Chương 1796: Nó Đã Từng Thức Tỉnh
"Có biện pháp nào khác không?"
Liễu Băng Lam lo lắng dò hỏi.
"Không có !"
Trong lúc nhất thời hai người cũng lâm vào trầm mặc.
“Vù vù vù !”
Gió đêm thổi qua đừng phố vắng tanh, thổi tung y phục trên người của bọn họ.
Mái tóc Liễu Băng Lam bay loạn trong gió, khí chất cũng từ từ thay đổi.
"Yên tâm, ta cũng đưa ra lựa chọn giống như ngươi."
Rốt cuộc Sở Thiên Mang là người đầu tiên phá vỡ trầm mặc, mỉm cười nói:
"Có thể hai người chúng ta trời sinh không hợp nhau, nhưng chúng ta kết hợp cũng không tính là sai lầm. Ít nhất…"
"Ngươi đã có quyết định?"
Liễu Băng Lam biết Sở Thiên Mang muốn nói cái gì.
"Ừ, thật ra ta vẫn luôn giữ vững quyết định này, con đường tu luyện quá mức gập ghềnh, chông gai hiểm trở. Chung quy cũng nên có người giúp hắn lót đường và quét dọn chướng ngại."
Sở Thiên Mang nói xong liền cười lên ha hả.
Liễu Băng Lam im lặng không nói. Nếu đúng như vậy thì nàng có thể hiểu được tại sao Sở Thiên Mang chậm chạp không muốn xuất hiện trước mặt Sở Mộ, cũng có thể hiểu được tại sao hắn vẫn luôn độc hành trong bóng tối.
Chẳng qua là…
"Ngươi không nỡ rời xa ta hả?"
Sở Thiên Mang nhìn Liễu Băng Lam, đột nhiên hỏi một câu nghiêm túc.
Liễu Băng Lam còn đang đắm chìm trong bi thương suy nghĩ hỗn loạn, một câu nói bất thình lình này làm cho nàng tâm loạn như ma.
"Không biết !"
Liễu Băng Lam trả lời hàm hồ.
"…"
Sở Thiên Mang trực tiếp câm lặng, xem ra nữ nhân này xem cái chết của mình rất nhạt?
“Cũng đúng thôi! Thời gian đã qua nhiều năm, hai người không hề gặp nhau lần nào, hắn có khác gì đã chết? Trên thực tế, nàng vốn quen với thế giới một mình một người từ khi còn nhỏ rồi.”
Sở Thiên Mang đưa tay ra giúp Liễu Băng Lam chỉnh lại mái tóc hỗn loạn, trong lúc lơ đãng đặt tay lên trên vai nàng.
Sở Thiên Mang rất muốn đi tới ôm nàng, nhưng mà hắn không ngừng do dự, cuối cùng toàn thân cứng ngắc như tượng đá.
Có lẽ đây là một lần gặp mặt cuối cùng, Sở Thiên Mang đột nhiên cảm giác mình là không đủ quyết đoán rồi. Ngay cả dũng khí ôm nàng một lần trước khi chết cũng không có?
Rốt cuộc hắn tiến lên một bước, vòng tay qua ôm lấy Liễu Băng Lam.
Liễu Băng Lam chỉ đứng im bất động, ánh mắt có vẻ bối rối, rất muốn cự tuyệt chuyện tình xa lạ này. Nhưng mà nàng không thể làm được điều đó.
Dần dần nàng cảm thấy quen thuộc, không phải là cái loại sớm chiều chung đụng. Mà là rất nhiều lần nàng gặp phải khốn cảnh và nguy hiểm đều nhờ hắn xuất hiện giải cứu.
Trước kia nàng vẫn luôn cho rằng hắn xa tận chân trời, thì ra hắn ở gần ngay bên cạnh. Dùng phương thức của hắn bảo vệ nàng và Sở Mộ.
"Ta là một người vội vàng xao động, khi đó ta nên kiên nhẫn một chút, từ từ tiến vào nội tâm của ngươi. Chứ không phải là chọc ngươi giận đến nổ phổi đá văng ra cửa."
Sở Thiên Mang thấp giọng nói.
Liễu Băng Lam không nói gì, vẫn duy trì trầm mặc vốn có.
Sở Thiên Mang biết nàng im lặng không có nghĩa là nàng không nghe, cũng không có nghĩa là nàng bỏ qua câu nói nghiêm túc của mình. Chẳng qua là nàng không có thói quen biểu đạt tâm tình.
"Bất kể như thế nào, ta rất tức giận khi thấy một nam nhân khác cố gắng tiếp cận ngươi."
Sở Thiên Mang bỗng nhiên nói nhỏ một câu.
"Cái tên âm thầm quyết đấu đả thương Tiêu Tuyết Ngang là ngươi?"
Liễu Băng Lam hỏi.
"Ha hả, ngoại trừ ta ra còn có ai ?"
Hai người đã nói đến mức này rồi, Sở Thiên Mang cảm thấy cũng không cần phản bác làm gì.
Ai dà, thậm chí có lúc Sở Thiên Mang cảm thấy tiểu tử Sở Mộ quá mức may mắn. Phải biết rằng, phụ thân của hắn chỉ vì muốn nữ nhân này cười một cái mà suy nghĩ xém chút nữa tinh thần phân liệt, thường thường bày trò hài hước còn bị nàng dùng ánh mắt hoài nghi có bệnh nhìn vào. Thế mà tiểu tử Sở Mộ kia dùng thủ đoạn cấp thấp nhất lừa gạt tiểu cô nương lại có thể chọc cho Liễu Băng Lam cười đến vui vẻ như vậy.
Phụ thân hắn dùng cả đời cũng không thể có được một nữ nhân toàn tâm toàn ý. Còn cái tên tiểu tử kia ngây ngây dại dại lại làm cho cô nương nhà người ta thi nhau to bụng.
Vừa nghĩ đến đây, Sở Thiên Mang thật sự tâm đau như cắt.
"Quên đi, quên đi, không nói mấy chuyện nhàm chán. Sở Mộ đâu rồi? Ta tới kết thúc ân oán cho xong."
Sở Thiên Mang nói.
"Hắn ở Tân Nguyệt Địa."
Liễu Băng Lam hồi đáp.
"Tân Nguyệt Địa? Tại sao hắn không đến lãnh thổ phương bắc với ngươi ?"
Sở Thiên Mang thu hồi tâm tư tự giễu, vẻ mặt lập tức trở nên trầm trọng.
"Ngươi cho rằng ngươi không xuất hiện thì hắn không biết gì sao?"
Giọng nói Liễu Băng Lam lạnh như băng.
"Hắn biết?"
Sở Thiên Mang ngẩn người ngạc nhiên.
“Không thể nào, hắn phải cho rằng mình đã chết mới đúng. Hắn làm thế nào biết được bí mật người thừa kế Bi Khấp Giả?”
"Hắn quyết định khác với lựa chọn của ngươi."
Liễu Băng Lam nói ra dụng ý của Sở Mộ lưu lại Tân Nguyệt Địa.
Đối với Sở Mộ, Sở Thiên Mang là cường giả vĩnh viễn không thể chiến thắng, cũng là bức tường vĩnh viễn không có cách nào vượt qua.
Nếu bắt buộc phải đối mặt địch nhân là phụ thân, như vậy Sở Mộ tình nguyện đi giao chiến với Giao Nhân cổ xưa còn tốt hơn.
Sở Thiên Mang lựa chọn trốn tránh, cho đến khi không trốn được nữa thì giao ra bia khóc thành toàn Sở Mộ. Để cho hắn thừa kế lực lượng cường giả thời đại thứ tư.
Sở Mộ lựa chọn chiến đấu.
Cho dù đó là cấp Bất Tử cũng phải đánh một trận.
Giờ phút này, nội tâm Sở Thiên Mang bắt đầu rung động kịch liệt.
Tại sao Sở Mộ có dũng khí chiến đấu với cường giả cấp Bất Tử?
Hắn biết mình sẽ nhường đường thừa kế thời đại tối cường, tại sao không lựa chọn thản nhiên tiếp nhận?
Chẳng lẽ hắn không biết hai người bọn họ liên thủ cũng không thể chiến thắng Giao Nhân cổ xưa?
"Ta lập tức đi tới Tân Nguyệt Địa."
Sở Thiên Mang buông Liễu Băng Lam ra, nhất thời nóng lòng như lửa đốt.
Không thể được để ột mình Sở Mộ đối mặt Giao Nhân cổ xưa. Nếu quả thật cần phải chiến đấu với con quái vật kinh khủng kia, thì đó phải là người thừa kế Bi Khấp Giả chân chính là hắn mới đúng.
Một trận gió bão mịt mù nổi lên bao phủ Thiên Giới Bi cao chọc trời.
Tấm bia đá này cho dù trải qua hàng ngàn năm mưa gió xâm thực, nắng chiếu gay gắt cũng không bị ảnh hưởng chút nào. Những đạo ma văn ấn ký cổ xưa khắc trên đó vẫn tồn tại cùng năm tháng.
Nó đứng vững vàng muốn bảo hộ trên khối thổ địa này, hoặc là muốn nhắc nhở mọi người chuyện gì đó.
Sở Mộ đã tới đây được một đoạn thời gian, đang ngẩng đầu nhìn lên đỉnh Thiên Giới Bi.
Hắn muốn biết Thiên Giới Bi vì sao tồn tại, nó đại biểu cho thời đại xa xưa, phía trên điêu khắc văn tự ghi lại những sự tình bí mật trăm ngàn năm qua. Mỗi một bức họa là đại biểu cho truyền thuyết một cường giả thời đại, phải chăng tòa Thiên Giới Bi này đã lưu lại cuộc đời của hắn?
Phía dưới tòa Thiên Giới Bi này là Phong Điện trấn áp Giao Nhân cổ xưa đại biểu cho cường giả thời đại thứ năm.
Nó đã ngủ say mấy ngàn năm, thỉnh thoảng mở mắt ra nhìn đám sinh linh chiếm lĩnh khối thổ địa này, trên mặt nở nụ cười lạnh lùng đáng sợ. Bởi vì nơi này là địa bàn của nó, vốn có quyền thống trị tuyệt đối. Chỉ cần nó tỉnh lại sẽ giết sạch hết thảy địch nhân, cho dù đó là chủng tộc mới, cường giả mới cũng không thể thoát khỏi ma trảo diệt tuyệt.
Sở Mộ nhớ là lúc ban đầu mình đứng ở dưới chân Thiên Giới Bi, trong đầu chỉ tồn tại một đoạn trí nhớ mơ hồ. Theo thời gian trôi qua, đoạn trí nhớ này bắt đầu rõ ràng hơn khi thực lực của hắn tăng cường, dần dần không biết từ lúc nào hắn đã bước lên con đường Bi Khấp Giả.
Trong thế giới nhân loại có rất nhiều người như vậy, bọn họ trong lúc vô tình được Thiên Giới Bi chỉ dẫn đi lên con đường gian khổ. Sau đó lần lượt chạm mặt những Bi Khấp Giả trong một khu vực nhỏ hẹp.
ikienthuc.org
Con đường chắc chắn phải có điểm cuối, mà cuối con đường Bi Khấp Giả chính là nơi này. Nơi có một con quái vật hung ác ngủ say.
Có thể nói Thiên Giới Bi đã an bài sẵn vận mệnh cho bất kỳ người nào tiếp nhận ký ức của nó.
Trước kia Sở Mộ không biết, đó là vì hắn chưa đạt tới độ cao cần thiết, nhìn không thấy sự thật chân tướng ẩn trong đó.
Nhưng mà hiện tại hắn đã trưởng thành hơn rất nhiều.
Nhật thực sắp tới rồi, tất cả sinh linh trên thế giới này giống như con thuyền trên đại dương mênh mông có thể lật úp bất kỳ lúc nào. Sau đó thế giới dần dần giống như một nhà tù, mà quy tắc là do Thiên cung chế định và khống chế.
"Vù vù vù vù vù vù !”
Cuồng phong gào thét thổi tung đám cát vàng nóng hổi, cái bóng Thiên Giới Bi chao đảo, chập chờn nhìn qua vô cùng cô độc.
Sở Mộ tung người nhảy lên đỉnh Thiên Giới Bi.
Hắn dùng tay phá vỡ ma văn phía trên bức tường Thiên Giới Bi, mở ra một thông đạo nối thông thế giới dưới lòng đất.
Sở Mộ không cần phải suy nghĩ gì nữa, nhanh chóng tiến vào bên trong thông đạo không gian.
Vẫn là cuồng phong hắc ám lạnh thấu xương, thỉnh thoảng còn có hàn khí từ trong Băng cung truyền đến.
Khi Sở Mộ bước vào đại điện bất chợt có cảm giác giống như lọt vào mộ địa, sát khí và tử khí lượn lờ quanh thân.
Bỗng nhiên một đôi mắt lạnh lùng xuất hiện ở trên nóc nhà, ánh mắt nó lạnh băng nhìn chằm chằm Sở Mộ giống như một thanh Lợi kiếm đâm vào trong linh hồn hắn.
Sở Mộ dùng hồn niệm quan sát mới phát hiện một sinh vật thân hình thon dài đang nằm trên nóc Phong Điện, bộ lông trên người nó đen nhánh, cái đuôi rủ xuống đúng lúc chạm vào bậc thang bên dưới.
Cái đuôi đang nhẹ nhàng dao động nhìn qua vô cùng nhàn nhã, nhưng ẩn giấu trong đó là sát khí đáng sợ.
Trong lòng Sở Mộ trầm xuống, hắn quá quen thuộc sinh vật này rồi. Chính là chủng loại Hồn sủng giống như tiểu hồ ly thường nằm trong ngực Vũ Sa.
Thất Tội Hồ Ám Thương Vương.
Sở Mộ nhớ là bên trong Phong Điện có một con Ám Thương Vương bị hóa đá, bây giờ sinh vật hắc ám thần bí ẩn mình trên nóc không phải là nó sao?
Sở Mộ đã tận mắt nhìn thấy thực lực Vạn Niên Bất Hủ - Ám Thương Vương, mà đầu Ám Thương Vương ở trước mắt này tuyệt đối không yếu hơn chút nào.
"Thiếu chủ, ngay cả con quỷ này cũng phải lưu lại canh gác. Xem ra Giao Nhân cổ xưa còn chưa có hoàn toàn tỉnh lại."
Ly lão nhi nói với Sở Mộ.
Giao Nhân cổ xưa đã ngủ say năm ngàn năm, nhật thực lần này chính là thời điểm nó thức tỉnh. Nhưng mà quá trình này diễn ra vô cùng chậm chạp.
Ám Thương Vương phải ở lại coi chừng Phong Điện, nhất định Giao Nhân cổ xưa còn bị thứ gì đó ràng buộc. Đây chính là tin tức tốt đối với Sở Mộ.
"Ô ô ô ô !"
Cặp mắt Ám Thương Vương tràn đầy địch ý, lên tiếng cảnh báo nếu gã nhân loại này dám tiếp cận một bước, nó sẽ lập tức công kích.
Nó chậm rãi đứng dậy, khí tức hắc ám trên người dần dần biến thành một trận phong bạo mãnh liệt, cả không gian chung quanh bỗng nhiên vặn vẹo kỳ lạ.
Một đạo Hồ ảnh xuất hiện ở sau lưng Ám Thương Vương, thân thể nó từ từ to lớn hơn, ánh mắt thâm thúy vô cùng ngó chừng Sở Mộ. Tựa hồ nó gã nhân loại này trong mắt nó chỉ là một tồn tại bé nhỏ không đáng kể.
Sở Mộ biết tên này đã có sát ý, lập tức niệm chú ngữ.
Nếu như đối phương là Hắc Ám Hồn sủng, vậy thì nhìn xem ai mới là chúa tể hắc ám. Sở Mộ tạo ra hai cái đồ án triệu hoán, Vong Mộng xuất hiện đầu tiên phe phẩy mười sáu cánh bay lên trên đầu hắn.
Ở bên kia là Chiến Dã khải giáp đen nhánh từ trong đồ án đi ra. Đối mặt với Ám Thương Vương là cường địch hiếm có, ánh mắt Chiến Dã ngược lại càng thêm hưng phấn.
Chỉ có địch nhân trình độ này mới có thể ép nó phát huy ra toàn bộ thực lực.
Ám Thương Vương men theo mái hiên, cột trụ chậm rãi đi xuống, cặp mắt cao ngạo không có một chút tình cảm.
Răng nanh sắc bén từ từ bại lộ trong không khí, Hồ ảnh sau lưng cũng bắt đầu trải rộng ra.
“Vụt !”
Bỗng nhiên Ám Thương Vương biến thành tia chớp màu đen lao tới Vong Mộng.
Theo đó Hồn ảnh Hồ Tôn tách khỏi thân thể, mục tiêu công kích chính là Chiến Dã.
Tia chớp màu đen bắn tới với tốc độ nhanh khó thể tưởng tượng, Vong Mộng đã né tránh nhưng trên người vẫn trúng một vết cào thật sâu, máu tươi lập tức tràn ra.
Sở Mộ phát hiện Ám Thương Vương đã xuất hiện ở sau lưng Vong Mộng. Nó lè lưỡi liếm máu tươi trên móng vuốt giống như là thợ săn đùa bỡn con mồi.
Tốc độ quá nhanh.
Trong lòng Sở Mộ kinh hãi một trận, tốc độ Vong Mộng vô cùng linh hoạt, mười sáu cánh có thể tùy ý biến chuyển phương hướng. Trên đời này có rất ít sinh vật công kích chính diện trúng nó.
Nhưng mà Ám Thương Vương tùy tiện công kích, một chiêu đơn giản lại vô cùng chính xác. Vong Mộng không có cách nào né tránh, phải biết rằng thực lực Vong Mộng trải qua Thần lộ tẩy lễ đã mạnh hơn thời điểm chiến tranh rất nhiều.
Phía bên kia, Hồn ảnh Ám Thương Vương tiến công hoàn toàn bất đồng với bản thể.
Ám Thương Vương phân hoá ra Hồ ảnh dựa vào ưu thế tốc độ không ngừng tấn công, mỗi một lần công kích đều khiến cho không gian chấn động kịch liệt. Thực lực Chiến Dã bây giờ đã đạt tới cao đẳng Bất Hủ lại phải vất vả chống đỡ, liên tục lùi lại phía sau.
Chiến Dã bị thương, Vong Mộng cũng bị thương, song phương giao phong nhưng tình huống bên phía Sở Mộ không tốt chút nào. Ám Thương Vương ngủ say năm ngàn năm biểu hiện ra thực lực quá mức khủng bố, mạnh hơn những thần tử khác của Giao Nhân cổ xưa không biết bao nhiêu lần.
Trong lòng Sở Mộ trầm xuống, bên trong Phong Điện khẳng định còn có mấy tầng thủ vệ. Nếu như Vong Mộng và Chiến Dã hợp lực không thể đối phó Ám Thương Vương, sợ rằng hắn không có cơ hội tiến vào Phong Điện, không cần phải nói đến gieo mầm mống ở trong đó.
"Rống rống rống !"
Chiến Dã gầm lên điên cuồng, chiến đấu mới có mấy hiệp đã phải vội vã sử dụng Đoạn Chi Trọng Sinh. Điều này có thể chứng minh thực lực Ám Thương Vương mạnh hơn nó quá nhiều. Thế nhưng, nó không cam tâm nhất chính là đối phương chỉ là một đạo Hồn ảnh của Ám Thương Vương.
Vong Mộng đối mặt với bản thể Ám Thương Vương càng thêm chật vật. Ám Thương Vương di chuyển theo quỹ tích khó lường, công kích quỷ dị tới cực điểm. Cho dù là Vong Mộng cũng không thể giữ vững thong dong và bình tĩnh như thường ngày.
Vết thương trên người bắt đầu tăng lên, Lôi điện quanh thân không ngừng bạo tạc vẫn không thể động tới một cọng lông Ám Thương Vương.
"Thiếu chủ, thực lực tên này quá mức biến thái, cảm giác còn mạnh hơn tiểu hồ ly của Vũ Sa. Thiếu chủ nên triệu hoán thêm một con Hồn sủng đối phó nó. Nếu không, thiếu chủ phải đích thân xuất thủ mới được."
Ly lão nhi nhìn ra hoàn cảnh xấu trong nháy mắt, vội vàng khuyên bảo Sở Mộ.
Chiến đấu vừa mới bắt đầu đã bị thương nặng nề, thực lực Ám Thương Vương rõ ràng là mạnh hơn Chiến Dã và Vong Mộng rất nhiều. Cho dù Chiến Dã dùng hết Đoạn Chi Trọng Sinh cũng không thể tăng cường bao nhiêu thực lực.
Chú ngữ nhanh chóng vang lên, Sở Mộ triệu hoán Dạ Ám thuộc tính ra ngoài.
Thực lực Dạ trải qua Trữ Mạn Nhi ân cần săn sóc hẳn là tương đương với Vong Mộng. Sở Mộ vốn cho rằng hai con Hồn sủng đã có thể đối phó Ám Thương Vương, nhưng không ngờ rằng chúng nó bại trận nhanh như vậy.
Dạ xuất hiện giúp cho Vong Mộng và Chiến Dã có cơ hội thở dốc, Sở Mộ biết mình không nên lãng phí quá nhiều thời gian ở nơi này. Hắn lập tức hóa thành tia sáng đen trắng bay vào trong Phong Điện.
Phong Điện hoàn toàn yên tĩnh y như cũ, ẩn trong bóng tối mờ mờ là khung cảnh có phần hiu quạnh.
Trong đại điện vốn tụ tập đông đảo tượng đá điêu khắc, nhưng bây giờ đã biến mất hết rồi. Chỉ còn lại duy nhất một sinh vật nửa người nửa thú quỳ dưới chân Giao Nhân cổ xưa, Sở Mộ tạm thời không thể biết nó thuộc chủng tộc gì.
Giao Nhân cổ xưa vẫn ngồi trên vương vị, đầu và ngực là hình thái nhân loại, còn một nửa thân thể là cái đuôi Giao long xanh đậm trải dài dưới đất.
Sở Mộ nhìn thoáng qua Giao Nhân cổ xưa, thân thể hắn bỗng nhiên nổi lên một trận hàn khí làm hắn khẽ rùng mình.
Hắn rõ ràng là lúc ban đầu Giao Nhân cổ xưa hóa đá ở tư thế nằm nghiêng trên vương vị, một tay chống đầu như đang suy tư chuyện gì đó.
Nhưng mà tư thế Giao Nhân cổ xưa đã thay đổi rồi, hai tay nó đặt ở trước ngực. Cho dù cặp mắt đóng chặt vẫn khiến cho người ta có cảm giác đáng sợ, còn cái đuôi Giao long vốn là quấn quanh cái ghế đã biến thành trải dài theo bậc thang.
Nó đã từng thức tỉnh?