thần khá phức tạp, ngươi phải nỗ lực học tập tri thức về phương diện sinh học. Nếu không, một khi bị thương thì vứt đi. Bị thương nhẹ thì ngươi không cần lo lắng, nó có thể tự mình sửa chữa. Điều này cũng là một trong những bản năng của sinh vật.”
- Cám ơn! Diệp Trùng thần sắc trang trọng cúi mình với Khuê.
Khuê phẩy phẩy tay: “Cám ơn thì không cần, đối xử với nó cho tốt, pháy huy tất cả thực lực của nó. Ừm, nếu như ngươi có hứng thú, mang mạch này của chúng ta truyền thừa xuống đi. Ở dưới mà biết được, ta sẽ cảm kích ngươi.”
- Được. Diệp Trùng nói, giọng nói hắn tuy không lớn nhưng lại có một sự kiên định không nói ra lời.
Khuê vừa ý cười cười, hắn từ một góc cực kỳ bí ẩn lấy ra ba con chip và một cái nhẫn: “Trong ba con chip này, bao hàm gần như tất cả thành quả nghiên cứu trải qua ba giai đoạn của tổ nghiên cứu khoa học từ khi xây dựng tới giờ. Ba con chip này dùng vật liệu sinh vật đặc biệt chế thành, lượng lưu trữ cực kỳ khổng lồ. Nó chỉ có thể dùng quang giáp sinh vật, cũng tức là cái quang não bên trong thân thể của Thần đó để đọc. Ha ha, mấy cái quang giáp bên ngoài đó đều là giả, dùng để làm mơ hồ người ngoài. Đây là công tắc không gian của Thần, ngươi cầm lấy. Nhưng ngươi trước tiên phải tiến vào trong thân thể của Thần để kích hoạt. Thứ ở chỗ này, ngươi cảm thấy hứng thú với cái gì, cứ tự mình lấy là được.”
- Này. Khuê chỉ quang não trung khu trong phòng thí nghiệm: “Tất cả tư liệu đều ở trong này, ngươi có thể tự mình kiểm tra. Chìa khóa chính là cái nhẫn này.”
Công tắc không gian của Thần cực kỳ đơn giản, chính là một nhẫn sắt vô cùng bình thường. Diệp Trùng vừa xỏ cái nhẫn sắt này vào ngón tay, cái nhẫn sắt liền giống như một vật sống, đột nhiên co rút lại, siết chặt trên ngón tay của hắn, thế nào cũng lấy không ra.
- Công tắc không gian này còn có một số tác dụng khác, chúng ta ở phương diện khoa học không gian vẫn có một số thành quả cực kỳ không tệ, đều dùng trên cái công tắc không gian này. Ngươi tự mình thử một chút thì biết. Sắc mặt của Khuê trắng bệch khác thường, giống như giấy.
- Ôi! Khuê phun ra một ngụm máu tươi.
- Thời gian tới rồi. Trên gương mặt trắng bệch của Thương mang theo nụ cười cởi mở: “Có thể gặp được ngươi, may mắn của ta rất tốt.”
- Sống cho tốt. Khuê đột nhiên ngẩng mặt té xuống.
Diệp Trùng hoảng sợ, một cái tiễn bộ xông tới trước, đỡ lấy Khuê.
Hô hấp của Khuê đã ngừng lại, tay Diệp Trùng cảm giác trơn nhớt. Cúi đầu nhìn xuống, Diệp Trùng lúc này mới phát hiện, Khuê đã thành một người máu, da dẻ toàn thân hắn long tróc từng tấc, nứt ra vô số vết thương nhỏ xíu, giao thoa ngang dọc, máu tươi liền từ trong mấy vết thương này chảy ra.
Toàn bộ nhịp tim, hô hấp của Khuê đều đã ngừng lại.
Diệp Trùng nhẹ nhàng đặt Khuê xuống. Vừa bỏ xuống thì nghe thấy binh nhẹ một tiếng. Khuê giống như một quả bóng đầy khí nổ tung. Xương thịt phân ly, máu văng tứ phía.
Không ngờ loại thuốc màu lam đó lại bá đạo như vậy. Diệp Trùng liếc nhìn Thần vẫn cứ nhắm mắt, đứng trang nghiêm giống như một võ sĩ. Lại liếc nhìn Khuê đã biến thành một vũng máu thịt, hắn không khỏi mà thầm tự rầu rĩ.
Niềm vui có được Thần cũng vì cái chết của Khuê mà giảm đi không ít. Nhưng Diệp Trùng rất mau liền khôi phục như thường, hắn bắt đầu kiểm tra Thần.
Càng kiểm tra, Diệp Trùng mới càng thêm hoảng sợ.
Hắn đã tin, tổ nghiên cứu khoa học ở phương diện khoa học kỹ thuật sinh vật đã đi ở trước hết.
Buồng lái của Thần nằm ở trong ngực nó. Không giống với buồng lái cấu tạo kim loại của quang giáp bình thường, buồng lái của Thần phần nhiều do một số vật liệu phi kim loại chế thành. Vật liệu thực vật không biết rõ từng trải qua xử lý gia công, vật liệu phức hợp đều thấy được khắp nơi. Hệ thống cung cấp không khí trong buồng lái cực kỳ đặc biệt, nó là do một loại thực vật Diệp Trùng chưa từng thấy qua làm chủ thể, nó có thể sản sinh ra lượng lớn ô xy, lại làm cho không khí buồng lái ở trong một trạng thái cân bằng. Tường trong của cả buồng lái đều mọc loại thực vật màu xanh lá này, trong không khí có mùi thơm nhàn nhạt, làm người ta tinh thần vui tươi.
Chỗ thần bí nhất của cả cái quang giáp có lẽ chính là cái quang não sinh vật đó.
Hình dáng bên ngoài của nó với bất cứ cái quang não Diệp Trùng từng thấy qua nào đều không giống, nó là một quả cầu tròn bán trong suốt trôi nổi phía trên trước bàn điều khiển chính, không biết dùng vật chất gì làm thành. Nó giống viên kẹo dẻo mềm mại nhất, có thể tùy ý biến hình, thí dụ biến thành một tấm màng mỏng hình dáng bất kỳ trên không, hình ảnh phía trước có thể thông qua nó mà hiển thị ra.
Đặt con chip trước mặt nó, nó liền bao lấy cả con chip, tiếp đó ngươi có thể tra cứu tất cả tư liệu bên trong con chip.
Trừ thao tác ấn nút truyền thống ra, nó còn có thể thông qua sóng điện não để tiến hành giao lưu. Bên cạnh ghế chiến đấu đặt một cái mũ, thông qua nó có thể lợi dụng sóng não kết nối trực tiếp với quang não, thậm chí có thể trực tiếp lợi dụng sóng não để tiến hành điều khiển quang giáp tác chiến.
Bất quá, hệ thống mới này đối với cường độ sóng não, cũng chính là tu dưỡng tinh thần có yêu cầu cao phi thường. Diệp Trùng cảm thấy nếu như người sử dụng cái quang giáp này là một thuật thừa sĩ, ngược lại có thể phát huy uy lực càng lớn hơn, mà không phải là loại người không hề có thiên phú gì ở phương diện tinh thần như mình.
Phương diện vũ khí, quả thật làm Diệp Trùng trố mắt, há hốc miệng.
Hắn hiện giờ mới hiểu rõ vũ khí của Thần rất nhiều mà Khuê vừa mới nói là có ý gì.
Ở trước mặt hắn, gần như đang tiến hành một cuộc triển lãm vũ khí. Đủ hình đủ dạng, vũ khí lạnh kiểu cổ, vũ khí quang năng hiện đại, đủ kiểu đủ cách, làm người ta hoa cả mắt. Mấy thứ vũ khí này phần lớn lấy màu đen và mà đỏ làm chủ, nhìn ra được, mấy nhân viên nghiên cứu đó vì làm cho mấy thứ vũ khí này càng có thể phối hợp với Thần hơn đã hao phí không ít tâm huyết. Bề mặt không ít vũ khí đều có thể nhìn thấy công nghệ đánh bóng và kéo sợi vô cùng tỉ mỉ, điều này hoàn toàn xuất phát từ suy nghĩ góc độ làm đẹp. Còn vũ khí dài đại loại như trường thương kiểu cổ, đều đã thiết kế công năng gập lại hoặc là tháo lắp được.
Còn cái rương vũ khí mà Khuê nói đó, Diệp Trùng cũng đã nhìn thấy. Từ vẻ ngoài mà xét, nó giống như một cái rương cấp cứu màu đen, chính diện cái rương có một đóa hoa đỏ kiều diễm to lớn vô bì. Rương vũ khí có thể thông qua dây đeo tự động và rãnh cài ở sau lưng mà cố định chặt ở sau lưng Thần. Bên trong có thể đặt sáu món vũ khí. Lúc tác chiến, vũ khí có thể bắn ra từ mặt hông của cái rương, vô cùng tiện lợi.
Một cây trường thương kiểu cổ màu đen, một cây kiếm hợp kim màu đỏ sẫm, một cái khiên chắn hình thoi, một cái cưa cắt kim loại laser. Hai mươi con thoi xoay tự động khóa mục tiêu, một khẩu pháo quang đạn hình trứng kiểu bao phủ cỡ nhỏ.
Chỗ cổ tay Thần có rãnh, có thể gắn hai thanh dao cận chiến. Mà hai thanh trủy thủ của Hàm gia cũng bị Diệp Trùng lấy xuống, quăng trủy thủ vốn dĩ trang bị cho Thần đi.
Thương cũng tiến hành việc đổi trang bị lớn, cây “G-Z” trên tay đó cũng bị hắn quăng đi, mà thay bằng một cây súng bắn tỉa độ chính xác cực cao tên là “Nhuệ”. Nó bất kể là ở độ chính xác khi bắn hay là phương diện tần xuất xạ kích đều có được sự khen ngợi cao độ của Thương.
Động cơ của Thần cũng cực kỳ tiên tiến, vô luận là lực bạo phát hay là năng lực bay liên tục đều khá xuất sắc. Điều duy nhất làm Diệp Trùng cảm thấy ngọc có tỳ vết chính là năng lượng nó sử dụng, thứ Thần sử dụng là năng lượng thông thường.
Nhưng đây không hề là vấn đề to tát gì, Diệp Trùng vẫn còn mấy viên Lệ thạch. Chỉ cần một viên thì có thể giải quyết vấn đề này. Diệp Trùng còn định đổi hệ thống cung cấp năng lượng của Thương một chút, cũng trang bị Lệ thạch. Vật liệu thân thể Thương rất đặc biệt, cải tạo cần rất nhiều máy móc hiếm thấy, cho nên vấn đề này vẫn luôn không có cách nào giải quyết được. Nhưng ở chỗ này: phòng thí nghiệm tiên tiến nhất của tổ nghiên cứu khoa học, có thứ máy móc tiên tiến nào lại không có chứ?
Hư hại của Hàm gia cũng cực kỳ nghiêm trọng, vốn dĩ trên bề mặt quang giáp có rất nhiều vết nứt nhỏ xíu, nhưng trải qua một phen khổ chiến ở vành đai toái tinh tử vong đó, tới giờ đã gần như sắp rã ra rồi. Theo như ý định ban đầu của Diệp Trùng, Thần tuy xuất sắc nhưng tới cùng vẫn không dùng thuận tay như Hàm gia. Nhưng bây giờ có máy móc, vừa kiểm tra Diệp Trùng mới biết Hàm gia đã không có khả năng sửa chữa. Không chỉ giáp lớp ngoài, ngay cả linh kiện bên trong quang giáp, thí dụ như động cơ, đều đã xuất hiện rất nhiều vết nứt nhỏ không thể sửa chữa.
Kết quả kiểm tra tạm thời dọa Diệp Trùng nhảy dựng lên. Hắn biết tình hình của Hàm gia khá nghiêm trọng, nhưng không ngờ lại nghiêm trọng như vậy. Mình vậy mà lại điều khiển một cái quang giáp có khả năng tan rã bất cứ lúc nào đi dạo gây chú ý nơi phố đông, chỉ nghĩ thôi, mồ hôi lạnh của Diệp Trùng không kìm được mà chảy ròng ròng.
Hàm gia là cái quang giáp Diệp Trùng điều khiển thời gian dài nhất, mấy năm trở lại đây, bầu bạn với hắn chinh chiến khắp nơi, chiến thắng vô số kẻ địch mạnh mẽ. Nhưng nó lúc này cũng đã tới thời khắc cuối cùng, Diệp Trùng đột nhiên nghĩ tới Khuê, so ra, hắn cảm thấy, nếu Hàm gia có suy nghĩ, nó khẳng định sẽ cảm thấy mình may mắn hơn Khuê.
Đợi sau khi Diệp Trùng hiểu rõ suy nghĩ vừa rồi của mình thì mới ngạc nhiên phát hiện ý nghĩ hoang đường thế này lại vọt ra từ trong đầu mình.
Hắn lấy Lệ thạch trong động cơ của Hàm gia xuống. Lệ thạch không hổ là vua năng lượng, sử dụng lâu như vậy vẫn như cũ, không có thay đổi gì.
Nhưng Diệp Trùng rất mau lại có chút khó giải quyết.
Kết cấu đặc thù của Thần giờ đây lại biến thành một chướng ngại cực lớn, hiểu biết của Diệp Trùng đối với nó cũng ít tới đáng thương, càng đừng nói tới phải thay đổi động cơ của nó, gắn Lệ thạch vào.
Hắn đột nhiên nghĩ tới cái quang não sinh vật trong buồng lái.
Có lẽ có thể thử xem, Diệp Trùng thầm tự mình cân nhắc. Mặt ngoài buồng lái của Thần vừa đúng là giáp ngực của bộ giáp, cũng là chỗ dày nhất của cả bộ giáp. Chui vào trong buồng lái, Diệp Trùng đi tới trước mặt quang não. Cái quang não sinh vật xem ra giống kim loại dạng lỏng lại giống nước kẹo dẻo này cứ làm cho Diệp Trùng cảm thấy cực kỳ quái dị.
Tay Diệp Trùng cầm Lệ thạch, do dự một hồi, nhưng vẫn đưa Lệ thạch tới trước mặt quang não sinh vật.
Quang não sinh vật mau chóng bọc lấy Lệ thạch, giống như một con động vật thân mềm nuốt lấy Lệ thạch.
Bộp bộp bộp, một trận tiếng động nhỏ dày đặc. Chỉ thấy trên quang não sinh vật đột nhiên bắn ánh sáng ra xung quanh, vô số ánh sáng đầy màu sắc bắn ra từ trong quả cầu ánh sáng.
- Hệ thống đang tiến hóa. Bên tai Diệp Trùng truyền tới một giọng nói lạnh lẽo.
- Khung xương làm cứng thành công!
- Hệ thống cường hóa hoàn thành!
……
Một rồi lại một giọng nói lạnh lẽo vọt ra từ trong quang não sinh vật. Trong buồng lái đã xảy ra biến hóa kinh người, thực vật màu xanh lá mọc đầy tường trong của buồng lái càng trở nên xanh biếc, chất cảm của bàn điều khiển chính cũng xảy ra sự thay đổi rõ ràng, cảm giác tay cũng càng thêm thoải mái. Biến hóa lớn nhất trong này vẫn phải kể đến quang não sinh vật, nó vốn dĩ giống như một quả cầu lưu ly nửa trong suốt, bây giờ lại trở nên óng ánh long lanh, hoàn toàn trong suốt.
Diệp Trùng vẫn giữ chút bình tĩnh cuối cùng: “Lập tức tiến hành kiểm tra toàn diện toàn thân quang giáp.” Hắn bây giờ cần cấp bách có một hiểu biết tỉ mỉ đối với Thần.
Quang não sinh vật chấp hành một cách tỉ mỉ mệnh lệnh của Diệp Trùng: “Đang kiểm tra.”
Khi Diệp Trùng nhìn thấy mỗi một số liệu liệt ra trên màn hình do quang não sinh vật biến thành, hắn lại một lần nữa kinh ngạc đờ ra.
Vị trí của Lệ thạch đã dời tới gần động cơ, còn khoang năng lượng vốn dĩ chứa năng lượng bình thường, do quang não trải qua tính toán ưu hóa, cho rằng nó không hề cần thiết tồn tại nên đã xóa bỏ nó. Bộ phận chưa trưởng thành ở đùi Thần, do chịu sự kích thích của lượng lớn năng lượng, tiến hành sự sinh trưởng điên cuồng. Toàn thân Thần hiện giờ đã hoàn toàn hoàn thành sinh trưởng. Tất cả cơ nhục của nó và bộ giáp kim loại bên ngoài đã hình thành một chỉnh thể hoàn chỉnh, còn tính năng phòng ngự của nó cũng đạt tới một độ cao hoàn toàn mới.
Còn mấy tổ chức cơ nhục đã hoàn thành sinh trưởng đó cũng chịu sự kích thích của năng lượng, liền tiến hành phát triển theo hướng cấp bậc cao hơn. Dưới sự khống chế và ưu hóa của quang não sinh vật, toàn thân Thần hiện giờ đã mới hoàn toàn.
Do trong cơ nhục nối liền với bộ giáp tràn đầy năng lượng, bộ giáp của Thần hiện giờ trông càng lúc càng đen bóng, lấp lánh một loại lộng lẫy như kim loại mà như không phải kim loại.
Sau khi quang não sinh vật trải qua tính toán, có được kết quả mới nhất, năng lượng còn dư của viên Lệ thạch này vẫn có thể cung cấp cho Thần bay không ngừng trong sáu mươi hai năm. Cũng tức là, trong khoảng thời gian khá dài, Diệp Trùng không cần lo lắng vì năng lượng.
Đáng tiếc địa hình nơi này quá chật hẹp, nếu không, Diệp Trùng sẽ thử uy lực của Thần ở chỗ này.
Sau khi trải qua biến cố này, Diệp Trùng không dám lại cho Thần thực hiện sự sửa đổi mới gì nữa. Hắn tới giờ vẫn chưa rõ rốt cuộc là thế nào. Nguyên lý của Thần đối với hắn mà nói, cực kỳ xa lạ. Đây là một lĩnh vực hoàn toàn mới. Hành vi vừa rồi này, có vài phần đánh bậy đánh bạ ở trong đó. Kêu hắn làm lại một lần nữa, hắn không dám.
Thương hoàn thành cải tạo cũng khá nhanh chóng. Máy móc trong phòng thí nghiệm cực kỳ đầy đủ, với lại còn có thể tìm thấy rất nhiều máy móc tiên tiến hoàn toàn không nhìn thấy trên thị trường. Nếu như không phải vì không có đủ Lam, Thương cũng có thể tiến hành sửa chữa cánh tay gãy của hắn. Đáng tiếc, loại kim loại hiếm có Lam này, không hề xuất hiện trên danh sách vật liệu của tổ nghiên cứu khoa học.
Điều này làm Diệp Trùng cực kỳ nuối tiếc, sửa chữa Mục Thương vẫn luôn là một trong những nguyện vọng lớn nhất của hắn. Hiện tại, hắn vừa nghĩ tới một tàu Lam chứa bên trong tàu vũ trụ chìm dưới đáy biển ở tinh khu tự do đó, hắn liền hận không thể trực tiếp bay về tinh khu tự do.
Đáng tiếc, bọn họ hiện giờ ngay cả muốn xông ra khỏi Hôi cốc cũng không phải là việc dễ dàng.
Rất mau, Diệp Trùng sắp xếp lại tâm trạng cùng với Thương bắt đầu tiến hành lục soát toàn diện đối với phòng thí nghiệm này.
Hạm đội của Alvar tiến vào vành đai toái tinh tử vong. Alvar lúc trước từng tiến vào vành đai toái tinh tử vong. Loại trải nghiệm này không hề chỉ mình hắn có. Vô luận là ở Hôi cốc hay là thiên hà Hà Việt, rất nhiều sư sĩ đều tiến vào vành đai toái tinh tử vong lúc còn trẻ. Loại hành vi xem ra giống như mạo hiểm này, không chỉ có thể tăng thêm cho bọn họ đủ kinh nghiệm chiến đấu, làm bọn họ càng mau tiến tới thêm một bước. Điều quang trọng hơn là, bọn họ có thể thông qua loại phương pháp này để thu được tiền bạc, vô luận là tu bổ quang giáp hay là mua quang giáp cao cấp hơn, đây đều là một bước cực kỳ quan trọng. Phần lớn mấy sư sĩ này xuất thân bần hàn, tất cả mọi thứ đều cần bọn họ liều lấy về.
Tỉ lệ tử vong ở vành đai toái tinh tử vong cao phi thường. Mà một điểm này, gần như mỗi sư sĩ đều được bậc tiền bối nói cho biết trước khi tiến vào. Nhưng tuy có sự uy hiếp của tử vong, vẫn có rất nhiều người không sợ chết tiến vào. Mấy sư sĩ này dùng phương thức cá nhân hoặc là đoàn thể tiến vào vành đai toái tinh tử vong, nhưng bọn họ bình thường đều không đi sâu vào vùng trong của vành đai toái tinh tử vong.
Quang giáp của bọn họ không cách nào có năng lượng cung cấp gần như vô hạn giống như Hàm gia của Diệp Trùng, cho nên bọn họ bình thường đều ở rìa vành đai toái tinh tử vong. Trong vũ trụ, tàu vũ trụ là điều kiện tất yếu để bay đường dài. Không có tàu vũ trụ, không có quang giáp nào có thể thực hiện bay đường dài.
Nhưng trước giờ không có ai từng nghe nói có tàu vũ trụ bay vào trong vành đai toái tinh tử vong. Đó quả thật là tìm chết! Đá dày đặc của vành đai toái tinh đủ để giã cho tàu vũ trụ kiên cố nhất nát nhừ ra. Mà thể hình khổng lồ của tàu vũ trụ, không cách nào tránh né hữu hiệu được, điều này chính là chỗ trí mạng nhất.
Đối với hạm đội, đó là trò đùa ngu xuẩn nhất.
Nhưng chính trong khoảng thời gian này, đã có hai hạm đội tiến vào biển đá có tên gọi là tử vong này.
Sống chết của hạm đội của Kiệt không ai biết, nhưng hạm đội của Alvar theo sau hạm đội của Kiệt, hiện giờ đã tiến vào vành đai toái tinh tử vong.
Kinh nghiệm của Alvar không hề đủ giúp hắn qua được cửa ải khó khăn này, chỗ hắn hiện giờ có thể dựa dẫm nhiều hơn chính là trí tuệ như thiên tài của hắn, cùng với tín nhiệm của mọi người đối với hắn.
Giống như Diệp Trùng, Alvar trước giờ không thiếu kẻ đi theo. Vị thiên tài chiến thuật nổi tiếng khi còn trẻ này là một người anh hùng bình dân, hắn nhận được sự tôn kính đông đảo nhất của Hôi cốc, đặc biệt là tầng lớp dưới và trung, đám thiếu niên coi hắn là thần tượng giống như các vì sao trên trời, đếm cũng đếm không hết.
Lúc trước khi Kiệt chưa xuất hiện, hắn là thần tượng thiếu niên được nhìn vào nhiều nhất của cả Hôi cốc. Nhưng sự hoành không xuất thế của Kiệt đã mang tất cả ánh sáng che đậy đi. Hiện giờ, người duy nhất vẫn còn có hy vọng đối kháng với Kiệt thì chỉ có Alvar.
Alvar bỏ một phiếu tán đồng đối với phán đoán của Kiệt, ngoài ra, rất mau sự thật đã nói rõ tính chính xác của phán đoán của hắn. Không chỉ làm cho độ tin phục đối với hắn của đám thuyền viên trong hạm đội của hắn tăng tới một độ cao mới mà còn làm cho hắn trở thành “Hôi cốc song tinh” tề danh cùng với Kiệt. Rất nhiều người đều khen ngợi hắn và Kiệt, gọi hai người bọn họ là hy vọng của Hôi cốc.
Thật ra có rất nhiều người không đồng ý với cách nói này, đặc biệt là mấy người ủng hộ Alvar đó. Với bọn họ, Kiệt đích xác coi là hoành không xuất thế, nhưng so với Alvar đã thành danh nhiều năm như vậy, căn bản vẫn còn kém.
Mỗi khi đám thủ hạ không phục vì vấn đề này, ấm ức cho hắn, Alvar chỉ cười cười.
Chỉ có hắn mới biết sự khủng bố của Kiệt! Đó là một đối thủ phi thường cường đại, trên thực tế, hắn có lúc cũng không thể không thừa nhận ở trong đáy lòng, nếu như nói có ai có khả năng dẫn dắt mọi người thu được thắng lợi đối với Xích vĩ thú nhất, hắn cho rằng khả năng của Kiệt lớn hơn hắn.
Đây là một cách nghĩ khá buồn bực khó chịu. Alvar làm người rộng lượng, không hề coi trọng danh lợi, nhưng dưới vẻ ngoài bình hòa ẩn tàng một sự kiêu ngạo, chỉ là không cho người ta biết mà thôi.
Đây là ngày đầu tiên hạm đội tiến vào vành đai toái tinh tử vong, tới tận bây giờ, tuy tốc độ di chuyển của hạm đội chậm rãi, nhưng vẫn chưa gặp phải phiền phức gì lớn. Nhưng không có ai dám thả lỏng, bởi vì mọi người đều biết, đây mới là vừa mới bắt đầu.
Quả nhiên không ngoài ý liệu của hắn, áp lực của ngày thứ hai bỗng tăng lên. Điều này từ thương vong thì có thể nhìn ra được, hạm đội đã bắt đầu xuất hiện thương vong.
Nhưng Alvar vẫn giữ bình tĩnh. Dưới vẻ ngoài bình hòa của hắn, hắn có một trái tim cứng cỏi, mỗi khi Tiêu Uyển từ mặt bên nhìn thấy đường nét không hề coi là đẹp trai của hắn đều sẽ bị thất thần ngắn ngủi. Alvar chìm trong suy nghĩ mang theo sự nhìn xa trông rộng vượt xa tuổi tác của hắn.
Alvar biết, hạm đội này của hắn so với hạm đội của Kiệt, có một ưu thế cực kỳ rõ ràng.
Đó chính là hỏa lực tầm xa.
Hạm đội của Kiệt gần như không có hỏa lực tầm xa, điều này tuy sẽ làm cho khi hắn đối mặt với Xích vĩ thú sẽ thoải mái, thong thả, nhưng ở chỗ này lại rơi vào bị động, đây là một nhược điểm khá là trí mạng. Còn hỏa lực tầm xa hạm đội mình có rất là mạnh mẽ, điều này làm cho bọn họ ở trong vành đai toái tinh tử vong chiếm được một sự tiện nghi khá lớn.
Chỉ có khối đá đủ lớn mới có thể tạo thành thương tổn cho tàu vũ trụ, mà bọn họ có năng lực đánh chúng thành mảnh vụn trước khi mấy viên đá lớn này tới gần hạm đội của bọn họ.
Để phát huy ưu điểm lớn nhất này của bọn họ, Alvar đã bố trí tường tận mà kín kẽ chút hỏa lực của cả hạm đội. Đây là một biện phát vô cùng hữu hiệu, tới tận trước mắt, chiến thuật này cực kỳ hữu hiệu.
Nhưng sự cường đại của vành đai toái tinh tử vong vượt xa dự liệu của Alvar và đám thuyền viên của hắn.
Ngoài ra, bọn họ cũng không ngờ, việc hạm đội của Kiệt thông qua mạnh bạo đã làm cho chỉ số không ổn định của khu vực xung quanh tăng tới một chỉ số khá là khủng bố.
Một điểm này, tới ngày thứ ba bọn họ mới thể hội được.