Chương 103

"Có ý gì?" Lục Hổ khó hiểu.

"Có nghĩa là, chúng ta đã ở trong nước đầm Vân Mộng. Trước kia bạn từng thấy sương mù nào dày nặng thế chưa? Chưa đúng không, thật ra sương chính là nước, thậm chí tôi nghi rằng cả đầm Vân Mộng chính là một khoảnh sương mù lớn, chẳng qua... Không biết vì lý do gì... Có lẽ đây chính là chỗ đặc thù của Âm Linh giới, chúng ta từ trên bờ nhìn qua, giống như một vùng nước lớn, không phải chúng ta chưa từng thấy gợn sóng, hoặc một vùng hồ nước như gương soi sao? Không phải luôn cảm thấy sương mù phía trên này sóng sánh sao? Lần đầu tiên khi băng qua nghĩa trang Vạn Quốc đến đánh nhau với Hoắc Tiểu Ngọc, tôi hình như nhìn thấy nước phản chiếu, nhưng hiện giờ nghĩ lại, thật ra cũng chính là một mảng hơi nước. Chúng ta hiện giờ đang ở trong nước!"

Lục Hổ suy nghĩ một lát nói: "Có lý, hay là đi về phía trước thêm đi. Cho đến tận giờ, tôi ngoại trừ hơi nước đầy đầu ra thì không nhìn thấy gì cả."

Lại qua một hồi nữa, tấm ván gỗ cứ mãi kéo dài về phía trước, dường như vĩnh viễn sẽ không đến cuối cùng, phỏng như đây là con đường gỗ dài nhất thế giới. Lục Hổ đột nhiên khẽ gọi một tiếng: "Chờ chút, hình như tôi đụng phải thứ gì đó... A, là cây cột, để xem có đầu mối gì không."

Cuối cùng đã có thu hoạch! Tôi vực dậy tinh thần, tiến đến bên cạnh Lục Hổ, quả nhiên, kề sát bên cậu ấy, là cây cột thô to, hai người ôm không xuể, thân cây màu xám (làm như Âm Linh giới còn có màu khác ấy), mặc dù hình trụ, nhưng không hề chuẩn trăm phần trăm. Thu hút tầm mắt tôi, là đường vân trên cây cột. Nhưng đường vân này bất quy tắc, căn bản là những đường nằm ngang, thỉnh thoảng cũng sẽ có phần loang lổ, nhìn qua rất cổ xưa.

Tôi sờ soạng cây cột một lát: "Không biết đường vân này có ý nghĩa gì, là một loại ký hiệu? Ngôn ngữ? Nhìn tính chất của cây cột này," Tôi lại vỗ chút, "Không giống đá, cũng không giống xi măng, giống bọc da... Còn có thể di chuyển!"

Cây cột này bắt đầu di chuyển!

Chúng tôi lập tức chạy đi, biết bị cây cột này đụng một cái, có lẽ sẽ vĩnh viễn nằm lại ở Âm Linh giới.

Chạy chưa được mấy bước, tôi "Ấu" một tiếng, dừng ngay.

Trước mặt chúng tôi là một đôi mắt tròn lồi ra như hai cái đấu to, sinh trưởng trên một cái đầu dài nhỏ, ngờ ngợ có thể nhìn thấy nó hợp với một cái cổ dài giống con rắn.

Lục Hổ trộm kêu: "Quái vật hồ Loch Ness!"

Không lầm đâu, đây đúng là quái thú kỳ dị của hồ Loch Ness trong truyền thuyết từng nhìn thấy bên bờ hồ. Chẳng qua đi tới trước mặt nó, mới có thể cảm nhận được sự khổng lồ của nó! "Cây cột" vừa rồi, hiển nhiên là một chân của nó!

Lục Hổ nói: "Bây giờ nhìn lại, nó giống loài khủng long nào đó!"

Tôi muốn hỏi cậu ấy: "Giống ai, quan trọng lắm hả?" Lại nhìn nó cứ thế kinh ngạc nhìn chằm chằm chúng tôi, cũng không tấn công, cũng không nhường đường, dường như đang chờ chúng tôi tự bỏ đi. Đành phải đàm phán trước với nó: "Này... Xin ngươi tránh ra chút được không?"

Khủng long hồ Loch Ness không chấp nhận đề nghị của tôi, vẫn si tình nhìn chằm chằm chúng tôi, tôi đoán hơn phân nửa là nó đang cân nhắc giá trị ăn được của chúng tôi. Lục Hổ rút dao găm ra, chắn trước mặt tôi.

Tôi vội kêu lên: "Đừng tấn công, để tôi xã giao trước xem." Rồi nói với quái vật kia: "Ngươi không tránh ra cũng được, nhưng có thể nói chuyện không, gần đây có nhìn thấy Hoắc Tiểu Ngọc không? Hay có nhìn thấy phụ nữ trung niên mặt trang phục trắng, tóc dài không?"

"Nó không hiểu đâu." Một thanh âm bay tới từ trong đám sương dày, làm tôi giật bắn mình.

Nhưng là ai thì tôi không hề nhìn thấy.

Lục Hổ kêu: "Ai đó? Ngươi là ai?" Dao găm của cậu ấy chỉa đông, chọt tây, dáng vẻ như lâm đại địch. Tôi nói: "Anh có thể tạm thời thu hồi lại hung khí kia không?" Trong sương truyền đến thanh âm trẻ con non nớt, tôi không hề thấy có ác ý gì.

Tôi lại bảo: "Bé kia, chị không nhìn thấy bé đâu, bé có thể ra đây, chúng ta tâm sự."

"Em đứng ngay trước mặt chị nè."

Tiếng trẻ như chuông, vang giữa tôi và Lục Hổ. Lục Hổ xoay người, tôi cúi đầu nhìn, quả nhiên, trong sương mù xám trắng, có một cái bóng xám trắng, nếu không phải nó đứng gần, nếu không phải trên chiếc áo choàng ngắn màu xám trắng của nó treo một hồ lô nho nhỏ màu nâu đỏ như bùa hộ mệnh, tôi căn bản không nhận ra đó là một hình người.

Một đứa bé khoảng 10 tuổi, nhìn vẻ nghịch ngợm trên mặt có lẽ là bé trai, nhưng rất khó nói, vì nó tết tóc thành một cái đuôi sam, tôi còn chú ý, không biết có phải vì sống lâu trong sương mù xám trăng không, mái tóc đen của nó cũng hơi có sắc thái xam xám, cả cơ thể nó, cũng là màu tro, gần như trong suốt.

Dường như đã từng thấy nó.

"Em đã gặp các anh chị." Đứa bé kia nhẹ giọng nói.

Tôi nhớ ra: "Em vốn ở Vị Ương... trong nghĩa trang kia, đúng không?"

Đứa bé gật đầu, cười cười, nhưng không biết tại sao, trên mặt lại lộ ra vẻ sầu khổ.

"Thảo nào loáng cái đã không thấy đâu, hóa ra trốn đến đây!" Tôi lại nhớ tới Địch Nhân Kiệt vì giúp tôi truy lùng tung tích Hoắc Tiểu Ngọc mà bị hại.

"Không phải trốn, mà bị tóm." Đứa bé nói ra nguyên do sầu khổ của nó.

"Tóm? Ai bắt em tới đây?" Bắt cóc trẻ em? Lá gan lớn quá nhỉ! Tôi liếc nhìn Lục Hổ, "Anh Tiểu Hổ, chuẩn bị dùng dao găm của anh, xử tử tên bắt cóc đi."

"Anh chị không đánh lại họ đâu." Đứa bé kia nghiêm túc nói.

"Họ? Rốt cuộc là ai?" Tôi nghĩ đến việc đối thủ không chỉ có một, cảm giác có chút không biết lượng sức.

Đứa bé nói: "Em cũng không biết. Đêm đó, em ở nhà nghe được tiếng chuông, liền chạy đến, kết quả phát hiện họ đã tung hoành ngang dọc ở Vị Ương, nhốt gần hết mọi người ở Vị Ương lại." Tôi lưu ý, đứa bé kia nói rằng "người ở đó". Trong thâm tâm nó, nó chính là người.

Thật ra, có vài người, so với ác quỷ còn đáng sợ hơn; Có vài linh hồn tạ thế, như Địch Nhân Kiệt, so với đại đa số những người còn sống còn đáng kính hơn.

Tôi hỏi: "Chỗ Vị Ương nhiều người ở như vậy, chẳng lẽ các em cứ thế bó tay chờ chết? Tại sao không liều mạng với họ?"

Đứa bé lắc đầu nói, trong giọng nói tràn ngập sợ hãi: "Bọn em không dám, họ cũng có rất đông người, hơn nữa mang theo rất nhiều Thực Hồn Thú và Phần Linh Hỏa..."

Nhìn trên mặt đứa bé thoáng hiện muôn loại vẻ mặt hoảng sợ, tôi cũng rùng mình, "Thực Hồn Thú", "Phần Linh Hỏa", nghe những danh từ đầy mê tín dị đoan này nói ra từ miệng nó, lại chân thật đến thế. Nghĩ đến trong Vị Ương đều là những linh hồn an bình, đám dã thú và ma trơi này đương nhiên mang đến đe dọa cho họ không phải chuyện đùa.

"Em biết ai sai chúng đến không? Người bắt bọn em cũng ở Âm Linh Giới này sao?"

Đứa bé nói: "Họ có lẽ cũng ở Âm Linh Giới, không biết ai là thủ lĩnh của họ, họ đều mặc áo giáp, mũ sắt là loại có thể trùm cả mặt, chỉ lộ ra hai mắt, không nhìn rõ được hình dạng của họ. Họ còn cầm vũ khí, như gậy gộc, nhưng sẽ phun ra Phiền Linh Hỏa. Trong đám người tụi em, có mấy người phản kháng, rất nhanh đã bị Thực Hồn Thú ăn mất, hoặc bị Phiền Linh Hỏa thiêu trụi..."

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện