Chương 899: Sở Phương Trần - Cường giả vô danh (hạ)
Thần lão thấy Tần Vũ đã lẻn vào hỗn chiến lập tức niệm chú ngữ.
Linh hồn ma diễm sôi trào một mảnh, ngọn nửa màu trắng thiêu đốt chói mắt rồi dần dần ngưng tụ hóa thành Ma ảnh chân thật. Ma diễm huyễn hóa thành hình dáng của một gã nam tử nhân loại.
"Kiệt kiệt kiệt !"
Bạch Yểm Đế chậm rãi bước ra từ trong biển lửa, dùng ánh mắt hưng phấn nhìn quanh chiến trường, bỗng nhiên mở miệng cười một tràng khoái trá.
"Vù vù vù vù!"
Thân thể Bạch Yểm Đế biến mất ngay tại chỗ, khẩn cấp xông vào chiến trường trong nháy mắt.
Địch nhân cao đẳng đế hoàng, trung đẳng đế hoàng không có lực hấp dẫn đối với Bạch Yểm Đế. Ma ảnh chớp lóe vài lượt đã xuất hiện ở trước mặt Hồn sủng đế hoàng đỉnh phong đang đại khai sát giới của Tần Vũ, đồng thời không quên mỉm cười trào phúng khiêu khích địch nhân.
"Đây là Bạch Yểm Ma của Khương Ngang? Hay là..."
Mạch Lăng nãy giờ rất bình thản quan sát chiến trường, lúc này nhìn thấy dị tượng mới bắt đầu suy đoán.
Mạch Lăng đã biết được trong trận doanh đối phương xuất hiện thêm hai con Bạch Yểm Ma đế hoàng đỉnh phong nằm ngoài dự tính.
Lấy hiểu biết của Mạch Lăng đối với Yểm Ma cung, ở trong Tuyết thành chỉ có mỗi Khương Ngang sở hữu Bạch Yểm Ma đế hoàng đỉnh phong.
"Đại nhân, Hưng Thân tổng soái quân đoàn Hồn Chủ thỉnh cầu trợ giúp, tổng soái trận doanh đối phương là một gã Hồn Hoàng thực lực rất mạnh."
Gã quân sư vội vàng bẩm báo Mạch Lăng.
Sắc mặt Mạch Lăng càng thêm khó chịu, trong lòng âm thầm kỳ quái ba thế lực lớn vốn ở trong hoàn cảnh rất xấu. Trận doanh Hồn Hoàng lại yếu hơn Hồn Minh mấy bậc, tại sao bọn họ còn có lực lượng dư thừa đưa cường giả tới quân đoàn Hồn Chủ?
"Để cho Lương Minh đi qua trợ giúp."
Mạch Lăng lạnh nhạt nói.
Quân đoàn Hồn Chủ gặp hoàn cảnh xấu vốn nằm trong dự tính của Mạch Lăng, cho nên hắn không hề lo lắng chuyện này. Chỉ cần phái một gã Hồn Hoàng đi trợ giúp sẽ có thể xoay ngược tình thế rất nhanh.
Lương Minh là một gã năm niệm Hồn Hoàng, thực lực tương đương với Hưng Thân. Trong lúc Mạch Lăng bảo hắn đi tăng viện, hắn đang đối chiến với một vị cung chủ Yểm Ma cung.
"Bên kia có một gã Hồn Hoàng rời đi."
Tổng quân sư của ba thế lực lớn, Khánh trưởng lão sáng rực hai mắt bật thốt lên.
Khánh trưởng lão là một trong những cường giả kiềm chế Mạch Lăng, bọn họ bây giờ không thể làm gì hết, chỉ có thể yên lặng theo dõi kỳ biến.
Ba thế lực lớn luôn ở vào thế hạ phong trong trận chiến Hồn Hoàng. Cũng may trước đó Thần lão xuất ra mấy đầu Bạch Yểm Ma cao đẳng đế hoàng giành lại thế trận, nếu không bọn họ đã sớm thất bại rồi.
Dĩ nhiên, bọn họ cũng rõ ràng những Hồn Hoàng của đối phương cũng chưa triệu hoán toàn bộ chủ sủng. Đợi đến lúc song phương dốc hết toàn lực xuất chiến mới là thời khắc nguy cơ lớn nhất. Đặc biệt là Thần lão đã bị Tần Vũ kiềm chế, bên này thế nào cũng có người tử vong dưới tay Mạch Lăng.
Dưới tình huống này, quân đoàn Hồn Chủ và quân đoàn Hồn Sư là điểm mấu chốt trong trận quyết chiến.
Một khi quân đoàn bên nào chiếm ưu thế, trận doanh Hồn Hoàng bên đó sẽ nhận được trợ lực rất lớn. Có thể nói thắng bại liên quan trực tiếp đến hai đại quân đoàn này.
"Sở Phương Trần làm rất tốt, không nghĩ tới hắn áp đảo đối phương nhanh như thế."
Đằng Giang Phong đã nhìn thấy Hồn Hoàng Lương Minh thoát khỏi chiến trường, vẻ mặt từ từ hòa hoãn lại.
"Bây giờ nhân số là 10 đấu 16. Hồn Hoàng rời khỏi chiến trường hẳn là Lương Minh, đó là một vị giới chủ có năm đầu Hồn sủng trung đẳng đế hoàng. Sở Phương Trần vẫn có thể ứng phó trong thời gian ngắn."
Tổng quân sư Khánh trưởng lão chậm rãi phân tích.
Trong quá trình chiến đấu, song phương sẽ đoán chừng tình hình chiến đấu, sau đó mới đưa ra một loạt an bài nhằm giảm bớt thương vong, hoặc là giành lại ưu thế. Phần lớn Hồn Hoàng đều là người có danh tiếng, bất kỳ người nào tử vong cũng là tổn thất không nhỏ đối với thế lực song phương.
Vào lúc này, Mạch Lăng và nhóm nguyên lão, trưởng lão tạo thành thế trận cân bằng.
Thuộc hạ Mạch Lăng còn có Hoa Minh, Tần Vũ và đã chết Cổ Hà, tổng cộng có ba, bốn đầu Hồn sủng đế hoàng đỉnh phong.
Khương nguyên lão và Thần lão có bốn đầu Bạch Yểm Ma đế hoàng đỉnh phong. Cho nên lực lượng của trận doanh đế hoàng đỉnh phong tạm thời được đánh giá là cân bằng.
Dĩ nhiên, Thần lão đã tỏ vẻ mình còn có hậu thủ, cho nên Đằng Giang Phong mới an tâm liệt hắn hàng ngũ cường giả ẩn giấu.
Thực lực không thăng bằng nhất chính là nhóm Hồn sủng cao đẳng đế hoàng.
Bên phía Hồn Minh có tới 20 đầu Hồn sủng cao đẳng đế hoàng.
Ba thế lực lớn tập trung lại cũng chỉ có 10 đầu Hồn sủng cao đẳng đế hoàng, thực lực sai biệt quá lớn làm cho thế trận nghiêng hẳn về một phía. Nếu như không tìm được biện pháp đền bù nhất định sẽ gây ảnh hưởng lớn dần.
Sau đó lực lượng Hồn sủng trung đẳng đế hoàng cũng có chênh lệch.
Đối phương có khoảng 70 đầu trung đẳng đế hoàng, nhưng bên phía ba thế lực lớn chỉ có đại khái 50 đầu.
Chênh lệch 10 đầu cao đẳng đế hoàng và 20 đầu trung đẳng đế hoàng rõ ràng là cục diện tất bại. Điểm may mắn duy nhất chính là đám Hồn Hoàng của ba thế lực lớn cường đại hơn một chút, trong lúc nhất thời vẫn có thể kéo dài thời gian, chơi trò tiêu hao chiến. Nhưng một khi đối phương nắm lấy sơ hở tiến hành đột phá sẽ lập tức dẫn đến tình huống sụp đổ toàn diện.
Vốn là Thần lão gia nhập cũng đủ bù đắp khoảng thiếu sót này. Khương Ngang biết trước chuyện này mới dám ước hẹn đánh một trận với đối phương.
Nhưng Tần Vũ đột nhiên xuất hiện đã khuếch đại chênh lệch lên gấp mấy lần. Đằng Giang Phong lúc này chỉ có thể hi vọng Thần lão nhắc đến "cái gọi là hậu thủ" có thể chèn ép ngược đối phương một đầu, hoặc là quân đoàn Hồn Chủ, Hồn Sư đại hoạch toàn thắng. May ra mới đền bù nổi khoảng cách lực lượng quá xa thế kia.
Sở Mộ bức bách đối phương đã thu hút bớt một gã Hồn Hoàng có năm đầu Hồn sủng trung đẳng đế hoàng rời khỏi chiến trường, từ đó song phương rút ngắn chênh lệch lại còn 10 đầu cao đẳng đế hoàng và 5 đầu cao đẳng đế hoàng.
Không thể khinh thường chuyện này, bây giờ Hồn Hoàng song phương vẫn còn đang sử dụng thứ sủng tiêu hao lẫn nhau, tạm thời sẽ không xuất hiện tình huống phân chia thắng bại. Kế tiếp sẽ là chủ sủng giao chiến, ba thế lực lớn muốn chiến thắng nhất định phải tận dụng đoạn thời gian này thu nhỏ khoảng cách chênh lệch.
"Đại nhân, Lương Minh chiến bại bên quân đoàn Hồn Chủ, thỉnh cầu trợ giúp !"
Bỗng nhiên gã quân sư sắc mặt tái mét, chạy lại gần bẩm báo Mạch Lăng.
Mạch Lăng nhíu chặt chân mày, không giấu được vẻ nghi ngờ hỏi:
"Tại sao lại thua?"
"Cái này … sợ rằng chúng ta đánh giá thấp thực lực tổng soái của đối phương."
Giọng nói gã quân sư càng lúc càng thấp, chính hắn cũng không hiểu nổi tại sao lại phát sinh chuyện này.
"Tổng soái quân đoàn Hồn Chủ là một người thanh niên tên Sở Phương Trần?"
Mạch Lăng mở miệng hỏi.
"Đúng thế !"
Gã quân sư vội vàng gật đầu xác nhận.
"Có thể đánh bại Hưng Thân và Lương Minh, thực lực ít nhất cũng có năm đầu Hồn sủng trung đẳng đế hoàng."
Mạch Lăng đoán chừng, hắn liếc mắt một cái nơi xa quân đoàn Hồn Chủ đông nghịt một mảnh Hồn sủng.
"Để cho Lý Chiến xuất thủ."
Mạch Lăng khoát tay áo, mặc dù Hưng Thân và Lương Minh thất bại làm hắn vô cùng bất mãn, nhưng điểm tổn thất nho nhỏ này còn không đủ ảnh hưởng tới quân đoàn Hồn Minh.
"Để Lý Chiến xuất thủ? Nhưng hắn là cường giả có một đầu Hồn sủng cao đẳng đế hoàng"
Gã quân sư ngẩn người ngạc nhiên, cảm thấy Mạch Lăng đại tài tiểu dụng, quyết định này không phù hợp với tình hình hiện nay cho lắm.
"Quân đoàn Hồn Chủ vốn ở vào hoàn cảnh xấu, để cho Lý Chiến xuất thủ trực tiếp tiêu diệt đối phương thật sớm, tránh cho đêm dài lắm mộng."
Mạch Lăng đã quyết định hiển nhiên không thể tùy tiện thay đổi.
Hiện giờ đội ngũ Hồn Hoàng của Hồn Minh chiếm ưu thế nhiều hơn 10 đầu cao đẳng đế hoàng, cho nên Mạch Lăng vẫn còn dư ra không ít nhân thủ.
"Vâng, có Lý Chiến xuất thủ thì quân đoàn Hồn Chủ của bọn họ không thể kiên trì bao lâu rồi."