Chương 461: Hoàn cảnh hạn chế
Sở Mộ núp ở phía xa nở nụ cười vô cùng vui vẻ, kế hoạch lần này rất thành công. Chỉ cần bọn họ giúp mình giải quyết ba con mười đoạn Phong Tinh Linh này, đoán chừng Viễn Cổ Phong Linh sẽ xuất hiện ở chỗ sâu hơn.
Hai gã Hồn sủng sư bị ba con mười đoạn Phong Tinh Linh công kích biểu hiện ra thực lực rất mạnh, cả hai khống chế Tật Phong Ma Câu vô cùng thành thạo. Tuy rằng mới đầu có vẻ thất thế, nhưng Tật Phong Ma Câu thi triển kỹ năng hạn chế tinh thần mười đoạn Phong Tinh Linh tương đối hữu hiệu, sau đó triệu hồi ra những Hồn sủng chiến đấu khác đã khống chế tình hình trong đoạn thời gian ngắn.
"Các ngươi tự mình giải quyết, ta không muốn tiêu hao lực chiến đấu của Hồn sủng." Lục Sam Ly nói rất bình thản.
Ngay sau đó Lục Sam Ly cố ý buông thả hồn niệm của mình ra ngoài quan sát khu vực hoang nguyên cẩn thận.
Lục Sam Ly là một người tính cách cực kỳ cẩn thận, lúc nãy nhìn thấy chín đoạn Phong Tinh Linh công kích đã nhận ra ánh mắt con Hồn sủng hoang dã này lóe ra quang mang màu bạc, mà loại tình huống này hiển nhiên không tầm thường. Hơn nữa trong khu vực này rõ ràng là có dấu vết chiến đấu, Lục Sam Ly tâm tư kín đáo hiển nhiên suy nghĩ đến trường hợp có người khác xuất hiện ở nơi này.
Sau khi tìm kiếm cẩn thận một vòng, Lục Sam Ly ngoại trừ cảm giác được những con Phong Tinh Linh tồn tại thì không còn phát hiện gì nữa, ánh mắt hờ hững nhìn thoáng qua hai tên Hồn sủng sư đang chiến đấu ở phía xa xa.
Hai gã Hồn sủng sư này thực lực cực mạnh, Tật Phong Ma Câu luôn luôn hạn chế không cho đối phương thi triển kỹ năng cao cấp. Về phần hai con Hồn sủng chiến đấu đã giải quyết hai con mười đoạn Phong Tinh Linh nhanh chóng.
Lát sau con Phong Tinh Linh thứ ba cũng bị giết chết. Cuồng phong trong khu vực này vốn bị ảnh hưởng bởi khí tức Phong hệ của ba con mười đoạn Phong Tinh Linh, vì thế sau khi chúng nó bị giết chết thì không khí trên hoang nguyên trở nên hòa hoãn rất nhiều, không còn táo bạo và hỗn loạn giống như trước.
Mấy vị thành viên Yểm Ma cung kết thúc chiến đấu liền tìm tòi chung quanh một lần nữa, bảo đảm nơi này không còn xuất hiện Hồn sủng nào uy hiếp được bọn họ mới quay trở về vị trí cũ.
"Thiếu chủ, bọn họ đi rồi, tiếp tục tiến về phía trước một chút. Viễn Cổ Phong Linh hẳn là cách đây không xa." Thanh âm Ly lão nhi chậm rãi truyền ra.
"Đừng nói chuyện !"
Sở Mộ vội vàng dùng hồn niệm ngăn cản Ly lão nhi.
Ly lão nhi tỏ vẻ nghi ngờ, đang định hỏi thăm chuyện gì nhưng Sở Mộ dùng hồn niệm cho lão thấy phía sau tầng khí lưu ngoài xa một trăm thước đang có một thân ảnh mơ mơ hồ hồ nằm gục dưới đất. Ánh mắt sinh vật này ngó chừng cả khu vực giống như là chờ đợi con mồi xuất hiện.
Ly lão nhi vô cùng kinh ngạc, vội vàng nuốt ngược lời nói vào bụng.
Lẳng lặng chờ đợi chốc lát rốt cuộc thân ảnh kia bắt đầu di động, thân thể của nó từ từ biến mất trong luồng cát bụi mù mịt.
"Tật Phong Ma Câu của Lục Sam Ly." Ly lão nhi dùng hồn niệm nói với Sở Mộ.
"Ừ, cái tên Lục Sam Ly này rõ ràng không phải là hạng người thích sống an nhàn sung sướng." Sở Mộ nhỏ giọng nói.
Sau khi rời khỏi còn cố ý mai phục một con cờ lưu lại quan sát tình hình, đây là thủ đoạn thường xuyên dùng đến trong quá trình ra ngoài lịch lãm. Sử dụng trong tình huống bất ngờ nhiều khi dẫn đến hiệu quả đáng kinh ngạc.
Lúc nãy Lục Sam Ly rời khỏi xác thực là khống chế Tật Phong Ma Câu, nhưng mà bây giờ Tật Phong Ma Câu của hắn xuất hiện ở nơi này thật sự là nằm ngoài dự liệu. Nếu không phải Sở Mộ đã dưỡng thành phản xạ có điều kiện từ trăm ngàn trận chiến, chỉ sợ hắn đã bị Lục Sam Ly khám phá ra tung tích rồi.
Tật Phong Ma Câu chậm rãi di chuyển trong khu vực hoang vắng, Lục Sam Ly đang đợi nó ở cách đó vài trăm thước.
"Lục đại nhân?"
Mấy gã Yểm Ma cung này thường xuyên phối hợp với Lục Sam Ly khi ra ngoài hoạt động, nhìn thấy Lục Sam Ly làm ra hành động này hiển nhiên đã đoán được một khả năng tiềm ẩn trong đó, cả đám lập tức nhỏ giọng hỏi.
"Không có gì, có lẽ ta quá lo lắng, chuẩn bị chiến đấu đi !"
Lục Sam Ly nhảy lên trên lưng Tật Phong Ma Câu, không còn để ý tới khu vực hoang nguyên gió lốc kia nữa.
Thông qua Dạ Lôi Mộng Thú thi triẻn kỹ năng Dạ Vũ, Sở Mộ đã thành công tránh thoát hồn niệm Lục Sam Ly tìm kiếm.
Cái tên Lục Sam Ly này làm cho Sở Mộ cảm giác tựa như một con rắn độc, lúc nãy hắn dùng hồn niệm xẹt qua nơi này đã cố ý dừng lại rất lâu, hiển nhiên là đã nhận ra khí tức hắc ám không tầm thường.
Dạ Lôi Mộng Thú chỉ có bảy đoạn chín giai, mà hồn niệm Lục Sam Ly còn cao hơn Sở Mộ. Ở khoảng cách song phương xa như thế, nhưng Lục Sam Ly vẫn có thể nhận thấy khí tức hắc ám dị thường, đúng là tên này có kinh nghiệm lịch duyệt vô cùng phong phú, tính cách cũng cẩn trọng hơn người.
Lúc ấy Sở Mộ đã kinh hãi hết hồn, vội vàng niệm chú ngữ phục chế kỹ năng Dạ Vũ của Dạ Lôi Mộng Thú, dùng đến hai kỹ năng giống nhau hợp lực mới miễn cưỡng che dấu khí tức của mình và Hồn sủng.
Sau đó Tật Phong Ma Câu âm thầm giám thị khiến cho cho Sở Mộ lãnh giáo đầy đủ thủ đoạn của cái tên thanh niên siêu cấp này. Xem ra muốn đùa bỡn thủ đoạn trước mặt Lục Sam Ly phải phá lệ cẩn thận, nếu không sẽ tự vác tảng đá đập chân của mình rồi.
"Cái thứ làm cho đại nhân vật như Lục Sam Ly để ý khẳng định không phải là phàm vật, đến tột cùng bên kia là bảo vật gì đây?" Sở Mộ sờ sờ cằm mình bắt đầu suy đoán.
Lục Sam Ly hiển nhiên là thường xuyên trà trộn trong Mê Giới cấp tám, đám thủ hạ bên cạnh đều là tinh anh. Sở Mộ thật sự không phải là đối thủ của bọn họ. Mà thủ lĩnh đối phương lại cẩn thận cỡ đó, chắc chắn bảo vật hắn muốn phải có giá trị cực cao. Cho nên trong lòng Sở Mộ lúc này dâng lên vài phần tò mò và kỳ quái.
Dĩ nhiên tò mò thuộc về tò mò, mặc dù trước kia Sở Mộ thường xuyên làm ra một vài hoạt động giết người cướp của, nhưng mà thực lực song phương chênh lệch rõ ràng. Nếu không có tuyệt đối nắm chắc thì Sở Mộ sẽ không hành động lỗ mãng.
Sở Mộ nhảy lên trên lưng Dạ Lôi Mộng Thú, Mạc Tà ở trạng thái Sở Liên bám vào vai hắn ngủ gà ngủ gật, Ma Thụ chiến sĩ sải bước đi theo phía sau. Sở Mộ dẫn ba con Hồn sủng tiếp tục tiến vào chỗ sâu hơn trong khu vực cuồng phong này.
Càng đi vào chỗ sâu mặt đất càng thêm khô ráo nứt nẻ, hoàn toàn không có một bụi cây ngọn cỏ, bầu trời đêm trong sáng không một gợn mây, ngẩng đầu nhìn lên chỉ thấy toàn là khí lưu hỗn loạn đục ngầu.
Cát bụi đập vào mặt đau rát, thỉnh thoảng còn chui vào trong mắt cực kỳ khó chịu. Sở Mộ xâm nhập vào trong hoàn cảnh ác liệt này rốt cuộc ý thức được tầm quan trọng của Phong hệ Hồn sủng.
Khu vực này đã không còn gió lớn đơn thuần gió nữa rồi, Dạ Lôi Mộng Thú và Ma Thụ chiến sĩ đi tới trước nhưng thân thể không ngừng nghiêng ngã, trên người bắt đầu xuất hiện một vài vết thương tinh tế, cảm giác tê rát âm ỉ thường trực khắp toàn thân.
Vết thương nhẹ sẽ không ảnh hưởng đến Hồn sủng chiến đấu, nhưng mà thừa nhận công kích kiểu này trong thời gian dài nhất định là khiến cho Hồn sủng hành động bị trở ngại nghiêm trọng. Nếu có Phong hệ Hồn sủng ở nơi này ít nhất cũng có thể tạo ra một không gian bảo vệ mọi người, không đến nổi bị hoàn cảnh áp chế kịch liệt như thế.
"Thiếu chủ, càng đi về phía trước đoán chừng đám Hồn sủng chỉ có thể phát huy tám phần thực lực. Nếu như chung quanh ấu sủng Viễn Cổ Phong Linh có Phong hệ Hồn sủng cường đại bảo vệ thì ngươi rất khó hoàn thành nhiệm vụ. Thậm chí là nguy hiểm đến tính mạng đó !" Ly lão nhi mở miệng nhắc nhở.
Sắc mặt Sở Mộ bây giờ cũng tương đối khó coi, cái khu vực cuồng phong hỗn loạn này quả thực là lĩnh vực đặc thù dành riêng cho Phong hệ Hồn sủng. Lực chiến đấu của mình giảm xuống hai thành, còn Phong hệ Hồn sủng tăng cường mấy thành, so sánh đơn giản một chút chẳng phải là thực lực hai bên giãn ra một đoạn chênh lệch rất lớn hay sao?