Chương 529: Hiệp Nghị
- Hệ thống phòng ngự kích hoạt.
- Hoàn thành khóa chốt.
Một giọng nam mang theo cảm giác máy móc đột nhiên khi không vang lên trong sân. Mọi người cả kinh lập tức nhìn xung quanh, nhưng không tìm thấy người nói.
Mặt đất trong sân bỗng hoạt động, từng tấm từng tấm ngụy trang trượt mở, lộ ra một cái rồi lại một cái lỗ lớn.
Cạch cạch cạch, một loạt tiếng máy móc kim loại làm người ta tê răng.
Năm cái vũ khí có hình dạng kỳ quái từ trong lỗ từ từ trồi lên, hiện ra trước mặt mọi người.
Một cái rồi lại một cái họng pháo thẳng tắp to lớn vô bì, dưới tình huống không có ai điều khiển, tự mình không ngừng chuyển động, cuối cùng, tất cả họng pháo đều uy nghiêm đáng sợ chỉ thẳng đoàn người Tô Môn Tây Gia Hoa.
Sắc mặt đoàn người Tô Môn Tây Gia Hoa đồng loạt biến sắc. Bọn họ làm sao cũng không ngờ, nơi này lại ẩn tàng hỏa lực khủng bố thế này. Nòng to lớn của họng pháo, chỉ nhìn thì đã làm người ta lạnh lòng, không ai hoài nghi uy lực của mấy pháo trận này, càng huống chi, kẻ chế tác của chúng là một vị kỹ sư chế tạo vũ khí siêu cấp. Một kỹ sư chế tạo vũ khí sử dụng Tuyết Ban Lam Sam thì có thể chế tạo ra thứ có thể bắn xuyên bia Vân Gian thạch dày năm cm, pháo trận hắn chế tạo ra, uy lực cứ nghĩ thì biết.
Mọi người nhìn nhau, ai cũng không ngờ, trong cái sân nhỏ bé này, lại có thứ to lớn vô địch chỉ có thể nhìn thấy ở cứ điểm quan trọng, với lại còn có tới tận năm cái.
Biến cố đột nhiên này dọa mọi người đều ngây ngốc ra. Không khí trong sân giống như đông đặc lại, không có ai dám có bất cứ dị động gì. Đùa gì vậy, tùy tiện một pháo trận ở nơi này thì có thể bắn bọn họ ra tương. Xạ thủ cấp tám cái gì, ở trước mặt hung khí tàn sát thế này, đều là tro bụi a.
Trong sân vắng lặng như tờ. Tô Môn Tây Gia Hoa vừa rồi mặt hãy còn mỉm cười, gương mặt cười cứng ngắc ở trên mặt, mồ hôi lạnh dày mịn trên trán thấy được rõ ràng.
Nhưng thiếu niên vẻ mặt trầm tĩnh này, dường như không hề muốn kết thúc sự kinh ngạc của mọi người nhanh như vậy.
Soạt soạt soạt. Một chuỗi tiếng động lại một lần nữa kinh động mấy người Tô Môn Tây Gia Hoa, dáo dác nhìn quanh, sắc mặt vốn dĩ khó con dị thường của bọn họ lại một lần nữa xảy ra biến hóa.
Mặt tường tường bao xung quanh, đột nhiên xuất hiện lỗ nhỏ dày đặc, kín mít, mỗi cái lỗ nhỏ đều thò ra một cái ống nhỏ dài. Tô Môn Tây Gia Hoa là một xạ thủ cấp tám, hắn làm sao có thể không biết tác dụng của mấy cái ống này chứ? Mấy thứ này toàn bộ đều là họng súng!
Bị mấy trăm họng súng dày đặc kín mít đột nhiên chỉ vào, loại áp lực này, tuyệt đối có thể làm người ta phát điên.
Dưới hỏa lực ở chỗ này, đừng nói là người, ngay cả muỗi cũng bị nghiền thành từng mảnh. Càng không có khả năng chạy thoát. Trong cả cái sân, căn bản không có góc bắn chết, đối phương một khi khai hỏa, bọn họ chỉ có một loại khả năng, chính là sau khi bị bắn thành cái rây thì sẽ lại bị bắn thành tro.
Hệ thống phòng ngự Diệp Trùng bố trí cuối cùng đã phát huy tác dụng.
Tên lùn bên cạnh Tô Môn Tây Gia Hoa, gò má giựt giựt, liếc nhìn Diệp Trùng.
Diệp Trùng lạnh lùng nói: “Các vị tốt nhất không nên có dị động gì.” Mọi người đều yên lặng, ánh mắt tên lùn lập tức thu lại.
Diệp Trùng không hề quá vui vẻ. Hắn biết, xem thì hắn đột nhiên chiếm hết thượng phong, thật ra tình thế không hề hoàn toàn nghiêng về phía hắn.
Xạ thủ cấp tám, vô luận lúc nào đều không phải đối tượng ai cũng nhào nặn được, phản kích trước lúc chết của bọn họ, đủ lấy tính mạng của mình.
Bất quá, cảm giác hai bên đứng ở cùng một cấp bậc, kỳ thật rất tốt. Khi đối phó mấy xạ thủ cấp sáu đó, Diệp Trùng thật ra đã muốn mở hệ thống phòng ngự, nhưng bọn họ đều đứng ở trên tường, Diệp Trùng đắn đo một lát, liền bỏ qua dự định này.
Diệp Trùng không chút hình tượng ngồi trên đất, thể lực của hắn tiêu hao quá lớn, với lại còn bị thương, cần cấp bách nghỉ ngơi. Hắn tin tưởng, Tô Môn Tây Gia Hoa là người thông minh, khẳng định sẽ không làm ra hành vi không lý trí gì vào lúc này.
Nhìn rõ tình thế, biểu tình của Tô Môn Tây Gia Hoa rất mau liền khôi phục bình thường, hắn ngồi đối mặt Diệp Trùng, thoải mái nói: “Các hạ quả nhiên là một người ra ngoài ý liệu của người khác a. Một chiêu này, ngay cả ta cũng nhịn không được mà khâm phục. Ta nghĩ, chúng ta có thể bắt đầu giao dịch công bằng rồi.” Ý trong lời Tô Môn Tây Gia Hoa, hai bên ở địa vị bình đẳng, Diệp Trùng hiện giờ mới có tư cách nói chuyện công bình với hắn.
- Ngươi là người của hoàng thất? Diệp Trùng bỗng ngẩng đầu, hỏi Tô Môn Tây Gia Hoa.
- Không sai. Cho dù là lúc này, Tô Môn Tây Gia Hoa cũng vẫn kiêu ngạo vô bì, hắn nhìn Diệp Trùng một cái: “Chẳng lẽ các hạ có hứng thú với tộc Tây Gia Hoa chúng tôi?”
- Trừ các người, còn có mấy quốc gia? Diệp Trùng không trả lời, hỏi ngược lại.
Vấn đề của Diệp Trùng làm Tô Môn Tây Gia Hoa ngớ người, hắn không ngờ vào lúc này, đối phương lại còn có rãnh rỗi hỏi mấy vấn đề chẳng có chút liên quan gì, nhưng điều này cũng vừa trúng ý hắn, gã đàn ông ở trước mắt này phảng phất như nước đầm sâu không thấy đáy, làm việc thường ra ngoài ý liệu mọi người. Tô Môn Tây Gia Hoa đã coi Diệp Trùng là đối thủ của hắn, chỉ có giao lưu nhiều với đối phương thì mới càng có khả năng mò rõ nhược điểm của đối phương.
- Ừm, nước lớn còn có hai nước, trừ nước Đông Vân của nhà Tây Gia Hoa chúng ta, hai nhà còn lại là nước Tây Hàn và Nam Châu, nước nhỏ ấy hả, vậy thì nhiều lắm, có mười mấy nước. Tô Môn Tây Gia Hoa giới thiệu đơn giản.
Đây là lần đầu tiên Diệp Trùng có một hiểu biết đại khái đối với hoàn cảnh.
Diệp Trùng nhìn thẳng Tô Môn Tây Gia Hoa: “Thực lực tại hoàng gia của ngươi thế nào?”
Tô Môn Tây Gia Hoa ngớ người, lập tức cười lớn: “Điều này ngươi không cần lo lắng, ta là hoàng tử duy nhất, cũng là người kế thừa duy nhất của hoàng vị.” Câu hỏi của Diệp Trùng làm hắn cảm thấy hưng phấn.
Trong đầu Diệp Trùng có một suy nghĩ đại khái. Lực lượng sau lưng Tô Môn Tây Gia Hoa, vô nghi là khá to lớn. Mình cô thân một mình ở đây, nếu như chính diện va chạm, vậy hậu quả không cần nghĩ cũng biết. So với thế này, vậy thì không bằng hợp tác với đối phương, mình cũng có thể mượn sức mạnh của đối phương, hoàn thành nghiên cứu của mình. Nghiên cứu của mình, cần nhân lực và vật lực, là con số trên trời. Nếu như chỉ dựa vào sức lực một mình mình, muốn hoàn thành cũng không biết năm nào tháng nào. Chính vì như vậy, Diệp Trùng mới có ý nghĩ này.
Tình huống hiện giờ, thích hợp đàm phán nhất. Bởi vì mình có đủ trọng lượng mà thu được một địa vị bình đẳng.
- Đề nghị vừa rồi của ngươi, ta không hề cảm thấy hứng thú. Lời Diệp Trùng làm sắc mặt Tô Môn Tây Gia Hoa trở nên âm trầm.
Diệp Trùng không để ý, lại không nhanh không chậm nói: “Nhưng, ta cho rằng chúng ta có thể đạt được một loại quan hệ hợp tác khác.”
Sắc mặt Tô Môn Tây Gia Hoa từ tối chuyển sang sáng, nảy sinh vài phần hứng thú: “Ừm, không biết loại quan hệ hợp tác khác mà các hạ nói là chỉ…”
Đề tài Diệp Trùng thay đổi: “Vấn đề này không gấp, chúng ta xem thử trước, uy lực của pháo trận này.”
Lời Diệp Trùng vừa dứt, két két két, một pháo trận trong đó linh hoạt chuyển động, nòng pháo rời khỏi người bọn họ, từ từ chỉ lên trời.
- Khóa chốt hoàn thành, phương thức xạ kích, hỏa lực bao phủ. Tiếng điện tử vang lên trong sân. Tô Môn Tây Gia Hoa thầm nói trong lòng: “Tên này quả nhiên còn có đồng bạn.” Nhưng hắn đối với hành vi của Diệp Trùng, hắn cảm thấy rất kỳ quái, dọa dẫm sao? Hoàn toàn không cần thiết a.
Mọi người chỉ cảm thấy trước mắt bỗng sáng lên. Pháo trận gầm lên.
Trong khoảnh khắc, vô số đạn quang phụt ra từ họng pháo uy nghiêm đáng sợ. Đạn quang trong khoảnh khắc phụt ra từ họng pháo đó tạo ra luồng ánh sáng, ánh sáng của luồng sáng do bốn mươi chín họng pháo đồng thời tạo ra chói mặt tột cùng. Nhất thời, mọi người chỉ cảm thấy trước mắt trắng toát, mắt không nhìn rõ vật.
Trên mặt mọi người lộ ra vẻ hoảng sợ.
Quá đáng sợ rồi!
Tuy không sao nhìn rõ cả quá trình bắn, nhưng thần niệm của bọn họ đủ làm cho bọn họ có hiểu biết tường tận đối với uy lực của pháo trận này. Năng lượng tính nổ hàm chứa trong mỗi viên đạn quang bắn ra làm mỗi xạ thủ có mặt cảm thấy sợ hãi, cơ rung. Mà tần suất bắn cao của pháo trận, quang đạn do bốn mươi chín họng pháo bắn ra đủ để gọi là mưa ánh sáng. Điều này làm sắc mặt mọi người đã biến đổi lại biến đổi. Đả kích hỏa lực mãnh liệt thế này, tuyệt đối là có tính hủy diệt.
Oành bùm bùm.
Mặt đất đang run rẩy, tiếng nổ từ xa truyền tới, trong lòng mọi người đều run rẩy, sắc mặt mọi người lúc này trắng bệch tới mức không có chút máu. Tuy mọi người đối với pháo trận này đều đưa ra phỏng đoán cực kỳ lớn gan, nhưng uy lực thực tế lại bắn cho phỏng đoán của bọn họ thành bụi phấn.
Trong mắt Tô Môn Tây Gia Hoa lộ ra thần thái cực kỳ cuồng nhiệt, ánh mắt nóng rực của hắn nhìn chằm chằm pháo trận này.
- Uy lực của nó thế nào? Diệp Trùng vẻ mặt bình tĩnh hỏi Tô Môn Tây Gia Hoa.
- Quá mạnh mẽ! Nó là thần chiến tranh! Tô Môn Tây Gia Hoa lầm bầm nói, hắn đã lâm vào một loại tình trạng điên cuồng.
- Ta có thể bán chúng cho ngươi. Diệp Trùng cực kỳ bình đạm quăng ra một câu đủ sánh ngang đạn quang pháo trận bắn ra.
Tô Môn Tây Gia Hoa ngớ người, lập tức mừng rỡ dứt khoát nói: “Tốt! Ta cần tất! Giá tiền ngươi cứ tùy tiện ra giá!” Pháo trận thế này tuy hắn dùng không được nhưng lại là hung khí chiến tranh không hơn không kém, là hoàng tử, hắn đương nhiên biết giá trị của nó.
Diệp Trùng lắc đầu: “Ta còn có điều kiện khác.”
- Ngươi nói. Tô Môn Tây Gia Hoa khôi phục chút bình tĩnh.
Diệp Trùng nói: “Mỗi tháng ta sẽ bán hai pháo trận thế này cho ngươi, mỗi pháo trận, ngươi cần phải trả hai mươi triệu úc. Tất cả hợp tác sau này của chúng ta đều dùng phương thức giao dịch này tiến hành.”
- Không thành vấn đề. Tô Môn Tây Gia Hoa nghĩ cũng không nghĩ, lập tức đồng ý.
- Ngoài ra, ta cần một xạ thủ cấp tám bảo vệ, y chỉ phụ trách ta, người do ngươi đưa ra, ta chọn. Ta có quyền xây dựng đội bảo vệ của mình. Diệp Trùng nói.
- Không thành vấn đề. Tô Môn Tây Gia Hoa bổ sung nói: “Tất cả xạ thủ cấp tám dưới tay ta, ngươi đều có thể chọn. Quy mô đội bảo vệ không thể vượt quá năm ngàn người. Nhưng vũ khí của ngươi chỉ có thể bán cho ta, không được bán cho thế lực khác.” Nhân tài giống Diệp Trùng thế này, đừng nói cho hắn một xạ thủ cấp tám, Tô Môn Tây Gia Hoa hận không thể mang cho tất cả xạ thủ cấp tám của mình. Nhân tài cấp quốc bảo thế này, là đối tượng mỗi quốc gia đều cố sức bảo vệ. Trong mắt Tô Môn Tây Gia Hoa, giá trị của Diệp Trùng mau chóng tăng lên, còn năng lực cận chiến của hắn, trong mắt hắn ngược lại trở nên không quan trọng. Người có năng lực chiến đấu cá nhân xuất sắc, dưới tay hắn có rất nhiều.
- Ta đồng ý. Nhưng, trừ vũ khí cá nhân ra. Ngoài ra, vô luận là ai, không thể nào ước thúc hành động của ta. Bất cứ việc gì cũng không thể làm phiền nghiên cứu của ta. Diệp Trùng nói.
- Không thành vấn đề, ngươi muốn ở trong hoàng cung cũng được. Ngươi muốn làm gì thì làm, bình thường cũng tuyệt không có ai tới làm phiền ngươi. Nhưng ngươi nhất định phải cùng về kinh đô với ta. Tô Môn Tây Gia Hoa hiểu rất rõ, nhân tài giống Diệp Trùng thế này, xem trọng đối với tự do vượt xa những thứ khác, cho nên hắn đồng ý khẳng khái phi thường. Nhưng, vô luận cái gì đều là tương đối, tự do càng là như vậy. Nhân tài thế này, đối với mình dĩ nhiên cực kỳ có ích, nhưng nếu như rơi vào tay thế lực khác, vậy thì hậu quả cũng cực kỳ khủng bố.
- Ta đồng ý. Diệp Trùng gật đầu, hai bên đạt được hiệp nghị, hắn cảm thấy rất vừa ý. Một khi hắn đột phá mấy nan đề đó, không ai có thể ngăn hắn bỏ đi.
- Hôm nay, là một ngày đáng kỷ niệm. Tin rằng hiệp nghị của ta và các hạ đủ ghi vào sử sách. Tô Môn Tây Gia Hoa cũng cực kỳ mãn ý, hắn hưng phấn phi thường. Mấy điều kiện đó với hắn hoàn toàn là vứt đi, chỉ cần đối phương ở kinh đô, vậy thì còn có thể thoát khỏi lòng bàn tay của mình sao?
Christine có lúc mù mờ. Trong thoáng chốc, hai bên vừa rồi vẫn còn ngươi chết ta sống, nhưng bỗng cái biến thành hai bên hợp tác. Mà thầy của nàng, cũng xoay người thay đổi, trở thành kỹ sư chế tạo vũ khí đứng đầu hoàng gia.
Mình không phải đang nằm mơ chứ. Nàng hoàn toàn không ngờ, Diệp Trùng bình thường xem ra không lộ chút tài năng lại chu đáo đến vậy. Biểu hiện vừa rồi, thong dong, hờ hững, tiêu sái, tự nhiên.
Diệp Trùng cũng có chút không biết làm sao, cục diện bế tắc lúc đó rất khó xử. Đây là biệp pháp giải quyết tốt nhất mà hắn có thể nghĩ ra. Cùng tắc biến, biến tắc thông, trải qua các loại tôi luyện, Diệp Trùng đã bắt đầu từ từ trưởng thành.
Năm cái pháo trận đó bán hết cho Tô Môn Tây Gia Hoa, túi đeo hông của Diệp Trùng cũng phùng lên trước giờ chưa từng có, tiền bạc một trăm triệu úc cũng làm hắn trong khoảng thời gian ngắn, không cần lo lắng vì tiền bạc.
Xạ thủ cấp tám Diệp Trùng chọn là Sa Á, bảo vệ bản thân, thứ hắn quen nhất vẫn là dựa vào bản thân. Mà một xạ thủ cấp tám hắn cần trong điều kiện lại là xuất phát từ suy nghĩ phương diện khác. Sa Á vô nghi là một người thích hợp nhất, so với Tô Môn Tây Gia Hoa, Diệp Trùng càng quen biết nàng sớm hơn.
Vô luận ở đâu, người có thực lực thường nhận được sự tôn kính của người khác. Từ ánh mắt kính sợ của người xung quanh thì có thể nhìn ra, bọn họ đối với vị kỹ sư chế tạo vũ khí tuổi tác không hề lớn này tôn kính đến bực nào. Uy lực cuồng bạo của pháo trận đó, đã khắc dấu vết không thể xóa mờ trong đáy lòng bọn họ.
Trong mắt bọn họ, Diệp Trùng tràn đầy thần bí. Tuổi tác không lớn, thành tựu ở phương diện vũ khí lại không ai so được. Không chỉ như vậy, hắn còn là một chiến sĩ xuất sắc, nhục thể cường hãn tới mức không thể tin được đó, làm hắn vô nghi là nhân vật cực kỳ nguy hiểm. Hắn còn có một đồng bạn không biết trốn ở chỗ nào, Giọng nói cứng ngắc đó mọi người đều nghe rõ ràng. Điều này càng tăng thêm một phần sắc thái thần bí cho hắn.
Đãi ngộ Christine hiện hưởng thụ trước giờ không so được, là đệ tử duy nhất của đại sư Diệp Trùng vĩ đại, thân phận của nàng thoáng cái trở nên tôn quý. Nàng hiện giờ vì cử động tốn hai triệu úc bái sư lần đó của mình mà đắc ý không thôi, đây thật sự là một khoản đầu tư có lợi nhất.
Tô Môn Tây Gia Hoa nhận được một phong thư, người đưa thư là một xạ thủ cấp bảy, hắn chuyên môn điều khiển chiến cơ từ kinh đô tới đưa thư cho Tô Môn Tây Gia Hoa.
Mở thư, sắc mặt Tô Môn Tây Gia Hoa biến đổi.
- Về kinh đô, lập tức. Mệnh lệnh của Tô Môn Tây Gia Hoa rất đơn giản, rất trực tiếp.
Diệp Trùng không cần thu dọn, hắn thu quang não của hệ thống phòng ngự trong phòng đó vào trong nhẫn, trước khi hắn vẫn chưa có năng lực chế tạo quang não, mỗi một cái quang não đều cực kỳ quý giá.
Diệp Trùng và Sa Á cùng ngồi một chiến cơ, đoàn người vèo vèo bay về phía kinh đô.
Mấy chiến cơ này không cái nào không phải là hàng cao cấp, tốc độ bay cực nhanh, mà người điều khiển, thấp nhất đều là xạ thủ cấp bảy, còn là thị vệ đưa thư đó.
Khi trời tối, bọn họ đã tới kinh đô. Bóng đêm tối mịt mù giống như một con cự thú nuốt chửng lấy kinh đô.
Nơi này chính là kinh đô của nước Đông Vân: Tô Thành. Thành thị có hơn ba ngàn năm lịch sử này trong hơn hai ngàn năm gần đây, người thống trị đều lấy nó làm kinh đô. Đây cũng là thành thị hùng vĩ nhất, phồn hoa nhất của nước Đông Vân.
Từng cái phi hành khí bay tới bay lui trên không, điểm xuýt bầu trời đêm lốm đốm dị thường.
Được biết Tô Môn Tây Gia Hoa sắp trở về kinh đô, bọn họ từ xa thì đã gặp đám hộ vệ tới tiếp đón bọn họ. Tô Môn Tây Gia Hoa có uy danh cực cao trong đám chiến sĩ, hắn không chỉ là hoàng tử có thực lực cá nhân xuất sắc nhất trong các đời hoàng tộc Tây Gia Hoa, với lại, kiêu dũng thiện chiến, được chiến sĩ yêu quý cực kỳ. Bởi vì thực lực cá nhân xuất chúng, cho nên khi hắn còn trẻ thường ra ngoài, vô cùng chú ý cuộc sống của bình dân.
Quản gia Ba La Mông của Tô Môn Tây Gia Hoa cũng trong hàng ngũ nghênh đón.
- Đây là khách quý của ta, mấy ngày nay ngươi theo hắn, chiêu đãi cho tốt, không được sơ suất. Tô Môn Tây Gia Hoa dặn dò quản gia Ba La Mông.
Ba La Mông vội vàng khom lưng: “Vâng!”
- Đây là quản gia Ba La Mông của ta, mấy ngày này ta có việc gấp xử lý, ngươi có yêu cầu gì cứ dặn dò hắn. Tô Môn Tây Gia Hoa nói với Diệp Trùng xong liền vội vã đi về phía hoàng cung.
Tô Môn Tây Gia Hoa gấp cái gì, đương nhiên sẽ không phải là điều Diệp Trùng quan tâm. Trên thực tế, hắn ước sao Tô Môn Tây Gia Hoa có thể bận một chút, tốt nhất là bận tới mức quên mình. Nhưng hắn cũng biết loại suy nghĩ này quả thật có chút không hiện thực.
- Tiên sinh tôn kính, thời gian đã không còn sớm, ngài muốn dùng cơm trước hay là nghỉ ngơi? Hay là tắm rửa? Ngài có yêu cầu gì, cứ việc dặn dò, hết lòng phục vụ ngài. Nếu như vượt ra phạm vi năng lực của ta, ta sẽ truyền đạt ý kiến của ngài tới điện hạ. Ba La Mông cẩn thận hỏi. Hắn năm nay năm mươi tuổi, khóe mắt đã có thể thấy được nếp nhăn dày đặc, thân thể hơi có chút phát phì. Hắn mười mấy tuổi thì đã vào nhà Tây Hoa Gia, đã phục vụ cho nhà Tây Hoa Gia hơn bốn mươi năm, từ ngữ khí của điện hạ, hắn biết, thân phận người khách trước mắt tôn quý.
Người khách trước mắt này trẻ vô cùng, bên cạnh hắn còn có một người đẹp thích ngó đông ngó tây. Chẳng lẽ là vương tử của quốc gia nào đó?
Ba La Mông thầm tự suy đoán trong lòng, nhưng hắn không ngốc tới mức đi hỏi mấy vấn đề mình không nên hỏi này. Phục vụ cho hoàng gia, tuân thủ nghiêm ngặt chức phận của mình thì đã đủ rồi, hắn từng thấy qua rất nhiều người vì tính tò mò mà cuối cùng biến mất. Nhiều năm như vậy, một nguyên nhân quan trọng mà hắn có thể nhận được sự tín nhiệm của điện hạ chính là hắn trước giờ không biết thứ hắn không nên biết.