Chương 479: Tàn sát hơn ngàn - Kinh trấn cường giả
Sở Mộ cũng muốn hiểu rõ chuyện tình liên quan tới Thiên Hạ Quyết, dù sao hắn bây giờ đang đặt mục tiêu là bậc thang thứ hai. Chẳng qua là vị đội trưởng này không muốn nhiều lời về chuyện này, vì thế hắn cũng không tiện hỏi.
Những người khác thấy đội trưởng Quách Chiến không muốn nói tới chuyện này, đành phải bày ra bộ dạng mất hứng tự mình tìm vị trí thích hợp nghỉ ngơi, khôi phục thể lực.
Nghỉ ngơi một lát sau, mọi người bắt đầu tiếp tục lên đường.
Nhiệt độ sa mạc ban đêm hạ xuống rất nhanh, dần dần đã chuyển sang rét lạnh. Ánh sao chiếu xuống thung lũng Sa Cốt vô cùng an tĩnh.
Sa mạc sẽ không có quá nhiều biến hóa về thời tiết và hoàn cảnh, đi trong không gian an tĩnh như vậy, dẫm trên bờ cát mềm mại mang đến cho mọi người cảm giác kỳ lạ. Không phải là yên lặng và an bình, ngược lại trong lòng tự nhiên sinh ra lo lắng, tựa như chung quanh nguy cơ tứ phía, đâu đâu cũng có nguy hiểm rình rập.
"Vù vù vù !"
Bốn cặp cánh thật dài lướt qua sa mạc hoang vu.
Tứ Dực Xà Yêu vẫn duy trì phi hành ở độ cao hai mươi thước, dõi mắt nhìn xuống quan sát tình huống chung quanh đội ngũ.
Thực lực Tứ Dực Xà Yêu đã đạt tới chín đoạn, lực chiến đấu lại không cao lắm, có lẽ lúc ban đầu Lý Hách điều huấn Xà Yêu chủ yếu tập trung vào giai đoạn, chứ không phải đẳng cấp chiến lực.
Trên thực tế, phần lớn Hồn sủng sư sẽ dồn sự chú ý vào việc điều huấn giai đoạn. Thực lực của Lý Hách, Tình Tình, Sơn Tĩnh, không thua kém Sở Mộ quá nhiều, nhưng mà giai đoạn Hồn sủng lại cao hơn một chút. Vì thế nếu phát sinh chiến đấu thì Sở Mộ sẽ có ưu thế vè đẳng cấp chiến lực và các loại kỹ năng cường đại.
"Ngao ô ~!"
Phía trước nhất là Phố Lang của đội trưởng Quách Chiến đang vui vẻ tắm rửa ánh trăng, hưng phấn tru lên một tràng dài văng vẳng.
Tiếng tru có tác dụng xua đuổi một ít Hồn sủng cấp thấp gây trở ngại con đường phía trước, đồng thời cũng có thể khiêu khích những Hồn sủng cường đại đang ẩn núp. Có thể nói là một kỹ năng dò đường rất tốt.
"Vù vù vù vù vù vù !"
Một trận cuồng phong sa mạc từ chỗ sâu trong thung lũng tràn tới, đập vào mặt mọi người đau rát.
Nhất thời một mùi hôi thối và tanh nồng tràn ngập không gian, khiến cho tất cả mọi người cảm thấy oi bức khó thở, vội vàng dùng tay che kín mũi của mình.
Sở Mộ đã quen với cái mùi này vẫn thờ ơ nhìn về phía xa xăm, trận gió này không có nhấc lên cát bụi cuồn cuộn, mà chỉ lẳng lặng truyền mùi máu tanh tới đây.
"Phía trước có thể đã xảy ra một trận tàn sát." Đội trưởng Quách Chiến nhíu mày lẩm bẩm.
Vừa mới nói xong, đội trưởng Quách Chiến chậm rãi đi đến bên người Phố Lang, lấy tay vỗ nhẹ đầu Phố Lang trấn an, không để nó bị mùi máu tanh kích thích.
"Tứ Dực Xà Yêu, đi tới trước nhìn xem xảy ra chuyện gì?" Lý Hách nói với Hồn sủng của mình.
"Đừng đi !"
Quách Chiến lập tức ngăn trở Lý Hách hành động.
Lý Hách nghi hoặc nhìn Quách Chiến, không rõ tại sao đội trưởng lại ngăn cản Hồn sủng của mình đi qua đó xem xét tình huống. Nếu như không biết rõ ràng tình huống bên kia, bọn họ chẳng phải là vô cùng nguy hiểm hay sao?
"Phải có hàng trăm hàng ngàn thi thể chồng chất mới có thể sinh ra mùi vị nồng đậm như vậy, bên đó nhất định là có sinh vật kinh khủng tồn tại, tình hình phía trước cực kỳ nguy hiểm, Tứ Dực Xà Yêu bay qua đó sẽ bị phát hiện dễ dàng." Sở Mộ nhỏ giọng nói với Lý Hách.
Sở Mộ đã sống trong hoàn cảnh tanh máu lâu dài, có thể suy đoán một vài thứ từ nồng độ máu tanh kiểu này.
"Hàng trăm hàng ngàn thi thể?"
Tình Tình kinh ngạc hỏi lại. Thực lực Hồn sủng trong Thung lũng Sa Cốt chia đều vào khoảng tám đoạn cấp thống lĩnh, vậy thì hàng trăm hàng ngàn thi thể đã nói rõ vấn đề lắm rồi.
"Chúng ta nên đi đường vòng, nơi này không quá an toàn." Đội trưởng Quách Chiến nói.
"Trước khi hiểu rõ ràng tình huống đã đi đường vòng?" Lý Hách cảm thấy chuyện này không đến nổi nghiêm trọng như vậy.
"Nơi này là Mê giới cấp tám, không phải là địa phương các ngươi từng đi lúc trước, nguy cơ tùy thời tùy khắc đều tồn tại. Nếu đã nhận ra tốt nhất là ưu tiên tránh né, nếu không sẽ gia tăng tỉ lệ tử vong của mình." Đội trưởng Quách Chiến trả lời rất nghiêm túc.
Sở Mộ có cách nhìn nhất trí với đội trưởng Quách Chiến, sinh vật có thể giết chết hàng trăm hàng ngàn Hồn sủng hoang dã trong thung lũng Sa Cốt rõ ràng là tồn tại bọn họ khó lòng chiến thắng. Thay vì lãng phí thời gian xem xét tình huống, còn không bằng trực tiếp đi đường vòng, phiền toái và mất thời gian một chút còn đỡ hơn giáp mặt nguy hiểm không biết tên.
"Đội trưởng, có một Hồn sủng sư đang đi về phía chúng ta." Tình Tình chỉ tay về phía trước, lên tiếng nhắc nhở.
Sở Mộ lập tức nhìn lại, in sâu vào mắt hắn là một cao ngạo thân ảnh đang tà tà đi tới dưới ánh trăng mờ nhạt.
Đó là một vị Hồn sủng sư đang di chuyển chậm chạp, bộ dáng giống y như là đi dạo trong hoa viên nhà hắn vậy.
Sở Mộ kinh ngạc chính là bên cạnh cái gã Hồn sủng sư này không có bất kỳ một con Hồn sủng nào, cứ im lặng đi bộ trên sa mạc như thế, hơn nữa còn đang từng bước từng bước tiến tới gần mọi người.
Bốn người khác đều bị trấn trụ, bọn họ không nghĩ tới có người gan lớn như vậy, đi dạo trong thung lũng Sa Cốt nguy cơ tứ phía? Phải biết rằng mặc dù Cuồng Lăng Hạt không thích hoạt động ban đêm, nhưng mà Tây Giáp Vong Hạt tùy thời đều có thể xuất hiện đoạt đi tính mạng của bất kỳ Hồn sủng sư nào gặp phải.
Nam tử càng lúc càng gần, hiện tại đã có thể nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của hắn.
Ánh mắt của hắn trống rỗng, cả người tựa như một thể xác mất đi linh hồn, trong quá trình bước đi làm cho người ta có cảm giác không khí bị đè nén đến mức khó thở.
Nam tử này phong thái không tầm thường, tuy ánh mắt trống rỗng nhưng vẫn có lực uy hiếp vô hình đối với mọi người. Tốc độ bước đi không nhanh không chậm, nhưng chẳng biết từ lúc nào đã tiếp cận mọi người.
Năm người nhìn nam tử trước mắt như lâm đại địch, nhìn hắn càng lúc càng gần không biết vì sao khi hắn đi lướt qua đội ngũ, Hồn sủng của mọi người đồng loạt nín thở, im lặng tuyệt đối.
Cường giả.
Một vị cường giả chỉ dựa vào khí thế đã có thể trấn trụ tất cả Hồn sủng và chủ nhân chúng nó.
Không người nào dám nói chuyện, toàn bộ mọi người đều ngừng hô hấp chờ đợi gã nam tử đi ngang qua đội ngũ của mình.
Không khí vào lúc này đậm đặc như sương lạnh mùa đông, từ khí tức của nam tử phát ra thì chỉ cần hắn nguyện ý, sợ rằng nơi này không có một người nào có thể sống sót. Thậm chí liên thủ cũng không phải là đối thủ của hắn.
Thực lực chênh lệch quá xa, xa tới mức không cần triệu hoán Hồn sủng vẫn có thể cảm giác được, lúc này trong lòng mọi người đang có cảm giác như vậy.
"Mặc Dã?"
Bỗng nhiên vị nam tử cường giả này dừng bước, cặp mắt vô thần đột nhiên lóe lên tia sáng, ánh mắt rơi vào người Chiến Dã của Sở Mộ.
Sở Mộ lẳng lặng gật đầu. Bản thân hắn biểu hiện bình tĩnh hơn tất cả mọi người, mặc dù hắn ý thức được thực lực nam tử trước mắt rất có thể còn mạnh hơn cả Lục Sam Ly.
"Ta có một con Mặc Dã giai đoạn rất thấp cần phải rèn luyện, có hứng thú tỷ thí hay không?" Ánh mắt nam tử dần dần trở lại bình thường.
"Không có hứng thú !"
Sở Mộ đối mặt với nam tử cường đại vượt xa mình vẫn giữ vững thái độ bình thản.
Ngay khi Sở Mộ cự tuyệt, trái tim cả đám người Lý Hách, Tình Tình, Sơn Tĩnh đột ngột co rụt lại. Bọn họ không dám nói là bởi vì đoán được người này rất có thể chính là nguyên nhân tạo ra cái mùi máu tanh nồng đậm kia.
Dựa vào lực lượng một người giết chết hàng trăm hàng ngàn sinh vật trong thung lũng Sa Cốt, đây là thực lực khủng bố cỡ nào chứ?
Trong lúc đối mặt nam tử này, bọn họ đều nín thở ngưng thần không dám hé răng chút nào. Nhưng bọn họ không nghĩ tới Sở Thần vẫn có thể giữ thái độ bình thường, thậm chí còn dám cự tuyệt người ta. Nếu đổi lại bọn họ làm gì dám trái ý kia chứ?