Chương 17: Mây đen đã qua, trời lại sáng

Làm móng cho Vương phu nhân gần 1 tiếng mới xong, trong lúc đó không ít khách vào cửa hàng rồi không đợi được nên ra về. Sau khi hoàn thành thì bản thân Hạ Duy cũng rất thoả mãn, nhưng có vẻ Vương phu nhân không hài lòng: “Cô làm gì đây hả? Làm không đẹp như Tiểu Thu làm chút nào.”

Đối với loại khách hàng đến gây sự này, Hạ Duy cũng chỉ có thể tiếp tục nở nụ cười, “Vương phu nhân, tôi làm móng dựa trên hình ảnh bà đưa đấy ạ.”

Vương phu nhân nói: “Tôi cho cô xem hình gì cô liền rập khuôn làm theo à? Không có chút sáng tạo gì cho bản thân hết.”

Hạ Duy: “.........”

Nếu như cô không dựa theo đó mà làm thì bà ta lại nói cô làm không giống như hình nữa!!!

“Vương phu nhân, nếu như bà muốn thay đổi chỗ nào thì lúc tôi làm bà có thể nói, khi tôi làm tôi luôn hỏi ý kiến của bà mà.”

“Làm sao tôi biết cô làm xấu như thế này chứ, cô xem này, hoàn toàn không có chút khí chất nào.”

“......” Bà mở to mắt mà xem, rõ ràng là y như đúc, thậm chí còn đẹp hơn!!! Hạ Duy gào thét trong lòng như vậy, nhưng trên mặt vẫn phải tiếp tục nở nụ cười: “Tôi xin lỗi không thể làm cho bà hài lòng.”

“Một câu xin lỗi thì xong rồi sao? Còn nói mình là thợ làm móng cao cấp, bộ móng đơn giản như vậy làm cũng không đẹp.” Vương phu nhân nhìn móng tay của mình rồi lại nói: “Được rồi được rồi, dù sao Tiểu Thu cũng nghỉ việc rời, sau này tôi không đến cửa hàng này nữa. Trong thẻ hội viên của tôi còn tiền cũng vô dụng, cô trả tiền cho tôi.”

Hạ Duy hít một hơi thật sau rồi cười với bà nói: “Thật xin lỗi Vương phu nhân, tiền trong thẻ hội viên không thể lấy ra, nếu như bà không muốn dùng nữa thì có thể chuyển cho người khác.”

Nghe được câu không thể rút tiền ra, Vương phu nhiên chợt bùng nổ, “Có ý gì đây hả? Lừa gạt khách hàng phải không? Có tin tôi đi tố cáo các cô với Hội bảo vệ người tiêu dùng không hả?”

Hạ Duy bước đến chỗ máy tính xem xét, nói với bà: “Vương phu nhân, bà đã nạp vào thẻ tổng cộng là 1200, sau đó đã dùng hơn 800, bây giờ còn lại hơn 300. Bà có thể chuyển cho bạn bè của mình.”

“Sao tôi phải chuyển cho bạn bè chứ? Tôi muốn lấy tiền ra. Hôm nay không lấy tiền ra cho tôi thì tôi sẽ đi tố cáo mấy người với Hội bảo vệ người tiêu dùng!”

Hạ Duy không nhịn được suýt trả lời: “Muốn tố cáo thì bà đi tố cáo đi!” nhưng đến miệng thì liền sửa lại: “Vậy được rồi, nhưng trước đây lượt sử dụng của bà đều được tính theo cấp bạch kim của hội viên, nếu như bà lấy tiền ra thì không đạt yêu cầu của Hội viên bạch kim, nên trước khi lấy tiền lại bà phải thanh toán đã.” Cô nói rồi nhìn về phía móng tay của Vương phu nhân, “Bộ móng hôm nay bà làm với nước sơn móng có giá gốc là 360, hội viên bạch kim chỉ còn 100 thôi, số tiền còn lại cần bà trả thêm.”

“Không phải các người đang muốn lừa gạt người khác công khai hả?! Còn luật pháp không chứ!”

“Lúc làm thẻ hội viên chúng tôi đều nói điều này cho khách hàng, nếu như bà nhất định phải kiếm chuyện thì bà cứ tới tìm Hội bảo vệ người tiêu dùng đi.”

“À, còn nói tôi kiếm chuyện nữa à, vậy cô chờ đi, tôi tìm Hội bảo vệ người tiêu dùng.”

Vương phu nhân nổi giận đùng đùng bước chân ra khỏi cửa. Hạ Duy bất lực ngồi xuống ghế salon: “Đây là loại người gì đây chứ, rõ ràng là đến kiếm chuyện mà.”

Cô gái thực tập ai oán, hỏi Hạ Duy một câu, “Bà ấy có đi tìm Hội bảo vệ người tiêu dùng thật không chị?”

Hạ Duy đáp: “Cứ để cho bà ta đi tìm, chị đã nói hết rồi mà bà ấy vẫn nhất quyết đòi lấy tiền ra thì phải thanh toán lại lần nữa thôi.”

Hai người đang nói chuyện thì có khách đến, công việc lại bù đầu bù cổ lần nữa trong cửa hàng.

Buổi tối vì Hạ Duy thèm ăn thịt dê nướng, mà hai ngày nay thật sự rất mệt mỏi nên cô bảo đóng cửa trước hai tiếng. Hơn 7h chút thì cô đến chỗ bán bột mỳ hỏi ông chủ bên trong, “Ông chủ, có thịt dê nướng không?”

Ông chủ nhớ mặt cô nên thấy cô đến liền tỏ ra xin lỗi nói: “Cô gái nhỏ giúp tiệm đã về nhà từ chiều rồi, bây giờ chỉ có mỗi mình tôi, cực kỳ bận rộn nên không làm, ngày mai cô lại đến nha, tôi nhất định sẽ giữ phần lại cho cô.”

Cô đi ra ngoài hai bước rồi chán nản ngồi xổm bên lề đường. Bình thường lúc cô không mua thịt dê nướng thì đi ngang qua đều thấy đang bán, nhưng lúc muốn ăn thì đi tới đi lui cũng không mua được.

Cô càng cảm thấy những chuyện trên đời đều là như thế này, chuyện bạn càng muốn làm thì sẽ không làm được.

Giang Chi Châu đi xuống mua nguyên liệu nấu ăn bổ sung cho tủ lạnh, lúc đi ngang qua tiệm bán bột mỳ mới thấy Hạ tiểu thư ở lầu trên đang ngồi xổm bên lề đường. Có vẻ tinh thần cô khá sa sút, dường như giây sau có thể khóc oà luôn được.

Anh cầm túi đồ đi đến chỗ cô, hình như cô không phát hiện ra anh.

Giang Chi Châu bước vài bước rồi lại lùi lại phía sau một chút, đứng trước mặt cô hỏi, “Cô sao vậy?”

Đột dưng có giọng nói khiến Hạ Duy suýt nhảy dựng, cô ngẩng đầu lên nhìn liền thấy vị Giang tiên sinh ở lầu dưới, “À không có gì, chỉ là muốn ăn thịt dê nướng nhưng ông chủ không làm.”

Giang Chi Châu khẽ mím môi, hoá ra chỉ vì thịt dê nướng mà buồn bã như thế này phải không? Anh nhìn cô một chốc rồi cầm túi đồ bỏ đi. Vài giây sau anh lại vòng trở lại, hỏi ông chủ bán bột mỳ, “Ông chủ, thịt dê của ông có thể bán cho tôi một ít được không?”

Ông chủ sửng sốt một lúc, “Cậu muốn mua thịt dê sống sao?”

“Vâng ạ, không cần nhiều đâu, chỉ cần một phần thịt chân là được rồi.”

Ông chủ suy nghĩ một hồi rồi trả lời, “Được rồi, để tôi cân cho cậu.” Ông chủ cân nửa cân thịt dê cho Giang Chi Châu. Anh cầm thịt dê bước đến chỗ Hạ Duy thì dừng lại: “Đi thôi.”

Hạ Duy ngơ ngác ngẩng đầu nhìn anh, “Đi đâu?”

“Ăn thịt dê nướng.”

Hạ Duy nhìn túi thịt dê trong tay anh, hình như đã hiểu ra: “Anh làm à?”

“Không được sao? Tay nghề quý giá của tôi là đầu bếp của Thiên Hạ Cư đấy.” Anh dùng từ ngữ mà trước kia Hạ Duy đã dùng hình dung anh.

Hạ Duy: “......”

Cô đứng lên đi theo Giang Chi Châu về chung cư. Giang Chi Châu nghiêng đầu nhìn tay của cô, đã không còn băng bó nữa, “Tay của cô đã khỏi chưa?”

“À cũng sắp rồi, cứ băng lại cũng bất tiện.” Hạ Duy nói xong mới nhớ ra, đã lâu rồi cô không quan tâm đến lũ mèo hoang, “Đúng rồi, còn những còn mèo hoang đưa đi triệt sản thế nào rồi?”

“Có vài con đã xuất viện, còn mấy con chưa hồi phục thì còn ở bệnh viện, nhưng có lẽ cũng sắp được sắp viện rồi.”

“À, vậy là tốt rồi, còn A Quất sao rồi? Còn buồn bã nữa không?”

“Đã tốt hơn lúc trước nhiều nhưng vẫn không cử động, có thể là do ăn ít nên ốm hơn lúc trước một chút.”

“Ha ha.” Hạ Duy cười hai tiếng, lại nhìn túi thịt dê trong tay anh, “Anh thật sự muốn làm thịt dê nướng cho tôi ăn sao?”

Trời không có mưa, sao anh lại tốt bụng như vậy chứ!

Giang Chi Châu nói: “Tôi thấy cô ngồi xổm đó thật đáng thương nên nể tình lần trước cô đưa bao tay cho tôi, tôi mời cô ăn hai xiên.”

“.... Tôi bị thương chỉ trị giá có hai xiên thịt thôi sao? Anh biết một mũi tiêm đắt bao nhiêu không hả?”

Giang Chi Châu: “.........”

Cô còn có tâm trạng cò kè mặc cả với anh như thế thì xem ra cô không buồn bã như anh nghĩ.

Đi theo Giang Chi Châu vào thang máy lên tầng 18, Ha Duy bước vào cửa nhà 1808 lần nữa, bước thẳng đến chỗ con mèo, “Lâu rồi không gặp A Quất ơi, có nhớ chị không?”

“Meow~” Con mèo đáp cô một tiếng qua loa. Hạ Duy cũng không chấp nhặt với nó, cô biết nó đã tuyệt vọng lắm rồi. Cô nhéo thịt trên người con mèo, cảm thán một câu: “Thật sự đã gầy rồi, cho chị xem bộ râu của em nào, có dài ra chút nào không?”

Cô ngồi trêu chọc con mèo trong phòng khách, Giang Chi Châu rửa tay rồi bắt đầu làm thịt dê nướng. Bởi vì trong nhà không có vỉ nướng nên anh chỉ có thể dùng lò nướng thôi. Anh cắt thịt dê thành miếng vuông tầm 3cm, sau đó ướp nó với hành tây, gừng và các loại gia vị, sau đó anh bước ra ngoài hỏi Hạ Duy: “Thịt dê phải ướp gia vị hơn 1 tiếng đồng hồ, cô đã ăn cơm chưa?”

Nghe câu phải ướp gia vị hơn một tiếng, Hạ Duy liền sụp đổ: “Phải lâu như vậy sao?”

“Ừ, nếu cô chưa ăn cơm thì ăn chút gì đó trước đi.”

Hạ Duy hai mắt sáng rỡ, được voi đòi tiên mà nói : “Tôi muốn ăn cơm trứng chiên chiên.”

Giang Chi Châu: “Có trứng có gạo, phòng bếp cho cô mượn.”

Hạ Duy: “........”

Cô xoay người lại, dùng ánh mắt ai oán nhìn con mèo: “A Quất à, em thật là đáng thương, bị một người lạnh như tảng băng nuôi, hay là em theo chị lên nhà chị đi.” Cô ôm lấy con mèo muốn đi thì Giang Chi Châu đứng sau lưng gọi cô lại: “Không ăn thịt dê nướng nữa à?”

Hạ Duy dừng bước xoay đầu lại nhìn anh: “Trước khi thịt dê nướng chín thì chắc tôi đã chết đói mất rồi.”

Giang Chi Châu chau mày, nghĩ ngợi trong đầu. Được rồi, đến cả thịt dê nướng đã nướng rồi thì chiên một chén cơm trứng cũng không có gì.

Anh xoay người đi vào phòng bếp, bắt đầu đánh trứng. Hạ Duy thầm vui vẻ trong lòng, hoá ra Giang tiên rất áy náy với chuyện cô bị mèo cào bị thương lần trước đấy nhé!

Cô ôm mèo đi đến phòng bếp bên cạnh, tựa người vào cửa nhìn anh. Người đàn ông mặc tạp dề trước mặt cứ như đang đứng trên sân khấu, tư thế đánh trứng cắt hành chiên cơm vẫn trôi chảy như mây như nước không khác gì trong video cô đã xem.

Chỉ có điều cậu thiếu niên ngây thơ lúc trước bây giờ đã thành một người đàn ông trưởng thành chín chắn.

Cô nhìn anh, bỗng dưng mở miệng nói: “Anh biết không, lần trước tôi đến Thiên Hạ Cư ăn cơm, gọi món cơm trứng chiên do anh làm đó.”

Giang Chi Châu sửng sốt một lúc, giống như anh mới làm món cơm chiên trứng lần đầu tiên: “Vị thế nào?”

Hương vị à... Ăn ngon đến mức lúc đó cô bằng lòng gả cho người làm món này. Nhưng đương nhiên không thể nói câu đó ở đây được rồi.

“Tạm được, các món ăn của Thiên Hạ Cư có giá rất đắt mà chỉ một chén cơm trứng chiên ít ỏi như vậy, tôi có thể ăn ở chỗ Tiểu Sao một tháng với số tiền đó.”

“À, vậy cô ăn ở chỗ Tiểu Sao đi.”

“.......” Hạ Duy im lặng làm mặt quỷ với anh sau đó ôm con mèo quay lại phòng khách. Không lâu sau có mùi thơm ngào ngạt từ phòng bếp bay ra, ngay cả con mèo này còn bị hấp dẫn, meow một tiếng nhảy xuống từ trong lòng Hạ Duy.

Hạ Duy nuốt nước bọt, nhìn về hướng phòng bếp: “Xong chưa?”

“Đây rồi!” Giang Chi Châu cầm một bát cơm trứng chiên ra ngoài: “Gạo với trứng không giống ở Thiên Hạ Cư, nhưng có lẽ hương vị cũng tạm được, cô nếm thử xem.”

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện