Chương 1823: Đọa lạc nhân thổ (hạ)

Tranh Minh đại địa đại khái bị chìm một phần mười, Ô Bàn đại địa bị nuốt hết một phần năm, còn tính đến một phần tư lãnh thổ nhân loại cũng bị Giao Nhân cổ lão chiếm lấy.

Cái này kỳ thật cũng nằm trong dự tính của mấy vị lĩnh tụ nhân loại, mà người trên lãnh thổ bị chiếm lấy cũng đã trải qua di chuyển, di chuyển đến những địa phương khác….

Tài nguyên cả toàn nhân thổ kỳ thật cũng có hạn. Những thành thị kia bỗng nhiên tiếp thu một đoàn dân chạy nạn và dân du cư đến từ Tây bộ, hơn nữa khủng hoảng hắc dạ kéo dài, đám người di chuyển, dân chạy nạn, dân du cư cả đám nhận lấy đãi ngộ bất công, người dần dần có tâm tình kích động bắt đầu khởi nghĩa. Tự thành một phái tập kích những thành thị vinh quang giàu có.

Có khởi nghĩa, làm phản, quân đoàn chính quy khẳng định muốn dựa vào binh lực, cho nên bên trong Nhật Thực bắt đầu dâng lên một trận chiến tranh sóng ngầm thổi quét qua toàn nhân thổ.

Tại Ô Bàn đại địa, tùy ý cũng có thể nhìn thấy thi thể.

Những thi thể này hoặc là bị đám quái vật đột nhiên xuất hiện tập kích. Hoặc là bị đồng loại của mình giết chết, trên con đường bình an tại dĩ vãng liền xuất hiện đầy dẫy các đám đạo tặc, binh phỉ, thậm chí rất nhiều nhóm tu luyện giả lịch lãm cũng dần dần diễn biến thành một bọn người cướp của giết người.

Hắc ám nồng đậm không chỉ khiến cho thực vật khô héo đi, mà còn làm cho lòng người bắt đầu thay đổi.

Hắc ám, làm cho người ta khủng hoảng, đồng thời cổ vũ một đám người nổi lên ác tâm.

Bọn họ ở trong bóng tối, liền hiển lộ ra bản chất tham lam của mình.

Trước kia, có những chuyện bị thế tục ước thúc không dám làm, bọn họ thừa dịp hắc dạ, thừa dịp hỗn loạn, thừa dịp khủng hoảng lặng lẽ sắm vai nhân vật ác bá.

Trên bầu trời rất nhiều yêu ma có cánh bay lượn qua lại. Bọn chúng lấy người sống làm thức ăn. Kết thành quần đội.

Trong đất bùn, oán khí đầy dẫy, tà khí tử thi hài cốt, bọn chúng dưới khí tức tử vong hun đúc từ từ xông lên từ trong bùn đất. Mang theo bệnh dịch dày đặc cùng mùi hôi thối và độc dịch khiến cho nơi nơi chướng khí mịt mù.

Nhưng mà, tại trong bóng tối giữa người với người còn có ẩn tàng các loại người biến chất và dã tâm khác. Bọn họ tuyệt đại đa số tại trong cuộc khủng hoảng không dứt thế nhưng có được lá gan muốn làm gì thì làm, làm ra những chuyện so với đám yêu ma chân kia còn muốn đáng sợ hơn nhiều.

Thiên địch nhân loại cho tới bây giờ cũng không phải là những Hồn sủng dã man kia, mà là loại người bị đồng loại dứt bỏ, Ô Bàn đại địa trong khoảng thời gian bắt đầu Nhật Thực cho tới nay rõ ràng từ một quốc độ nhanh chóng biến thành một tử vong địa ngục, không có cái gì là thiên lý cùng với đầy dẫy bạo lực.

Thần Tông vẫn lấy duy trì thăng bằng làm nhiệm vụ của chính mình, chẳng qua là Thần Tông chỉ có thể ước thúc tuyệt đại đa số cường giả không làm ra chuyện gì quá phận, nhưng không ước thúc được đám Hồn sủng sư tầng chót với số lượng lấy đơn vị hàng nghìn vừa mới biến chuyển thành ác ma.

Những thế lực khác cũng chỉ làm trượng trưng một chút rồi hô hào rùm beng lên, nhưng mà, mỗi người đều là ích kỷ, ai dám cam đoan cái tên nhân sĩ chính nghĩa mặc y phục màu vàng kia đem đám thiên yêu ma quỷ quái vừa mới chiếm được một tòa thành giết sạch không còn một mống nào, không phải là vì quyền lực mới động thân cướp đoạt tòa thành đó sao.

Nhật Thực, làm cho tài nguyên càng ngày càng thiếu thốn, dĩ vãng mọi người có thể từ trong Mê giới đạt được một ít tài nguyên làm cho mình trở nên mạnh mẽ, mà hiện tại bọn họ chỉ có thể đoạt lấy từ đồng loại ở bên cạnh, mà cái phương pháp đạt hữu hiệu nhất đó chính là tàn sát.

*****

Xuất hiện trình trạng đồng dạng như thế cũng dần dần xuất hiện tại Tranh Minh đại địa.

Lãnh thổ Tranh Minh đại địa bị chiếm mất đi một phần mười, có chừng một phần mười người bắt đầu di chuyển, lúc đầu các thế lực đối với chuyện lần này cũng đã an bài đây vào đấy.

Nhưng mà, cho dù bọn hắn an trí người di chuyển, như cũ cũng không cải biến sự thật là tài nguyên càng ngày càng thiếu thốn.

Trong bóng tối quái vật hoành hành dần dần chuyển sang uy hiếp an toàn đến Hồn sủng sư và thân nhân của bọn họ, cho dù là cư ngụ tại trong thành cũng có thể bị những quái vật kia hoành hành tùy ý ăn thịt

Không một ai muốn chết cả, không một người nào nguyện ý trơ mắt nhìn thân nhân mình chết đi, mỗi người vì muốn cho sinh tồn tốt hơn đều khát vọng trở nên mạnh mẽ, nếu muốn trở nên mạnh mẽ, bọn họ cũng chỉ có thể chiếm đoạt tài nguyên từ trong tay người khác mà thôi.

Tại một trăm ngày sau Nhật Thực, Tranh Minh đại địa xuất hiện trận chiến tranh làm phản đầu tiên, có chừng trăm thành thị cấp Cảnh, cấp Giới khác nhau bị chiếm cứ, dân cư ngụ trong thành hoặc là bị giết hoặc là bị đuổi ra ngoài.

Thậm chí, một số thành thị vì muốn bảo toàn không cho đám quái vật trong bóng tối xâm chiếm, đã bắt đầu xuất hiện hiện tượng nô dịch, sau đó đem những nô dịch này đi nuôi nấng đám quái vật kia …

Cái hiện tượng này, giống như tại Thiên Cung ngày đó vậy.

Rất khó tưởng tượng, nhân thổ nguyên là một nơi hòa bình, liền đột nhiên trở nên đáng sợ như thế, đáng sợ đến nỗi làm cho người ta hoài nghi đây có phải là cơn ác mộng dài dòng không có thể tỉnh lại hay không.

Trong một thời gian thật ngắn, số lượng người xuất hiện giảm bớt đi, ai cũng không nghĩ tới tràng Nhật Thực này lại đáng sợ đến trình độ này.

*****

Thần Tông, Nguyên Tố Tông, Yêu Thú Cung, Huyền Môn Tiên Tông, Vong Linh Cung, Trữ Thị thế triều, Mục Thị thế triều, Hải quân Ô Bàn, tám đại thế lực tối cường tại nhân thổ rốt cuộc cũng ý thức được trận Nhật Thực vạn năm này là một trận kiếp nạn đáng sợ nhất, nếu còn kéo dài thêm nữa thì ai cũng không dám bảo chứng nhân thổ có thể biến thành địa ngục hay không.

Lại nói, Hoàng tộc giữ gìn nguy cơ nhân loại bỗng nhiên trầm mặc ít nói, cũng không hề có người lên tiếng và xuất hiện tại nhân thổ nữa.

Lúc này, Thần Tông bắt đầu làm gương, triệu tập tất cả lãnh tụ nhân thổ đến tại Ti Minh thành để thương thảo.

Mà làm một cường giả cấp Bất Tử duy nhất của nhân thổ, Sở Mộ nhất định là người trọng yếu nhất muốn mời đến, Thần Tông trực tiếp đề tên Sở Mộ, để cho tất cả cường giả cấp lĩnh tụ xuất hiện, nếu không tự mình gánh lấy hậu quả.

Một ít nhân loại lãnh tụ độc hành có lẽ không để ý một chút nào sự hiệu triệu của Thần Tông, nhưng mà bọn họ tuyệt không dám ngỗ nghịch dưới lệnh triệu tập của vị cường giả cấp Bất Tử duy nhất của nhân loại.

Dĩ nhiên, trên tay Vũ Sa nắm giữ rất nhiều mạch sống cường giả cấp lãnh tụ, bây giờ tất cả mọi người đều biết Sở Mộ chính là chủ tử của bọn họ, có cường giả nhân loại khổng lồ như thế bảo hộ, cái loại chuyện này đã có thể không cần để ý tới Hoàng tộc là sứ giả Thiên Cung này nữa.

Ti Minh thành tọa lạc tại trong một ngọn núi giao nhau giữa Tranh Minh đại địa và Ô Bàn đại địa, Sở Mộ và thành chủ Ti Minh thành Hạ Âm cũng có giao tình lâu năm.

Trên thực tế, Sở Mộ cũng không có lấy thiên hạ làm nhiệm vụ của mình, cái hắn muốn chính là duy trì mọi người ở Tân Nguyệt chi địa mà thôi.

Nhưng mà, sau khi được tôn sùng ở cấp độ cao như thế, rất nhiều chuyện hình như trở thành thuộc về bổn phận. Dù sao, nếu muốn Tân Nguyệt chi địa vững vàng yên đẹp, Sở Mộ nhất định phải làm cho nhân thổ này khôi phục nguyên trạng của nó, nếu không cuối cùng có một ngày, Tân Nguyệt chi địa cũng sẽ biến thành địa ngục, tại một cái thế giới hoàn toàn dơ bẩn như thế, không có khối thổ địa nào chỉ lo cho một mình thôi.

*****

"Ca ca, ngươi nhìn xem, những vị tỷ tỷ y phục màu lam kia" Trữ Mạn Nhi ngồi trên lưng Vong Mộng, chỉ chỉ một số thân ảnh như đóa hoa sen thánh khiết ở trong thành phía dưới.

Sở Mộ ở rất xa xa cũng thấy được.

Tòa thành này hình như vừa nhận lấy bệnh dịch nghiêm trọng, xuất hiện rất nhiều người bị thương, bệnh ma phun ra nuốt vào bao phủ cả bầu trời tòa thành này.

Mà trên quảng trường tòa thành, những nhóm Hồn sủng sư mặc y phục màu lam kia đang xua tan, trị liệu, cảm hóa, giống như là những nữ tín đồ đang truyền thụ giáo nghĩa an tường nào đó.

Điều này làm cho tòa thành màu xám tro, màu đen này xuất hiện trạng thái tinh khiết không hợp lý, lại làm cho người ta không đến nỗi cảm thấy tuyệt vọng.

"Bọn họ là nữ tử Nghiễm Nguyệt Cung, luôn xuất hiện sau tai họa, các nàng lặng lẽ tìm đến những thành thị khác nhau, hóa giải ôn dịch, xua tan độc chướng, đồng thời dạy cho những người bị thương, những người tàn tật, và một ít người mất đi thân nhân một chút quan niệm nhân sinh …" Hạ Âm hiện lên một chút nụ cười vui mừng, có chút tán dương nói.

"Nghiễm Nguyệt Cung …" Sở Mộ lẩm bẩm tự nói.

"Ừ, những người này là nữ đệ tử Du Thánh, bọn họ học được Giải chi thuật của nàng rồi. Nói thật, ở thời điểm toàn thế giới đều bị đọa lạc này, vậy mà còn có một thế lực như vậy, các nàng không quản đến chuyện không sạch sẽ, nội tâm vẫn duy trì tinh khiết như thế, đáng giá tôn trọng và khâm phục" Hạ Âm nói rất chân thành.

Ngay cả Thần Tông cũng không thể hoàn toàn làm được cái duy trì đọa lạc nhân thổ này, nội tâm tinh khiết của những nữ Hồn sủng sư Nghiễm Nguyệt Cung này quả thực chưa bao giờ dao động qua, tại Hạ Âm xem ra, các nàng phải là những nữ nhân đẹp nhất ở trên cái thế giới này.

Nhìn những nữ tử mặc y phục màu thánh lam kia, Sở Mộ lâm vào trầm tư.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện