Quyển - 3 - - Chương - 58: Tập kết
Lúc này đã là 7h45 chiều, tôi mặc dù nói chuyện với Lôi lão Tứ hồi lâu nhưng cũng hiểu được, chúng tôi cũng minh bạch là không thể chờ lâu, nhất là tôi.
Bánh Bao là một cô nàng ngốc nghếch, trước kia bạn bè tôi nhiều nhưng chưa từng đi chơi với bạn chưa từng gặp mặt bao giờ. Trước kia cô ấy không có tiền không có sắc, tự nhiên không phải suy nghĩ nhiều, vì thế muốn lừa cô ấy quá dễ. Nhưng thử nghĩ sau thời gian một đêm, một cô gái có ngu nữa cũng sẽ thấy không ổn, huống chi xem ra di động của cô ấy đã bị thu, theo tính tình của Bánh Bao rất có khả năng trở mặt tại đương trường, nói cách khác hiện tại cô ấy rất có thể đã bị hại.
Sự tình khẩn cấp.
Tôi lao xe tới Dục Tài, nhưng hiện tại đúng là giờ cao điểm, lần đầu tôi cảm nhận được công năng bảo vệ của xe, dọc đường tôi đụng hỏng vô số xe cùng các quán nhỏ cạnh góc đường, mấy người Ngô Tam Quế lần đầu thấy tôi như vậy, nhưng bọn họ phải phụ trách bố trí một kế hoạch, cho nên chỉ liếc nhìn tôi kỳ quái, lại tiếp tục nghiên cứu bản đồ.
Lý Sư Sư một tay vịn thành xe, một tay gọi điện thoại cho Hạng Vũ cùng Lưu Bang, tôi thấy Kinh Khờ hưng phấn, biểu hiện cụ thể là: Anh ấy đang ngủ. Nghe nói trước lúc anh ấy ám sát Chính béo cũng thế này.
Lúc này Dục Tài còn đang náo nhiệt, đèn đuốc sáng choang, các thầy trò vừa ăn cơm chiều xong đang lười nhác dạo trong vườn trường rộng lớn, các hảo hán không có trong ký túc xá gây cho tôi nan đề: Làm sao triệu tập họ lại?
Thời đại của các hảo hán cũng không có bằng hữu khác, cho nên bọn họ không phải đi xa quá khỏi nhà, bọn họ căn bản cũng không mang theo di động, đại bộ phận bọn họ ngoài giờ học thì phân tán khắp nơi chơi với bọn nhỏ.
Tôi bất đắc dĩ vận dụng loa khẩn cấp, trong khu vực rộng lớn này, các thầy trò đều tự quây lại một nhóm, theo khóa học của mình mà làm việc, nghỉ ngơi và học tập, trừ khi có sự kiện trọng đại mới tập trung. Nếu như không dùng tới thứ này, mọi người thử tưởng tượng xem khó khăn thế nào. Tôi dùng loa khiến cho 3000 người đều nghe thấy, đó là chuyện hoành tráng cùng nguy cấp tới mức nào....
Câu đầu tôi hét lên là: Tất cả giáo viên lập tức đến đại lễ đường khu giáo lâu cũ mở hội nghị. Lý Sư Sư ở bên nói nhỏ nhắc nhở: “Không cần tất cả mọi người tới.”
Tôi mới chợt tỉnh ngộ, tôi hô như vậy vì từ khi Dục Tài kiến giáo “tất cả giáo viên” là các hảo hán Lương Sơn, nhưng hiện tại có hàng trăm nhân viên khác nữa... trong đó hơn nửa là nhân viên văn phòng. Vì vậy tôi sửa lại: “Tất cả võ thuật giáo viên nhanh chóng tới đại lễ đường của giáo khu cũ họp hội nghị.” Hô như vậy mặc dù không đúng, nhưng tôi cũng hết cách rồi. Không thể hô “Lương Sơn hảo hán cùng Tứ Đại Thiên Vương nhanh chóng đi họp chứ?” Hiện tại chủ yếu là muốn triệu tập mọi người, đông đủ đã rồi nói sau.
Lập tức, cả trường học đều vang tiếng của tôi: “Mau tới mau tới... mở mở hội nghị.”
Tôi không nghĩ tới người đến đầu tiên là Từ Đắc Long dẫn đầu 300 binh sĩ, bọn họ nhân số tuy nhiều, nhưng dường như vĩnh viễn là một chỉnh thể. Hiện tại mặc không phải là đồng phục, nhưng mỗi người ngồi như một đội quân được huấn luyện kỹ càng, tôi thầm tiếc hận. Giúp là sẽ giúp, nhưng mặc kệ có thành công hay không, hẳn sẽ nhanh hơn nhiều.
May mắn các hảo hán cũng không chậm, bọn họ có thể nghe ra được theo tiếng la to của tôi có việc không bình thường, hơn nữa tôi nói là giáo khu cũ, điều này cho thấy là một tín hiệu, giáo khu mới vừa xây xong lại không dùng.
Chừng mười phút sau, đại lễ đường đã chật kín, Lý Sư Sư đã nói chuyện với các hảo hán, bọn họ quả nhiên căm phẫn khởi động tay chân, tôi thấy hẳn đã đông đủ: “E hèm... mời phía dưới các sư phụ có tên sau đây rời đi,.., à, chuyện tình khẩn cấp, sau đó tôi sẽ giải thích cho mọi người - Trình Phong Thu Trình sư phụ, Đoàn Thiên Lang Đoàn sư phụ cùng với nhị vị sư huynh đệ cùng các đồ đệ, rời đi, Viện sư phụ mời rời đi...” Tôi vừa chuyển mắt thấy Tiểu Lục, dở khóc dở cười nói “Tiểu Lục tử, chú cũng đi ra ngoài.”
Tiểu Lục vừa đi ra vừa nói: “Cường ca, chuyện thì bọn em cũng nghe nói cả rồi, anh nói làm sao thì làm, nấu cơm là nghề phụ của em thôi, đánh đấm đập phá mới là sở trường của em.”
Tôi sửng sốt, quả nhiên, chỉ thấy mấy người Trình Phong Thu, Đoàn Thiên Lang vẻ mặt ngưng trọng nhìn tôi, hiển nhiên đã biết chuyện Bánh Bao bị bắt cóc, nhưng bọn họ dù nửa đời tập võ nhưng lại đều là người thành thật, gặp chuyện như vậy tự nhiên không hưng phấn như bọn thổ phỉ rồi, cũng muốn biết tôi định thế nào.
Tôi vội la lên: “Mọi người sao lại biết?”
Tiểu Lục nói: “Vốn không biết, nhưng vừa rồi mọi người đều nghị luận, bọn em cũng không điếc, tự nhiên biết Cường ca có chuyện.” Đây là vấn đề lớn nhất mà tôi coi nhẹ, tôi sớm nên nghĩ là các hảo hán ở chung sớm chiều với họ đã thành một khối, đừng nói hữu tâm, cho dù vô tâm nhưng nhiều người nói chuyện cũng bị họ nghe ra vài câu, hơn nữa các hảo hán vừa rồi ồn ào như thế, chẳng lẽ có thể trông cậy mấy cái loa phóng thanh Lý Quỳ và Hổ Tam Nương có thể nói nhỏ như Ngô Dụng hay Lâm Xung sao?
Chuyện này càng loạn rồi, lại có một bọn tham gia, tôi chưa từng nghĩ tới muốn nhờ mấy người Trình Phong Thu giúp tôi đánh nhau, bọn họ võ nghệ cao cường nhưng đều là công dân, thứ nhất tôi không muốn làm khó, thứ hai bọn họ mới là người bồi dưỡng nhân tài à.
Trời, tôi làm tràng diện lớn thế này, bọn thổ phỉ thì chẳng sao, bọn họ đi lại tự do, nhưng bọn Trình Phong Thu có thân phận giáo viên Dục Tài, mang theo một đám giáo viên đập bãi của xã hội đen, nghĩ không bị hỏi thăm cũng khó, tôi không muốn họ mang theo vết đen rời khỏi cương vị giáo viên - mặc dù việc này ngay cả tôi là hiệu trưởng Dục Tài cũng không muốn làm, học giáo này cũng có tâm huyết của tôi, tôi không hy vọng nơi đây sẽ trở thành một cái thùng rỗng.
Tôi khoát tay nói: “Các sư phụ tôi điểm danh mời rời đi, chuyện này không liên quan tới các vị.”
Đồng Viện hầm hừ chỉ Phương Trấn Giang cùng các hảo hán: “Vậy bọn họ thì sao? Em luôn kỳ quái, chúng em cũng nhận lương, vì sao bọn họ lại quý hơn bọn em?”
Trình Phong Thu cùng Đoàn Thiên Lang bọn họ đại khái sớm phát hiện vấn đề, đồng loạt nhìn tôi.
Phương Trấn Giang lặng lẽ kéo Đồng Viện: “Kêu em đi em cứ đi, bọn anh lưu lại không phải vì bọn anh quý hơn, ngược lại bởi vì bọn anh mệnh tiện, em chẳng lẽ không đoán được hậu quả khi tham gia chuyện này sao?”
Đồng Viện cao giọng nói với tôi: “Anh cứ nói trước xem định làm thế nào?”
Tôi vừa nghe liền biết hôm nay không thể không độc ác được, liền nói chắc nịch: “Tôi chuẩn bị mang mọi người đi đập bể toàn bộ trường sở của Lôi lão tứ, cho đến khi giao lão bà của tôi ra. Các vị, các vị đều là sư phụ, phải làm gương tốt, tối hôm nay người đi theo tôi nhẹ thì thất nghiệp, nặng thì vào đồn cảnh sát, chuyện này không cần tôi nói chứ?”
Trình, Đoạn hai người cùng các đồng môn quả nhiên xôn xao.
Đông Viện vẫn chỉ vào Phương Trấn Giang nói: “Vậy anh ấy thì sao, vì sao anh yên tâm mang theo anh ấy?”
Phương Trấn Giang sầm mặt lại: “Bớt nói vài câu đi, chúng ta còn có chính sự phải làm, chuyện không nên quản đừng quản.” Đây là lần đầu tiên Phương Trấn Giang trở mặt với bạn gái.
Đồng Viện cũng rõ ràng: “Được, em mặc kệ anh, anh cũng đừng quản em, lần này em không thể không đi, em cũng không gặp chị Bánh Bao nhiều, nhưng chị em bọn em hợp duyên.”
Tôi thấy cô ấy quyết liệt liền nói: “Được, vậy các vị sư phụ được tôi điểm danh xin ra ngoài, những người khác....”
Trình Phong Thu bỗng nhiêm bước lên trước, cười thành thật nói: “Tiêu lĩnh đội, kỳ thật chúng tôi là mấy nông dân, cũng không xứng làm sư phụ, tôi sở dĩ gọi ngài là Tiêu lĩnh đội, đó là nhớ đêm đầu tiên khi gặp mặt, đêm đó vô cùng vui vẻ, làm mọi người khó quên.” Vẻ mặt vô cùng say mê.
Tôi: “...”
Tôi biết anh ấy nói tới đêm cùng các hảo hán đấu tại đại hội võ lâm, nhưng lời nói này vô cùng mập mờ, tất cả mọi người biết anh ấy là một người thuần phác, anh ấy có thể hiểu sai do tâm lý tác quái, nhưng mọi người vẫn cười nhỏ.
Trình Phong Thu tiếp tục nói: “Tôi cũng nói qua, chúng tôi mặc dù là bọn ếch ngồi đáy giếng, nhưng cũng không dám quên đạo nghĩa giang hồ. Hôm nay gặp chuyện này, coi như là người xa lạ chúng ta cũng phải vì thấy chuyện bất bình mà ra tay, huống chi còn nhiều đồng đạo ý hợp tâm đầu, hiện tại không nói cái gì sư phụ hay hiệu trưởng, vì bằng hữu, chúng ta phải giúp, cùng lắm là trở về làm ruộng.” Anh ấy nói vậy, các đồng môn đều đồng thanh lên tiếng ủng hộ.
Hiện tại “người ngoài” chỉ còn Đoàn Thiên Lang, Đoàn Thiên Báo cùng các đồ đệ, mọi người nhìn vào chờ bọn họ tỏ thái độ, Đoàn Thiên Lang công phu trác tuyệt, lại từng dựng chiêu bài “đả biến thiên hạ vô địch thủ”, nhưng ở chung một thời gian mới phát hiện, hắn kỳ thật là người cẩn thận, làm người cùng lộ số công phu giống nhau, thường thường nghĩ nhiều hơn người khác vài bước, cũng cẩn thận hơn vài phần, anh ấy đến Dục Tài là vì mong muốn chấn hưng quyền pháp Đoàn gia, làm chuyện này sẽ liên lụy tới thanh danh, nhất định sẽ bị khai trừ khỏi đội ngũ giáo viên, đó là chuyện muôn vàn khó khăn.
Quả nhiên, Đoàn Thiên Lang hồi lâu không nói gì, khuôn mặt vàng cũng không lộ vẻ gì, Đoàn Thiên Báo lo lắng kéo tay áo nói: “Ca, nói đi.”
Đoàn Thiên Lang mặt không đổi sắc: “Mọi người đều đi, chúng ta lưu lại làm gì? Cho dù 3000 học sinh đều do chúng ta quản, bọn họ học ai thì chú cũng biết, sư nhân là người truyền đạo thụ nghiệp, giải thích ra thì khó hiểu, truyền đạo trọng yếu nhất -- nhưng anh còn cảm giác được mọi người làm thế là không được, tạm thời bảo lưu ý kiên.”
Các đồ đệ của Đoàn Thiên Lang sửng sốt, bỗng không hẹn mà cùng hoan hô, tôi nghe Đoàn Thiên Lang nói ròi, bọn đồ đệ này đều là du côn vô lại do anh ấy phí sức lực thu phục, sau đó nghiêm khắc quản giáo mới thành nhân dạng, hiện tại bọn họ học được bổn sự lại không có đất dụng võ, đại khái đã sớm ngứa tay, vừa nghe sư phụ nói rõ đáp ứng “xuất binh”, cả đám cao hứng nhảy lên.
Lúc này, các lộ chư hầu tập hợp đầy đủ, bọn họ mặc dù thân phận bất đồng, bối cảnh bất đồng, nhưng hiện tại đều vì một mục tiêu mà cố gắng, đó là trừng ác dương thiện - Lôi lão tứ danh tiếng quá thối, khiến nhân thần công phẫn, tử kỳ đã không xa, huống chi hắn còn dám trêu chọc Lương Sơn hảo hán thứ 109, thần tiên quân dự bị, lão bà của hiệu trưởng Dục Tài.