Chương 57: Hoa thốn tàn hồng
Bay thẳng lên trên, khi vách núi đã biến mất khỏi tầm nhìn, một không gian rộng lớn hiện ra ở trước mặt Kiến Sầu.
Một vùng đồng hoang bao la bát ngát phủ kín trong trắng trời băng tuyết.
Kiến Sầu chuyển phương hướng bay về phía một chiếc đài cao.
Dường như băng tuyết tích tụ vạn năm bao trùm cả đài cao, lúc bay qua đài cao này Kiến Sầu cúi đầu xuống nhìn, không ngờ lại nhìn thấy rất nhiều cây cối dưới lớp băng.
Lần này không còn là vô số bông hoa như ở cánh đồng hoa nữa.
Trên cây có hoa, lại đã không còn hoàn chỉnh, dường như đã đến thời kì tàn úa. Trên cành cây đã phủ đầy sắc biếc, lá xanh mới mọc non mơn mởn. Thấp thoáng giữa hoa tàn và lá biếc lại có những trái cây màu xanh.
Hoa thốn tàn hồng...
Hạnh xanh?
Sát Hồng Tiểu Giới này đúng là rất có ý thơ.
Có điều...
Kiến Sầu nhìn thế giới dưới chân mình, không nhịn được nhíu mày.
Cửa ải hoa thốn tàn hồng này lại có điểm giống kho vũ khí Nhai Sơn, băng tuyết bao trùm tất cả bên dưới. Điểm kahcs nhau là trong kho vũ khí tất cả đều được tạo thành từ sông băng và băng nguyên, còn phía dưới hoa thốn tàn hồng này lại là một cánh rừng hạnh đã có quả nhưng chưa đến lúc chín.
Kiến Sầu thu ánh mắt lại, ngẩng đầu nhìn về phía xa.
Cũng như lúc ở cánh đồng hoa, cuối băng nguyên phủ kín rừng hạnh này cũng là một vách núi cao cao.
Chắc hẳn vượt qua được băng nguyên này sẽ đến cửa ải thứ ba.
Đương nhiên Kiến Sầu cũng có kinh nghiệm.
Sát Hồng Tiểu Giới phải vượt qua từng cửa một, chắc chắn cửa nào cũng không hề đơn giản.
Lần này không biết sẽ xuất hiện cái gì?
Ý nghĩ này hiện lên trong lòng, tốc độ của Kiến Sầu lại không hề giảm bớt.
Đứng trên Quỷ Phủ nhanh chóng xé gió mà đi, thoáng cái đã bay vào trong rừng hạnh đóng băng này.
Đến lúc này, tốc độ của Kiến Sầu vẫn là nhanh nhất.
Trên đĩa đá có năm vệ sáng đang đi nhanh.
Tương đối chậm là người gần như không nói lời nào ở hướng chính tây và người cầu tiên tên là Tần Nhược Hư đến từ nhân gian ở hướng tây bắc.
Tần Nhược Hư chậm, có thể hiểu được. Tại sao người ở hướng chính tây đoạt được linh hỏa ở cửa thứ nhất cũng vẫn còn chậm?
Có người chú ý tới chuyện này, đều không khỏi nhíu mày, thầm suy đoán.
Thực ra Trương Thang ở hướng chính tây chẳng qua cũng chỉ là một phàm nhân thông thường mà thôi.
Vượt qua vách núi lên trên đích xác quá mức khó khăn.
Một hồi lâu, vệt sáng tượng trưng cho hắn vẫn không hề nhúc nhích.
Đối với người từng tự xưng "bản quan" ở hướng chính tây này, Kiến Sầu cũng cảm thấy hơi tò mò, có điều bây giờ không phải lúc tò mò, nàng vẫn không ngừng bay nhanh về phía trước.
Bùng!
Trên mặt đất đột nhiên phun lên vô số sương giá ngăn cản đường đi của Kiến Sầu.
Một người đàn ông trên đầu đội mũ gấm màu lục, trên mặt vẽ đường vân màu đỏ tía kì lạ đứng lơ lửng trong hư không.
Âm thanh bất nam bất nữ, nghe vào tai quả thực rợn người.
"Ta tên Tây Môn Lục, là người trấn thủ cửa ải hoa thốn tàn hồng này. Muốn qua cửa này phải hái xuống một quả hạnh xanh ăn. Người không ăn, giết không tha!"
Âm cuối vút cao cực kì lạnh lẽo làm mọi người như rơi xuóng hầm băng.
Kiến Sầu kiêng kị dừng lại.
Lần này không giống lần trước gặp người phụ nữ áo đỏ.
Lần trước nàng có thể cảm thấy sự mạnh mẽ của người phụ nữ áo đỏ, lần này cũng có thể cảm thấy tên quái vật tự xưng Tây Môn Lục này đáng sợ đến mức nào.
Áp lực đè xuống nặng ngàn cân.
Khi hắn vừa xuất hiện, khí tức mạnh mẽ cũng đã bao trùm cả băng nguyên.
Khóe mắt hơi xếch lên, áo xanh mũ xanh khôi hài, nét vẽ màu đỏ tía kì lạ trên ămtj đều khiến nàng có cảm giác vừa bí hiểm vừa cực kì khó chịu...
Hắn đứng ở giữa không trung như một người sống bình thường, không có gì khác thường.
Vừa mới luyện xong bộ xương, luyện thành tầng thứ hai Nhân Khí, Kiến Sầu vốn định đến cửa ải thứ hai sẽ đánh một trận đã tay, sau đó một đường thẳng tiến giành lấy băng đằng ngọc thấm, không ngờ lại gặp phải một kẻ khó chơi như vậy.
Đĩa đá lẳng lặng xoay tròn, lơ lửng bên người nàng.
Nàng tạm thời không trả lời Tây Môn Lục mà chỉ quay sang nhìn đĩa đá.
Lúc này trên đĩa đá, ngoài nàng còn có bốn vệt sáng khác gần như đồng thời chấm dứt di động!
Không cần phải nói, mọi người đều đã gặp phiền phức.
Cuối cùng Kiến Sầu thu ánh mắt lại, chuyển sang nhìn Tây Môn Lục.
Hái hạnh xanh ăn?
Không ăn là chết?
Mặt băng dày như thế, muốn đục thủng mặt băng chắc chắn chẳng phải chuyện dễ dàng gì. Càng huống chi rừng hạnh này cũng không biết đã bị chôn dưới mặt băng bao nhiêu năm rồi. Kiến Sầu nhớ tới những chuyện kì lạ mình chứng kiến ở cửa trước, không tin những quả hạnh xanh này có thể ăn thật.
Như vậy...
Nếu như nàng không muốn hái hạnh, càng không muốn ăn, thì phải vượt qua cửa này thế nào?
Mặc dù chỉ đứng trước mặt gã Tây Môn Lục này đã có cảm giác ngạt thở, nhưng Kiến Sầu lại...
Muốn thử xem!
Vậy thì...
Thử xem?
Một luồng ánh sáng kì quái từ đáy mắt nàng bắn ra.
Thân thể Kiến Sầu dần dần căng lên như một cánh cung bị kéo căng.
Tăng!
Khi đã dồn đầy sức mạnh, thân thể nàng lao thẳng về phía Tây Môn Lục ở trước mặt.
Đột nhiên có ánh sáng lóe lên.
Kiến Sầu vung tay đấm tới.
Ầm!
Không khí dường như bị một quyền này xé rách!
Từ da thịt có từng tia linh khí tràn ra, từ bộ xương thì có những đốm lửa lấm tấm.
Khi một quyền của Kiến Sầu đánh ra, linh khí và đốm lửa đan vào nhau, không ngờ lại dung nhập toàn bộ vào trong một quyền này.
Sau tầng thứ hai Nhân Khí, thân thể Kiến Sầu đã có một sự thay đổi đáng sợ, chỉ là một quyền cứng đối cứng đã có thể sinh ra hiệu quả kì diệu như thế, nếu nàng tu luyện xong toàn bộ mấy tầng phía sau thì còn sẽ mạnh mẽ đến mức nào?
Lúc này ánh mắt Kiến Sầu còn sáng hơn cả những đốm lửa trên nắm tay nàng.
Tây Môn Lục đứng ở điểm đích của cú đấm này, khóe môi lại cong lên hết sức kì dị.
Chiếc mũ xanh đội lệch trên đầu, hắn cũng nghiêng cổ theo như đang cẩn thận quan sát góc độ một quyền này của Kiến Sầu.
Sau đó...
Hắn chậm rãi giơ nắm đấm ra.
Một quyền này Kiến Sầu thấy rất chậm.
Tuy nhiên lại đến nhanh như một tia chớp!
Rầm!
Sau chớp mắt, hai nắm đấm đã va đập vào nhau.
Răng rắc.
Âm thanh quen thuộc vang lên, lần này lại không phải từ trên người đối phương truyền ra, mà là.
Chính Kiến Sầu.
Xương cốt trên tay dường như đều bị một quyền này làm cho rạn nứt.
Kiến Sầu không nhịn được nhíu mày, đúng là đau đến bứt rứt.
Nắm đấm của Tây Môn Lục đúng là cứng thật!
Ầm!
Sau một quyền vừa rồi, Kiến Sầu bị bắn ngược ra ngoài.
Lúc bay đến nhanh thế nào thì bay về nhanh thế ấy, thậm chí còn nhanh hơn.
Sau lưng chính là mặt băng cứng, Kiến Sầu biết rõ nếu ngã xuống sẽ có kết cục rất thê thảm.
Quỷ Phủ kịp thời được nàng điều khiển bay ra sau lưng đỡ lấy nàng rồi mới trượt xuống đất, băng vụn bắn ra tung tóe.
Trượt dài đủ trăm trượng, Kiến Sầu mới chậm rãi dừng lại được.
Ngẩn đầu lên nhìn, Tây Môn Lục vừa rồi ở ngay trước mặt, bây giờ chỉ có thể nhìn thấy một bóng dáng nhạt nhòa.
Nhưng...
Kiến Sầu dám khẳng định, lúc mình ngước mắt lên này, đối phương đang cười.
Kiến càng rung cây, không biết lượng sức!
Quả thật là chênh lệch quá xa...
Đánh là nhất định đánh không lại.
Kiến Sầu đè khí huyết cuồn cuộn trong cơ thể xuống, cuối cùng cúi đầu nhìn xuống dưới chân mình.
"Ha ha ha ha..."
Tây Môn Lục đứng yên tại chỗ không hề cử động, tiếng cười làm người ta nổi da gà lại truyền tới.
"Trong giới này, Tây Môn Lục ta là vô địch. Cửa ải này là lão tổ bắt người ngoài nếm thử vị đắng chát của hạnh xanh. Không cần vùng vẫy nữa, hái hạnh xanh đi, biết đâu sẽ có thể qua cửa sớm một chút..."
Không thể nghi ngờ, đây là một lời khuyên cố chấp và hết sức chân thành.
Chủ nhân của Sát Hồng Tiểu Giới rốt cuộc có sức mạnh thế nào, Kiến Sầu không hề biết, nhưng nàng đánh không lại hắn là điều vô cùng rõ ràng.
Quả nhiên...
Vẫn phải tuân thủ quy tắc của cửa ải này.
Kiến Sầu chậm rãi đứng thẳng lên, nhìn xuống dưới chân mình.
Mặt băng dày bao trùm tất cả.
Những quả hạnh xanh nho nhỏ cũng giấu ở dưới mặt băng.
Kiến Sầu giơ nắm đấm lên xem, cú va chạm vừa rồi đã tạo thành tổn thương cho xương tay, tuy nhiên chỉ một lát sau đã có những đốm lửa thấp thoáng từ bộ xương chui ra, chính là thanh liên linh hỏa bị hấp thu trong quá trình tôi luyện.
Linh hỏa đi qua, chỗ xương cốt rạn nứt cực kì đau đớn, không ngờ lại nhanh chóng nóng chảy.
Tuy nhiên...
Sau khi xương cốt bị nóng chảy, linh hỏa lập tức biến mất.
Thế là xương cốt nóng chảy lại nguội đi.
Liền lại.
Xương cốt tổn hại khôi phục nguyên trạng, thậm chí màu sắc còn long lanh hơn.
Kiến Sầu thấy thế, khóe miệng giật giật không khống chế được.
Cảm giác đau nhức như xé rách tim gan đúng là lần nào cũng rất kinh khủng.
Tuy nhiên lại có thể nói là biến thái.
Xương cốt vốn đã cực kì cứng rắn, bây giờ lại còn có cả năng lực tự lành vượt trội.
Dù lúc tu luyện cực kì đau khổ nhưng đến bây giờ nhìn thấy xương cốt mạnh mẽ như vậy, Kiến Sầu cũng chỉ có một ý nghĩ.
Đáng giá!
Không ngừng gãy, không ngừng liền lại, có thể làm cho bộ xương trở nên cứng rắn hơn...
Vậythif...
Kiến Sầu còn có lí do gì để không đập băng?
Nàng nhìn mặt băng, ném chiếc búa lên biến mất trong mi tâm, sau đó một đấm đập xuống mặt băng, chân cũng vung lên đá xuống mặt băng.
Rầm rầm1
Hai tiếng nổ liên tiếp.
Mặt băng lập tức bắn lên vô số băng vụn.
Nhưng cũng chỉ là băng vụn mà thôi.
Vừa rồi nàng một quyền đấm thành một hố to trên vách núi đá, nhưng bây giờ...
Đợi băng vụn bay hết, không ngờ lại chỉ nhìn thấy một chỗ lõm nhỏ.
Mặt băng cứng thật.
Cử động ngón tay tê dại, Kiến Sầu nhíu mày.
"Khẹt khẹt..."
Tiếng cười quái dị từ xa xa truyền đến. Tây Môn Lục cười trên nỗi đau của người khác cực kì gian trá.
Kiến Sầu ngước mắt nhìn, cũng lộ ra một nụ cười thuần khiết.
Cứng?
Cứng không phải là tốt nhất.
Tốt nhất là...
Đã cứng còn có thể cứng hơn.
Trong tiếng cười quái dị của Tây Môn Lục, Kiến Sầu vungchaan đá xuống mặt băng với sức lực phải gấp hai vừa rồi.
Ầm!
Băng vụn bay lung tung.
Thậm chí có vết máu nhàn nhạt.
Tiếng cười quái dị vừa rồi dừng lại, Tây Môn Lục gần như ngây ngốc nhìn cảnh này, như thể hoài nghi không biết có phải người vượt ải này đầu óc có bệnh hay không.
Rõ ràng không phá được, sẽ bị thương, vì sao còn phải đập mạnh hơn?
Kiến Sầu cảm thấy cực kì đau đớn. Nhưng...
Không ngờ nàng lại phát hiện, đau đến cực hạn lại cũng là một loại sảng khoái.
Bị thương, tự chữa trị.
Nàng có thể trở nên mạnh hơn.
Sợ cái gì?
Ta sẽ dũng cảm tiến lên!
Rầm rầm rầm!
Sau khi thanh liên linh hỏa hiện ra hàn gắn xương cốt, Kiến Sầu lại một lần nữa xuất cước!
Một cước! Hai cước! Ba cước!
Tiếng động cực lớn thông qua đĩa đá truyền tới các phương hướng khác.
Phía đông bắc
Rầm! Một tiếng.
Rầm! Hai tiếng
Rầm! Ba tiếng.
Tăng nhân Liễu Không kinh ngạc trợn tròn mắt: "Âm thanh này là..."
Như đang đập mặt băng?
Không phải chứ?
Vị thí chủ ở hướng đông này ghê gớm thế cơ à?
Hắn vô thức dùng chiếc bát trong tay gõ gõ mặt băng.
Hướng chính bắc.
Kim Toán Bàn gõ xuống mặt băng leng keng, leng keng.
Rất giống tiếng kim loại va chạm.
Kim Toán Bàn Tiền Khuyết cảm thấy da đầu tê dại, một luồng khí lạnh từ sống lưng chạy ngược lên.
Mặt băng cứng như vậy, vị tiền bối ở hướng chính đông đang dùng thứ gì để đập?
Trong lúc hắn miên man bất định, một tiếng vang giòn rất nhỏ đột nhiên truyền vào tai...
Răng rắc.
Như là tiếng xương gãy.
Hướng tây bắc.
Tần Nhược Hư quả thực không thể tin được tai mình.
Hắn không dễ gì leo được lên đến đỉnh vách núi, lại nghe thấy âm thanh gần giống như tiếng xương nứt này, không nhịn được run run nói: "Không phải là tiền bối dùng thân thể đập băng đấy chứ?"
Hướng chính tây.
Trương Thang đứng yên, từ đĩa đá phát ra rất nhiều âm thanh nhưng hắn đều làm như không nghe thấy.
Đưa tay lên, nheo mắt lại, vuỗi phẳng các nếp nhăn trên áo bào khi leo lên vách núi, tư thế một lần nữa trở nên đường đường.
Hắn chậm rãi về đi phía trước, nhìn như phóng khoáng nhưng lại có một vẻ khắt khe khó tả, đáy mắt hẹp dài bình tĩnh không có sóng gió.
Đầu đội mũ xanh lá, y phục cũng xanh lá, Tây Môn Lục xuất hiện trước mặt hắn.
"Khẹt khẹt... Muốn vượt qua cửa này cần hái hạnh xanh dưới mặt băng ăn, không ăn sẽ bị giết".
Ngẩng đầu lên, Trương Thang nhìn Tây Môn Lục, sau đó lại buông mắt nhìn xuống mặt băng.
Dưới mặt băng quả nhiên có rất nhiều cây hạnh đang kết quả.
Khẽ nheo mày lại, dường như hắn đang suy nghĩ xem phải vượt cửa này như thế nào.
Tuy nhiên giờ khắc này...
Một dấu vết màu xanh trên mi tâm hắn đột nhiên hé ra, một điểm hào quang nho nhỏ từ mi tâm hắn bay ra, như ánh sáng đom đóm chậm rãi rơi xuống mặt băng.
Tây Môn Lục nhìn cảnh này, vẻ mặt cuối cùng thay đổi.
Xèo xèo...
Như gió xuân thổi qua mặt băng, băng thoáng chốc tan ra, một hồ nước xuân lăn tăn sóng gợn.
Dưới chân Trương Thang, toàn bộ mặt băng lập tức biến mất, chỉ còn một hồ nước rộng mênh mông.
Hoa thốn tàn hồng, hạnh xanh lá xanh đều bị ngâm dưới hồ nước lấp lánh này.
Miệng Tây Môn Lục chậm rãi mở rộng, ánh mắt từ trên mặt hồ chậm rãi chuyển lên trên mặt Trương Thang, dường như nhìn thấy chuyện khó tin gì đó.
Rầm! Rầm!
Âm thanh từ đĩa đá chưa hề chấm dứt.
Người ở hướng chính đông vẫn đang đập mặt băng.
Hướng chính nam.
Âm thanh đó vang lên một lần, Mạnh Tây Châu lại đau răng một lần.
Thật sự đáng sợ...
Hắn giơ gậy lên, đi trên mặt băng, nhẹ nhàng dùng đầu gậy chọc xuống mặt băng.
Cốc cốc.
Mặt băng dày hết sức cứng rắn.
Cái này có thể đập được sao?
Mạnh Tây Châu không nhịn được nghi hoặc.
Hắn giơ nắm đấm lên nhìn, rất lớn, rất lớn, thoạt nhìn cũng rất cứng rắn.
Có nên thử hay không?
Vị ở hướng chính đông đó nhất định là một cao nhân, nhìn kiểu gì cũng thấy rất có bản lãnh. Đối phương có thể sử dụng thân thể để đập mặt băng, thậm chí hình như còn gãy cả xương, nhất định là có lí lẽ của mình.
Mặt băng dùng gậy đập không vỡ, không biết chừng chỉ chạm vào nắm đấm của mình sẽ vỡ tan?
Trong lúc hắn đang suy nghĩ, lại là một loạt tiếng va đập mãnh liệt truyền đến.
Rầm!
Rầm!
Rầm!
Từng tiếng, từng tiếng như hóa với tiếng tim đập của hắn.
Máu nóng chảy trong người, được nhịp tim đập mạnh mẽ đưa tới các nơi trong thân thể.
Mạnh Tây Châu đột nhiên cảm thấy...
Rất nóng.
Máu trong người sắp bốc cháy rồi!
Từng tiếng va đập đó như ở ngay bên tai.
Vị tiền bối ở hướng chính đông này mới là đàn ông đích thực.
Ánh mắt hắn sáng rực nhìn về phía nắm đấm của mình.
"Đàn ông đích thực, phá băng nhất định phải dùng nắm đấm!"
Âm thanh vang vang trầm hùng phát ra từ trong cổ họng hắn.
Trong nháy mắt, cùng với tiếng va đập phát ra từ vệt sáng màu lục ở hướng chính đông, Mạnh Tây Châu ngẩng mặt hú dài một tiếng!
"A a a!"
Rầm!
Hắn như một con khỉ đột giơ cánh tay lên cao, vung nắm đấm lên, hùng hổ đập xuống dưới.
Băng vụn cùng mưa máu bắn tung tóe.
Trên đĩa đá đột nhiên yên tĩnh một lát.
Một nhịp thở.
Hai nhịp thở.
Ba nhịp thở.
Mạnh Tây Châu duy trì tư thế đấm xuống mặt băng, người cúi xuống.
Sau ba nhịp thở, một tiếng một tiếng kêu thảm như giết heo đột nhiên vang lên, dường như muốn phá tan cả Sát Hồng Tiểu Giới.
"A a a a a a a a a a a a a a a, gãy rồi!"
Đĩa đá lại chìm vào sự im lặng kì lạ.