Chương 44
Giang Chi Châu giật mình sững sờ nhìn cô, dường như đang phỏng đoán ý tứ của những lời này. Hạ Duy vẫn còn giữ nguyên tư thế vừa rồi, trên mặt đã có vẻ sắp không chịu nổi nữa rồi. Vừa rồi câu nói kia là cô nhất thời xúc động nên mới nói ra được, nếu như Giang Chi Châu từ chối thì..., cô xấu hổ quá đi mất.
"À..." Hạ Duy thấy Giang Chi Châu vẫn không có phản ứng, đang muốn tìm cho mình bậc thang để đi xuống thì cuối cùng Giang Chi Châu cũng trả lời.
"Đến đây đi."
Hạ Duy: "..."
Không hiểu tại sao sau khi Giang Chi Châu đồng ý, cô lại càng xấu hổ hơn. Cô ho hai tiếng, ánh mắt nhìn thẳng vào khuôn mặt Giang Chi Châu, tìm kiếm vị trí thích hợp để hôn.
Chỉ là một khuôn mặt thôi mà, diện tích lớn như vậy thì thao tác sẽ càng đơn giản.
Đúng, cứ làm như thế đi.
Sau khi quyết định phương án tốt nhất, Hạ Duy chậm chạp nghiêng người về phía Giang Chi Châu, lọn tóc của cô đảo qua trước mặt A Quất, khiến cho nó kêu meo meo hai tiếng.
Giang Chi Châu nhìn cô, hai mắt không hề chớp lấy một cái, lúc Hạ Duy tiến đến trước mặt anh, thẹn thùng nhắm mắt lại, hôn một cái trên mặt anh.
Tự hôn có cảm giác khác với Giang Chi Châu hôn, làn da trên mặt không mềm mại như môi, cô cũng không cảm giác được hơi thở ấm áp của Giang Chi Châu trên mặt mình, nhưng mức độ tim đập thì không hề giảm, còn có một loại cảm giác sung sướng như lúc vừa ăn vụng cái gì đó.
Ôi chao ——
Sau khi hôn xong, Hạ Duy như trút được gánh nặng, cũng không khó như trong tưởng tượng của cô.
"Như vậy là xong rồi à?" Giang Chi Châu hỏi.
Hạ Duy: "..."
Cái này tuy nhỉ là một bước nhỏ nhưng đối với cô chính là một bước rất dài đấy!
"Thì như thế thôi chứ sao? Em nói chỉ hôn một cái nên tuyệt đối sẽ không chiếm tiện nghi của anh nhiều hơn đâu."
Giang Chi Châu nhịn không được cười hai tiếng, lồng ngực khẽ rung: "Được rồi, nhưng mà chuyện như thế này lần sau không cần hỏi anh đâu, cứ hôn luôn nhé."
Hạ Duy: "..."
"Khụ khụ, à, chúng ta sắp xếp thời gian đưa A Quất và A Doàng đi triệt sản thôi." Hạ Duy đưa A Quất ra làm đòn sát thủ, nói sang chuyện khác.
A Quất: "Meo meo meo meo?"
Cuối cùng, vào buổi sáng trời trong xanh của một ngày tốt lành, Giang Chi Châu và Hạ duy cũng đã đưa A Quất và A Hoàng đi triệt sản. Giải phẫu tiến hành rất thành công, hơn nữa Giang Chi Châu và Hạ Duy chăm sóc cũng rất cẩn thận nên miệng vết thương của A Quất và A Hoàng hồi phục rất nhanh, chỉ là A Quất hết sức tức giận, đã làm mặt lạnh với Giang Chi Châu và Hạ Duy mấy ngày rồi.
"Ôi, vẫn là A Hoàng nghe lời, không hề tỏ ra khó chịu một tí nào." Hạ Duy vuốt vuốt lông của A Hoàng, nhìn A Quất ngồi một mình ở một bên, chỉ để lại cho bọn họ một bóng lưng cao ngạo, "Hai ngày này anh nên đóng kỹ cửa đấy, em rất sợ nó sẽ nhảy lầu."
"Ừ, lúc nào anh cũng nhìn chằm chằm nó mà." Giang Chi Châu cầm thức ăn của A Quất đến, ngửi thấy được mùi thơm của đồ ăn, cảm xúc của A Quất cuối cùng hòa hoãn một ít.
"Ôi chà, A Quất thật đáng thương, cuộc sống làm mèo cũng quá gian nan." Hạ Duy không khỏi cảm thán, trước kia cô còn cảm thấy làm một con mèo vàng thật tốt, bây giờ xem ra, ôi, Giang Chi Châu nghiêng đầu nhìn cô một cái: "Không phải em luôn nói phải triệt sản cho nó à?"
"...Em cũng chỉ vì muốn tốt cho nó thôi!" Hạ Duy bỗng cảm thấy chột dạ, cô chụp ảnh bóng lưng lạnh lùng của A Quất, gửi đến nhóm bạn thân.
Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: mang A Quất đi triệt sản, miệng vết thương hồi phục khá tốt, nhưng Miêu đại gia rất tức giận, đã như thế này vài ngày rồi ┑( ̄Д  ̄)┍
Cháo Bát Bảo nữ hiệp: hai người cắt trứng của người khác, tha cho là tốt lắm rồi, lại còn muốn người ta vui vẻ với hai người à? Ha ha, đồ loài người ngu xuẩn.
Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: thế nhưng A Hoàng rất nghe lời, hoàn toàn không hề tức giận!
Cháo Bát Bảo nữ hiệp: cho nên mới gọi là chó ngốc mà, cẩn thận quý trọng nó đi.
Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: ... Cậu mới là chó ngốc:)
Không gầy mười cân không đổi tên: các bạn học, tháng sau tớ về rồi! Chúc mừng tớ đi!
Cháo Bát Bảo nữ hiệp: cuối cùng cũng lại có thể cùng vui vẻ với nhau! Vỗ tay!
Tiểu Điềm Điềm Vô Địch: thật ra tớ cảm thấy điều kiện bên kia rất tốt, nếu như được sống đơn giản ở đó cũng không tệ nhỉ?
Không gầy mười cân không đổi tên: điều kiện thì tốt, thế nhưng mà thật sự tớ không muốn sống ở đó, không đâu tốt bằng Tổ quốc.
Tiểu Điềm Điềm Vô Địch: ha ha ha ha trở về đi, cậu trở về thành phố D hay thành phố A?
Không gầy mười cân không đổi tên: nhất định là thành phố A rồi! Các cậu đều ở đó mà!
Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: vậy muốn tớ chuyển đi hay là cậu hạ mình ở cùng với tớ?
Không gầy mười cân không đổi tên: à, cậu có ý định chuyển xuống tầng dưới à?
Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: ... Chúng tớ còn chưa phát triển nhanh như vậy đâu orz vậy tớ dọn đồ ra khỏi phòng chính, đến phòng phụ bên cạnh ngủ vậy.
Không gầy mười cân không đổi tên: không cần phiền phức như thế đâu.
Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: dù sao chủ nhà cũng phải ở phòng xịn hơn chứ, cậu cứ chuyển về đi, tớ sẽ quét dọn sạch sẽ. À đúng rồi, cậu có để ý A Hoàng không? Nếu như cậu để ý..., tớ sẽ đưa nó đến nhà Giang tiên sinh nuôi.
Không gầy mười cân không đổi tên: chó để lại, cậu đến chỗ của Giang tiên đi.
Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: ...
Siêu Gầy muốn trở về là chuyện lớn, Hạ Duy không dám trì hoãn lấy một giây, bắt đầu quét dọn vệ sinh. Vốn cô cũng rất thích sạch sẽ, nhưng sau khi A Hoàng đến ở, chưa hề dọn lông chó trong phòng một lần nào, khắp nơi đều dính nên Hạ duy cảm thấy lượng công việc này rất rất nhiều, vì vậy bèn đưa A Hoàng xuống tầng dưới chơi với A Quất, gọi Giang tiên sinh lên giúp cô quét dọn.
"Bây giờ em quét dọn, đợi đến lúc bạn thân của em trở về thì lông chó lại rơi khắp nơi rồi." Giang Chi Châu mặc tạp dề, đang quét lông chó trên ghế sa lon. Hạ Duy nói: "Cũng nên dọn sạch trước một chút... Chủ yếu là quét sạch phòng chính là được, em chuyển đến phòng phụ rồi không cho A Hoàng đến phòng chính nằm."
"Không phải em nói bạn thân của em không ngại chó sao?"
"Nói thì nói như thế..., nhưng người ta đi bao lâu mới trở về, dù sao cũng phải dọn dẹp sạch sẽ phòng ở chứ."
"Ừ, em dọn dẹp sắp xếp đồ đạc đi, rồi anh sẽ giúp em mang đến phòng phụ, đợi lát nữa thì quét dọn."
"Vâng, quần áo em đều chuyển sang rồi, chỉ còn một chút đồ lặt vặt thôi."
"Ừ." Giang Chi Châu đi đến phòng chính giúp cô chuyển đồ, trước kia Hạ Duy từng làm trong một tạp trí thời trang, trong phòng có rất nhiều các loại tạp chí thời trang, cô đều để vào bên trong thùng giấy, để mang đi luôn cùng một lúc cho tiện. Giang Chi Châu bê một thùng giấy nhỏ lên, đúng là rất nặng.
Sau khi mang hết thứ này đi, gian phòng lập tức rộng rãi hơn khá nhiều, Giang Chi Châu nghĩ chăn gối thì vẫn nên để tự Hạ Duy chuyển đi, anh nhìn nhìn bàn trang điểm của cô, lại tìm cái giỏ nhỏ chuẩn bị để hết vào một chỗ rồi mang đi.
Tuy trước kia Hạ Duy từng mua cho anh sữa rửa mặt và kem dưỡng ẩm, nhưng thật sự anh không nghĩ tới bàn trang điểm của con gái sẽ có... nhiều đồ như vậy. Bình bình lọ lọ đủ loại kiểu dáng và màu sắc, anh chỉ nhìn qua đã thấy phức tạp rồi.
Mỗi ngày cô đều bôi nhiều thứ lên mặt như vậy à? Đột nhiên anh cảm thấy chỉ sơn móng tay vốn cũng chẳng được tính là vấn đề gì.
Lúc cho tất cả những vật này vào chiếc giỏ, anh còn đặc biệt nghiên cứu qua từng lọ một, nước, nhũ, phun sương, tinh dầu, lại là phun sương, kem dưỡng da, lại một chai tinh dầu, lại một chai nước...
Anh rất bội phục Hạ Duy, vì dù sao muốn bôi nhiều thứ như vậy lên mặt của mình đúng thứ tự thì cũng phải cần một trí nhớ vô cùng tốt và không thể thiếu khả năng tư duy logic được.
Sau khi dọn hết mỹ phẩm dưỡng da, còn có một đống đồ trang điểm đang chờ anh. Anh đột nhiên cảm thấy, là một người đàn ông thì anh đã giảm đi một khoản tiền rất lớn.
Dọn dẹp xong tất cả đồ đạc của Hạ Duy, anh thuận tay kéo tủ đầu giường ra nhìn thoáng qua, bên trong có một vài đồ đạc linh tinh đủ lại, nhưng lại xuất hiện một phong thư màu hồng, thật sự quá gây chú ý.
Giang Chi Châu chưa hề viết thư tình cho ai, nhưng anh cũng nhận được không ít thư tình, bằng kinh nghiệm phong phú của anh, chỉ cần liếc qua đã biết ngay phong thư này là thư tình.
Nhưng nghiêm trọng nhất là, trên phong thư này còn ghi: Gửi Đào Dự.
Anh vẫn chưa quên Đào Dự là ai, người thường xuyên nói chuyện về mèo hoang trong trường học cấp ba, là bạn học của Hạ Duy.
Giang Chi Châu nhíu mày, mở phong thư ra.
Bạn học Đào Dự, tớ thích cậu.
Tớ nói như thế này chắc sẽ làm cậu cảm thấy hơi bất ngờ, nhưng tớ thích cậu đã lâu rồi. Bởi vì sợ ảnh hưởng kỳ thi đại học của cậu, nên tớ vẫn không dám nói ra, nhưng bây giờ tớ nói ra tâm ý của mình, thì chắc cũng không ảnh hưởng gì đâu nhỉ? ^_^
Tớ không nhớ rõ tình cảm này có từ bao giờ, nhưng tớ thích cậu lúc nghiêm túc giảng bài cho tớ, thích cậu lúc dịu dàng cho mèo hoàng ăn cùng tớ, cũng thích cậu lúc mỉm cười nhìn tớ.
Tớ không biết với tớ thì cậu có cảm xúc gì, chỉ hi vọng lần này tớ thổ lộ tình cảm của mình sẽ không làm cậu thấy khó xử ^_^ chiều tối hôm nay, tớ sẽ ở đình tự học cùng với mấy bé mèo chờ cậu, mong là cậu sẽ cho tớ một câu trả lời thuyết phục ^_^
Hạ Duy.
Lúc Hạ Duy từ phòng khách đến tìm Giang Chi Châu, trông thấy bóng lưng anh đang cúi đầu đứng bên cạnh bàn trang điểm. Bóng lưng này còn lạnh lùng hơn bóng lưng của mèo vàng, thậm chí còn có chút sát khí.
Trong lòng Hạ Duy lập tức lộp bộp, đây là... Tình huống gì thế?
"Giang Chi Châu?" Cô thăm dò bước một bước đến gần anh, nhìn anh rồi hỏi, "Anh làm sao vậy?"
Giang Chi Châu nhắm mắt lại, tận lực dấu cảm xúc trong mắt đi, sau đó mới quay đầu cô: "Đây là thư tình em viết cho Đào Dự?"
Hạ Duy: "... ..."
Cmn cmn cmn! Làm sao bây giờ làm sao bây giờ! Giọng nói lạnh buốt của Giang Chi Châu càng khiến cho cô bối rối: "Không phải! Cái này là chuyện xảy ra từ hồi học cấp ba rồi!"
"Thư tình viết từ hồi học cấp ba mà bây giờ em còn giữ lại? Là do vẫn còn tình cảm với anh ta sao?"
"... Không phải đâu! Lý do của chuyện này hơi có chút khó tin, nhưng phong thư này vốn không được chuyển đến tay Đào Dự, gần đây mới trở về tay em!"
"Vậy em giữ gìn cẩn thận như thế này là muốn tìm một cơ hội đưa cho anh ta một lần nữa hả?"
"Không phải! Anh đừng tưởng tượng nữa được không!" Hạ Duy cảm giác mình cũng sắp phát điên rồi, từ trước đến nay Giang tiên sinh đều rất biết tưởng tượng xa xôi về các mối quan hệ nam nữ của cô, "Cái này là lúc ấy em để vào quyển bài tập em mượn của Đào Dự, và vẫn nghĩa là cậu ấy nhận được, cậu ấy không trả lời, chẳng phải là từ chối em à? Lúc trước Đào Dự tới đây em mới biết được phong thư này bị Điền Điềm lấy ra rồi, cậu ấy vốn không nhận được, sau đó Điền Điềm trả lại thư cho em, em tiện tay đặt ở trong ngăn kéo đấy!"
Giang Chi Châu nhìn cô một lúc, nói: "Đúng rất khó tin, như lời em nói thì Điền Điềm cũng thích Đào Dự à?"
"... Việc này thì giải thích lại càng phức tạp, tóm lại là xuất phát từ nguyên nhân cá nhân nên cậu ấy mới giấu phong thư này đi. Giờ em không còn một chút tình cảm nào với Đào Dự cả, anh đừng suy nghĩ linh tinh nữa!"
"Anh suy nghĩ linh tinh à? Chẳng phải hai người đã có bao nhiêu thời gian bên nhau sao."
"... Thời gian ý chỉ là lúc chiều tối, bọn em thường xuyên cho mèo hoang ăn cùng với nhau thôi mà!"
Giang Chi Châu im lặng một hồi, nhếch môi nói: "Em viết thư tình cho bao nhiêu nam sinh rồi?"
"Chỉ một cái này thôi!"
"Được rồi, vậy em cũng viết cho anh một bức đi, còn phải viết nhiều câu văn hay hơn thế này, còn có, cũng phải dùng cái mặt cười này, đừng có dùng cái mặt cười em hay gửi cho anh kia."
:) ← cái mặt cười Giang Chi Châu nói Hạ Duy hay gửi là cái này. Còn cái anh ý muốn là cái này: ^_^