Chương 551: Đầu Mối Như Có Như Không
Một khối chất keo màu hồng phấn dày cỡ viên gạch, phía trên dày đặc vật thể dạng sợi nhỏ như sợi tóc màu lam nhạt. Mấy vật thể dạng sợi này giống như rong trong nước, lay động nhẹ nhàng mà chậm rãi.
Diệp Trùng bỗng nghĩ tới mình từng tìm thấy một cục gì đó gần như hoàn toàn giống y như thứ này trong căn cứ của Khuê ở hành tinh U Linh. Nhưng hắn vẫn luôn không có thời gian nghiên cứu kỹ thứ này rốt cuộc là có tác dụng gì. Hôm nay, ở chỗ này đã phát hiện một cục gần như giống y như đúc, lập tức làm Diệp Trùng chú ý.
Sợi mảnh sinh trưởng trên bề mặt chất keo màu hồng phấn là một loại nấm Diệp Trùng chưa từng thấy qua. Theo lý mà nói, loại nấm mà người kế thừa học thức của Quản phong tử là Diệp Trùng không biết đã cực kỳ hiếm có, loại nấm màu lam này chắc là thuộc về chủng loại cực kỳ hiếm thấy. Diệp Trùng biết rất rõ ràng, một số thứ hắn vốn dĩ cho rằng rất hiếm thấy, trong con chip của Quản phong tử, đều không ngoại lệ, có ghi chép lại, còn loại nấm màu lam nhạt này lại không có. Điều này đủ nói rõ mức độ hiếm thấy của nó.
Nhưng vũ trụ rộng lớn, có mấy loại nấm Quản phong tử chưa từng thấy cũng không có gì lớn. Lúc đó Diệp Trùng cũng không nghĩ quá nhiều, cục chất keo màu phấn hồng này và một đống linh tinh đặt ở trong góc, phía trên rơi đầy bụi bặm, từ đây có thể thấy cũng không được đám người tổ nghiên cứu đó coi trọng. Nếu như không phải loại nấm này hình dạng đặc biệt, Diệp Trùng chỉ sợ cũng không nhớ trong công tắc không gian của Thần lại còn có một thứ như vậy.
Nhưng ở Tô thành đã phát hiện một cục giống như khuôn đúc chất keo màu phấn hồng trên tay hắn, ngay cả loại nấm phía trên cũng y chang. Nếu chỉ giống một thứ trong đó, hắn cũng sẽ không kinh ngạc, nhưng chất keo và loại nấm đều hoàn toàn giống nhau, điều này ít nhiều làm người ta kinh ngạc. Huống chi, loại nấm hiếm thấy giống thế này, yêu cầu của nó đối với hoàn cảnh cực kỳ hà khắc, chúng phần lớn sinh trưởng ở một số địa hình đặc thù.
Cục không biết này và cục trên tay mình đó có liên hệ gì.
Diệp Trùng đánh giá tỉ mỉ gã râu rậm này, đôi tay hắn có một lớp chai cực kỳ dày, đây rõ ràng là thứ hình thành sau thời gian dài luyện tập súng ống. Với lại, ánh mắt của hắn cực kỳ ngưng đọng, Diệp Trùng ước chừng hắn chắc là một xạ thủ không dưới cấp sáu.
Diệp Trùng lách tới trước gian hàng của gã râu rậm, cầm khối chất keo màu hồng phấn đó lên, quan sát tỉ mỉ một lượt, càng xác nhận cái này và cục mình có hoàn toàn giống nhau. Diệp Trùng rất hoài nghi nhặt từ cùng một chỗ.
- Đây là cái gì? Diệp Trùng hỏi.
Gã râu rậm ngước nhìn Diệp Trùng một cái, toàn thân Diệp Trùng đều bao phủ trong áo khoác màu xám, nhìn không ra manh mối. Gã râu rậm lắc đầu: “Tôi cũng không biết.”
- Không biết? Diệp Trùng có chút lấy làm lạ ngước đầu: “Vậy thứ này ngươi có được từ chỗ nào?”
- Đây là cha ta một lần mang về từ chỗ sâu của Darkness. Nhưng lần đó ông bị thương nặng, trở về chẳng bao lâu thì đã qua đời. Giọng nói gã râu rậm trầm thấp.
- Darkness? Diệp Trùng chấn động trong lòng. Hắn không ngờ cục chất keo này lại ra từ Darkness. Nếu như cái này là ra từ Darkness, vậy cục trong căn cứ của tổ nghiên cứu đó lại là từ đâu ra? Hai cục chất keo này hoàn toàn giống nhau, rất hiển nhiên là ra từ cùng một chỗ. Diệp Trùng hiện giờ vẫn không xác định đây rốt cuộc là bồi dưỡng nhân tạo hay là thiên nhiên. Nếu như thật sự là từ chỗ sâu của Darkness thu được, vậy khả năng thiên nhiên sẽ chiếm phần lớn.
Diệp Trùng lại nghĩ tới một vấn đề khác, mình chính là từ căn cứ của tổ nghiên cứu, bỗng cái tới hành tinh xa lạ này, chẳng lẽ căn cứ của tổ nghiên cứu và hành tinh này có liên hệ đặc thù gì?
Gã râu rậm nhìn thấy gã toàn thân đều bao phủ trong áo khoác trước mắt này cầm cục chất keo màu hồng phấn này rơi vào trong trầm tư. Gã râu rậm phấn chấn tinh thần, cục này là lúc nhỏ cha hắn mang về từ Darkness. Cha hắn rất mau thì kiên trì không nổi. Cha hắn qua đời không kịp nói đây là cái gì, mà trong khoảng thời gian sau đó, hắn không ngừng đi tìm kiếm, hỏi han, muốn biết đây rốt cuộc là cái gì, nhưng lại không người nào biết. Nhiều năm vậy qua đi, thứ cổ quái này vẫn không có bất cứ thay đổi nào với lần đầu tiên hắn nhìn thấy, nhưng tâm tư lúc đầu đó của hắn cũng đã sớm nhạt đi.
Hắn bây giờ đã là một xạ thủ cấp bảy, hắn lần này là muốn đổi một món vũ khí tiện tay. Từ sau khi hắn tăng cấp thành xạ thủ cấp bảy, hắn đã tiến vào Darkness mấy lần, nhưng hiện giờ phạm vi tới được cũng chẳng qua chỉ là vòng ngoài. Khu vực cát và khu vực sương mù, chiến cơ không cách nào qua được, vì vậy, một cây vũ khí tiện tay tỏ rõ là cực kỳ quan trọng.
Mấy năm này, tiến vào Darkness mấy lần, ngược lại hơi có thu hoạch, lần này nhân cơ hội cuộc thi chế tạo vũ khí, toàn bộ tất cả những thứ có giá trị đều mang tới cả chính là muốn đổi một khẩu súng quang không tệ. Hắn không ngờ lại có người cảm thấy hứng thú với cục này, nhưng từ lời lẽ của đối phương dường như có thể nhìn ra, đối phương cũng không hề rõ đây là cái gì.
Gã râu rậm thất vọng biểu hiện ra mặt.
- Cái này có bán không? Diệp Trùng hỏi.
- Chỉ đổi không bán, cần một khẩu súng quang, cấp năng lượng từ bốn triệu trở lên.
Diệp Trùng dùng một cây súng quang tự mình chế tạo đổi cục chất keo này, gã râu rậm đối với kết quả này cực kỳ vừa ý. Hắn rất rõ giá trị của khẩu súng quang này. Cùng là cấp năng lượng bốn triệu, súng quang bình thường mua trên thị trường và thứ do đại sư chế tạo, uy lực khác biệt như trời với đất, đây cũng là tại sao xạ thủ có điều kiện đều tìm kỹ sư chế tạo vũ khí chuyên môn đặt hàng.
Hoàn thành giao dịch, Diệp Trùng tiếp đó lại không nhìn thấy thứ gì đáng để chú ý, nhưng thu hoạch hôm nay với hắn vô nghi là cực lớn.
Trở về trang viên, hắn tìm ra cục nấm chất dẻo thu được từ căn cứ của tổ nghiên cứu, so sánh một lát, phát hiện hai cái trừ kích cỡ và hình dáng ra thì hoàn toàn giống y chang. Diệp Trùng lập tức bắt đầu tìm kiếm con chip, hy vọng có thể tìm được lai lịch của cục chất dẻo trong căn cứ tổ nghiên cứu đó, nhưng không thu được gì.
Xích vĩ thú, vòng tròn đen trong tổ nghiên cứu đó, hai cục nấm chất dẻo giống nhau, một cục ở trong góc căn cứ, một cục khác lại ra từ chỗ sâu của Darkness, mà mình lại ù ù cạc cạc tới hành tinh xa lạ này. Mang tất cả sự kiện đặt ở trước mặt, Diệp Trùng phát hiện trong này dường như có một manh mối như có như không, mang tất cả mọi thứ xâu lại với nhau.
Nhưng Diệp Trùng lại rất khó nắm bắt được manh mối này.
Ở trước mặt hắn, mê vụ trùng trùng, mà tất cả mọi thứ, dường như đều chỉ thẳng Darkness.
Chẳng lẽ thật sự chỉ có tiến vào Darkness, tất cả nghi hoặc này mới thật sự giải đáp được sao? Nhìn đám thiếu niên đang nỗ lực huấn luyện trên sân huấn luyện trên màn hình, Diệp Trùng lập tức phủ định suy nghĩ này. Một mình mình tiến vào, điều đó quá nguy hiểm. Mấy thiếu niên này muốn hình thành sức chiến đấu vẫn quá sớm, việc này gấp không được.
Nhưng nếu như chỉ là tiến vào thăm dò một chút thì sao?
Diệp Trùng bỗng nghĩ tới, đây ngược lại là một cách nghĩ không tồi. Tin tức mà mình biết về Darkness, toàn bộ đều là từ chỗ người khác mà có, không có một hiểu biết trực quan, mình rất khó đưa ra phán đoán chính xác. Như vậy tùy tiện mang theo nhiều người như thế đi, là một việc cực kỳ nguy hiểm.
Diệp Trùng tính toán tỉ mỉ trong lòng, nếu như phải đi Darkness một chuyến, một mình mình khẳng định không được, không có ai dẫn đường, hắn ngay cả Darkness ở hướng nào cũng không biết. Ừm, Sa Á có thể dẫn đi, nàng có kinh nghiệm, chỉ là hai người đi dường như lực lượng có chút mỏng, ừm, không biết Tuyên Ninh có nguyên ý đi hay không. Nếu như phải dùng một khẩu súng quang tốt để đổi, tỉ lệ thành công có bao nhiêu nhỉ?
Sa Á mấy ngày nay đều đóng cửa trầm tư, từ sau hôm Diệp Trùng mang chi tiết giao chiến giữa mình và Tuyên Ninh nói với nàng cực kỳ tường tận đó, Sa Á liền lâm vào trong loại trạng thái này.
Diệp Trùng biết loại trạng thái này, hắn lúc trước cũng thường như vậy, ngược lại không lấy làm lạ. Hắn cũng biết, lúc này không tiện làm phiền nàng ta.
Đã xác định chủ ý, Diệp Trùng đi một chuyến tới sân huấn luyện, kiểm tra kết quả huấn luyện của mấy thiếu niên này một chút, có hơi vừa ý. Nhiệt tình của Liêu Tam đối với huấn luyện tân binh cực cao, mấy thiếu niên này hiện giờ, tuy trông ai nấy đen thui, trên mặt vẫn còn vết ban đỏ do bị rọi dữ dội mà thành, nhưng ai nấy tinh thần dồi dào, ngay cả mấy con em quý tộc đó, bây giờ cũng giống như thoát thai hoán cốt, tinh thần, diện mạo không thể so sánh với nhau.
Điều làm Diệp Trùng cảm thấy kinh ngạc vẫn là hai đội ngũ các cô gái do Quỷ Quỷ tự mình giám sát. Hoa dung nguyệt mạo trong ngày thường nào đã chịu sự hủy hoại thế này, các nàng hiện tại và mấy gã đàn ông đó xem ra gần như hoàn toàn y chang. Chỉ duy có chị em Thù Mạc Nhi không có thay đổi gì, trên mặt vẫn trắng nõn như lúc trước. Ánh mắt Thù Mạc Nhi nhìn về phía Diệp Trùng cực lạnh, còn ánh mắt của Thù Mạn Nhi mang theo sự kinh hoảng, còn có sự sợ hãi vô cùng mạnh mẽ.
Ánh mắt Diệp Trùng chỉ dừng lại trên người hai người một giây, với hắn mà nói, trước giờ chỉ coi trọng kết quả, mà mà oán hận của hai người này đối với hắn, hắn không hề để ý.
Bàn giao một chút nội dung huấn luyện gần đây, Diệp Trùng liền chạy thẳng tới Tô thành. Chiến cơ Diệp Trùng điều khiển là một cái Điệp – 3 bình thường. Loại hình chiến cơ này cực kỳ phổ biến. Điều khiển chiến cơ cần sự khống chế của thần niệm đối với Hồn viên nghi, Diệp Trùng không hề có thần niệm, nhưng điều này đối với hắn mà nói, không hề là vấn đề lớn gì.
Trên thực tế, trừ ngoại hình của cái chiến cơ này là Điệp – 3, gần như tất cả toàn bộ linh kiện bên trong nó đều bị Diệp Trùng thay thế. Bản thân thứ như là Hồn viên nghi bị Diệp Trùng quăng đi, mà thay vào đó chính là cần điểu khiển giống như quang giáp tông ủi. Động cơ cũng trải qua cải tạo giống như vậy, tốc độ của nó so với Điệp – 3 bình thường thì nhanh hơn nhiều.
Tác dụng duy nhất của cái chiến cơ này chính là công cụ thay cho đi bộ, cự ly giữa Tô thành và trang viên của Diệp Trùng, không phải là một điểm, nửa điểm.
- Ngươi cần tìm Tuyên Ninh? Tô Môn Tây Gia Hoa rất kinh ngạc, hắn nhìn chằm chằm Diệp Trùng, muốn làm rõ Diệp Trùng rốt cuộc có ý định gì.
Diệp Trùng gật đầu: “Ừm.” Hắn không hề biết nhà của Tuyên Ninh ở chỗ nào, chỉ đành thông qua loại phương thức này.
Tô Môn Tây Gia Hoa quay đầu dặn dò kẻ dưới: “Cho Tuyên Ninh tới phòng sách của ta.” Một thị vệ lập tức chạy ra.
Tô Môn Tây Gia Hoa quay đầu lại, đánh giá Diệp Trùng trên dưới một lượt, chậm rãi mở miệng: “Lần này thật sự gây cho ta phiền phức không nhỏ, ừ, thi đấu biểu diễn đánh thành như thế, ngươi chẳng lẽ không biết ngươi suýt nữa đã giết Tuyên Ninh rồi?”
Diệp Trùng thần sắc bình tĩnh: “Ta đã sớm nói qua, ta chỉ biết chiến đấu.”
- Được rồi. Tô Môn Tây Gia Hoa phẩy tay: “Việc này không tính toán với ngươi nữa, Tuyên Ninh lần này cũng coi như nhờ họa được phúc, xạ thủ cấp chín, hì hì, nước Đông Vân chúng ta cuối cùng đã có xạ thủ cấp chín.”
Tuyên Ninh tiến vào phòng sách của Tô Môn Tây Gia Hoa, hắn nhìn thấy Diệp Trùng ở chỗ này, lộ ra biểu tình có chút bất ngờ.
- Bệ hạ. Tuyên Ninh vẫn hành lễ không chút sơ sót với Tô Môn Tây Gia Hoa.
Tô Môn Tây Gia Hoa cười nhẹ: “Nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, không cần đa lễ. Ừ, lần này là Diệp đại sư tìm ngươi có việc.”
- Ủa. Vẻ bất ngờ trên mặt Tuyên Ninh càng nồng thêm: “Không biết Diệp đại sư tìm ta có việc gì?”
- Ta muốn tìm người cùng đi Darkness một chuyến.
- Darkness? Tuyên Ninh và Tô Môn Tây Gia Hoa nhìn nhau, hơi kỳ quái nói: “Diệp đại sư tại sao muốn đi tới đó? Chẳng lẽ ngài thiếu tài liệu gì đó sao? Theo ta được biết, trong kho của vương thất, các loại tài liệu quý hiếm đều cực kỳ đầy đủ, ngài không cần thiết mạo hiểm lớn như vậy tiến vào Darkness.”
Diệp Trùng lắc đầu, mà hỏi rất trực tiếp: “Không phải, ngươi đi hay không? Nếu như đi, cần điều kiện gì?”
Tuyên Ninh sâu sắc nhìn Diệp Trùng một cái, trầm ngâm một lát mới từ từ nói: “Cùng Diệp đại sư đi Darkness một chuyến, cá nhân ta ngược lại không có vấn đề gì, thù lao gì đó cũng không cần thiết, coi như là quà đáp lễ cám ơn Diệp đại sư hỗ trợ ta đột phá cấp chín. Nhưng tại hạ có công chức trên người, việc này vẫn cần bệ hạ đồng ý.”
Ánh mắt Diệp Trùng chuyển tới trên người Tô Môn Tây Gia Hoa.
- Cái này a! Tròng mắt Tô Môn Tây Gia Hoa xoay chuyển, trên mặt cố ý lộ ra thần tình có vài phần khó xử.
- Ngươi cần cái gì? Diệp Trùng hỏi rất dứt khoát.
Gương mặt Tô Môn Tây Gia Hoa đỏ lên, bất quá rất nhanh liền khôi phục như thường, do dự một lát, mở miệng nói: “Ngươi cần Tuyên Ninh đi cùng ngươi cũng không có gì, nhưng để trao đổi, ta cần trọn bộ kỹ thuật pháo trận.” Pháo trận của Diệp Trùng uy lực kinh người, là lợi khí chiến trường, nhưng hết cách, giá Diệp Trùng đưa ra quá cao, một bộ cần hai mươi triệu, làm Tô Môn Tây Gia Hoa cảm thấy đuối vô cùng. Hắn đối với bộ kỹ thuật này cũng nhìn mà thèm đã lâu, nhưng kỹ sư chế tạo vũ khí dưới tay trước sau phỏng chế không được, lần này không dễ dàng gì tóm được một cơ hội, hắn liền lập tức quăng ra điều kiện này.
- Được. Diệp Trùng đồng ý cực kỳ nhanh lẹ, bộ kỹ thuật của pháo trận đó ở trong mắt Diệp Trùng không hề coi là cái gì, kỹ thuật trên tay hắn rất nhiều, dùng bộ kỹ thuật này đổi sự trợ trận của một xạ thủ cấp chín, với hắn cực kỳ thỏa đáng.
- Ha ha! Tô Môn Tây Gia Hoa mừng rỡ, hắn vốn dĩ đã chuẩn bị sẵn sự trả giá của Diệp Trùng, nào biết Diệp Trùng một hơi liền đồng ý. Điều này làm hắn mừng vô cùng, nhưng đồng thời trong lòng lại dâng lên một tia nghi hoặc, Diệp Trùng tại sao đột nhiên muốn đi Darkness?
- Ta tới lúc sẽ tới tìm ngươi. Diệp Trùng nói với Tuyên Ninh, rồi lại quay về phía Tô Môn Tây Gia Hoa: “Kỹ thuật ngươi phái người tới lấy.” Nói xong, hắn liền rời khỏi phòng sách của Tô Môn Tây Gia Hoa.
- Ngươi đối với lần đi Darkness này của hắn, thấy thế nào? Tô Môn Tây Gia Hoa bỗng hỏi Tuyên Ninh.
Tuyên Ninh cũng khó hiểu vô cùng, lắc đầu: “Cái này thuộc hạ cũng không biết, Diệp đại sư thần quỷ khó đoán, làm người ta khó mà mò được.”
Tô Môn Tây Gia Hoa gật đầu, nhưng không nói gì, mặc kệ thế nào, kỹ thuật của pháo trận tới tay, đó cũng có nghĩa là trong quân đội có thể trang bị loại vũ khí có uy lực mạnh mẽ này với quy mô lớn, tới lúc đó mặc kệ là nước Tây Hàn hay Nam Châu, đều sẽ run rẩy dưới hỏa pháo của pháo trận.
Thật là làm người ta mong chờ a! Ánh mắt Tô Môn Tây Gia Hoa nóng bỏng vô bì.
Chân trước Diệp Trùng vừa về tới trang viên, chân sau đại sư Tạp Lỗ đã tới.
Đại sư Tạp Lỗ thở hồng hộc: “Ta nói này, ngươi đã quên ngươi là giám khảo chính rồi sao? Nhanh lên, cùng đi tới hiện trường với ta, đều đang đợi người đánh giá đó. Còn nữa, kỹ thuật của pháo trận đưa cho ta, ta vẫn luôn mày mò rất lâu, rất nhiều chỗ đều không hiểu.”
Diệp Trùng lúc này mới nghĩ tới thân phận giám khảo chính của mình.