Chương 147: Đế Giang Phong Lôi Dực

Vô số hạt mưa to như hạt đậu đập xuống mặt biển, bắn ra vô số hoa nước trong suốt trên dòng xoáy.

Cơn mưa tầm tã này ập xuống không hề có dấu hiẹu báo trước, cùng với tiếng sấm ầm ầm trên đỉnh đầu làm mọi người có ảo giác như đang trong ngày tận thế.

Mọi người đứng trong mưa, cái lạnh thấm đến tận trong lòng.

Có điều lúc này lại không có ai để ý cơn mưa này rốt cuộc thế nào.

Ánh mắt mọi người không hẹn mà cùng nhìn vào dòng xoáy vừa bị tia sét đánh xuống.

Nước biển rất đậm màu, bây giờ lại thâm màn mưa mờ ảo khiến cảnh tượng càng không rõ ràng.

Chỉ có một bóng dáng lờ mờ dưới đáy nước nhấp nhô theo dòng xoáy, hoặc như là hoàn toàn không động, tất cả lay động đều là ảo giác sinh ra do dòng xoáy lưu động.

Tia sét to lớn đánh thẳng xuống dòng xoáy, lập tức lấy cả dòng xoáy làm trung tâm, mặt biển dưới chân mọi người lan ra điện quang lấp lánh.

Tiếng nổ vang lên không dứt, đáng sợ vô cùng.

”Đúng là kết đan...”

Tiểu Kim nuốt nước bọt, nhìn chằm chằm dòng xoáy, quả thực kinh ngạc đến trợn mắt há mồm.

Hắn ngẩng đầu lên, có thể nhìn thấy kiếp vân kéo dài trăm dặm.

Bọn họ đứng phía dưới kiếp vân, thật sự sẽ không bị đánh chết sao?

Tất cả mọi người vừa rồi còn đang tấn công Đường Bất Dạ bây giờ đều đã dừng lại.

Tả Lưu không biết đã trốn đến góc nào cũng kinh hãi: “Trăm dặm, kiếp vân trăm dặm! Kiến Sầu đạo hữu phải liều mạng rồi!”

”Đúng vậy, lúc anh độ kiếp cũng chỉ có kiếp vân ba mươi dặm...”

Người nói là Khương Vấn Triều, hắn hiểu rất rõ tu vi của chính mình, bởi vì một chuyện ngoài ý muốn nên tu vi của hắn đình trệ ba mươi năm, bị tất cả mọi người xem thường. Nhưng sau khi vượt qua ba mươi năm này, trong lúc mọi người không hay biết, sức mạnh của hắn đã lên tới một mức độ đáng sợ.

Kiếp vân ba mươi dặm, đó là thiên tài trong thiên tài.

Nhưng còn Kiến Sầu?

Một lời không hợp, kiếp vân trăm dặm!

Khương Vấn Triều ngẩng đầu nhìn kiếp vân, không khỏi than thở: “Có kinh thế, có tuyệt diễm, lại không biết Kiến Sầu đạo hữu có thể độ qua kiếp này hay không?”

Đây gọi là trời xanh đố kị anh tài sao?

Như Hoa công tử thì nhíu chặt lông mày: “Thân bị trọng thương còn phải kết đan, bình thường sẽ có ba đạo lôi kiếp, uy lực tăng dần, chỉ sợ...”

Chỉ sợ sẽ không dễ dàng lắm.

Lục Hương Lãnh xem như nhận thức điều này rõ nhất, bởi vì vị trí của cô ta lúc này ở cách dòng xoáy gần nhất, vừa rồi lôi kiếp đánh xuống ngay bên cạnh người nàng.

Dù không đánh trúng người nàng nhưng uy lực của sấm sét chạy qua đã khiến nang hết sức sợ hãi.

Nghe thấy lời này của Như Hoa công tử, Lục Hương Lãnh nhìn điện quang đầy mặt biển, trong lòng không khỏi lo lắng.

Lúc trước trừ Hạ Hầu Xá không động thủ, những người còn lại đều đang vây công Đường Bất Dạ. Bốn người ở bốn phương hướng, còn có Tả Lưu ẩn thân, vây kín xung quanh không định để Đường Bất Dạ chạy thoát.

Do kiếp vân và lôi kiếp đột nhiên xuất hiện, mọi người tạm dừng động thủ, cuối cùng để Đường Bất Dạ có cơ hội thở dốc.

Cảm giác này...

Đúng là quá đáng sợ.

Dù Lục Hương Lãnh đã như tên bay hết đà nhưng mỗi lần hắn định đột phá vòng vây lại bị lĩnh vực vô địch cản lại khiến công lao đổ sông đổ biển hết.

Còn tên Tả Lưu tu vi bình thường nhưng lại có khả năng ẩn thân, biết mình đánh không lại nên cũng không ham chiến mà chỉ ẩn nấp bên cạnh đánh lén, thủ đoạn chồng chất khiến Đường Bất Dạ đau đầu vô cùng.

Thiếu niên Tiểu Kim nhìn như thiện lương, là người đơn thuần nhất trong số những người này, cũng chỉ biết một chiêu: Đấm!

Bất kể hắn chào hỏi thế nào, Tiểu Kim cũng chỉ một đấm đáp lễ.

Đơn điệu, buồn tẻ, lại đủ mạnh mẽ!

Sức chiến đấu mạnh nhất có lẽ là Khương Vấn Triều và Như Hoa công tử. Khương Vấn Triều có khả năng thông linh Chu Tước, dù ở trên biển cũng có sức chiến đấu đáng sợ, thậm chí nước biển dưới chân bọn họ cũng bắt đầu sôi lên. Từng đóa hoa đẹp đẽ của Như Hoa công tử ném tới, nổ cho hắn choáng váng đầu óc.

Đường Bất Dạ phát hiện hắn đã gặp phải phiền phức lớn. Hắn tin tưởng một chọi một, những người này không có ai là đối thủ của mình. Cho dù một đấu hai, hắn cũng không nhất định rơi xuống hạ phong.

Nhưng bây giờ bên kia có những người!

Năm đánh một, cực kì không biết xấu hổ!

Linh lực trong cơ thể đã có dấu hiệu khô kiệt, lúc này không dễ gì được rảnh tay, hắn không hề do dự nuốt vào một viên linh đan.

Hành động này lập tức khiến Như Hoa công tử bên cạnh chú ý.

Có điều chú ý thì sao?

Cơ hội cực tốt đang ở ngay trước mắt.

Đường Bất Dạ nhìn quanh, trong vòng vây thì Lục Hương Lãnh chính là mắt xích yếu nhất, hơn nữa lúc này Lục Hương Lãnh dường như còn hơi lơ đãng.

Đột phá khẩu chính là ở chỗ này!

Gần như ngay khi Như Hoa công tử chú ý tới động tác của Đường Bất Dạ, Đường Bất Dạ đã thủy không độn biến mất.

”Không tốt!”

Khương Vấn Triều nhìn thấy, không hề nghĩ ngợi lao thẳng đến chỗ Lục Hương Lãnh.

Dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết mục tiêu của Đường Bất Dạ chính là Lục Hương Lãnh.

Có điều nước xa không cứu được lửa gần, Khương Vấn Triều có lợi hại đến mấy cũng chỉ là một tu sĩ Kim Đan kì thông thường, thứ nhất không có sức mạnh của tu sĩ kim đan hậu kì, thứ hai trong tay không có đạo ấn không hải nghịch thiên.

Khương Vấn Triều vừa dứt lời, Đường Bất Dạ đã dịch chuyển tức thời đến gần Lục Hương Lãnh.

Chiếc nỏ khổng lồ Cửu Trương Cơ lạnh như băng đen như mực trong tay hắn biến mất, Đường Bất Dạ hai tay trống trơn, trong mắt bắn ra tinh quang lấp lánh.

Tay phải giơ lên, một luồng khí tức lạnh lẽo tràn tới.

Hai ngón tay như đao, Đường Bất Dạ như nắm một vũ khí sắc bén chém xuống người Lục Hương Lãnh.

Khi bàn tay hắn chém xuống, một bóng đen đậm đặc xuất hiện dưới lòng bàn tay hắn, vừa chém xuống vừa không ngừng mở rộng, biến thành một vành trăng khuyết màu đen tỏa ra khí tức lạnh lẽo.

Âm Tông Bắc Vực, kim đan hậu kì, bản lãnh của Đường Bất Dạ đương nhiên không phải đơn giản.

Âm nguyệt Trảm chính là phép thuật tấn công mạnh nhất Kim Đan kì trong Âm Tông.

Lạnh giá, cắn nuốt, khí thế mạnh mẽ.

Nó đi đến đâu dường như đều có thể cắt xé, nuốt hết mọi thứ đến đó.

Khí thế mạnh mẽ này như xé rách da thịt, khi còn chưa đến người Lục Hương Lãnh đã khiến nàng có cảm giác như tinh thần bị chia cắt.

Còn đang suy nghĩ chuyện Kiến Sầu kết đan dưới đáy biển, Lục Hương Lãnh không phòng bị kịp, hoàn toàn không kịp phản ứng. Bởi vì vừa rồi nỗ lực cầm cự hết sức mệt mỏi, bây giờ tinh thần nàng đã khó mà tập trung lại được.

Cảm thấy khí thế sắc bén vô biên ập đến, nhìn thấy sát ý lạnh giá trong ămts Đường Bất Dạ, thậm chí nàng còn có chút ngơ ngác.

”Lục tiên tử!”

”Lục tiên tử!”

Mấy người xung quanh thấy Lục Hương Lãnh đứng đó lại không hề tránh né liền hoảng sợ kêu to hết sức kinh hãi.

Đường Bất Dạ cũng có chút bất ngờ.

Có điều như vậy càng tốt.

Đánh bại Lục Hương Lãnh, thứ nhất có thể nhận được đạo ấn không hải của đối phương, thứ hai có thể đột phá từ chỗ Lục Hương Lãnh, trong nháy mắt liền có thể nghịch chuyển cục diện.

Âm Nguyệt Trảm trong tay, hắn chợt có cảm giác không gì cản nổi mình.

Nhưng lúc này Lục Hương Lãnh đã chuyển ánh mắt qua.

Nàng vẫn ở trong trạng thái ngẩn ngơ, trong đôi mắt bình thường vẫn lạnh nhạt lúc này lại trở nên trống rỗng.

Ánh mắt này không bình thường!

Một dự cảm chẳng lành đột nhiên sinh ra trong lòng, Đường Bất Dạ bất giác nâng cao phòng ngự toàn thân, hộ giáp đá rắn một lần nữa được hắn ngưng tụ trong nháy mắt.

Gần như hộ giáp vừa mới ngưng tụ xong, một khoảng tối to lớn màu tím đậm đột nhiên từ trong tay áo rộng rãi nhuộm máu của Lục Hương Lãnh bay ra.

Phì1

Cái lưỡi đỏ tươi phun ra nuốt vào, đó là một con mãng xà dài mười trượng.

Thân rắn to như thùng nước, mang khí thế nguy hiểm cực hạn, miêng rắn lập tức há rộng.

Không ngờ nó lại coi thường Âm Nguyệt Trảm sắc bén, mang theo cơn giận ngập trời, cái đuôi to khỏe vung lên đập bay Đường Bất Dạ.

Ầm!

Âm Nguyệt Trảm gần như lập tức vỡ tan, chỉ để lại một vết máu thật sâu trên mình mãng xà với lớp vảy cứng rắn.

Hộ giáp đá rắn vội vàng ngưng tụ của Đường Bất Dạ đương nhiên không lợi hại như lúc trước cứng đối cứng với Kiến Sầu, bởi vì linh lực của hắn sắp cạn kiệt nên hộ giáp cũng mỏng manh.

Trúng một đòn nặng, hộ giáp lập tức vỡ vụn từng tấc.

Đường Bất Dạ cảm thấy như có một ngọn núi đập về phía mình, nhất thời cổ họng ngòn ngọt, không thể dè ép được khí huyết cuồn cuộn trong thân thể.

Phụt! Đường Bất Dạ vừa bay ngược về phía sau vừa phun ra một ngụm máu, bị đập thẳng xuống mặt biển, thảm hại hết sức!

Khương Vấn Triều còn đang lao tới bên này sửng sốt. Tiểu Kim cực kì căng thẳng cũng há hốc mồm. Như Hoa công tử thì đồng tử co lại kịch liệt, nhìn Lục Hương Lãnh lúc này bằng ánh mắt kiêng kị.

Chỉ có Tả Lưu ẩn thân giữa không trung nên không biết phản ứng của hắn thế nào.

Gió biển, kiếp vân, mãng xà và mỹ nữ!

Lớp vảy trên người vừa dày vừa lạnh lẽo, sau khi vung đuôi đánh bay Đường Bất Dạ, con mãng xà màu tím đậm cuộn mình lại, thân rắn to lớn không ngờ lại cuốn quanh người Lục Hương Lãnh áo trắng nhuộm máu.

Bạch Nguyệt cốc, dược nữ Lục Hương Lãnh.

Đó là mỹ nữ như hoa như nguyệt trong mắt tất cả mọi người, là dược nữ diệu thủ nhân tâm cứu vớt người đời trong nước lửa, là giai nhân đoan trang cơ trí lại luôn khoan dung với tất cả mọi người.

Hình vẽ cái đuôi nhọn lờ mờ trên mu bàn tay nàng không biết đã biến mất từ khi nào.

Cái lưỡi chẻ đôi của con mãng xà thân mật thè ra bên người nàng, đôi đồng tử dọc màu vàng nhìn mọi người xung quanh, dường như coi bọn họ đều là kẻ thù, đáy mắt lấp lánh hung quang uy nghiêm.

Đây là một con mãng xà có độc.

Phì phì!

Lưỡi rắn phun ra nuốt vào, thân rắn nhẹ nhàng cuộn lại khiến tất cả mọi người sợ hãi không dám đến gần.

Trong ngoài không hải đều yên tĩnh.

Ngay cả vô số dòng điện tán loạn trên mặt biển cũng dần dần lắng xuống như bị thứ gì đó hấp thu.

Vẻ ngỡ ngàng trong mắt Lục Hương Lãnh lúc này dường như mới từ từ tiêu tan.

Thân rắn giá lạnh không có nhiệt độ quấn quanh người nàng như muốn hấp thu một chút nhiệt độ từ trên người nàng.

Lục Hương Lãnh đứng yên không động.

Nàng cứng nhắc xoay mặt nhìn mọi người lúc trước còn kề vai chiến đấu với mình: Kiêng kị, kinh ngạc, chần chừ, sợ hãi...

Ánh mắt bọn họ dường như không có gì khác những ánh mắt nàng từng nhìn thấy năm xưa.

Phì phì...

Dường như là tiếng cười nhạo lạnh lẽo.

Mãng xà từ phía sau Lục Hương Lãnh chuyển tới, không ngờ lại há miệng cắn vào cánh tay Lục Hương Lãnh buông cứng đờ bên người.

Khi cái răng nọc to lớn chạm vào bàn tay nàng, mãng xà lại hóa thành một hình xăm uốn lượn trên cánh tay Lục Hương Lãnh, bò lên theo tay áo bào rộng rãi của nàng.

Cái đuôi rắn nhọn nhọn nhanh chóng biến mất trên mu bàn tay nàng không còn tung tích.

Lục Hương Lãnh lại trở thành Lục Hương Lãnh cô độc như trước.

Nàng đứng tại chỗ, dường như không khác gì lúc trước, lại không có ai tiến lên.

Không hải yên tĩnh đến đáng sợ.

Chân núi Côn Ngô cũng yên tĩnh đáng sợ.

Cảnh tượng hung tàn đáng sợ vừa rồi quả thực như một cơn ác mộng đọng lại trong trí nhớ của tất cả mọi người.

Lúc này ác mộng đã tiêu tan, nhưng cảm giác kinh khủng đó lại vĩnh viễn tồn tại.

”Đó là cái gì...”

Cuối cùng có người gian nan mở miệng, giọng nói lạc đi vì sợ hãi quá mức.

Không ai có thể trả lời câu hỏi của hắn.

Ngay cả các nữ tu sĩ Bạch Nguyệt cốc đang lo lắng cho an nguy của Lục Hương Lãnh lúc này trong đầu cũng trống rỗng, thậm chí có người không nhịn được sợ hãi lui lại một bước, nhìn vị Lục sư tỷ đoan trang lạnh lùng ngày xưa của các nàng bằng ánh mắt như nhìn yêu quái.

Dược nữ Lục Hương Lãnh Bạch Nguyệt cốc và con mãng xà hung ác vừa xuất hiện đã biến mất...

Rốt cuộc... chuyện này là thế nào?

Trung Vực có rất nhiều môn phái, cho nên mới có tên Tả Tam Thiên.

Mỗi môn phái đều có điểm đặc biệt của mình, dù không phải toàn là chính đạo nhưng các môn phái phát triển theo hướng riêng biệt cũng sẽ không lệch tà quá mức.

Đặc biệt là năm môn phái được chọn làm Thượng Ngũ đa số chính tâm phò đạo, là tấm gương mẫu mực cho đông đảo môn phái Tả Tam Thiên.

Dược nữ Lục Hương Lãnh là một hình tượng cao quý thế nào?

Bây giờ tình hình đã hoàn toàn thay đổi, một con mãng xà hung ác tàn nhẫn xuất hiện, tỏ ra cực kì thân mật với nàng, làm sao mọi người có thể không sợ hãi và nghi kị?

Thậm chí lúc này rất nhiều người đều cho rằng đó không phải dược nữ mà họ biết.

Sau một thời gian yên tĩnh ngắn ngủi, đám đông liền bùng nổ.

”Đó là cái gì?”

”Sao lại như thế được?”

”Mãng xà, mãng xà!”

“...”

”Ôi...”

Đột nhiên có một tiếng than khẽ.

Nhưng âm thanh rất nhỏ này đâu có thể lọt vào tai mọi người mà nhanh chóng chìm nghỉm trong vô số tiếng nghi vấn.

Tiểu hội Tả Tam Thiên năm nay sợ rằng sẽ trở thành truyền thuyết được người sau bàn tán không thôi.

Lão già mặt đỏ Trí Lâm Tẩu nhìn chằm chằm ba chữ Lục Hương Lãnh ngay ngắn trên cẩm nang Nhất Nhân đài, định viết gì đó nhưng cuối cùng lại không biết viết gì, chỉ gõ nhẹ lưỡi dao khắc vào quyển cẩm nang gốc rộng sáu thước.

Ầm ầm!

Trên không hải, trong kiếp vân trăm dặm lại xuất hiện điện quang cuồn cuộn.

Tiếng sấm vang rền, điện quang nhanh chóng ngưng tụ thành tia sét to lớn thứ hai, lại từ trên cao đánh thẳng xuống dòng xoáy.

Oành!

Nước biển bắn lên ngập trời.

Tia sét lần này lại mạnh mẽ hơn lúc trước không ít, khi đánh vào dòng xoáy không ngờ lại có dấu hiệu đánh sập dòng xoáy.

Sóng biển vô tận trên mặt biển cũng trở nên hỗn loạn.

Kết đan và độ kiếp còn đang tiếp tục.

Động tĩnh đáng sợ này cuối cùng cũng gọi sức chú ý của tất cả mọi người quay về.

Tiểu Kim đứng cách Lục Hương Lãnh chỉ có vài chục trượng có chút không hiểu được tình hình bây giờ là thế nào.

Hắn bất giác nhìn về phía “đồng bọn”, hoặc nói cách khác, “đồng đội” của mình, Khương Vấn Triều, lại chỉ thấy Khương Vấn Triều chăm chú nhìn Lục Hương Lãnh không nói một lời, đáy mắt dường như có sự kiêng kị rõ rệt.

Bên kia Như Hoa công tử cũng có chút ngạc nhiên và nghi ngờ: Chỉ thoáng nhìn một lát, hắn cũng không thể phán đoán chính xác lai lịch của con mãng xà đó. Có điều một con mãng xà hung ác, thậm chí tàn bạo như vậy lại nằm trong tay áo Lục Hương Lãnh, hơn nữa trước đó không có ai biết, thật sự làm mọi người không sao ngờ được.

Như Hoa công tử cau mày nhìn những người khác, cũng hiểu ý của bọn họ là gì.

Dược nữ Lục Hương Lãnh chính là bạn tốt của Kiến Sầu, trước đó mọi người đều đã thấy nàng nói gì làm gì, thậm chí một khắc trước bọn họ còn kề vai chiến đấu để ngăn cản Đường Bất Dạ. Bây giờ không bằng trực tiếp hỏi cho rõ ràng.

Cho nên chỉ trao đổi một ánh mắt, Như Hoa công tử đã cất bước tiến lên, mở miệng định hỏi: “Lục tiên tử...”

Hắn vừa nói ra miệng đột nhiên cảm thấy không phù hợp.

Đường Bất Dạ!

Vừa rồi sau khi bị mãng xà quật đuôi, Đường Bất Dạ liền không còn động tĩnh nữa.

Như Hoa công tử bất giác quay đầu nhìn lại, trên không hải mênh mông chỉ có màu lam đậm nặng nề dưới kiếp vân.

Điện quang đáng sợ chạy khắp mặt biển.

Giữa kiếp vân màu xám tím âm u đã có ánh vàng mơ hồ lan ra.

Kiến Sầu kết đan đã đến thời khắc mấu chốt.

Nhưng mà...

Không có một bóng người!

Tại chỗ Đường Bất Dạ vừa rơi xuống lại không nhìn thấy một bóng người nào.

Mục tiêu vẫn là Lục Hương Lãnh!

Như Hoa công tử rùng mình, không hề nghĩ ngợi tóm vào tay áo kéo ra, một chiéc roi dài có gai mọc đầy những đóa hoa nhỏ màu trắng liền xuất hiện trong lòng bàn tay.

Phách!

Trường tiên phất lên phát ra một tiếng giòn giã.

Vô số đóa hoa nhỏ màu trắng bên trên đều nở ra, lấp lánh ánh sao.

Như Hoa công tử vừa phất tay, ngọn roi đã lập tức hóa thành một vệt sáng rực rỡ cuốn về phía Lục Hương Lãnh trước mặt.

Lục Hương Lãnh đứng yên không động, dường như đã hao hết tất cả sức mạnh trên người, đáy mắt lộ vẻ đắng chát.

Ngọn roi chưa kịp tới, một gợn sóng đã xuất hiện trước mặt Lục Hương Lãnh không hề có dấu hiệu báo trước.

Khóe miệng còn có vết máu, trên mặt mang nụ cười đắc ý, Đường Bất Dạ đưa tay thẳng về phía Lục Hương Lãnh định bóp cổ nàng.

Hai người cách nhau quá gần, dù Như Hoa công tử phản ứng rất nhanh nhưng vẫn hoàn toàn không kịp cứu nàng.

Hỏng rồi!

Nếu để Đường Bất Dạ lấy được đạo ấn của Lục Hương Lãnh...

Tất cả mọi người nhìn thấy cảnh này đều cực kì hoảng sợ.

Tuy nhiên Lục Hương Lãnh đột nhiên lại cười lên.

Lúc sắp bị Đường Bất Dạ loại khỏi cuộc chơi, không ngờ nàng lại quay đầu, dùng ánh mắt phức tạp nhìn về phía bên cạnh mình.

Một làn ánh sáng thăm thẳm như cảnh trong mơ lập tức bao trùm cả người nàng.

Sau phút chốc, bàn tay của Đường Bất Dạ hùng hổ bóp chặt lại.

Nhưng cái cổ nhỏ nhắn trong dự liệu đã biến mất.

Đường Bất Dạ nắm chặt tay, trong tay không có gì cả.

Lục Hương Lãnh sống sờ sờ trước mặt hắn không ngờ lại biến mất trên mặt biển.

Bị loại!

Một chiếc búa màu xanh khắc hoa văn mây trắng chậm rãi xuất hiện giữa ánh sáng trắng mờ mịt hư ảo, tiếp theo hiện ra là Hạ Hầu Xá mặt không biểu cảm trong y phục màu đỏ sậm.

Phát sau mà đến trước!

Trước khi Đường Bất Dạ động thủ, hắn đã kịp đánh bại Lục Hương Lãnh!

Một luồng ánh sáng từ chỗ Lục Hương Lãnh biến mất tự dưng xuất hiện, chui vào mi tâm với vết thương màu đỏ kéo dài của Hạ Hầu Xá.

Vù!

Lĩnh vực vô địch rộng ba trượng xuất hiện.

Đường Bất Dạ cách Hạ Hầu Xá quá gần không kịp phản ứng, bị lĩnh vực vô địch đánh văng ra.

Tất cả mọi người đều sửng sốt.

Thay đổi quá nhanh, trong nháy mắt đã có ba người lần lượt ra tay, thật sự làm mọi người bất ngờ.

Trường tiên mận gai của Như Hoa công tử không nhanh bằng Đường Bất Dạ đã ủ mưu từ trước, một đòn sát phạt lạnh lùng của Đường Bất Dạ không nhanh bằng Hạ Hầu Xá ẩn nấp đã lâu.

Trong nháy mắt, Lục Hương Lãnh đã bị loại ra ngoài, Đường Bất Dạ tính toán thất bại, không ngờ lại để lĩnh vực vô địch ba trượng rơi vào tay Hạ Hầu Xá.

Đối với Đường Bất Dạ, này tuyệt đối không phải một tin tốt.

Tên Hạ Hầu Xá này cực kì khó chơi.

Đối với bốn người Như Hoa công tử, Khương Vấn Triều, Tiểu Kim, Tả Lưu, đây cũng không xem như một tin tốt, cùng lắm là tốt hơn lĩnh vực vô địch rơi vào tay Đường Bất Dạ một chút, nhưng cũng chỉ vẻn vẹn một chút mà thôi.

Ánh mắt mọi người đều nhìn vào người hắn: Lúc trước mọi người hỗn chiến hắn không động thủ mà đứng bên cạnh xem chiến đấu, thương thế khi đối chiến với Kiến Sầu đã đỡ hơn nửa, lúc này Hạ Hầu Xá lại khôi phục cảm giác nguy hiểm cực đoan như mọi khi.

Dù hắn xuất thân Phong Ma kiếm phái, cũng là một trong Thượng Ngũ, nhưng những người ở đây lại lại không có ai quen biết Hạ Hầu Xá.

Một Đường Bất Dạ, một Hạ Hầu Xá.

Chỉ có một biến cố như vậy, tình hình đã trở nên phức tạp.

Ai sẽ động thủ trước?

Sẽ động thủ với ai?

Hạ Hầu Xá rốt cuộc đứng về phía nào?

Hết thảy đều không xác định.

Chân núi Côn Ngô.

Bóng dáng Lục Hương Lãnh chậm rãi ngưng tụ lại, rời khỏi không hải, mười một tòa Tiếp Thiên Đài vốn thuộc về nàng bây giờ cũng đã tự động ghép vào Tiếp Thiên Đài của Hạ Hầu Xá.

Ánh mắt tất cả mọi người đều nhìn về phía nàng.

Hai tay Lục Hương Lãnh bắt chéo phía trước, ngón tay lại không hề có nhiệt độ, nàng thoáng nhìn tình hình trên không hải, cuối cùng vẫn chậm rãi xoay người lại đối mặt với tất cả mọi người.

Nàng không nói gì, cũng không có người nào nói gì.

Phùng Ly Bạch Nguyệt cốc ngẩn ra bóng dáng Lục Hương Lãnh hồi lâu, cuối cùng gọi to một tiếng: “Lục sư tỷ!”

Nàng ra sức rẽ đám đông chạy về phía Lục Hương Lãnh.

Lục Hương Lãnh đứng lẻ loi giữa không trung, đột nhiên khẽ mỉm cười.

Không hải.

Chưa kịp ra tay đã gặp phải một loạt thay đổi, Tiểu Kim bây giờ còn có một chút đờ đẫn, cảm thấy đầu mình như một quả dưa hấu bị người ta ném xuống đất vỡ tan nát.

Hắn nhìn Khương Vấn Triều rồi lại nhìn Như Hoa công tử, sau đó dưa mắt lên không trung dường như muốn tìm kiếm tung tích của Tả Lưu.

Tư duy của hắn đơn giản đến cực điểm: Bốn người bọn họ miễn cưỡng xem như một hội.

Ực!

Căng thẳng cực độ, hắn không nhịn được nuốt nước bọt, nơm nớp lo sợ mở miệng hỏi: “Bây giờ chúng ta đánh ai?”

”Không biết!”

Như Hoa công tử lộ ra một nụ cười xinh đẹp gần như nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt uy nghiêm lại rơi vào trên người Hạ Hầu Xá.

Hạ Hầu Xá không nhìn bọn họ, hắn chỉ ngẩng đầu lên nhìn kiếp vân bắt đầu tích tụ tia sét thứ ba.

Giữa màu xám tím nặng nề, một điểm sáng màu vàng kim càng ngày càng sáng.

Kiếp vân trăm dặm.

Tất cả các tu sĩ có danh tiếng trên Thập Cửu Châu, lúc đột phá cảnh giới không ai không có kiếp vân.

Có thể vượt qua, Kiến Sầu rất có khả năng sẽ là một trong những nhân vật phong vân của Thập Cửu Châu trong tương lai. Không thể vượt qua, nàng sẽ chỉ là một trong vô vàn tu sĩ thông thường làm trái thiên đạo, không đáng nhắc tới.

Không biết sau khi kết đan, chiếc búa đó sẽ có thay đổi như thế nào?

Sau khi vượt qua ba luồng lôi kiếp, tu sĩ vừa kết đan dù không chết cũng sẽ đánh mất hơn nửa sức chiến đấu.

Ở lại đây dường như đã không còn cần thiết đối với hắn.

Trong đồng tử màu đỏ sậm của Hạ Hầu Xá lóe lên dị sắc mơ hồ, tay áo rộng rãi dính máu phất lên, trực tiếp ngự không mà đi.

Từ lúc đánh lén đến khi bỏ đi đều không nói một lời.

Hắn hành sự quyết đoán, không dây dưa một chút nào. Trong lúc mọi người chưa hết kinh hãi, hắn đã hóa thành một vệt sáng bay ra khỏi phạm vi kiếp vân bao phủ, biến mất giữa biển trời mênh mông.

Như Hoa công tử cúi đầu nhìn, trên hải bàn không biết hai con “rồng đen” đã tách ra, chạy về hai hướng khác nhau.

Còn hướng Hạ Hầu Xá rời đi lại đúng là hướng của một trong hai con rồng đen đó.

Tâm tình hắn trở nên nặng nề.

Ầm ầm...

Trên đầu vẫn là sấm rền như cũ, tiếng sấm càng ngày càng to.

Dòng xoáy bây giờ đã rộng đến trăm trượng, giống như một cơn gió xoáy từ đáy biển nổi lên.

Linh lực giữa biển trời đều bị dòng xoáy này hút tới, hội tụ xuống phía dưới.

Lẹt xẹt.

Vô số tia điện chạy trên mặt biển, chỉ thấy một màu tím lam sáng ngời.

Càng xuống phía dưới điện quang càng tập trung, dường như dưới biển sâu có nguồn phát ra tia điện.

Vết máu trên trường bào màu trắng nhạt đã dc nước biển cọ rửa sạch sẽ.

Điện quang lấp lánh bọc quanh cơ thể nàng, thấm vào da thịt, mạch máu, gân cốt, khiếu huyệt toàn thân nàng.

Từ khắp nơi trong lòng biển không ngừng có điện xà tràn về phía người nàng, lại nhanh chóng bị nàng hấp thu.

Kì lạ, lại huyền ảo.

Luyện thể Nhân Khí, tầng thứ sáu!

Sấm sét luyện thể, lưu “mầm sét” trong người.

Kiến Sầu hai mắt nhắm nghiền, mi tâm nhíu chặt, hàng lông mi dày mà dài nhẹ nhàng run rẩy trong nước biển, lờ mờ có vài phần đau khổ.

Trên đấu bàn rực sáng, ánh vàng lấp lánh ở thiên nguyên đã biến mất, thay thế là một đan hoàn màu vàng to bằng móng tay đang không ngừng xoay tròn.

Cùng với linh lực vô tận xung quanh tràn vào mi tâm Kiến Sầu, mỗi một tuyến khôn trên đấu bàn đều ngày càng sáng lên.

Có điều kích cỡ đấu bàn lại không còn mở rộng thêm nữa.

Tất cả linh lực sau khi đi qua tuyến khôn toàn bộ chảy ngược trở lại thiên nguyên, rót vào trong kim đan to bằng móng tay.

Linh khí vẫn là ở dạng khí, còn cảnh giới mới lại là kim đan.

Sự tinh túy của sức mạnh đã có sự thay đổi về chất.

Dù có linh lực cuồn cuộn đổ vào, kim đan xoay tròn cũng chỉ lớn lên với tốc độ mắt thường khó mà phát hiện.

Trên đấu bàn, từng đạo tử theo đó cũng sáng lên.

Tất cả đều dường như bắt đầu trở lại ổn định.

Kiến Sầu không nghe được bất cứ động tĩnh nào chỉ có tiếng nước chảy trong dòng xoáy dưới biển sâu và tiếng tia điện chạy qua nước biển thấm vào gân cốt da thịt nàng.

Và cả tiếng hát loáng thoáng trong đầu.

Vù!

Một, hai, ba... Từng đạo tử màu vàng sau khi hoàn thành liền gần như chưa từng sáng lên. bây giờ lại liên tiếp phát sáng.

Trong quá trình ngưng tụ kim đan ở thiên nguyên, một tia sáng màu vàng tự động phân ra, theo tuyến khôn chạy ra ngoài, rót vào trong đạo tử.

Kiến Sầu cảm thấy xương bả vai mình bắt đầu hơi nóng lên, như bị người khác dùng gai nhọn nung đỏ đâm xuyên qua.

Từng chấm sáng màu vàng kim từ trong lớp áo trắng trên người nàng phát ra như được in trên người.

Đó là đạo ấn vùng vẫy muốn thức tỉnh.

Ầm!

Một tiếng nổ rung trời chuyển đất.

Tiếng sấm kinh động trên trời không ngờ lại xuyên thấu biển sâu lọt vào trong tai Kiến Sầu.

Kim đan càng ngày càng lớn.

Ánh vàng trên kiếp vân trăm dặm cũng càng ngày càng mãnh liệt, màu xám tím nặng nề dần dần bị ánh vàng đẩy lui, không ngờ lại khiến mọi người có cảm giác quang minh mà an lành.

Hàng ngàn hàng vạn tia điện chạy qua trong tầng mây, cuối cùng ngưng tụ thành một tia sét màu tím, xua hết một chút màu xám tím cuối cùng trong kiếp vân, đánh thẳng xuống dưới.

Giây phút cuối cùng đã đến.

Đường Bất Dạ vẫn đứng giằng co với mọi người trên mặt biển cũng biết cơ hội của hắn đã đến.

Bất kể là tu sĩ mạnh mẽ thế nào, lúc đối kháng lôi kiếp đột phá cảnh giới gần như không có ai không tổn hại gì. Thứ nhất, vừa thăng cấp nên trong tay chưa có đạo ấn phù hợp với cảnh giới này, thứ hai do phải đối kháng lôi kiếp, kim đan lại mới hình thành, bình thường đều đang ửo trạng thái yếu nhất.

Sau tia sét thứ ba, dù là một tu sĩ trúc cơ trung kì thông thường cũng có thể giết chết một tu sĩ kim đan vừa vượt qua lôi kiếp.

Cho nên rất nhiều trưởng bối các môn phái không khuyến khích tu sĩ hậu bối đơn độc kết đan trong tình huống không có người hộ pháp, bởi vì nguy hiểm quá lớn.

Nhưng bây giờ Kiến Sầu có người hộ pháp sao?

Miễn cưỡng coi như có.

Đường Bất Dạ không cần nhìn cũng biết, đám Như Hoa công tử chưa động thủ nhưng đã âm thầm bao vây mình lại, đặc biệt là gã có thể ẩn thân chỉ sợ đang lợi dụng năng lực này ẩn nấp phía trên dòng xoáy đề phòng mình hạ độc thủ.

Không thoát được, động thủ cũng khó khăn.

Trừ khi hắn có khả năng một đòn giết gọn.

Vô số điện quang bao trùm trên mặt biển ngăn cản hắn dò xét, cho nên hắn không biết Kiến Sầu rốt cuộc ở nơi nào.

Có điều...

Kiến Sầu vượt lôi kiếp kim đan thất bại thì tốt, nếu không thất bại, sau khi điện quang tản đi, hắn có thể dựa vào tu vi vượt xa tất cả mọi người, phát hiện vị trí của Kiến Sầu đầu tiên, sau đó lợi dụng khả năng dịch chuyển tức thời áp sát đánh chết.

Trúc cơ hậu kì đã có thể đánh ngang tay với hắn ở kim đan hậu kì, dĩ nhiên có lợi thế về công pháp và vũ khí, nhưng sức mạnh của bản thân Kiến Sầu vẫn khiến mọi người hoảng sợ.

Nếu cho nàng thời gian đột phá kim đan thành công, chỉ sợ liền phải đánh khắp kim đan không có đối thủ.

Với “thâm thù đại hận” giữa hai người bọn họ, nếu Kiến Sầu có cơ hội tất sẽ không cho hắn vượt qua vòng thứ hai thành công. Dù hắn có may mắn vào được vòng ba cũng không dám tin tưởng mình tuyệt đối nắm chắc đánh bại Kiến Sầu, đánh bại đám “bằng hữu” anyf của nàng, thành công trèo lên Nhất Nhân đài.

Cho nên...

Cơ hội tốt nhất đã sắp tới.

Tinh thần trầm xuống, đáy mắt u ám.

Trên trường bào màu đen tuyền của Đường Bất Dạ không có một chút ánh sáng nào, nhìn như đêm tối lạnh giá.

Ánh mắt sắc bén của hắn lướt qua trên mặt mỗi người, quanh người đột nhiên xuất hiện ánh sáng lạnh màu xanh lục, chính là một màn hào quang hộ thân.

Tay trái nhẹ nhàng nâng lên đặt trên vai phải, động tác của hắn rất kì dị, lại lộ ra một sự nguy hiểm khó tả.

Ầm!

Cả không hải đột nhiên có sóng lớn dâng trào.

Sau khi tia sét cuối cùng đánh xuống, dòng xoáy trăm trượng bên dưới như thể không chịu nổi nữa, không ngờ lại ầm ầm vỡ vụn.

Hình phễu trống rỗng giữa dòng xoáy lập tức bị nước biển cuồn cuộn lấp đầy.

Ầm!

Nước biển xung quanh ập vào, bắn lên một cột nước cao hàng chục trượng.

Cột nước hóa thành một hình trụ như đâm lên đến tận trời, đâm vào tầng mây vàng lấp lánh.

Trên mặt biển, nước biển lam đậm, sóng lớn trắng xóa, đỉnh đầu là một vùng ánh vàng rực rỡ.

Ba sắc thái đẹp không sao tả xiết.

Mọi người trên mặt biển ngẩng đầu lên nhìn, nhất thời đều bị cảnh tượng này hút hết tâm trí.

Một bóng người màu trắng nhạt chậm rãi nổi lên trong màu lam đậm vô tận.

Nước biển lưu động làm khuôn mặt nàng trở nên mờ nhạt, cũng làm mọi người không thấy rõ vẻ mặt nàng.

Chỉ có một khí tức quen thuộc.

Có lẽ là bởi vì sóng nước, có lẽ là vì nguyên nhân khác, thoạt nhìn nàng có vẻ trắng xanh hơn bình thường.

Trong tay không còn Quỷ Phủ, chỉ có một bóng người nhỏ nhắn lao vút lên theo cột nước hình trụ.

Là nàng!

Đường Bất Dạ đã nhìn thấy.

Tia điện sáng rực đan vào nhau xung quanh người nàng, không ngờ lại như che chở nàng, cùng với cột nước hình trụ lao vút lên trời.

Đấu bàn hai trượng ba xoay tròn dưới chân nàng, từng đạo ấn nhìn hơi mờ ảo trong cột nước, trong đó có một đạo ấn màu vàng nhìn rất bắt mắt.

Hơn nữa Đường Bất Dạ còn phát hiện một điều, đấu bàn hai trượng ba của nàng còn đang từ từ mở rộng.

Cùng với bóng dáng Kiến Sầu lao lên theo cột nước và gió lốc, đấu bàn của nàng cũng càng ngày càng xa.

Dường như nàng không để ý tới bất cứ ai, còn đang đắm chìm trong trạng thái đột phá.

Đường Bất Dạ biết rất rõ trạng thái này, như là trở lại khởi điểm của tất cả, trở lại nguyên thủy, thoải mái khiến người ta chỉ muốn nhắm mắt lại.

Nhưng lúc này...

Cũng chính là thời khắc nguy hiểm nhất của một tu sĩ vừa kết đan.

Linh lực thiếu hụt, kim đan mới hình thành, cảnh giới chưa vững, càng không có phép thuật thích hợp.

Lúc này không động thủ còn đợi đến khi nào?

Tay trái để trên vai phải nắm chặt lại. Đường Bất Dạ cảm thấy từ khi hắn lấy được Cửu Trương Cơ đến nay, chưa bao giờ hắn sử dụng thuận tiện như lúc này.

Có lẽ là bởi vì đang tính kế một tu sĩ vừa kết đan, trái tim hắn không ngờ lại hưng phấn đến run rẩy, có điều kinh nghiệm chiến đấu thời gian dài vẫn giúp hắn có thể giữ được một phần tỉnh táo lạnh lùng trong khi máu nóng vẫn sôi trào.

Bụp!

Cửu Trương Cơ lại xuất hiện trên vai hắn như lần trước. Có điều Cửu Trương Cơ vừa xuất hiện, Đường Bất Dạ đã không hề do dự đập thẳng xuống trước mặt.

Lúc này phía trước hắn hoàn toàn không có một người nào, thậm chí là nửa người cũng không có.

Nhưng khi Cửu Trương Cơ đập xuống, tất cả mọi người lại nghe thấy một tiếng kêu thê thảm: “Con bà nhà ngươi!”

Đầu tiên là máu tươi tóe ra, sau đó một bóng người bị đánh ra khỏi trạng thái ẩn thân, bị đập văng ra xa.

Khi phát hiện Đường Bất Dạ đang có ý đồ động thủ, Tả Lưu đáng thương định âm thầm ra tay, đâu ngờ Đường Bất Dạ cũng không phải thằng ngốc.

Dù không biết vị trí chính xác của Tả Lưu, hắn cũng có thể đoán được đại khái.

Cửu Trương Cơ đập xuống, hoa văn mây đen sấm chớp trên nỏ sáng lên, Tả Lưu bị đánh bay tít ra xa.

Đường Bất Dạ giơ chiếc nỏ bay lên cao, ỷ vào linh quang hộ thể quanh người, hắn không thèm để ý đến những người khác, chỉ lao vút lên theo cột nước chọc trời.

Trong mắt hắn chỉ còn có Kiến Sầu, cường địch mạnh mẽ nhất của hắn, đối thủ khiến hắn phải toàn lực ứng phó.

Nhất Trương Cơ, sấm xuân động trời đất.

Nhị Trương Cơ, đông tây một dòng sông.

Đưa tay kéo mạnh dây nỏ.

Đáy mắt Đường Bất Dạ có một chút ngỡ ngàng, đấu bàn hiện ra, đạo ấn Nhị Trương Cơ nhanh chóng sáng lên.

Một làn sáng kì lạ từ đầu ngón tay hắn lan ra chạy trên dây nỏ, nhuộm toàn bộ dây nỏ thành màu xanh lục.

Ken két.

Dùng sức kéo mạnh.

Khi cánh nỏ trở thành hình trăng khuyết, dường như đã tới một điểm cực hạn, dây nỏ phát ra âm thanh làm mọi người chấn động tinh thần.

Đồng thời một luồng khí đen từ dây nỏ chạy vào rãnh tên, một sự thay đổi kì lạ đột nhiên lan ra khắp mặt biển.

Tất cả nước biển đều như nhận được cảm ứng gì đó.

Xẹt...

Trên mặt biển có vô số tia nước bị hút lên, như linh khí bị hút tới khi dùng Nhất Trương Cơ, dần dần đổ vào rãnh tên, cùng vệt đen vừa rồi nhanh chóng lớn lên, không ngờ lại biến thành một mũi tên màu lam đậm.

Chiếc nỏ này tên là Cửu Trương Cơ, mỗi trương cơ là một phép thuật. Với tu vi của Đường Bất Dạ bây giờ mới chỉ có thể dùng đến Nhị Trương Cơ.

Có điều...

Nhất Trương Cơ đã có thể bắn Kiến Sầu gần chết, bây giờ đang là lúc nàng yếu ớt nhất, Nhị Trương Cơ tuyệt đối không thể thất bại.

Đệ nhất Trung Vực, Nhai Sơn nhất kiếm, hoành tuyệt cửu thiên.

Bây giờ chiếc nỏ của hắn đang chĩa thẳng vào đại sư tỷ Nhai Sơn, thiên tài có khả năng trèo lên Nhất Nhân đài nhất trong tiểu hội Tả Tam Thiên lần này.

Tất cả vinh quang đều sẽ chấm dứt bằng mũi tên này của hắn.

Nguy hiểm đến cực hạn, cũng lặng yên không tiếng động.

Trong tai không có âm thanh nào khác, chỉ có tiếng dây nỏ bật mạnh khi hắn nhẹ nhàng buông tay.

Vù!

Muic tên màu lam đậm dài một trượng rời khỏi rãnh tên bắn về phía Kiến Sầu trên cao.

Mũi tên bay đến đâu, tất cả các sinh vật biển xung quanh đều nhất tề lao lên khỏi mặt biển.

Cả không hải dường như đều sôi trào vì mũi tên hút hết “tinh túy của biển cả” này.

Nhị Trương Cơ, đông tây một dòng sông.

Hút tinh hoa của nước, tụ thành một mũi tên.

Dốc sức của biển, trút vào một đòn.

Vô số cá lớn lao lên khỏi mặt biển, bị uy thế của mũi tên dài cuốn theo lao vào cột nước chọc trời.

Thanh thế cực kì lớn.

Ngay cả cột nước đâm lên tầng mây vàng trăm dặm cũng bị uy thế của mũi tên này ép cong về phía sau, dường như có thể bị mũi tên bắn gãy bất cứ lúc nào.

Mọi người nhìn cảnh tượng này lại có cảm giác như cột chống trời sắp đổ.

Ánh mắt nóng rực của Đường Bất Dạ rơi vào bóng người trong cột nước.

Hắn chưa bao giờ cảm thấy tự hào đến thế.

Tự hào khó mà khắc chế, trên mặt Đường Bất Dạ xuất hiện nụ cười rực rỡ, cầm chiếc nỏ ngẩng mặt định cười to.

Nhưng tiếng cười còn chưa ra khỏi miệng, Đường Bất Dạ đột nhiên như bị người khác bóp cổ, không thể phát ra được âm thanh nào.

Trong cột nước chọc trời, bóng dáng Kiến Sầu không biết đã dừng lại khi nào.

Đỉnh đầu đội mây vàng trăm dặm, chân giẫm lên cột nước chọc trời, dường như cũng cao bằng trời.

Từ lúc nàng dừng lại, đấu bàn to lớn cũng chấm dứt xoay tròn, được nước biển vô tận gột rửa, từng đạo tử màu vàng trên đấu bàn tỏ ra chói mắt vô cùng.

Hai mắt nhắm chặt cuối cùng mở ra.

Oành!

Vô số điện quang màu xanh tím tán loạn trên người nàng lúc này lại hội tụ thành một tia sét đánh thẳng vào mi tâm nàng như một ấn ký khắc sâu, sau chớp mắt lại biến mất.

Khi điện quang biến mất, một tia sét màu xanh tím nho nhỏ đột nhiên xuất hiện giữa kim đan ở trung tâm đấu bàn của Kiến Sầu.

Tầng thứ sáu, mầm sét luyện thể.

Khi mầm sét được trồng xuống, Kiến Sầu cảm thấy khí mạch trên người đều bị mở ra.

Cảm giác bỏng rát trên xương bả vai cuối cùng không thể kiềm chế được nữa.

Nàng nhìn thấy Nhị Trương Cơ đã khóa chặt mình, như mang theo toàn bộ sức mạnh của không hải, quyết chí bắn nàng nổ tung như bong bóng trên mặt biển này.

Âm Tông Bắc Vực, tu sĩ Đường Bất Dạ, chiếc nỏ Cửu Trương Cơ...

Đều rất lợi hại.

Trong đôi mắt sâu thẳm không có gì khác ngoài sự đau khổ ẩn nhẫn.

Mũi tên “đông tây một dòng sông” này càng ngày càng gần, tinh thần Kiến Sầu cũng căng thẳng đến cực điểm, ngay sau đó trong đầu có một âm thanh trong trẻo vang lên, hết thảy đều được phóng thích.

Ầm...

Ánh vàng lấp lánh từ đấu bàn dưới chân tràn lên bao trùm cả người Kiến Sầu.

Sức mạnh hùng hậu vô tận từ vị trí xương bả vai nàng tràn ra.

Từng chấm sáng vàng kim xuyên qua xương bả vai bên phải của nàng.

Cảm giác như bị vô số mũi dùi đâm thủng, xa lạ, lại quen thuộc...

Cùng với sự xuất hiện của ánh sáng vàng kim, một hơi thở sót lại từ thời thái cổ lan khắp không hải.

Hư ảnh cánh chim to lớn xuất hiện giữa kim quang, như mọc ra từ xương bả vai phải của Kiến Sầu.

Điện quang màu xanh tím không ngừng chạy quanh những chiếc lông vũ màu vàng sắc nhọn.

Vô số kí hiệu cổ xưa khắc trên hư ảnh chiếc cánh lập tức sáng ngời.

Trong đầu Kiến Sầu lại hiện ra hình ảnh Đế Giang bốn cánh sáu chân tung hoành trên đại địa, uy năng hủy trời diệt đất.

Vỗ cánh một cái, đó là một nửa giang sơn gấm vóc.

Hoàn toàn không yếu ớt như lúc mới có đạo ấn bản mạng này, nàng đã là một tu sĩ Kim Đan kì, vừa kết đan thành công, hơn nữa hoàn thành tu luyện Nhân Khí tầng thứ sáu, đang bước vào trạng thái cao nhất từ khi tu hành tới nay.

Vô số linh lực tinh thuần gần như gấp ba lúc trước điên cuồng tràn về phía chín đạo tử.

Thế là chiếc cánh càng ngày càng lớn, càng ngày càng lớn...

Chỉ trong nháy mắt, hư ảnh kéo dài ra từ xương bả vai Kiến Sầu đã đâm thủng cột nước chọc trời.

Đó là một loại khí tức cuồn cuộn và dã man, cả không hải đều trở nên chật hẹp vì sự xuất hiện của nó.

Dường như không gian nho nhỏ này không thể chứa đựng sự tồn tại của nó.

Dường như mũi tên Nhị Trương Cơ yếu ớt không thể mạo phạm tôn nghiêm của nó.

Kiến Sầu nhìn Đường Bất Dạ đang kinh hãi, cắn chặt khớp hàm, dù làm như vậy dường như hơi tốn sức nhưng nàng muốn thử xem...

Phong Lôi Dực Đế Giang gần như chưa hề được sử dụng từ khi nàng nhận được đến giờ.

Ánh mắt nàng đột nhiên sáng ngời.

Dường như cảm nhận được chiến ý vô tận của nàng, Phong Lôi Dực Đế Giang giơ cao lên trời, trong phạm vi không hải, tất cả các loài chim biển còn đang bay lượn giữa không trung toàn bộ rơi xuống, không dám dang cánh ra nữa.

Những chiếc lông vũ màu vàng nhẹ nhàng rung lên, thế là tất cả cuồng phong đang rít gào đều dừng lại.

Máu nóng sôi sục.

Kiến Sầu vỗ cánh một cái, chiếc cánh màu vàng to lớn rực rỡ như mây vàng trên đỉnh đầu đập về phía mũi tên hội tụ sức mạnh của không hải.

Ầm ầm...

Là tiếng gió.

Là tiếng sấm.

Là tiếng cột nước chọc trời đổ xuống, là tiếng vô số cá tôm bị hất về, là tiếng sóng biển vô tận trào dâng, là tiếng mũi tên Nhị Trương Cơ đông tây một dòng sông ngưng tụ tinh hoa của không hải ầm ầm vỡ vụn.

Cơn lốc cuốn theo một nửa nước biển của không hải lao về phía Đường Bất Dạ tay cầm Cửu Trương Cơ, lập tức nhấn chìm bóng dáng hắn, chỉ để lại một vệt máu đỏ thẫm giữa màu lam đậm.

Nhị Trương Cơ mượn sức mạnh cả không hải, ngưng tụ vô số tinh hoa lúc này vỡ vụn, nước biển cung cấp tinh nhoa cho nó cũng vỡ vụn theo.

Ầm ầm!

Trên mặt biển, trong tầm mắt chỉ có biển động dữ dội, sóng lớn cuồn cuộn, cực kì hùng tráng.

Trên đỉnh đầu mọi người, đám kiếp vân màu vàng trăm dặm che trời đã lâu dường như cũng khó mà chống lại được uy lực của một cánh này, cuồng phong vừa nổi lên cũng vội vã tản đi.

Thế là trên biển cả mênh mông chỉ còn một mình Kiến Sầu, trời cao trên đầu không còn gì che khuất lộ ra màu xanh thẳm vô biên.

Tất cả kìm nén đều tan hết.

Nàng ngẩng đầu nhìn, thiên địa càn khôn, thênh thang rộng rãi.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện