Chương 880: Tuyết thành lâm nguy (hạ)
Sau khi hiểu rõ hết thảy những điều đó, Sở Mộ coi như là thở phào nhẹ nhõm. Lần sau tiến vào khu vực di tích ngàn vạn lần phải tìm kiếm lối ra trước tiên, mấy cái loại di tích cổ xưa này quá mức nguy hiểm rồi, hễ đi vào đó tùy thời đều có thể tử vong.
Sở Mộ tranh thủ nghỉ ngơi khôi phục thể lực, về phần thương thế trên người có liên quan trực tiếp đến linh hồn ma diễm, cho nên hắn cũng không cần lo lắng quá nhiều. Còn các loại dược tề cấp đế hoàng đã không còn tác dụng đối với Sở Mộ.
Sở Mộ liếc mắt nhìn sang Mục Thanh Y đang hôn mê bất tỉnh.
Mục Thanh Y hiển nhiên là trần như nhộng, toàn bộ cơ thể trắng noãn và đường cong mê người lọt vào mắt Sở Mộ không sót điểm nào.
"Vóc người rất tốt, da dẻ bảo dưỡng cũng tốt, đáng tiếc..."
Sở Mộ thở dài một hơi, lắc đầu bất đắc dĩ.
Dưới tình huống bình thường, Sở Mộ là nam nhân huyết khí phương cương khẳng định không chịu nổi cám dỗ như thế. Bất kể thế nào, nữ nhân này đúng là xinh đẹp, hấp dẫn kinh người. Cho dù là hai tòa ngọc phong mềm mại, hay là vòng eo tinh tế cũng khiến cho máu huyết trong người hắn sôi lên sùng sục. Cộng thêm khí chất cao cao tại thượng của một vị nữ vương quả thật là vưu vật vạn người có một.
Chỉ tiếc là …
Cả người nàng lúc này bị tàn phá kinh khủng, da thịt toàn thân rách nát thê thảm khiến cho lòng người chua xót. Máu tươi theo miệng vết thương chảy tràn mặt đất, hơi thở càng lúc càng chậm sắp sửa tử vong.
Gặp phải nữ nhân bộ dáng thê thảm cỡ này, cho dù Sở Mộ ham muốn tột cùng cũng không thể nào dậy nổi một tia hứng thú.
Trên thực tế, Sở Mộ không thể bất kể sống chết của nàng.
Trong tương lai nàng nhất định sẽ tạo thành phiền toái rất lớn đối với hắn. Sở Mộ đang suy nghĩ có nên trực tiếp bóp chết nàng hay không.
Nhưng mà trước đó nàng đã mạo hiểm xông phá kết giới chạy tới cứu viện, Sở Mộ thật sự khó lòng hạ sát thủ với nàng. Nếu không có Quan Hoàng Vương và vòng ngọc bảo hộ trì hoãn thời gian, hắn cũng không dám cam đoan mình có thể chạy thoát ra ngoài. Dù sao ở thời điểm đó sinh tử chỉ cách nhau đường tơ kẽ tóc, tính toán cẩn thận có lẽ nàng đã cứu hắn nửa cái mạng.
May mà Mục Thanh Y còn chưa nhìn thấy hắn Bán Ma hóa, điều này giúp cho Sở Mộ quyết định dễ dàng hơn.
"Ai dà, quên đi, đợi nàng tỉnh trực tiếp hỏi một câu là tốt rồi."
Sở Mộ lắc đầu uể oải, nghĩ mãi vẫn không hiểu tại sao Mục Thanh Y lại mạo hiểm cứu mình.
Sở Mộ lật Mục Thanh Y qua một bên, tháo không gian giới chỉ trên tay trái của nàng xuống.
Mỗi Hồn sủng sư đều mang theo hai, ba cái không gian giới chỉ dùng để cất giữ dược tề, hồn tinh, linh và những vật phẩm thiết yếu trong quá trình lịch lãm.
Mục Thanh Y khẳng định cũng mang theo các loại dược tề chữa thương.
"Quên đi, tốt nhất là đừng nhìn, nếu không lại nổi sát tâm."
Sở Mộ lấy chiếc nhẫn ra lập tức quay đầu nhìn sang nơi khác.
Chiếc nhẫn đầu tiên chứa đựng rất nhiều bảo vật quý giá.
Chiếc nhẫn thứ hai chứa đựng dược tề, chủng loại nhìn hoa cả mắt, hơn nữa cấp bậc rất cao. Dược tề cấp thấp nhất cũng dành cho Hồn sủng đế hoàng đỉnh phong, thậm chí còn có dược tề khôi phục linh hồn thương tổn quý hiếm.
"Nữ nhân này đúng là giàu chảy mỡ."
Sở Mộ lắc đầu cảm thán.
Một lát sau, Sở Mộ lấy ra hai bình dược tề chữa thương, tự mình uống một bình. Sau đó khẽ nâng Mục Thanh Y lên, đổ bình còn lại vào miệng nàng.
Mục Thanh Y bị thương rất nặng, uống một bình xem ra còn chưa đủ khôi phục thương thế. Sở Mộ dứt khoát đào một cái hố rồi ném nàng vào trong. Cuối cùng mới lấy ra cả đống dược tề đổ vào trong hố, coi như là ngâm luôn cho mau lành.
Về phần Quan Hoàng Vương thì không cần lo lắng, nó là chủng tộc vương giả hẳn là có kỹ năng trọng sinh, nhất định chết không được.
Nếu như Mục Thanh Y còn tỉnh đoán chừng sẽ tức giận tái mặt rồi. Quan Hoàng Vương đúng là có kỹ ăng trọng sinh, nhưng dưới tình huống có hỏa diễm mới chính thức phát động. Ở nơi này toàn là băng với tuyết, Quan Hoàng Vương lấy cái gì để tiến hành trọng sinh?
Vào lúc đó, ở bên ngoài Băng Sa liệt cốc.
Một gã nam tử dẫn theo hai nữ nhân khống chế Hồn sủng đi tới, bộ dạng ba người vô cùng mỏi mệt không nói tiếng nào.
Từ vị trí này nhìn về nơi xa có thể thấy được tòa thành trắng xóa.
"Cuối cùng cũng chạy ra !"
Một nữ nhân rực sáng hai mắt, vui mừng hô lớn.
Nam tử ngược lại nhíu mày, ngữ khí rất lỗ mảng:
"Bản thân ta hi vọng đi hoài không ra, hắc hắc !"
Khuôn mặt hai nữ nhân đỏ bừng, vội vàng tăng tốc chạy về phía trước.
Ba người này hiển nhiên là Đằng Lãng, Quán Quán và Tiểu Đồng, đúng như Mục Thanh Y đoán trước, trong lúc bọn họ rời đi đã xảy ra chuyện.
Dưới tình huống bình thường, lấy tính cách Quán Quán và Tiểu Đồng không thể nào làm ra loại chuyện này. Nhất là trong trường hợp một nam hai nữ, nhưng thế giới Càn Khôn tàn phá tinh thần cực kỳ ghê gớm, ba người chẳng biết từ lúc nào rơi vào vòng xoáy tình dục nhằm giảm bớt áp chế trong lòng. Hiện tại rời khỏi nơi đó, các nàng mới bàng hoàng chợt tỉnh, cảm thấy thẹn thùng vô hạn, chỉ hận không có cái lỗ nào để chui vào.
Thế nhưng, Đằng Lãng là người quyết đoán mười phần, nếu đã xảy ra cứ từ từ giải quyết hậu quả là tốt rồi. Tuy rằng còn không hài lòng với biểu hiện của hai nàng, nhưng hắn đã âm thầm hạ lời thề, đợi sau này trở về sẽ tìm cách quản giáo các nàng.
Quan trọng nhất là nếu thu các nàng vào tay, Đằng Lãng sẽ có thể thổi gió bên tai Thiên Cơ rồi. Rất có thể sẽ thay đổi lập trường của Thiên Cơ từ từ nghiêng về phía Hồn Điện. Đây là chuyện tốt đối với Hồn Điện, Đằng Lãng vì cơ nghiệp ngàn năm của Hồn Điện, quyết định hy sinh chính mình.
"Đợi một chút, tại sao bên ngoài đông người vậy?"
Đằng Lãng nhíu mày nhìn về phương xa, vội vàng hô lớn gọi hai nữ nhân kia trở lại.
Tính tình Quán Quán tương đối ngay thẳng, căn bản không thèm để ý tới lời của hắn. Đằng Lãng tức giận gia tốc chạy lên, trợn mắt hăm dọa nàng.
Quán Quán lại có vẻ sợ hắn, vô cùng đàng hoàng lui lại phía sau, bộ dạng như hài tử vừa mới làm sai chuyện gì.
Nếu như Sở Mộ thấy được một màn này quả thật là bội phục "ngự nữ thuật" của Đằng Lãng sát đất. Ngay cả nữ nhân bạo động như Quán Quán cũng có thể thu phục, một chọi hai vẫn có thể chu toàn khiến cho đối phương sợ hãi. Đằng Lãng đúng là làm cho nam nhân nở mày nở mặt, là một hình tượng tốt cho huynh đệ noi theo.
"Hình như là thành viên Hồn Minh, đám người mặc y phục màu xanh là quân đoàn Hồn Chủ. Trước kia ta từng nhìn thấy ở Vạn Tượng thành, lực lượng rất cường đại, quân quy nghiêm chỉnh."
Tiểu Đồng mở miệng nói.
Quán Quán và Tiểu Đồng không có gia nhập Hồn Minh, các nàng là người của Vạn Tượng thành, dưới trướng Thiên Cơ. Mà thành chủ Vạn Tượng thành là phụ thân Mục Thanh Y, nhưng hắn nắm giữ quyền lực không nhiều. Thật ra quyền quyết định phần lớn sự vụ trong Vạn Tượng thành thuộc về Hồn Minh.
Ba nữ tử Phương Vũ, Thiết Tâm, Lạc Ngân là thành viên Hồn Minh. Mục Thanh Y thu nhận đệ tử vốn không để ý tới vấn đề lập trường, tựa như Tuyết Đường và một nữ đệ tử khác là thành viên Hồn sủng cung và một địa giới. Ngoại ra, nàng còn có một số đệ tử thuộc thế lực Hồn Điện và Yểm Ma cung.
Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu các thế lực lớn không xem nàng như địch nhân. Mục Thanh Y có quyền điều động thành viên Bát Hoang, Thập Lục Tuyệt, Tam Thập Nhị Ngân của Hồn Minh, nhưng cuối cùng vẫn phải thông qua Đế Cơ và Hùng Thủ an bài. Bởi vì bọn họ mới là người nắm quyền chân chính.
"Hồn Minh công kích Tuyết Thành rồi."
Sắc mặt lười biếng của Đằng Lãng thoáng cái biến sạch, thái độ lập tức trở nên trầm trọng vài phần.