Chương 134: Thỉnh chiến vân đài
Được phép qua cửa?
Trước mặt Kiến Sầu bây giờ vẫn là hai lựa chọn.
Tiếp tục hay là ra ngoài luôn?
Chỉ suy nghĩ một lát, Kiến Sầu không do dự nữa.
Một trăm hai mươi Tiếp Thiên Đài vốn nhiều nhất có thể cho mười hai người qua cửa, nhưng bây giờ một tòa Tiếp Thiên Đài đã bị chính mình hủy đi, chỉ sợ vòng thứ nhất không thể chọn được đủ mười hai người vào vòng sau rồi.
Nàng đã là người thứ chín, vậy phía trước đã có tám người qua cửa.
Vòng thứ nhất Mê Vụ Thiên coi như đã kết thúc.
Vì thế nàng liền bay theo vệt sáng màu lam này lên thế giới sáng tỏ trên kia.
Màn sương mù lúc trước làm thế nào cũng không thoát ra được, bây giờ thoáng cái đã biến mất vô tung.
Kiến Sầu cảm thấy như xuyên qua một lớp màn chắn nào đó, thể xác và tinh thần đều trở nên nhẹ nhàng. Một làn gió mát từ vịnh sông Cửu Đầu, sau đó là một loạt tiếng động ầm ầm vang lên.
Mười Tiếp Thiên Đài ấn bên hông bay ra, nhanh chóng ghép lại với nhau, ngay sau khi ra khỏi Mê Vụ Thiên đã hóa thành một Tiếp Thiên Đài rộng trăm trượng đỡ lấy Kiến Sầu đang hạ xuống.
Thế là gió lốc nổi lên.
Mười tòa, độ cao ba trăm trượng!
Đứng trên Tiếp Thiên Đài cao vút, tầm nhìn của Kiến Sầu lập tức trở nên rộng rãi.
Những đám mây trôi qua bên người, Kiến Sầu có thể nhìn qua mây trôi thấy đồng bằng rộng lớn vô tận bên kia sông Cửu Đầu.
Trên mặt đất bên dưới vẫn rất đông người, khoảng cách quá xa nên không thấy rõ lắm.
Lúc này Kiến Sầu đột nhiên xuất hiện, một Tiếp Thiên Đài to lớn in bóng tối xuống mặt đất.
Một chớp mắt tĩnh lặng, sau đó là tiếng hoan hô rung trời như nước thủy triều.
”Đi ra rồi!”
”Người thứ chín!”
”Thật là lợi hại, nhát búa vừa rồi thật là lợi hại!”
”Mẹ ơi, nàng mới chỉ là Trúc Cơ kì!”
”Cây búa đó có lai lịch thế nào?”
”Cây búa thật đẹp, thật to, không hổ là Nhai Sơn, thật sự là khí phách!”
”Từ lâu đã nghe nói đại sư tỷ Nhai Sơn cũng có một cây búa nhưng không ngờ lại lớn như vậy? Phải cao đến một trượng ấy chứ, thật là kinh người!”
”Ôi, Cố Thanh Mi đáng thương...”
”Rốt cuộc trong đó đã xảy ra chuyện gì?”
”Thật là lợi hại, đại sư tỷ Nhai Sơn thật là lợi hại!”
”Kiến Sầu tiên tử!”
Có người thuần túy chỉ hoan hô Kiến Sầu, có người thì kinh ngạc vì cây búa đột nhiên xuất hiện trong tay Kiến Sầu, có người lại tiếc nuối cho tòa Tiếp Thiên Đài vô tội bị chém vỡ vụn.
Đương nhiên cũng có người tỏ thái độ rất hoài nghi hành vi của Cố Thanh Mi Côn Ngô.
”Tại sao Côn Ngô lại có người hành xử như vậy?”
”Đánh lén người ta, đúng là không biết xấu hổ!”
”Việc làm của kẻ tiểu nhân này thật sự làm mọi người được mở rộng tầm mắt“.
May mà trưởng lão Côn Ngô Cố Bình Sinh mới bế Cố Thanh Mi trọng thương rời đi không lâu nên không nghe thấy những lời này, nếu không chỉ sợ sẽ phải giận tím mặt, mà cũng không biết giải thích thế nào.
Danh tiếng của Cố Thanh Mi rõ ràng đã hỏng hết cả.
Mọi người càng bán tán lại càng thêm khinh thường.
Đương nhiên... cũng có người chỉ sợ thiên hạ không loạn.
”Kiến Sầu tiền bối, Kiến Sầu tiền bối thật là lợi hại! Tiểu nhân rất sùng bái tiền bối! Kiến Sầu là người lợi hại nhất, tiền bối vui lòng kí tên, lưu ấn kí thần thức được không?”
Âm thanh cực kì hưng phấn của Tả Lưu vang lên không xa phía sau Kiến Sầu.
Kiến Sầu vừa đứng lên Tiếp Thiên Đài, vẫn còn đang xem tình hình trong Mê Vụ Thiên, đột nhiên nghe thấy âm thanh này, da đầu lập tức ngứa ran.
Tả Lưu?
Nàng quay đầu lại nhìn, Tả Lưu hoa chân múa tay vung vẩy cuốn sổ da dê và cây bút cũ, ánh mắt nhìn Kiến Sầu chằm chằm vô cùng cuồng nhiệt.
Dưới chân hắn chính là một tòa Tiếp Thiên Đài to lớn đúng bằng Tiếp Thiên Đài của Kiến Sầu.
Cùng ở trên độ cao ba trăm trượng chỉ có vài cánh chim lẻ loi còn có ba tòa Tiếp Thiên Đài to lớn khác.
Một người là Tả Lưu đang hết sức hưng phấn, một trong hai người còn lại là Lục Hương Lãnh mặc đồ trắng, tiên khí nhẹ nhàng. Có điều lúc này sắc mặt Lục Hương Lãnh hơi ngưng trọng, không giống những lần khác Kiến Sầu nhìn thấy.
Có điều thấy Kiến Sầu quay qua nhìn, Lục Hương Lãnh vẫn chắp tay thi lễ, lộ ra nụ cười: “Chúc mừng Kiến Sầu đạo hữu thông quan“.
Kiến Sầu thấy khí tức trên người nàng có chút không yên, có lẽ là đã trải qua một trận ác chiến trong Mê Vụ Thiên.
nàng cũng không hỏi nhiều, chỉ đáp lễ rồi nói: “Cũng chúc mừng Hương Lãnh đạo hữu“.
”Lần này Hương Lãnh có thể may mắn thông quan còn nhờ ba phần ân tình của Kiến Sầu đạo hữu“.
Kiến Sầu không hỏi, Lục Hương Lãnh lại không kiêng kị, thần quang lấp lánh trong mắt, đưa ánh mắt nhìn hư ảnh một nơi nào đó trên màn chắn to lớn: Hứa Lam Nhi.
”Lần này Hương Lãnh đồng hành với Niếp tiểu sư muội và Trương đạo hữu Phong Ma kiếm phái, gặp Hứa Lam Nhi, phép thuật của cô ta rất là kì lạ. Cuối cùng ta thiếu hai Tiếp Thiên Đài ấn, chính là Niếp sư muội và Trương đạo hữu đã tặng lại nên ta mới có thể đứng trên ba trăm trượng này, thật sự xấu hổ“.
Vậy là Lục Hương Lãnh cùng đội với Niếp Tiểu Vãn và Trương Toại, hơn nữa bọn họ còn gặp phải Hứa Lam Nhi trong Mê Vụ Thiên?
Kiến Sầu lập tức nhíu mày.
Nàng bị nhốt trong mộ mắt cá, biết rất ít về tình hình bên ngoài. Lúc vào mộ mắt cá mới chỉ có một Hạ Hầu Xá qua cửa, lúc đi ra lại đã là người thứ chín, có thể thấy trong thời gian đó nhất định đã xảy ra không ít chuyện.
Hai người Niếp Tiểu Vãn và Trương Toại đều phân rõ thị phi, chắc là không muốn Tiếp Thiên Đài ấn rơi vào trong tay Hứa Lam Nhi nên mới nhường lại cho Lục Hương Lãnh.
Với phẩm giá của Lục Hương Lãnh thì người khác làm vậy cũng là bình thường.
Kiến Sầu chỉ nói: “Những người khác đều là người cùng đường, chỉ có Hương Lãnh đạo hữu được coi là đồng đội, không phải là xấu hổ mà là đáng tự hào mới đúng“.
Những người khác chém giết tranh giành, sao bằng được Lục Hương Lãnh được đồng đội nhường lại cho?
Lục Hương Lãnh nghe vậy dường như cũng thoải mái hơn. Nàng mỉm cười, nụ cười như gió mát, gật đầu: “Kiến Sầu đạo hữu nói có lí“.
Kiến Sầu không nói tiếp, đưa mắt nhìn về phía người thứ ba.
Phong Ma kiếm phái, Hạ Hầu Xá.
Lúc nàng nhìn sang, ánh mắt Hạ Hầu Xá vẫn đang nhìn nàng, không tránh không né.
Lúc này Kiến Sầu vừa hạ xuống, mới nói được mấy câu, Quỷ Phủ được nàng cầm nghiêng nghiêng trong tay, đường cong của lưỡi búa lớn đến mức phô trương rất quái dị, những vết han gỉ màu đỏ loang lổ bao trùm hơn nửa mặt búa, hình vẽ vạn quỷ như được nhuộm bằng máu tươi, nhìn rất đáng sợ.
Đây là một chiếc búa không hoàn chỉnh, mặt búa han gỉ loang lổ, vị trí vốn thuộc về lưỡng nghi châu bây giờ trống rỗng, nhưng trong mắt Hạ Hầu Xá vẫn mang một mỹ cảm mạnh mẽ làm người ta run rẩy.
Đó là chiếc búa đẹp mà hắn đã nói.
Bây giờ mới xem như thật sự nhìn thấy.
Hạ Hầu Xá trên người đầy vẻ tối tăm mặc trường bào màu đỏ sậm, trên gương mặt thiếu niên tuấn tú đột nhiên lộ ra một nụ cười sắc lạnh. Ánh mắt hắn vẫn không hề có tình cảm, mi tâm hơi cau lại, một giọt máu đỏ tươi từ trên đỉnh vết sẹo chảy xuống.
Vết sẹo kéo dài từ mi tâm đến giữa sống mũi, giọt máu này chậm rãi chảy xuống, sao đó lại đột nhiên biến mất.
Cảm giác cái đẹp bị tổn hại trên khuôn mặt hắn lại càng trở nên đậm đặc.
Âm trầm.
Kìm nén.
Nguy hiểm.
Và, đẹp!
Đây là một thiếu niên rất đẹp, lại lộ ra một vẻ thần bí khó tả.
Kiến Sầu biết hắn chú ý tới Quỷ Phủ của mình, thậm chí cũng có thể cảm thấy sức nóng trên Quỷ Phủ lúc ở trong Mê Vụ Thiên lại bắt đầu trào ra.
Nó run nhè nhẹ trong tay nàng, dường như rất muốn bay ra huyết chiến một trận.
Dùng vinh quang của máu tươi tẩy đi vết han gỉ loang lổ.
Nhưng Kiến Sầu lại chỉ dùng sức nắm chặt lấy cán búa.
Nàng không để nó bay ra khỏi tay mình, chỉ nhìn Hạ Hầu Xá chằm chằm.
Hạ Hầu Xá nhnf nàng, dường như cũng nhìn ra sự cảnh giác và căng thẳng của nàng. Hắn đưa tay ra chậm rãi sờ lên vết sẹo còn dính máu tươi trên sống mũi cao thẳng, cảm giác đau như đâm thủng linh hồn khiến hắn cảm thấy mình gần như không thể khắc chế được, vạn khí kêu ong ong như muốn thoát khỏi sự khống chế của hắn.
Sau khi hắn ấn ngón tay lên trên vết sẹo, tất cả lại trở nên bình tĩnh.
”Ha ha ha...”
Một tiếng cười khẽ vang lên tren cao.
”Ai da, Kiến Sầu tiên tử cuối cùng đã trở mặt với Cố Thanh Mi Côn Ngô rồi, thật đúng là đáng mừng!”
Giọng nói này...
Như Hoa công tử.
Có điều không khỏi quá cao.
Ánh mắt Kiến Sầu dời khỏi người Hạ Hầu Xá, đưa lên nhìn trên cao.
Ở độ cao ba trăm trượng này có bốn người, trên cao hơn còn có năm người.
Ba trăm ba mươi trượng, mười một tòa Tiếp Thiên Đài.
Y phục thêu lá phong đỏ, khuôn mặt lạnh nhạt.
Kim đan sơ kì, Thông Linh các, Khương Vấn Triều.
Ba trăm chín mươi trượng, mười ba tòa Tiếp Thiên Đài.
Áo khoác ngắn da thú, chân đất, tay ôm quả dưa hấu ăn quên đời.
Kim đan sơ kì, không môn không phái, Tiểu Kim!
Bốn trăm hai mươi trượng, mười bốn tòa Tiếp Thiên Đài.
Tuổi quá nhi lập, chân râu xanh xanh, dáng vẻ hào sảng, lưng đeo hàng chục thiên cơ thiết phù.
Kim đan trung kì, Thân Lăng, Ngụy Lâm!
Bốn trăm năm mươi trượng, mười lăm tòa Tiếp Thiên Đài.
Đài hoa chất đầy hoa thơm, lười nhác nằm giữa hoa tươi, tóc dài xõa tung, bộ mặt âm nhu, giữa hai ngón tay kẹp một cành trạng nguyên, cười nghiêng nước nghiêng thành.
Kim đan hậu kì, Ngũ Di tông, Như Hoa công tử!
Cuối cùng...
Bốn trăm tám mươi trượng, mười sáu tòa Tiếp Thiên Đài.
Trường bào đen tuyền che khuất thân thể cường tráng, ngang tàng mạnh mẽ, gió thổi y bào phần phật, vẻ mặt có vài phần hưng phấn.
Kim đan sơ kì, Long Môn, Chu Thừa Giang!
Lúc này thấy Kiến Sầu nhìn lên, tất cả mọi người đều gật đầu một cái xem như chào hỏi.
Ánh mắt Như Hoa công tử tỏ ra cực kì hứng thú.
Da đầu Kiến Sầu lại ngứa ngáy một trận, không những vì tính cách kì lạ của người này mà còn vì...
Đếm lại cẩn thận, cộng thêm bốn người ở cùng độ cao, ngoài Mê Vụ Thiên tổng cộng có chín người, lại chiếm trọn một trăm mười tòa Tiếp Thiên Đài.
Cũng có nghĩa số lượng Tiếp Thiên Đài còn lại chỉ có chín tòa!
Tiêu chuẩn qua cửa là mười tòa.
Kiến Sầu quay đầu lại nhìn về phía Mê Vụ Thiên.
Hư ảnh bên trong Mê Vụ Thiên vẫn còn có mấy bóng người, có điều đa số không gặp nhau mà một mình đi lại trong sương mù.
Còn có chín Tiếp Thiên Đài, những người còn lại này dù thế nào cũng không thể qua cửa.
Nhưng theo luật thì chỉ khi mất Tiếp Thiên Đài ấn mới bị loại.
Kiến Sầu nhất thời nhíu mày.
Vô số người bên dưới cũng chú ý tới điều này, bắt đầu thảo luận.
Phù Đạo sơn nhân đứng trên sườn núi chậm rãi ăn hết một cái đùi gà, thấy nha đầu Kiến Sầu nhà mình đi ra vẫn đầy đủ chân tay mới thở phào một hơi, vỗ vỗ tay.
Bốp bốp bốp!
Tiếng vỗ tay lanh lảnh truyền khắp cả Côn Ngô.
Ánh mắt mọi người lại tụ tập trên người lão.
Phù Đạo sơn nhân mỉm cười, mặt mày hồng hào: “Chín người đã vào vòng trong, có điều trong Mê Vụ Thiên chỉ còn lại chín Tiếp Thiên Đài ấn, không đủ để một người nữa qua cửa, mà người chưa mất Tiếp Thiên Đài ấn cũng coi như chưa bị loại. Cho nên, mời sáu vị tiểu hữu trong Mê Vụ Thiên ra ngoài!”
Lão vừa nói xong, Mê Vụ Thiên lại hóa thành một vệt xám bay trở về trong tay áo nhem nhuốc của Phù Đạo sơn nhân.
Thế là mấy người mắc kẹt trong Mê Vụ Thiên lại lập tức xuất hiện giữa không trung.
Tiếng động ầm ầm vang lên.
Các Tiếp Thiên Đài ấn lại hóa thành Tiếp Thiên Đài, gần như lập tức hạ xuống.
Kiến Sầu nhìn kĩ sáu người này.
Đồng môn Nhai Sơn Thang Vạn Thừa, ba tòa Tiếp Thiên Đài, cao chín mươi trượng.
Người quen cũ Đào Chương của Ngũ Di tông, hai tòa Tiếp Thiên Đài, cao sáu mươi trượng.
Kim Toán Bàn Tiền Khuyết, một tòa Tiếp Thiên Đài, cao ba mươi trượng.
Huyền Dương Tông Phương Đại Chùy, một tòa Tiếp Thiên Đài, cao ba mươi trượng.
Tiễn Chúc phái Hứa Lam Nhi, một tòa Tiếp Thiên Đài, cao ba mươi trượng.
Và cả...
Tu sĩ áo đen Kiến Sầu tạm không biết họ tên, lại từng phá vỡ đóa sen gió đen của nàng, tu sĩ áo đen, một tòa Tiếp Thiên Đài, cao ba mươi trượng.
Đám Thích Thiếu Phong, Thương Liễu Phàm hơi yếu, vận khí cũng kém, đều đã bị loại từ trước.
Kiến Sầu nhìn những người này, trong lòng có vài phần kinh ngạc: Cố Thanh Mi Côn Ngô bị nàng chém trúng một búa, bị loại là chuyện đương nhiên. Nhưng một đệ tử Côn Ngô khác lúc đầu có thứ hạng rất cao là Tạ Định lúc này cũng không thấy đâu.
Không ngờ năm nay Côn Ngô lại không có ai vượt qua vòng thứ nhất.
Cực kì hiếm thấy!
Sắc mặt không ít trưởng lão Côn Ngô đều trở nên khó coi.
Hứa Lam Nhi đứng mãi dưới độ cao ba mươi trượng ngẩng đầu nhìn từng tầng Tiếp Thiên Đài phía trên, trong lòng quả thực sắp phát điên.
Ả quá xui xẻo...
Lúc đầu cho rằng được xếp cùng Tạ Định, Như Hoa công tử một đội, ả lại không thù không oán với hai người này, theo voi ăn bã mía nhất định sẽ được thơm lây, thuận lợi như cá gặp nước, nói không chừng còn có thể mượn sức hai nhân vật phong vân trong thế hệ trẻ này.
Không lâu sau đó bọn họ gặp được một món bảo bối.
Hứa Lam Nhi nhất quyết phải lấy được thứ đó, vì vậy định âm thầm động tay động chân.
Ai ngờ hai người Tạ Định và Như Hoa công tử lại như đã phòng bị từ lâu, một lời không hợp liền đánh cho cô nương chân yếu tay mềm này một trận.
Hứa Lam Nhi suýt nữa mất mạng ở đó.
Ả đâu biết tâm ý châu của Niếp Tiểu Vãn đã đến tay hai người này, vì vậy hai người đã đề phòng, đều là kiệt xuất trong thế hệ trẻ, sao có thể để một kẻ lòng dạ rắn rết như Hứa Lam Nhi hãm hại sau lưng?
Tạ Định và Như Hoa công tử đồng loạt ra tay với Hứa Lam Nhi.
May mà Hứa Lam Nhi chạy nhanh, cuối cùng thoát được một kiếp.
Bây giờ thấy Như Hoa công tử ở tít trên cao, không thấy Tạ Định đâu, chắc hẳn sau khi ả chạy trốn, hai người này lại gặp chuyện bất ngờ gì đó.
Hứa Lam Nhi suy đoán trong lòng, vừa hận thầm lại vừa mừng thầm.
Cuối cùng gã Tạ Định chơi xấu ả cũng gặp xui xẻo.
Kiến Sầu tất nhiên là không biết đã xảy ra chuyện gì, ánh mắt nàng cuối cùng vẫn nhìn về phía Hứa Lam Nhi.
Có điều lúc này Hứa Lam Nhi thật sự quá thấp, Kiến Sầu không thấy rõ lắm.
Đến giờ sáu tu sĩ ở lại trong Mê Vụ Thiên lại không gom đủ mười Tiếp Thiên Đài ấn đều đã xuất hiện, thế là Phù Đạo sơn nhân cao giọng nói:“Tiêu chuẩn vào vòng sau là mười tòa Tiếp Thiên Đài, sáu người các ngươi không đủ, nhưng lại cũng chưa bị loại. Vì vậy, các vị tiểu hữu, từng người nghỉ ngơi canh giờ. Một canh giờ sau là đến lúc chiến.
”Đến lúc chiến?”
Mọi người đều nghi hoặc.
Cái tên này hơi kì quái.
Từ đầu đến cuối, Hoành Hư chân nhân lạnh nhạt nhìn, không hề nói xen vào.
Phù Đạo sơn nhân biết tất cả mọi người đều chưa rõ ràng nên lại tổng kết: “Tám người một đội, cùng đội lại không phải đồng đội. Các ngươi đều xem như thông minh, quá nửa số người vào vòng trong đều cướp Tiếp Thiên Đài ấn của người đồng hành. Rất tốt. Chắc hẳn trải qua trận đại hỗn chiến Mê Vụ Thiên, nghi hoặc của rất nhiều người về vòng tâm ý châu cũng đã được giải đáp. Cho nên, không phải không báo mà là chưa tới lúc, một canh giờ sau, đến lúc chiến, đền ơn, đáp oán!”
“...”
Một sự yên lặng kì lạ.
Quy tắc tiểu hội Tả Tam Thiên lần này toàn bộ do Phù Đạo sơn nhân đưa ra, đúng như lão tự đánh giá chính mình: Oái oăm!
Mọi người gần như đều bị chơi khăm thê thảm.
Bao nhiêu người không nghĩ tới chuyện có thể cướp của người cùng đội? Bọn họ đều bị loại vì sự ngây thơ của mình.
Những người đứng trên Tiếp Thiên Đài nầy giờ quá nửa là hạng người thủ đoạn độc ác, ra tay quyết đoán.
Lúc trước lại có vòng tâm ý châu cực kì âm hiểm, rất nhiều người thông qua tâm ý châu phát ra tấn công.
Mà lúc này...
Như Phù Đạo sơn nhân nói, không phải không báo mà là chưa tới lúc.
Sau trận đại chiến Mê Vụ Thiên, đích xác có không ít người đã biết rốt cuộc là ai gây chuyện với mình ở vòng tâm ý châu.
Mà cho dù có người may mắn không bị lộ trong vòng thứ nhất, nhưng sau đó thì sao?
Còn có hai vòng nữa cơ mà!
Chuyện nên đến sớm muộn sẽ dến.
Phù Đạo sơn nhân, lòng dạ thật đen, thật độc!
Nhất thời những người đứng trên Tiếp Thiên Đài đều chỉ muốn chửi mắng trong lòng.
”Đến lúc chiến”, đúng là đến lúc chiến.
Thấy vẻ mưa nắng thất thường trên mặt mọi người, Phù Đạo sơn nhân quả thực cười như mửo cờ trong bụng.
Lão vui sướng nói tiếp: “Chín người qua cửa, sáu người chưa qua cửa chưa bị loại. Quy tắc là người qua cửa trước, người chưa qua cửa chưa bị loại sau, hai bên có thể khiêu chiến lẫn nhau, chỉ có một cơ hội duy nhất. Đánh bại đối phương có thể giành được Tiếp Thiên Đài của đối phương. Người chưa qua cửa chưa bị loại đánh bại đối phương có thể giành được Tiếp Thiên Đài của đối phương để qua cửa. Người không có người đối chiến, bất kể số lượng Tiếp Thiên Đài thế nào cũng tự động được vào vòng trong. Phàm là người bại, tất cả bị loại!”
Lại oái oăm nữa rồi!
Không ngờ lại là khiêu chiến lẫn nhau.
Có nghĩa là bọn họ từ Mê Vụ Thiên đi ra cũng không phải đã tuyệt đối an toàn, nếu bị người chưa qua cửa chưa bị loại đánh bại cũng vẫn mất hết Tiếp Thiên Đài, vô duyên với Nhất Nhân đài!
Qua cửa có chín người, nhiều hơn ba người so với số người chưa qua cửa cũng chưa bị loại.
Quyền xuất chiến nằm trong tay mình, có thể lựa chọn xuất chiến, cũng có thể lựa chọn không động.
Có điều nếu tất cả mọi người đều không xuất chiến, những người chưa qua cửa chưa bị loại cũng không khiêu chiến thì số người vào vòng trong sẽ lên tới mười lăm!
Cho nên...
Mấu chốt của vấn đề chính là ai sẽ khiêu chiến ai.
Lời Phù Đạo sơn nhân nói đích xác không sai: Đây sẽ là một trận so đấu của thù hận.
Ánh mắt Kiến Sầu không nhịn được lướt qua sáu người bên dưới.
Bọn họ có thể lựa chọn khiếu chiến đối phương, đối phương cũng có tư cách khiêu chiến bọn họ.
Bóng dáng Hứa Lam Nhi mặc váy mỏng màu xanh nước biển đứng yên ở phía dưới.
Lục Hương Lãnh nói bọn họ gặp phải Hứa Lam Nhi, chắc hẳn trong trận ác chiến đó Niếp Tiểu Vãn và Trương Toại cũng bị thua thiệt nặng nề.
Đây đích xác là một cơ hội tốt để có thù báo thù...
Hạng người ti tiện như Hứa Lam Nhi dựa vào cái gì mà có tư cách qua vòng?
Cố Thanh Mi đã bị loại ra, tiếp theo là...
Kiến Sầu nheo mắt lại, đung slucs Hứa Lam Nhi cũng nhìn lên, nhìn thấy ánh mắt này của Kiến Sầu, đáy lòng ả đột nhiên phát lạnh.
Trận “đến lúc chiến” này sợ là không được yên lành!
Dòng chảy ngầm cuồn cuộn.
Phù Đạo sơn nhân rất thích xem những người này đánh nhau một mất một còn.
Lão vui mừng gặm nửa cái đùi gà, nói thẳng: “Bây giờ mỗi người các ngươi có thời gian một canh giờ để nghỉ ngơi chữa thương, có thể rời khỏi Tiếp Thiên Đài, phải tranh thủ thời gian. Một canh giờ sau, tiếng chuông làm lệnh, đến lúc chiến bắt đầu!”
Mọi người đều chắp tay xem như đã hiểu.
Kiến Sầu cũng ngồi xuống nghỉ ngơi một hồi.
Trên Quỷ Phủ xuất hiện một đạo ấn mới, nàng còn chưa kịp nghiên cứu.
Có điều đang ở trước mắt bao người...
”Kiến Sầu nha đầu! Kiến Sầu nha đầu!”
Âm thanh hưng phấn từ phía trước vang lên.
Kiến Sầu ngẩng đầu lên nhìn thấy Phù Đạo sơn nhân đạp không đi đến, trong tay cầm một chiếc đùi gà béo ngậy, vẫy tay với nàng: “Xuống!”
Nói xong lão hạ xuống phía dưới.
Kiến Sầu hơi kinh ngạc.
Tiểu hội Tả Tam Thiên đã bắt đầu khá lâu, Phù Đạo sơn nhân vẫn không đến tìm nàng, bây giờ không biết có chuyện gì?
Nàng suy nghĩ một lát, cho rằng có chút quan hệ với vòng Mê Vụ Thiên hôm nay.
Sau đó đạp lên Quỷ Phủ, nàng cũng bay từ độ cao ba trăm trượng xuống rừng núi xa xa.
***
Cô đảo nhân gian, bãi tha ma.
Mặt trời mới mọc chậm rãi chiếu ánh nắng xuống những ngôi mộ thê lương. Chó hoang sống giữa những ngôi mộ có con nằm ngủ luôn trên chiếu cuốn xác, cả bãi tha ma tỏ ra rất lạnh lẽo buồn tẻ.
Người đàn ông mặc trường bào màu xanh nhạt cũ kĩ vẫn ngồi dựa vào trước bia mộ.
Lúc ánh mặt trời chiếu xuống, mái tóc vốn muối tiêu lại từ từ đen dần từ chân tóc đến ngọn tóc.
Trong hình ảnh như một cuộn tranh mở ra trước mặt hắn, bóng dáng Kiến Sầu cũng từ trên cao bay xuống.
Khi tàn hồn của cá thờn bơn mở mắt trụ nhìn thấu sông dài thời gian, mắt vũ Phó Triêu Sinh đang cầm cũng có cảm ứng, bởi vậy dễ dàng dò xét được tình hình tiểu hội Tả Tam Thiên.
Cố nhân!
Mắt trụ.
Tả Tam Thiên, Nhất Nhân đài.
Đôi mắt bình lặng của Phó Triêu Sinh đột nhiên hơi lấp lánh.
Hắn buông mắt xuống như đang suy nghĩ gì đó, hoặc như là không nghĩ gì cả.
Ngón tay tái nhợt như cành khô nhẹ nhàng điểm lên cuộn tranh.
Ầm!
Đầu ngón tay vừa chạm vào cuốn tranh, cuốn tranh lập tức vỡ vụn, hóa thành vô số điểm sáng nhỏ, bị hút vào trong mắt vũ đang xoay tròn.
Trời đột nhiên tối sầm.
Bên trên bãi tha ma đột nhiên có một trận cuồng phong thổi qua, ánh nắng vô tận biến mất, chỉ còn lại hư không tối tăm.
Hàng triệu ngôi sao tản ra từ mắt vũ đang xoay tròn, bay đến các góc trong vũ trụ, lộ ra một khí tức làm mọi người vô cùng quen thuộc và dễ chịu.
Có ngôi sao sáng ngời, có ngôi sao mờ tối, có ngôi đang chết đi, có ngôi lại vừa sinh ra.
Vạn vật xuất hiện, chấn động lòng người.
Tuy nhiên hai mắt Phó Triêu Sinh lại vẫn lạnh nhạt.
Hắn tiện tay điểm mtooj cái nữa, điểm vào một ngôi sao sáng ngời trong hàng triệu ngôi sao. Thế là mắt vũ xoay tròn theo tâm ý hắn, kéo ngôi sao đó lại gần.
Ngôi sao này tên là “Nguyên Thủy“.
Từ xa đến gần, dần dần rõ ràng.
Thế là, cô đảo nhân gian như một chiếc thuyền con trôi trên biển xuất hiện, đại địa Thập Cửu Châu mênh mông tráng lệ xuất hiện, Tây Hải xanh thẳm vô biên vô hạn xuất hiện, Cực Vực như hàng cúc áo nối tiếp cô đảo nhân gian và đại địa Thập Cửu Châu cũng xuất hiện.
Cực Vực, nơi chim chín đầu chở hồn ma về, nơi âm dương sinh tử giao hội.
Trên bãi tha ma xuất hiện một bức tranh to lớn.
Vượt qua tối tăm đậm đặc, xuyên qua một vùng mê ảo, một hoang nguyên mênh mông âm trầm thê lương xuất hiện trên cuốn tranh.
Một cổ đạo thật dài, hai bên nở đầy hoa tươi màu đỏ máu, vô số bóng ma quanh quẩn cười quái dị.
Hồn phách những phàm nhân sau khi chết, hoặc khóc lóc sướt mướt, hoặc mặt xám như tro, hoặc ngẩng đầu cười to, đều đi qua trên con đường dẫn đến suối vàng này.
Vô số ác quỷ đứng hai bên con đường này, nhìn những con ma mới đi qua, há cái miệng dính máu ra, để lộ hàng răng nanh dữ tợn, chảy những dãi dính đặc.
Mỗi một hồn ma đi trên đường đều cực kì run rẩy sợ hãi, chỉ trừ một bóng ma cô đơn.
Ánh mắt Phó Triêu Sinh cũng dừng lại trên bóng ma này.
Đó là một người đàn ông mặc quan bào, có thể thấy khi còn sống là người có chức tước, hơn nữa từng có phong quang vô hạn.
Điều không bình thường là trên người hắn lại tỏa ra một lớp linh quang mỏng manh như một ngọn lửa hoặc như là sương khói, làm người khác có cảm giác lẫm liệt không thể xâm phạm, mi tâm có một vết bớt mờ càng tăng thêm vài phần nghiêm nghị cho hắn.
Trên mặt không có biểu cảm gì, Trương Thang chết ba ngày trước, không có vẻ gì là đau buồn vì đã chết, càng không sinh ra nửa phần sợ hãi vì những hình ảnh thê lương đáng sợ xung quanh.
Vô số ác quỷ quanh quẩn hai bên đường xuống suối vàng nhìn thấy hắn đều lộ ra vẻ mặt kiêng kị và sợ hãi.
Trương Thang đi về phía trước từng bước một.
Nhưng phía trước và phía sau hắn lại không nhìn thấy bóng ma nào, chỉ có hàng chục người ngựa trên mặt vẽ tai mắt mũi miệng vụng về giống như là hãng mã thế gian bình thường đốt cho người chết hoặc chôn cùng người chết, khuôn mặt đỏ đỏ, hai mắt đen đen, da dẻ trắng bệch, tay chân cứng nhắc.
Chúng lê bước chân, có đi trước mở đường cho Trương Thang, có đi sau bảo vệ cho hắn.
Gió lạnh vô tận thổi trên đường xuống suối vàng, một vài phong nhận màu xám đen lần trong gió, sắc bén vô cùng.
Đội ngũ này không ngừng đi theo đường xuống suối vàng, thanh thế có vẻ rất phô trương.
Cách đó xa xa, những hồn ma còn lại đều nhìn đội ngũ này bằng một ánh mắt khó tin.
Hình ảnh này xuất hiện rõ ràng trên hư không bãi tha ma, xuất hiện trước ngôi mộ mới với tấm bia mộ không có chữ đó.
Đáy mắt Phó Triêu Sinh đột nhiên lộ ra dị sắc, hắn liếc mắt nhìn.
Đình úy Trương Thang của nước Đại Hạ, bị chém đầu ngoài Ngọ Môn ba ngày trước.
Vàng mã chất đống trước mộ phần hắn hoặc là đã bị đốt cháy, hoặc là bị mưa gió làm ướt nhoẹt, phẩm màu vẽ trên đó phai ra rất nhếch nhác, nằm trên bãi tha ma càng khiến người ta có cảm giác vừa khôi hài lại vừa thê lương.
Tro vàng mã bị gió cuốn lên, thổi bay khắp không trung.
Người đã chết, lại thật sự mang theo hàng mã tiền giấy.
Hơn nữa...
Chỉ có một mình hắn.
Khá thú vị.
”Đến nơi luân hồi Cực Vực cũng vẫn phô trương như vậy, đúng là quan uy không nhỏ... Khụ khụ...”
Lại là một tiếng ho.
Hắn cau mày, đáy mắt hiện lên sát khí mơ hồ, nhìn mặt trời đỏ trong hư không vô tận rồi lại đưa mắt nhìn vào nơi luân hồi.
Cuối đường đến suối vàng là một ngọn núi nguy nga hiểm trở đen như mực, nước sông màu vàng chảy dưới Vong Xuyên dài vô tận, phá vỡ hoang nguyên bao phủ khí đen, khắp nơi là những dòng chảy ngầm.
Vong Xuyên cũng chính là suối vàng.
Một chiếc cầu dài như cầu vồng bắc qua trên suối vàng.
Mấy tên ác quỷ mặt mũi hung dữ, da đen sì, bộ mặt dữ tợn, bàn tay với những móng tay rất dài cầm đinh ba đứng bên đầu cầu, tất cả ma mới đều xếp thành một hàng dài trước mặt bọn chúng.
Hết thảy dường như rất bình thường, rất bình tĩnh.
Đến tận lúc bóng người nghiêm nghị đó chậm rãi đi tới cuối đường.
Trên người hắn có một lớp hào quang mơ hồ, thấy mấy con ác quỷ canh giữ cầu Nại Hà này cũng chỉ nhíu mày. Hắn đi một bước, đội ngũ vừa uy nghiêm vừa hoạt kê do hàng mã phía trước phía sau hắn cũng đi một bước.
Khu vực đầu cầu Nại Hà đột nhiên rơi vào sự yên tĩnh kì lạ.
Mấy tên ác quỷ nhìn thấy, rất kinh hãi, không nhịn được đưa mắt nhìn nhau.
Một ác quỷ thiếu một cái tai cầm đinh ba đi tới, lớn tiếng quát mắng:“Toàn bộ ma mới áp giải đến điện thứ nhất của Tần Quảng Vương để tra xét thiện ác khi còn sống, đám hình nhân các ngươi còn không mau mau lui lại?”
Ào ào!
Suối vàng đang chảy, ba đào chợt nổi lên.
Chỗ nước nông, dưới nước ẩn hiện từng khúc xương trắng, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy một số kiếm kích chìm một nửa dưới cát.
Ánh mắt Trương Thang chuyển từ suối vàng về, nhìn về phía tên ác quỷ đó, chú ý đến dấu vết nham nhở trên tai hắn, lại nói nhỏ giống như không hề nghe thấy những lời của đối phương: “Thuật cắt tai quá kém!”
”Ha ha ha...”
Trên bãi tha ma, Phó Triêu Sinh nghe vậy lại không nhịn được vỗ tay cười.
Khá khen cho Trương đình úy!
Lúc xem sách cổ, hắn biết âm tào địa phủ này là nơi sinh ra ác quỷ, vô số cường giả tranh đấu không ngừng, trong trận chiến Cực Vực sáu trăm năm trước đánh bại các tu sĩ Thập Cửu Châu, nắm được một bộ phận quyền khống chế luân hồi.
Sau trận chiến đó, trong số ác quỷ sống sót có tám cường giả, mối người chiếm một phương âm tào địa phủ, gọi là Bát Điện Diêm La!
Tần Quảng Vương chính là người chiếm điện thứ nhất trong Bát Điện Diêm La sáu trăm năm trước.
Hắn phải nhìn xem Bát Điện Diêm La nắm giữ luân hồi, phán quyết sinh tử như thế nào.
Vù!
Cuồng phong thổi qua.
Một bóng đen to lớn chậm rãi từ phía chân trời bay đến, trên mặt đất, cuốn tranh do mắt vũ bày ra vẫn đang thuật lại tình hình một cách sinh động.
***
”Mắt vũ nhìn thấu bốn phương tám hướng, mắt trụ nhìn thấu từ cổ chí kim...”
Trong rừng núi gần vịnh sông Cửu Đầu Côn Ngô, Phù Đạo sơn nhân nhận lấy con mắt trụ Kiến Sầu vừa đưa, nói một câu.
Liên quan đến công dụng của mắt vũ mắt trụ của cá thờn bơn, Kiến Sầu đã được biết trong mộ mắt cá, hơn nữa còn ừửng đích thân trải nghiệm.
Phù Đạo sơn nhân tới đây chỉ là để xem tình hình của nàng.
Hoặc nói...
Muốn biết nàng có gặp phải chuyện gì khi tiến vào ảo giác sông dài thời gian của mắt trụ hay không.
Kiến Sầu kể lại từ đầu đến cuối không hề giấu giếm.
Phù Đạo sơn nhân chỉ thở dài một tiếng.
Kiến Sầu không muốn nhiều lời về chuyện này nữa, cho nên lập tức chuyển đề tài, đưa mắt trụ cho Phù Đạo sơn nhân xem.
”Sư phụ cũng biết công dụng của hai mắt cá thờn bơn này à?”
Phù Đạo sơn nhân nhìn trái nhìn phải, cuối cùng trả mắt trụ về cho Kiến Sầu: “Sao ta lại không biết? Đây chính là lão yêu bà ăn xong nhả ra mà!”
“...”
Ơ...
Mặc dù Kiến Sầu cũng cho rằng người phụ nữ đun biển nấu cá đó không thể là ai khác ngoài Lục Diệp lão tổ, nhưng nghe Phù Đạo sơn nhân gọi là“lão yêu bà”, nàng vẫn toát òồ hôi hột.
Nàng khôn ngoan không nói tiếp.
Phù Đạo sơn nhân lập tức lườm nàng: “Đồ nhát gan“.
“...”
Ta nhẫn.
Kiến Sầu sờ sờ mũi, tìm cách chuyển đề tài. Nàng nhìn viên cầu trở nên tầm thường khi không còn ánh sáng trong lòng bàn tay mình, ước lượng một lát, giống như đá.
”Cũng nặng ghê“.
”Thiên hạ có rất ít cá thờn bơn có thể tu luyện ra hai mắt vũ trụ, con cá này xem như có kì ngộ, cũng chịu khó tu luyện, huyết mạch từ thời thái cổ cũng không tồi. Nó lại được thần biển và bầu trời Côn Bằng ban cho pháp lực nên mới luyện thành“.
Đối với ngọn nguồn của việc này, Phù Đạo sơn nhân hết sức rõ ràng.
”Có điều với tu vi trúc cơ tầm thường của ngươi lúc này cơ bản không sử dụng được con mắt trụ này. Muốn xem lại quá khứ thì đơn giản, muốn nhìn thấu tương lai lại rất khó khăn, càng không cần phải nói là nhìn thấu tương lai có liên quan đến mình. Cho nên ngươi muốn xem chuyện có liên quan đến mình sẽ cực khó“.
Hoành Hư chân nhân từng giảm nhiều tuổi thọ để tính toán thiên cơ, Phù Đạo sơn nhân không phải không rõ.
”Đạo” có hạn chế đối với việc này, cho nên dù có mắt trụ trong tay cũng không phải là có thể biết hết sinh diệt của vũ trụ.
Kiến Sầu đã có chuẩn bị tâm lí, những lời của Phù Đạo sơn nhân cũng hợp tình hợp lí, nàng gật đầu: “Thế đến tu vi gì mới có thể mở được mắt trụ này?”
”Ít nhất là sau xuất khiếu“.
Cũng chính là vấn tâm.
Phù Đạo sơn nhân nói tới đây lại cảm thấy khó chịu, xua tay nói: “Chỉ là một con mắt mốc thếch thôi mà, cần gì phải để ý? Mọi người không biết quá khứ không biết tương lai chẳng phải vẫn sống rất tốt sao? Ngươi cũng đừng nghĩ nhiều nữa, cho sơn nhân ta xem Quỷ Phủ nào“.
Kiến Sầu biết vì sao lão lại bực mình, cất mắt trụ đi, lấy Quỷ Phủ ra.
Quỷ Phủ dù nặng nhưng Phù Đạo sơn nhân vẫn cầm rất nhẹ nhàng.
Lão xem xét tỉ mỉ đạo ấn mới xuất hiện trên Quỷ Phủ, lập tức phá lên cười: “Sau Phách Không Trảm chính là Hồng Nhật Trảm, thứ tốt, thứ tốt!”
Hồng Nhật Trảm?
Có lẽ chính là tên đạo ấn thứ hai xuất hiện trên Quỷ Phủ.
Kiến Sầu cũng nhìn Quỷ Phủ, ánh mắt rơi vào chỗ lõm, đột nhiên lại nghĩ đến Bùi Tiềm, cũng nghĩ đến tu sĩ kì lạ trước đó.
Quỷ Phủ chính là do vị tu sĩ đại năng học cả âm dương làm ra, có quan hệ rất sâu với hai tông âm dương Bắc Vực.
Phù Đạo sơn nhân nói cực kì hài lòng: “Chỉ còn chờ tu vi của ngươi không ngừng tinh tiến, Quỷ Phủ sẽ không ngừng thức tỉnh. Nếu sau này ngươi có cơ duyên tìm được lưỡng nghi châu đặt lại vào chỗ cũ thì nhất định có thể tái hiện uy năng của Quỷ Phủ ngày xưa“.
Nói rồi lão trả Quỷ Phủ lại cho nàng.
Kiến Sầu nhận lấy Quỷ Phủ, lại hỏi: “Sư phụ nhắc tới lưỡng nghi châu, đồ nhi lại nghĩ đến hai tông âm dương Bắc Vực. Lúc trước ở vòng tâm ý châu, đồ nhi đã cho vào một đóa hoa sen hắc phong nhận, đến tay một tu sĩ áo bào đen, bây giờ hắn có hai tòa Tiếp Thiên Đài, không biết...”
”Ngươi đoán không sai, tên đó đích xác là tu sĩ đến từ Âm Tông.
Phù Đạo sơn nhân đã nhìn ra từ trước. Lão không hề ngạc nhiên, nhìn Quỷ Phủ một cái rồi nói: “Sư phụ biết ngươi đang lo lắng cái gì, có điều ngươi không cần lo lắng. Hừ, đồ của Nhai Sơn ta, đừng nói là Âm Tông Bắc Vực, dù là hai tông âm dương kết hợp đến cướp, bố cũng không trả lại“.
Khí thế này đúng là không đi làm cường đạo thì quá uổng phí.
Kiến Sầu cười, thấy an tâm hơn nhiều.
”Vậy thì đồ nhi yên tâm rồi“.
”Được, ngươi không có việc gì là tốt rồi“. Phù Đạo sơn nhân vỗ ngực rất hùng hồn: “Lúc vào trong mộ mắt cá, ngươi suýt nữa làm sơn nhân ta sợ chết khiếp. Bây giờ thời gian không còn nhiều, ngươi tranh thủ thời gian tu luyện đến trạng thái tốt nhất đi. Ta lên bàn bạc với Hoành Hư lão quái về vòng thi thứ hai. Ta đi trước đây!”
Nói xong lão hóa thành một vệt lưu quang, biến mất vô tung.
Chỗ cũ chỉ còn lại một mình Kiến Sầu, nàng còn có mấy lời chưa nói ra miệng, nhưng thấy Phù Đạo sơn nhân đã biến mất đành phải nuốt xuống nghi hoặc về Hứa Lam Nhi và Tiễn Chúc phái.
Đích xác, thời gian không còn lại bao nhiêu.
Kiến Sầu dứt khoát quay về Tiếp Thiên Đài, khoanh chân ngồi xuống, đặt Quỷ Phủ to lớn lên hai đầu gối, hai tay kết ấn đặt hai bên Quỷ Phủ, mắt nhắm lại, khiếu huyệt trên người mở ra, linh khí vô tận bắt đầu lưu chuyển, nhanh chóng bổ sung cho nàng.
Đồng thời tinh thần Kiến Sầu hoàn toàn chìm vào trong lĩnh ngộ đạo ấn hoàn toàn mới.
Một luồng linh quang mơ hồ bao trùm trên người nàng.
Thời gian chầm chậm trôi qua.
Một canh giờ sau.
Boong một tiếng, tiếng chuông vang lên.
Linh quang trên người Kiến Sầu tản đi, nàng chậm rãi mở mắt ra, thần quang trong mắt no đủ, khí thế trên người lại như nước hồ đầy tràn, có cảm giác đầy năng lượng.
Mười bốn người trên các Tiếp Thiên Đài còn lại cũng gần như đồng thời mở mắt ra.
Phù Đạo sơn nhân đứng trên cao đang nói chuyện với Hoành Hư chân nhân, nghe thấy tiếng chuông cũng biết đã đến giờ.
Hoành Hư chân nhân gật đầu một cái, Phù Đạo sơn nhân vung tay lên gom mây trắng trên trời lại, không ngờ lại tạo thành một vân đài trôi nổi giữa không trung.
Lão cao giọng nói: “Đã đến giờ 'đến lúc chiến', người qua cửa được chọn trước“.
Chín người đã qua cửa, nếu có người muốn khiêu chiến thì lúc này có quyền chủ động khiêu chiến trước.
Trên chín tòa Tiếp Thiên Đài cao cao nhất thời lặng im không tiếng động.
Như Hoa công tử cười khẽ một tiếng, nhìn về phía mấy bóng người phía dưới, ánh mắt hết nhìn Phương Đại Chùy lại nhìn Hứa Lam Nhi, có vẻ rất khó xử: “Ai da, một con nhóc con, một anh chàng dáng người thật đẹp, đúng là khó lựa chọn...”
Kiến Sầu nghe vậy cầm Quỷ Phủ trên đầu gối rồi đứng lên.
Gió lạnh trên cao thổi vạt áo nàng bay phần phật, có vẻ rất siêu phàm thoát tục.
Nàng cao giọng nói: “Xin các vị đạo hữu nhường cho trận đầu tiên, hôm nay Kiến Sầu có một món nợ cũ nho nhỏ cần đòi“.
Phía dưới, nốt ruồi dưới khóe mắt Hứa Lam Nhi run lên, sắc mặt đột nhiên xanh mét, hết sức âm trầm.
Tám người đã qua cửa còn lại đang có tính toán riêng của mình, không ngờ Kiến Sầu lại đứng lên nói như vậy.
Kì thực có thể không ra tay thì tốt nhất không ra tay, Kiến Sầu khách khí như vậy chính là cho bọn họ thể diện.
Bọn họ đương nhiên sẽ không từ chối.
Có điều...
Vị đại sư tỷ Nhai Sơn này có “nợ cũ” gì? Rốt cuộc sẽ chọn ai làm đối thủ của mình?
Sắc mặt hai người Niếp Tiểu Vãn và Trương Toại không được tốt, trong Mê Vụ Thiên gặp phải Hứa Lam Nhi, sau một phen ác chiến đã bị thiệt thòi không nhỏ. Chu Cuồng cũng đứng bên cạnh bọn họ.
Lúc này những lời của Kiến Sầu như một hòn đá gây ra ngàn vòng sóng.
Chân núi Côn Ngô trở nên sôi trào.
Vị đại sư tỷ Nhai Sơn này ra tay trong Mê Vụ Thiên rất quả quyết tàn nhẫn, một búa đánh gục Cố Thanh Mi Côn Ngô, nghe nói Cố Thanh Mi đã trọng thương, được trưởng lão Cố Bình Sinh vội vàng mang về cứu chữa.
Bây giờ sóng cũ chưa dừng, mọi người đều đang lo lắng cho quan hệ giữa Côn Ngô và Nhai Sơn.
Đâu ngờ trong vòng “đến lúc chiến” này, đại sư tỷ Nhai Sơn cũng là người đầu tiên đứng ra.
Sóng mới lại nổi lên.
Mọi người vừa hưng phấn lại vừa tò mò.
Niếp Tiểu Vãn, Trương Toại và Chu Cuồng đưa mắt nhìn nhau.
Người ngoài có lẽ không rõ, nhưng ba người bọn họ lại vô cùng rõ ràng.
Món nợ cũ này rốt cuộc là gì.
Đáp án rất đơn giản.
Niếp Tiểu Vãn nắm chặt Minh Tâm Trạc trong tay, mắt nhìn chằm chằm trên đài cao, lệ quang lóe lên trong mắt, lại bị cô bé ép chạy ngược vào.
Trận chiến này cuối cùng cũng đến.
Kiến Sầu nói xong câu đó liên bay thẳng từ Tiếp Thiên Đài của mình lên đài cao bằng mây trắng, Quỷ Phủ nắm trong tay nghiêng nghiêng chĩa xuống, tư thế sẵn sàng.
Nàng đưa mắt nhìn xuống dưới, âm thanh rõ ràng truyền khắp cả Côn Ngô.
”Kiến Sầu Nhai Sơn mời Hứa Lam Nhi đạo hữu Tiễn Chúc phái chiến vân đài“.