Chương 207: Bắt cóc công chúa
"Ba năm trước đây ta đã đến Hằng Hải, nhớ là lúc ấy có người thiếu niên đi thuyền với ta chừng nửa tháng, người kia hẳn là ngươi?" Cẩn Nhu công chúa đã biết rõ còn cố hỏi.
Sở Mộ gật đầu, tiếp tục chờ Cẩn Nhu công chúa nói tiếp.
"Nhớ là lúc ấy ngươi mang theo một con Nguyệt Quang Hồ ở hình thái Sở Liên rất giống với Tà Diễm Cửu Vĩ Yêu Hồ này. Ta muốn biết con Nguyệt Quang Hồ bây giờ đang ở đâu, có ở trong không gian Hồn sủng hay không?" Cẩn Nhu công chúa từ từ tiến vào chủ đề.
"Hoàn cảnh sinh tồn trên Tù đảo ác liệt, cấp nô bộc Hồn sủng rất khó thích ứng nơi đó, khi ta tiến vào cấp bậc Hồn Sư không lâu đã tao ngộ bất hạnh." Sở Mộ trấn định nói.
"Nếu như nói con Hồn sủng kia tao ngộ bất hạnh, vậy thì ngươi có hai hồn lại bị hao tổn một, làm sao sống sót trên Tù đảo hung hiểm?" Cẩn Nhu công chúa hiển nhiên là nhận ra điểm này.
"Tù đảo có không ít linh vật, cũng may ông trời không quên ta, khi Nguyệt Quang Hồ vừa mất đi đúng lúc hái được một gốc linh vật chữa trị linh hồn, giúp cho ta có thể sống sót. Công chúa vì sao đột nhiên hỏi như vậy?" Sở Mộ hỏi ngược lại một câu.
"Ta chỉ nghĩ đến một khả năng nên muốn chứng thật một chút." Cẩn Nhu công chúa vừa nói vừa nhìn vào mắt Sở Mộ, hẳn là muốn tìm ra dấu hiệu nói dối từ trong mắt hắn.
Chỉ tiếc là Cẩn Nhu công chúa không có nhìn ra điều gì, bên trong cặp mắt đen hờ hững kia chỉ có cảm giác đang khắc chế với nàng mà thôi.
Cẩn Nhu công chúa đã thấy rất nhiều ánh mắt như thế, so sánh với nhau thì Sở Mộ vẫn tương đối trấn định. Nếu đổi lại là người khác, dưới tình huống này sợ rằng hai mắt đã bốc lên ngọn lửa hừng hực rồi.
"Thật xin lỗi, trong tám hộ vệ của ta có không ít người là thành viên cao tầng Yểm Ma cung phá tới tiến hành giám thị ta, có một số việc phải tránh ánh mắt của bọn họ." Cẩn Nhu công chúa nhìn thoáng qua bên ngoài cửa, nói khẽ với Sở Mộ.
Sở Mộ gật đầu, cũng không cảm thấy kỳ quái. Dù sao đại nhân vật giống như Cẩn Nhu công chúa nhất định sẽ bị cuốn vào trong vũng nước đục phân tranh quyền lực. Có lẽ đây cũng là nguyên nhân nàng thường xuyên u buồn, ngẩn người thở dài.
"Công chúa làm vậy tương đối nguy hiểm, hay là mau trở về nghỉ ngơi đi." Sở Mộ không muốn để cho Cẩn Nhu công chúa tiếp tục hỏi nữa, nhanh chóng bày ra bộ dạng một gã cận vệ suy nghĩ dùm cho công chúa.
"Không vội." Cẩn Nhu công chúa lắc đầu, đôi mắt nhìn vào Sở Mộ có vài phần ảm đạm, nói: "Có thể cho ta ôm Miện Diễm Cửu Vĩ Viêm Hồ một lát không?"
Sở Mộ ngẩn người ngạc nhiên, không ngờ tới công chúa lại nói lên yêu cầu này, sau khi do dự một hồi vẫn không thể cự tuyệt, hắn đành phải niệm chú ngữ triệu hoán Mạc Tà ra ngoài.
Mạc Tà vẫn duy trì trạng thái Sở Liên vô cùng khả ái, lông mềm như nhung, thân thể nhỏ nhắn, cùng với chín cái đuôi nhỏ đung đưa nhìn vào là có vọng động muốn ôm vào trong ngực vuốt ve nó.
Cẩn Nhu công chúa hiển nhiên là bị Mạc Tà hấp dẫn, ánh mắt trở nên nhu hòa hiếm thấy, thân thể khom xuống bế tiểu Mạc Tà lên.
"Ô ô !" Trạng thái Sở Liên của Miện Diễm Cửu Vĩ Viêm Hồ so với Tà Diễm Lục Vĩ Yêu Hồ càng thêm khả ái, cảm giác vuốt ve bộ lông vừa êm vừa mượt. Trên mặt Cẩn Nhu công chúa từ từ hiện lên nụ cười nhàn nhạt, dùng bàn tay trắng nõn vuốt ve đầu Mạc Tà, dần dần chuyển xuống thân và lưng.
Sở Mộ nhìn Cẩn Nhu công chúa không nói gì, phát hiện trong lúc nàng ôm Mạc Tà lộ ra khí chất thanh tao và ôn hòa quá đẹp rồi, ánh mắt và nụ cười lại càng phong tình mê mẩn làm cho lòng người rung động.
"Nó tên là gì?" Cẩn Nhu công chúa ngẩng đầu lên hỏi Sở Mộ.
"Mạc Tà." Sở Mộ theo bản năng hồi đáp.
Khi nghe thấy cái tên này, ánh mắt Cẩn Nhu công chúa lập tức khẽ dao động. Bởi vì nàng nhớ không sai thì tiểu tử Nguyệt Quang Hồ trước kia cũng tên là Mạc Tà.
Cẩn Nhu công chúa có lẽ không nhớ được tên Sở Mộ, nhưng nàng ấn tượng đối với Mạc Tà rất sâu. Sở Mộ nói ra cái tên đồng dạng dĩ nhiên là khiến cho Cẩn Nhu công chúa ý thức được suy đoán của mình gần như chính xác.
"Công chúa đang định hỏi tại sao tên của nó giống nhau với Nguyệt Quang Hồ kia? Giải thích của ta là vì kỷ niệm đối với Hồn sủng thứ nhất, cho nên ta đặt tên giống nhau." Sở Mộ tiến lên một bước đứng ở trước mặt Cẩn Nhu công chúa, nở nụ cười gian tà nói.
"À?" Cẩn Nhu công chúa khẽ nhíu mày suy nghĩ, tựa hồ cảm thấy không khí có cái gì đó không đúng, ánh mắt nhìn vào Sở Mộ lập tức nhận ra hình như vị trí hắn đứng quá gần.
"Thật ra cũng không trọng yếu, làm phiền Cẩn Nhu công chúa đưa ta một đoạn đường." Sở Mộ nhẹ giọng nói.
Cẩn Nhu công chúa ngơ ngẩn hồi lâu không có hiểu ý Sở Mộ nói những lời này để làm gì, nhưng khi nàng cảm giác được Miện Diễm Cửu Vĩ Viêm Hồ đáng yêu, khả ái trong lồng ngực đã vươn móng vuốt ra, cảm giác lạnh băng chạm vào da làm cho Cẩn Nhu công chúa đột nhiên ý thức được vấn đề.
"Cẩn Nhu công chúa, ta biết thực lực của ngươi rất mạnh, có lẽ đã đạt đến cấp bậc Hồn Chủ, nhưng Mạc Tà của ta đúng như ngươi đoán, nó có huyết thống dị biến. Thiên phú của nó vượt xa cấp quân chủ bình thường, nhất là phương diện tốc độ, cho dù ngươi sử dụng hồn trang, hồn kỹ, hay là triệu hoán Hồn sủng, chỉ cần ngươi cử động một cái là móng vuốt sẽ phá vỡ cổ họng của ngươi, cho nên … vẫn hi vọng ngươi phối hợp." Sở Mộ nói với Cẩn Nhu công chúa cực kỳ lạnh lẽo.
Cẩn Nhu công chúa quả thật không nghĩ tới Sở Mộ gan dạn sáng suốt và quyết đoán tới mức này, thế mà dám chơi chiêu tiên hạ thủ vi cường. Cẩn Nhu công một mình tới gặp Sở Mộ nhất định là có đề phòng, chẳng qua là nàng không có phòng bị Mạc Tà, nhất là chính mình còn chủ động ôm Mạc Tà nữa chứ.
Sở Mộ mình cũng không ngờ rằng Cẩn Nhu công chúa lại hoàn toàn buông lỏng cảnh giác đối với Mạc Tà, thời cơ đã tới mà không biết tận dụng chính là thằng ngu. Sở Mộ quyết định không thể đợi đến lúc tin tức truyền tới tay Hạ Nghiễm Hàn, nếu không dựa vào hiểu biết của Hạ Nghiễm Hàn về Mạc Tà chắc chắn sẽ không bỏ qua cho mình. Lần này Cẩn Nhu công chúa đêm khuya viếng thăm đúng là cơ hội tốt nhất để Sở Mộ chạy trốn.
Đến lúc Hạ Nghiễm Hàn nghe thấy chuyện kia, Sở Mộ biết tính mạng mình rất khó bảo toàn, cho dù trốn khỏi Yểm Ma cung thì Hạ Nghiễm Hàn cũng sẽ tìm mọi cách dồn vào chỗ chết. Dù sao cũng chết thì có thêm cái tội cưỡng chế công chúa vẫn cực kỳ bình thường.
"Sở Mộ, hôm nay ngươi hành động khiến cho ta rất kinh ngạc, nhưng ngươi cảm thấy làm vậy hữu dụng không? Tám hộ vệ của ta có bốn là thuộc hạ của người khác, nếu ngươi có thể kèm ta rời khỏi nơi này tương đương với giúp ta thoát khỏi bọn họ giám thị, ta ngược lại còn phải cảm tạ ngươi đó." Cẩn Nhu công chúa biểu hiện coi như trấn định, bàn tay vẫn nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông mềm mại trên người Mạc Tà.
"Không sao, ta chỉ biết là bọn họ không dám thương tổn ngươi. Dĩ nhiên, nếu ngươi không muốn náo lớn thì chúng ta cũng có thể xử lý bằng cách nhẹ nhàng hơn." Sở Mộ kề miệng vào tai Cẩn Nhu công chúa nói nhỏ.
Bây giờ đã không còn phải phân biệt thân phận thua kém, chỉ đơn giản là hai người đi kèm nhau mà thôi. Sở Mộ không cần thiết suy nghĩ đến cái gì là mạo phạm công chúa nữa.
Sở Mộ cũng không thể nào đột nhiên biến thành sắc lang gan to ngập trời nhân cơ hội này đi chiếm tiện nghi của công chúa. Dù nói thế nào Sở Mộ cũng thích nữ nhân này, lưu lại một chút "kỷ niệm đẹp" sau này thực lực đầy đủ rồi hãy tính sau, bây giờ mà làm quá đối phương quyết tâm cá chết lưới rách khẳng định là được không bằng mất.
"Xử lý âm thầm đi." Cẩn Nhu công chúa quyết đoán lựa chọn phương án này, nàng cũng không muốn mình bị Sở Mộ kèm sát vai kề vai, má kề má đi ra ngoài. Nếu tin tức này mà truyền ra thì thanh danh công chúa của nàng cũng mất sạch rồi, đến khi đó mọi việc của nàng định làm sẽ càng thêm khó khăn.
"Như vậy cũng tốt, chúng ta bây giờ cùng nhau rời khỏi nơi này, ngươi chỉ cần ôm Mạc Tà là tốt rồi. Đến chỗ an toàn ta sẽ thả ngươi." Sở Mộ mở miệng nói.
Cẩn Nhu công chúa coi như là trấn định, nhưng lần đầu tiên bị một nam tử ngồi kèm bên cạnh, trong mắt cũng có mấy phần nổi giận rồi.
Trên thực tế trên người Cẩn Nhu công chúa có không ít hồn trang đặc thù, có vài thứ có thể trực tiếp đánh bay Mạc Tà và Sở Mộ ra ngoài.
Nhưng mà suy nghĩ đến biểu hiện của Mạc Tà lúc trước, tốc độ của nó vượt xa cấp thống lĩnh nhảy lên tới cấp bậc quân chủ, tốc độ bạo phát nhất định là càng thêm kinh khủng.
Sở Mộ là Tù đảo vương giả giết người như ngóe, nếu đổi lại bất kỳ người nào khác, Cẩn Nhu công chúa sẽ nghĩ rằng đối phương chưa chắc có gan xuống tay. Nhưng mà bản tính cái tên Sở Mộ này rất khó đoán, Cẩn Nhu công chúa hiển nhiên sẽ không dùng tính mạng của mình làm tiền đánh cuộc.
Nhắc tới cũng thú vị, trước đó không lâu Sở Mộ vẫn phân vân mãi không ra tay vì không nắm chắc tính cách Cẩn Nhu công chúa, không thể dùng tính mạng của mình và Mạc Tà làm tiền đánh cuộc. Nhưng bây giờ đổi ngược lại Cẩn Nhu công chúa cũng không dám liều mạng chọc giận Sở Mộ.
Sở Mộ bảo Cẩn Nhu công chúa nhảy ra khỏi cửa sổ, Cẩn Nhu công chúa đã tự mình tới đây nhất định là không có hộ vệ theo kèm.
Vừa nhảy ra ngoài, Sở Mộ lập tức triệu hồi Dạ Lôi Mộng Thú, để cho Cẩn Nhu công chúa ngồi ở trước mặt mình.
Cẩn Nhu công chúa biểu lộ một chút kích động, nhưng cuối cùng vẫn phải làm theo ý Sở Mộ, nhảy tới trên lưng Dạ Lôi Mộng Thú.
Đợi Cẩn Nhu công chúa ngồi vững vàng xong, Sở Mộ cũng nhích thân lại gần sát người Cẩn Nhu công chúa.
Lúc nãy đối diện đã thấy nàng xinh đẹp mê người, bây giờ lại có cơ hội ngắm nhìn từ phía sau lưng sẽ mang theo một hương vị khác. Không gian trên lưng Dạ Lôi Mộng Thú không rộng rãi lắm, cả hai cùng ngồi nhất định là có tiếp xúc thân thể. Sở Mộ âm thầm than thở, vóc người Cẩn Nhu công chúa không chỉ nhìn tốt, sờ sờ vuốt vuốt lại càng yêu thích không nỡ rời tay. Ngay cả Sở Mộ là "chính nhân quân tử" cũng nhịn không được như có như không giả vờ cọ cọ tới trước một chút.
Nhưng Sở Mộ là người dứt khoát, chốc lát sau chậm rãi hít sâu một hơi khôi phục tinh thần như cũ, bởi vì hắn đang ở tình trạng vô cùng nguy hiểm, không thể có bất kỳ sai lầm nào.
Cẩn Nhu công chúa xuất thân cao quý, từ nhỏ đã tiếp nhận các loại lễ nghi, tiếp xúc với các đại nhân vật khắp đại lục, vì thế tạo thành sự bình tĩnh và uy nghiêm của một vị công chúa nên có. Nhưng mà lúc này bị một người đàn ông thân mật như vậy, thỉnh thoảng còn nhẹ nhàng tiếp xúc nhạy cảm, tình huống như thế làm sao nàng bình tĩnh được? Khuôn mặt tuyệt mỹ dưới khăn che mặt cũng ửng hồng, ánh mắt đã bắt đầu nổi giận rồi.
Sở Mộ vốn dự định kèm sát Cẩn Nhu công chúa đi tới địa phương an toàn, cũng không có ý định quá phận gì. Chỉ là một thoáng xúc động mà thôi, không hề đụng tới điểm mấu chốt.
Dạ Lôi Mộng Thú đạt tới sáu đoạn ba giai đã có thể thi triển kỹ năng Dạ Vũ rất mạnh, trong lúc nhất thời rất khó bị những người khác nhận ra vấn đề.
Cẩn Nhu công chúa cũng không muốn bị đám hộ vệ biết mình bị khống chế, cho dù báo bọn họ biết chưa chắc có thể thoát khỏi ma trảo của tên này. Cho nên Cẩn Nhu công chúa rất tỉnh táo để mặc cho Sở Mộ tuyển chọn đường đi, chỉ giữ vững im lặng không nói một lời.
Sau khi buông thả Dạ Vũ làm cho trời đêm càng thêm u ám, Sở Mộ và công chúa khống chế Dạ Lôi Mộng Thú lặng lẽ chạy ra khỏi phủ thành chủ.
"Người nào, vì sao trốn trốn tránh tránh?"
Bỗng nhiên có một thanh âm hùng hồn truyền ra, chốc lát sau Sở Mộ lập tức cảm giác được một luồng hồn niệm cường đại ập đến.
Sở Mộ nhíu mày suy nghĩ, hình như là thanh âm thành chủ, hắn quyết đoán bảo Dạ nhảy lên lầu một, âm thầm kéo Cẩn Nhu công chúa vào trong ngực mình, hạ thấp giọng nói: "Không muốn bị người ta đàm tiếu xôn xao chuyện này thì đừng nói câu nào, cũng không được giãy dụa."
Cẩn Nhu công chúa đã tức giận phập phồng bộ ngực từng đợt rồi, nhưng mà bây giờ lại bị Sở Mộ vô sỉ trực tiếp ôm cứng như thế, cái đầu cũng bị ép vào trong người hắn, cảm giác bị xâm phạm khiến cho Cẩn Nhu công chúa tức giận tăng cao nhưng chưa biết làm gì cho tốt.
"À, là phó thành chủ Cổ Thanh đại nhân hả?" Sở Mộ lập tức bảo Dạ giải trừ trạng thái Dạ Vũ, hơn nữa dùng hồn niệm nói với người kia.
"Thì ra là Sở Yểm thiếu, đêm đã khuya vẫn hoạt động tốt nhỉ? Lại còn mang về một nữ tử nữa." Cổ Thanh biết được là Sở Mộ cũng hơi buông lỏng cảnh giác.
"Cổ Thanh đại nhân, vì sao ngài nói như thế, Sở Mộ ta đường đường nam tử hán đại trượng phu. Ở bên cạnh công chúa mãi chung quy cũng bứt rứt khó chịu, ta chỉ tìm chút cảm hứng mà thôi." Sở Mộ liền bày ra thái độ háo sắc lừa gạt người kia.
"Ha ha ha, ta đây không quấy rầy Sở Yểm thiểu nhã hứng nữa." Cổ Thanh lập tức giải trừ trạng thái khóa chặt hồn niệm đối với Sở Mộ.
Sở Mộ cũng không cần nhiều lời, trực tiếp dẫn nữ tử được Cổ Thanh cho là "gái bán hoa" chạy đi. Ra lệnh cho Dạ Lôi Mộng Thú hơi tăng nhanh tốc độ chạy ra khỏi phủ thành chủ.
Trong quá trình di chuyển, Sở Mộ gặp không ít cao thủ canh gác, nhưng đều dùng lý do đồng dạng một đường thuận lợi đào thoát ra ngoài.
Chỉ có Cẩn Nhu công chúa bị hắn dứt khoát ép chặt vào ngực nãy giờ đã nổi giận đùng đùng rồi, oán hận đến mức muốn sử dụng lực lượng hồn trang đánh văng cái tên Sở Mộ khốn kiếp này ra xa. Sau đó nàng sẽ triệu hồi ra Bạch Yểm Ma đốt Sở Mộ biến thành tro bụi mới hả giận, ít nhất trong đầu nàng đang suy nghĩ như thế, chỉ có điều chưa dám manh động mà thôi.
"Tới đây là được rồi, ngươi còn định mang ta đi đâu?" Rời khỏi phủ thành chủ, Cẩn Nhu công chúa ánh lạnh lẽo nói, thần thái lạnh như băng giá mùa đông.
"Dù sao cũng đi xa như vậy, cần gì phải quan tâm quãng đường dài ngắn chứ?" Sở Mộ không cho Dạ Lôi Mộng Thú dừng lại, tiếp tục chạy về phía cửa thành phía nam.
Tốc độ Dạ Lôi Mộng Thú chạy đi rất nhanh, không qua bao lâu đã có thể nhìn thấy bình nguyên rộng lớn ở trước mắt.
Sở Mộ không có vội vã thả Cẩn Nhu công chúa ra, vẫn chạy ra khỏi thành trì thêm một đoạn khá xa, chui vào bãi cỏ lau dày đặc gần dòng sông mới dừng lại.
"Tốt rồi, cho ngươi xuống đây." Sở Mộ từ trên người Dạ Lôi Mộng Thú nhảy xuống, đợi Cẩn Nhu công chúa cũng leo xuống mới niệm chú ngữ thu hồi Dạ Lôi Mộng Thú vào không gian Hồn sủng.
Mặc dù Dạ Lôi Mộng Thú có năng lực ẩn hình rất mạnh, chạy trốn tương đối dễ dàng, nhưng hắn sợ Cẩn Nhu công chúa có Hồn sủng quá mạnh gây uy hiếp. Vì thế khống chế Mạc Tà chạy trốn sẽ an toàn hơn.
Một trận gió đêm lạnh lẽo thổi qua bình nguyên, lướt qua thân thể mảnh mai của Cẩn Nhu công chúa, hai người chợt im lặng nhìn nhau không nói tiếng nào.
Sở Mộ và Cẩn Nhu công chúa đối mặt như thế một lúc lâu, trận trận gió thơm lọt vào mũi làm cho Sở Mộ không nhịn được hít sâu mấy hơi, nàng đúng là mỹ nhân cực phẩm mà. Chỉ đáng tiếc là hai người hiện tại không đủ duyên phận.
"Tới đây là được rồi, nếu ngươi cảm thấy tức giận vì chuyện tối hôm nay thì cứ ngồi xuống ngắm sông một lát, hẳn là bình tĩnh lại nhanh thôi." Sở Mộ chỉ chỉ vào mặt sông về đêm, nhẹ giọng nói
Cẩn Nhu công chúa quay đầu nhìn lại, quả nhiên phát hiện mặt sông lúc này yên ắng cực kỳ, thanh âm cỏ cây xào xạc làm cho nàng hơi dao động tinh thần.
"Ta đi, sau này sẽ còn gặp lại." Sở Mộ nhìn thoáng qua Cẩn Nhu công chúa có vẻ thất thần, vừa nói vừa xoay người sang chỗ khác, lưu lại lại cho Cẩn Nhu công chúa một bóng lưng cao ngạo biến mất vào trong bóng đêm.
Cẩn Nhu công chúa lập tức phục hồi tinh thần, ánh mắt nhìn về phía Sở Mộ rời đi.
"Đợi một chút !" Cẩn Nhu công chúa cũng không biết tại sao mình lại gọi Sở Mộ.
Sở Mộ dừng bước xoay người trở về, ánh mắt xuyên bãi bãi cỏ chập chờn trong gió, yên lặng chờ đợi.