Chương 356: Yêu trảo cổ quái
May mà trước đó không lâu Sở Mộ đã hiểu được phương pháp sử dụng hồn niệm tiến hành né tránh ở tốc độ cao, đồng thời Dạ Lôi Mộng Thú cũng tăng cường năng lực né tránh lên một cảnh giới. Bằng không dọc theo con đường này khẳng định hắn đã sớm bị đám hung vật bao vây rồi.
"Hí !"
Dạ Lôi Mộng Thú hí dài một tiếng, chân trước hơi co lại, chân sau dậm xuống mặt đất mạnh mẽ trực tiếp nhảy lên bầu trời đêm, thừa dịp Phong Long Triền bảo vệ bay thẳng lên độ cao gần ba mươi thước.
Nhai Vũ Cầm của Đông Thanh có năng lực phi hành và khống chế tốc độ rất tốt, khi Dạ Lôi Mộng Thú đạt tới điểm cao nhất liền bay xuống phía dưới vững vàng tiếp đón Sở Mộ và Dạ Lôi Mộng Thú.
"Tê tê... tê tê tê ~!"
Bảy tám đầu hung vật u ám mượn lực trên nóc nhà nhảy lên thật cao, trảo nhận mở ra thi triển hàng loạt công kích vào không trung nhằm đánh rớt Nhai Vũ Cầm xuống đất.
"Quang Mộ !"
Chú ngữ hoàn thành trong nháy mắt, hai tay Đông Thanh giơ lên cao tạo thành một tầng phòng hộ ánh sáng bao phủ trên người Nhai Vũ Cầm.
Những đầu hung vật kia công kích vào quầng sáng của hồn kỹ Quang Mộ, có mấy đạo trảo nhận uy lực mạnh xuyên thấu qua hàng phòng ngự chém tới Dạ Lôi Mộng Thú và Nhai Vũ Cầm, máu tươi đỏ bừng nhất thời tuôn trào như suối.
"Lên cao !"
Thương thế tương đối nặng làm cho thân thể Nhai Vũ Cầm khẽ run lên, nhưng cũng không ảnh hưởng đến năng lực phi hành của nó. Vào lúc này hai cánh Nhai Vũ Cầm vỗ thật mạnh nhanh chóng gia tăng độ cao.
Khi Nhai Vũ Cầm từ từ bay lên cao, đám hung vật phía dưới không ngừng kêu lên tức giận, một dãy kiến trúc gần đó bị chúng nó tàn phá biến thành phế tích.
Ánh mắt Sở Mộ nhìn xuống những đầu hung vật quỷ dị ở trên nóc nhà, chốc lát sau những bóng đen u ám dần dần mờ đi rồi biến mất vào trong hẻm nhỏ. Trên mặt Sở Mộ hiện ra vẻ lo lắng trầm trọng.
"Có bị thương không?"
Đông Thanh cũng bất an hỏi thăm, bộ dáng con nhà giàu ăn chơi trước đó thoáng cái mất sạch.
"Mộng Thú của ta bị thương, những cái móng vuốt kia có độc, Nhai Vũ Cầm hẳn là cũng trúng độc rồi, mau bay tới chỗ bằng hữu của ta, nàng là Linh sư có thể trị liệu." Sở Mộ chậm rãi nói.
Lúc này Đông Thanh mới phân tâm xem xét vết thương trên người Nhai Vũ Cầm, quả nhiên phát hiện mảng da trên đó đã hiện ra màu xanh bất thường.
"Độc này có trí mạng không?" Đông Thanh mở miệng hỏi.
"Tạm thời không biết, trước tiên tìm cách giải độc rồi hãy nói sau." Sở Mộ trả lời.
Đông Thanh bất an dõi mắt nhìn xuống khu vực nội thành vắng lặng, tựa hồ không yên tâm với mấy con Hồn sủng hung tàn kia. Nhưng bây giờ phải giải độc cho Nhai Vũ Cầm trước đã, vì thế hắn bảo Hồn sủng của mình thay đổi phương hướng bay về phía cửa hàng linh dược.
Sở Mộ chạy trốn thường xuyên thay đổi phương hướng, lúc này quay trở về đại khái mất chừng mười phút, may mà chung quanh cửa hàng linh dược không có những sinh vật cổ quái kia xuất hiện.
Đông Thanh khống chế Nhai Vũ Cầm trực tiếp hạ xuống hậu viện của cửa hàng linh dược, mới vừa chạm đất đã nhìn thấy hai tròng mắt đen nhánh xuất hiện từ trong góc phòng, khí tức lạnh như băng nhìn chằm chằm vào Đông Thanh và Nhai Vũ Cầm
Đông Thanh lập tức ý thức được nguy hiểm, đang định niệm lên chú ngữ thì Sở Mộ ở bên cạnh phất tay ngăn cản hắn"
"Là bằng hữu của ta."
Chiến Đình Ô Thú từ từ hiện ra ở trong bóng tối, ánh mắt hờ hững và cao ngạo nhìn lướt qua Đông Thanh và Hồn sủng của hắn.
Chiến Đình Ô Thú của Diệp Khuynh Tư hiển nhiên nhận ra Sở Mộ, nó chậm rãi sải bước đi vòng quanh Nhai Vũ Cầm một vòng. Sau đó thái độ mới từ từ dịu lại quay trở về vị trí cũ, nằm gục xuống đất dung nhập vào trong bóng tối.
Đông Thanh cố ý nhìn lướt qua vị trí Chiến Đình Ô Thú, trong lòng âm thầm kinh ngạc. Vị bằng hữu Sở Thần cũng rất được nha! Không ngờ lại có một con Hồn sủng khí thế kinh người như vậy.
Cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, Diệp Khuynh Tư mặc trường bào mỏng manh hiện ra trước cửa.
Có lẽ lúc nãy Diệp Khuynh Tư đang ngủ, một đầu tóc dài nhẹ nhàng thả ra rũ xuống gần nửa ngực, khuôn mặt tinh xảo mang theo mấy phần mơ hồ càng thêm hấp dẫn.
Diệp Khuynh Tư cũng không phải là nữ tử đơn giản, chỉ thoáng điều chỉnh tinh thần lại một lát đã hoàn toàn thanh tỉnh. Cặp mắt mỹ lệ lẳng lặng quan sát Sở Mộ và Đông Thanh.
"Các ngươi ngồi đi !"
Diệp Khuynh Tư nở nụ cười nhợt nhạt xem như chào khách.
Từ khi Diệp Khuynh Tư xuất hiện thì ánh mắt Đông Thanh đã cứng đờ ra rồi. Hắn đúng là không nghĩ tới ở nơi này lại có một mỹ nhân như thế, trong lòng không tự kìm hãm được lộ ra một tia mê mẩn.
"Hồn sủng của chúng ta trúng độc, Khuynh Tư, ngươi có thể giải độc không?"
Sở Mộ dùng hồn niệm nói với Diệp Khuynh Tư mình đang sử dụng thân phận "Sở Thần", sau đó mới kể lại chuyện vừa phát sinh cho Diệp Khuynh Tư nghe.
Hình như Diệp Khuynh Tư đã điều chế xong dược tề giải độc từ lâu rồi vậy, nàng vừa nghe Sở Mộ nói liền đi tới phòng khách, chừng một phút sau đã quay lại trong tay cầm hai bình dược tề màu xanh.
"Cứ bôi lên trên vết thương Hồn sủng các ngươi, độc tố sẽ biến mất rất nhanh." Diệp Khuynh Tư nói.
Sở Mộ nhận lấy một lọ bắt đầu bôi lên vết thương cho Dạ Lôi Mộng Thú.
Đông Thanh cũng chậm rãi xoa dược tề cho Hồn sủng của mình, thỉnh thoảng ánh mắt còn nhìn lướt qua Diệp Khuynh Tư mấy lần.
"Ngày hôm qua ta đã cảm giác được nơi này có chuyện bất thường rồi, chỉ có điều không nghĩ tới hôm nay lại phát sinh nhiều chuyện lớn như vậy."
Diệp Khuynh Tư dẫn Sở Mộ và Đông Thanh đi vào trong một gian phòng rồi mời bọn họ ngồi xuống.
"Ngươi biết chúng nó là thứ gì không?" Đông Thanh lập ý mở miệng hỏi.
"Đại khái hiểu rõ một chút, nhưng cũng không thể xác định." Diệp Khuynh Tư nhẹ nhàng hồi đáp.
Diệp Khuynh Tư đứng dậy, chậm rãi đi vào bên trong dược phòng ở, sau đó lấy ra một bình dược tề trong suốt.
Bình dược tề chứa đầy chất lỏng, trong đó đang có một cái thú trảo màu sắc kỳ lạ, bên trên có lớp chất sừng rất giống vảy rắn.
"Đây là móng vuốt của một con hung vật mấy ngày hôm trước bị ta đánh rớt. Sinh vật đó vô cùng đặc thù, cho dù là tử vong hay gãy chi, bất kỳ bộ phận nào rời khỏi thân thể cũng sẽ biến thành tro bụi trong nháy mắt. Vì thế rất khó tìm được đầu mối chứng minh nó là loại Hồn sủng gì. Chỉ có cách dùng chất lỏng ngâm mới bảo tồn được thi thể của chúng nó." Diệp Khuynh Tư chậm rãi nói.
Diệp Khuynh Tư vừa nói như thế, lúc này Đông Thanh mới tỉnh ngộ vì sao trước đó mấy ngày rõ ràng là có hiện trượng Hồn sủng sư chiến đấu với nhau, nhưng lại không thể nào tìm thấy bất kỳ mảnh da hay giọt máu nào. Khó trách trong vòng mấy ngày qua, không trung vệ đội không có cách nào tra ra đầu mối, cái loại Hồn sủng này đúng là quá mức quái dị rồi.
"Nơi này có rất nhiều bình dân cư ngụ nhưng rất ít khi bị chúng nó tấn công. Từ điểm này suy tính thì loại quái vật này không phải ăn thịt đơn thuần, hoặc là chúng nó không thích ăn thịt người. Dựa theo suy đoán của ta, đám hung vật này đang muốn hấp thu năng lượng."
Diệp Khuynh Tư đặt bình dược tề xuống bàn, sau đó từ từ mở nắp.
Nàng lấy ra một khối hồn hạch, chậm rãi nghiền nát nó ra rồi sử dụng hồn niệm rót nguồn năng lượng này vào trong bình dược tề.
Năng lượng hồn hạch lấp lánh từ từ hòa tan vào trong bình dược tề, chất lỏng trong đó cũng bắt đầu thay đổi màu sắc vốn có.
Sở Mộ và Đông Thanh đều dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn vào bình, không biết Diệp Khuynh Tư làm như thế là có ích lợi gì.
"Kịch kịch kịch !"
Bỗng nhiên yêu trảo trong bình vốn đã tử vong lại bắt đầu cử động, nó điên cuồng va chạm vào bình muốn chạy thoái ra ngoài.
Trảo nhận điên cuồng hấp thu năng lượng hồn hạch, sau đó càng lúc càng chuyển động với tần số nhanh hơn, thậm chí cái bình đã xuất hiện một vài vết nứt mờ mờ.
Hồn hạch cũng mờ dần đi, cái yêu trảo giống như biến thành một sinh vật đáng sợ phát hiện phía trên có thể chạy trốn, bỗng nhiên chìm xuống đáy bình rồi móng vuốt khẽ cong lại lấy đà nhảy lên cao.
"Bụp !"
Ngay khi móng vuốt muốn nhảy ra khỏi bình, Diệp Khuynh Tư bình thản đậy nắp bình vào, hất cái yêu trảo rớt ngược xuống dưới đáy bình.
"Chuyện này..."
Sở Mộ và Đông Thanh cũng lộ vẻ kinh hãi, bọn họ trà trộn trong lĩnh vực Hồn sủng lâu như vậy nhưng đât là lần đầu tiên nhìn thấy sinh vật quỷ dị cỡ này. Thậm chí bộ phận đã thoát khỏi chủ thể vẫn có năng lực tự mình hoạt động độc lập.
"Chúng nó cũng giống như thây ma vậy, chỉ cần dùng năng lượng kích hoạt thân thể là chúng nó sẽ hoạt động, năng lượng càng nhiều thì lực chiến đấu càng mạnh. Đây cũng là nguyên nhân chính chúng nó rất ít khi công kích bình dân, bởi vì thân thể dân chúng bình thường không thể nào cung cấp đầy đủ năng lượng cho chúng nó." Diệp Khuynh Tư trầm giọng nói.
Đông Thanh đã há miệng ra thật to, không nghĩ tới không trung vệ đội bọn họ vắt hết trí óc và tìm kiếm mấy ngày vẫn không mò ra nửa điểm tin tức hữu dụng. Nhưng vị mỹ nữ trước mắt này lại có thể giải thích gọn gàng và đơn giản như thế.
"Nhưng mà… hôm nay chúng nó đã công kích bình dân, chỉ một đêm đã giết hơn ba mươi người rồi." Đông Thanh nghi ngờ hỏi lại.
Sở Mộ gật đầu, khi hắn di chuyển trong thành đã phát hiện trên mặt đất có không ít thi thể. Hơn nữa chỉ cần có người đi một mình trong những địa phương vắng vẻ, đám hung vật kia sẽ không chút do dự phát động công kích bọn họ.
"Thi thể có bị gặm sạch không?" Diệp Khuynh Tư dò hỏi.
"Hình như không, chỉ bị giết chết đơn thuần thôi." Sở Mộ nói.
"Mấy ngày qua ta đã phối trí dược tề để tìm hiểu và lý giải đặc điểm của những con hung vật này. Nếu ta suy đoán không sai thì trong thân thể bình dân vốn không có bao nhiêu năng lượng, công kích bọn họ cũng không thể ăn no hoặc là tăng cường thực lực. Tối nay chúng nó giết rất nhiều người đúng là không phù hợp với lẽ thường, trừ phi trong nội thành còn có hung vật nào khác."
Diệp Khuynh Tư vừa cúi đầu trầm tư vừa tự mình lẩm bẩm.
"Theo như tiểu thư nói, chuyện này hẳn là không hề đơn giản, xem ra ta phải báo cáo lên cho thành chủ rồi, trong tình cảnh này bắt buộc phải tăng thêm một ít nhân thủ." Đông Thanh nghiêm túc nói.
"Những sinh vật này vô cùng nguy hiểm, bảo thuộc hạ của ngươi cẩn thận một chút, tốt nhất là mời một vị Linh sư đi cùng. Cho dù bị trúng độc cũng có thể hóa giải ngay lập tức nhằm tránh khỏi thương tổn không đáng."
Diệp Khuynh Tư đã nhận ra được Đông Thanh thuộc đội hộ vệ thành, cho nên thuận miệng nhắc nhở một câu.
"Ừ, cảm tạ tiểu thư tương trợ." Đông Thanh ôm quyền, hơi khom người thi lễ.
"Sở Thần huynh đệ, ta đi tuần tra, các ngươi ở chỗ này cũng nên cẩn thận một chút. À, chúng ta đang treo giải thưởng, bằng hữu của ngươi rất hiểu biết về những sinh vật này, thực lực lại là nhân tài kiệt xuất trong nhóm thanh niên đồng lứa. Nếu như có thời gian tranh thủ giúp chúng ta giải quyết chuyện này, chúng ta sẽ gửi phần thưởng cho các ngươi." Đông Thanh cười nói.
"Ừ, chúng ta sẽ suy nghĩ." Sở Mộ gật đầu nói.
Diệp Khuynh Tư đưa cho Đông Thanh vài bình dược tề giải độc. Sau khi Đông Thanh cảm tạ lần nữa liền nhảy lên lưng Nhai Vũ Cầm bay lên không trung, tiếp tục đợt tuần tra tối nay.
Lúc Đông Thanh đã rời khỏi, trong phòng khách chỉ còn lại Sở Mộ và Diệp Khuynh Tư. Sở Mộ còn đang suy nghĩ chuyện vừa rồi, Diệp Khuynh Tư yên lặng ngồi ở bên cạnh quan sát Sở Mộ.
"Tại sao?"
Sở Mộ nhận thấy ánh mắt Diệp Khuynh Tư có gì đó khác lạ, hơi ngẩng đầu lên hỏi.
Diệp Khuynh Tư nhẹ nhàng cười một tiếng, dung nhan mỹ lệ giống như một đóa hoa nở rộ ngập tràn quyến rũ. Ta chỉ lấy làm kỳ quái tại sao ngươi cũng biết giao tiếp với người khác."
Sở Mộ bất đắc dĩ cười khổ, thở dài một hơi rồi nói:
"Ta cũng không phải là hạng người lạnh lùng, chỉ là vì lúc trước thường xuyên đối mặt với một đám tù nhân cùng hung cực ác, cảm giác đầu tiên khi đối diện người lạ sẽ xem như là địch nhân. Bây giờ đã trải qua cuộc sống bình thường khá lâu rồi, làm sao còn có thể giữ vững tâm thái như vậy được. Nghe ngươi nói lời này, làm cho ta đột nhiên có cảm giác hình như ngươi rất hiểu ta nhỉ?"
Diệp Khuynh Tư khẽ đỏ mặt, vội vàng chuyển sang đề tài khác: "Có tìm được trái cây Cổ Thương Ma Thụ không?"
"Ừ, tìm được rồi, ngươi đã thu mua đủ những thứ cần thiết chưa?" Sở Mộ hỏi.
"Còn thiếu một chút, vốn là dự định mua tại Ly thành nhưng mấy ngày hôm trước lại không có hàng. Ngày mai ta sẽ đi xem một vòng." Diệp Khuynh Tư cười nói.
"Đúng lúc ta cũng muốn đi xử lý vài chuyện, ngày mai chúng ta cùng đi một chuyến tới sở giao dịch." Sở Mộ nói.
Hiện tại Sở Mộ phải nhanh chóng thu mua linh vật để cường hóa Ma Thụ chiến sĩ và Quỷ Khung Quân Vương. Nếu không chiến đấu Vu Hạ sẽ không có bao nhiêu phần thắng.
"Ừ."
Diệp Khuynh Tư gật đầu đồng ý.
"Ca ca ngươi tình huống thế nào?" Sở Mộ hỏi.
"Khá hơn rồi, ta dẫn ngươi đi tới một gian phòng nghỉ ngơi, hôm nay ngươi mới vào trong Ly thành đúng không?" Diệp Khuynh Tư nói.
Sau khi Diệp Khuynh Tư dẫn Sở Mộ vào một gian phòng trống trải, hai người hàn huyên mấy câu rồi nàng cũng rời khỏi trở về phòng của mình.
Vì lý do an toàn, Sở Mộ cố ý triệu hồi Mạc Tà ra ngoài nằm trên giường cạnh mình. Lỡ may bộc phát tình huống gì cũng có thể lập tức cho ra phản ứng sớm nhất.
Mạc Tà nằm trên giường mềm mại vô cùng thoải mái, chín cái cái đuôi khả ái khẽ lắc lư vài vòng rồi trực tiếp ngủ luôn.
Sáng sớm ngày hôm sau, Sở Mộ cùng Diệp Khuynh Tư đi tới quảng trường trung tâm thành.
Quảng trường này vô cùng rộng lớn, có thể đồng thời chứa được hàng vạn người mà không có cảm giác chật chội.
Mặt đường được lát bằng nham thạch bóng loáng, vòng ngoài cũng là vô số cột trụ thẳng đứng chỉa mũi nhọn lên trời. Chính giữa quảng trường là một pho tượng khổng lồ vô cùng uy vũ, thần thái trang nghiêm.
Bốn phía quảng trường theo thứ tự là cung điện của những thế lực lớn. Giới thành cuối cùng vẫn là Giới thành, các thế lực lớn tọa lạc tại nơi này đều xây dựng cung điện khí thế bàng bạc, kiến trúc huy hoàng nối liền với nhau lên tới vài trăm thước. Nếu như đứng ở trung ương quảng trường dõi mắt nhìn quanh sẽ có cảm giác y như lạc vào cung điện đế vương.
Sở Mộ muốn ưu tiên xử lý đống vật phẩm trong giới chỉ, sau đó mới có đầy đủ tài chính thu mua những linh vật quý giá.
Diệp Khuynh Tư thì trước tiên đi tới sở giao dịch, chậm rãi dạo quanh trong đó tìm kiếm linh vật và dược liệu mình cần.
Khi trước Sở Mộ còn dư lại chừng ngàn vạn kim tệ tài chính, nhưng sau khi đến Hồn sủng cung thì Sở Mộ phát hiện số hồn hạch tồn kho đã không còn đủ dùng, trải qua quá trình mua một tháng lương thực cho đám Hồn sủng thì toàn bộ kim tệ đã biến mất không còn thấy tăm hơi gì nữa. Bây giờ Sở Mộ lại trở thành kẻ nghèo rớt mồng tơi.
"Linh Âm Thiếp hi vọng bắn được vài trăm vạn kim tệ, cấp tám hồn tinh không biết có bán được hai ngàn vạn kim tệ không đây."
Sở Mộ tự mình tính toán một phen, sau khi bán Linh Âm Thiếp và cấp tám hồn tinh hẳn là có thể thu về chừng ba ngàn vạn kim tệ. Cộng thêm một đống linh vật thu thập được trong Mật Lâm, hồn tinh, hồn hạch cùng với các loại Hồn sủng chắc chắn không dưới năm ngàn vạn kim tệ.
"Hy vọng có thể bán được giá tốt."
Sở Mộ tính toán xong liền ủy thác cho một vị Mại sư uy tín giúp mình bán đống vật phẩm đi.
(Mại trong thương mại, Mại sư tạm thời xem như là người trợ giúp giao dịch.)
Mại sư là một nghề nghiệp tương đối đặc thù ở Hồn sủng cung, bọn họ là những Hồn sủng sư thường xuyên thu mua và trao đổi những thứ đáng giá trong tay những kẻ săn thú hoặc thành viên các thế lực ra ngoài lịch lãm. Sau đó thu về phí dụng nhất định, lấy công làm lời.
Những vị Mại sư phải là người có danh dự cao, có thân phận và địa vị trong một thế lực nào đó. Thông thường bọn họ sẽ cố gắng làm hết phận sự, mang đồ được ủy thác bán ra với một cái giá tốt nhất, mà giá tiền càng cao chính bọn họ cũng sẽ thu về khoản lợi ích càng lớn.
Những người giống như Sở Mộ không am hiểu mua bán sẽ tìm một vị Mại sư chịu trách nhiệm làm việc này cho đơn giản. Đồng thời cũng có thể an tâm chờ đợi khoản tiền thu về phù hợp nhất mà không cần phải vất vả tính toán nhiều.