Chương 151: Ta không thành rồng
Như Hoa công tử không ngờ Kiến Sầu lại tàn nhẫn đến mức đó.
Nhìn Kiến Sầu xoay cổ tay giơ Quỷ Phủ lên, tiếng gió vù vù, lại nhìn Tả Lưu bên kia đã chuẩn bị bắt quyết, hắn cảm thấy hết sức đau đầu: Định đánh nhau thật sao?
”Khụ khụ, Kiến Sầu đạo hữu cần gì làm thế? Bản công tử chẳng qua chỉ nói đùa một câu thôi mà. Bây giờ đang săn rồng trên không hải, đại địch ở trước mắt, tốt nhất là chúng ta không nên tổn hao nội bộ...”
Cuối cùng cũng chịu thừa nhận là nói đùa hả?
Kiến Sầu khẽ nheo mắt, vẻ mặt “ngươi có giỏi cứ tiếp tục giải vây cho mình nữa đi”, Quỷ Phủ dài cả trượng nắm trong tay nhìn lại rất nhẹ nhàng chứ không hề cồng kềnh.
Nàng khẽ vung lên một cái, vài bóng ma dữ tợn bay ra, phối hợp với vẻ mặt như cười như không của Kiến Sầu khiến mọi người đều phải sởn gai ốc.
Nàng đang định mở miệng nói gì đó, Như Hoa công tử cũng đề phòng Tả Lưu bên kia đột nhiên động thủ, bầu không khí giương cung bạt kiếm...
”Gầm!”
Ầm ầm...
Sau một tiếng rồng ngâm kinh khủng, mặt biển nổi sóng dữ dội, bọt nước trắng xóa.
Kiến Sầu nghe thấy kinh hãi quay đầu lại nhìn, thấy trong phạm vi trận pháp khổng lồ, một nửa thân rồng to lớn vẫn chìm dưới nước biển, một đoạn dài hàng chục trượng vươn thẳng tắp lên trên mặt biển.
Con rồng đen to lớn ngẩng đầu hú dài, mang theo một sự ngông cuồng coi khinh người đời.
Do nó đột nhiên lao lên khỏi mặt nước, cả mặt biển đều cuồn cuộn sóng dữ như muốn nuốt chửng Khương Vấn Triều đứng phía trước nó không xa.
”Khương đạo hữu!”
Không có tâm tư dây dưa với Như Hoa công tử nữa, Kiến Sầu nắm chặt Quỷ Phủ nhìn về phía Khương Vấn Triều.
Khương Vấn Triều đứng phía trước cơn sóng dữ, vô số con sóng tràn tới lại không làm ướt áo hắn chút nào.
Màu lá phong đỏ trên biển sâu xanh thẳm làm mọi người thấy trước mắt sáng ngời.
Rồng đen như đang điên cuồng, trên mặt hắn lại không nhìn thấy một chút kinh ngạc nào, ngược lại còn mang ý cười.
Nghe thấy tiếng Kiến Sầu gọi sau lưng, hắn bình thản nói: “Kiến Sầu đạo hữu không cần lo lắng, nó không hề có ác ý“.
Hắn vừa nói vừa giơ tay về phía trước.
Sau khi nhìn thấy động tác này của hắn con rồng đen thân hình khổng lồ lại cúi cái đầu đang giơ cao xuống, đôi mắt rồng to lớn lộ ra vẻ vui sướng, không ngờ nó lại cọ đầu vào lòng bàn tay Khương Vấn Triều, hết sức hiền lành và ngoan ngoãn.
”Cái gì thế? Nó tự dưng thuần phục rồi à?”
Tả Lưu vừa buông thủ quyết ngẩng đầu lên nhìn thấy cảnh tượng kinh hãi này, sợ đến mức rớt cằm xuống đất.
Tiểu Kim cũng trợn tròn mắt, không thể tin được những gì đang xảy ra trước mắt.
Như Hoa công tử còn đang ẩn thân trong hư không thì không nói gì.
Kiến Sầu còn chưa hết kinh ngạc đã thả lỏng ra. Nàng nhìn bóng lưng Khương Vấn Triều, lại nhìn con rồng đen đích xác không có ý định hại người, biết vừa rồi Khương Vấn Triều có lẽ đã trao đổi được vấn đề gì đó với rồng đen.
Khương Vấn Triều đã nói không sao thì nàng cũng không cần lo lắng.
Trong trận pháp như tấm lụa mỏng màu đỏ rộng mười dặm, con rồng đen cúi đầu, phủ phục người xuống trước mặt Khương Vấn Triều.
Bàn tay Khương Vấn Triều thì từ đầu rồng dần dần di chuyển về phía sau.
Một điểm linh quang màu trắng sữa từ trong lòng bàn tay hắn chạy ra, nhẹ nhàng chui qua cổ rồng vào thân rồng rồi lan khắp xương sống con rồng.
Lúc này đám Kiến Sầu đứng bên ngoài trận pháp lập tức mở to mắt.
Lúc linh quang màu trắng sữa chảy qua, tất cả máu thịt trên thân rồng dường như đều hóa thành trong suốt, thế là bộ xương ẩn sâu trong máu thịt liền lộ ra, xương sống uốn lượn mang đầy sức mạnh, dường như chỉ nhẹ nhàng bắn ra liền có thể san bằng tất cả.
Một vệt sáng màu đỏ thẫm từ cổ con rồng kéo dài đến tận đuôi, bám sát vào xương rồng giống như một khối.
Đó là...
Gân rồng!
Khi gân rồng xuất hiện, con rồng đen dưới tay Khương Vấn Triều lại run nhè nhẹ, đôi mắt rồng khép hờ lộ ra vẻ thống khổ.
Ầm!
Dường như không thể chịu nổi những đau khổ đột nhiên ập đến, đuôi rồng vùng vẫy trên mặt nước, phát ra tiếng động ầm ầm.
Khương Vấn Triều nhíu mày, khi thấy rõ tình hình gân rồng đã vội vàng rút tay lại.
Ánh sáng màu trắng sữa dịu dàng lập tức biến mất, thân rồng trở nên trong suốt vì linh quang cũng lập tức khôi phục tình trạng ban đầu.
Những chiếc vảy rồng đen bóng phủ bên ngoài thân rồng, xương rồng dữ tợn biến mất, gân rồng màu đỏ nhạt cũng biến mất.
Như bị hành hạ rất thê thảm, con rồng đen không còn sức lực vươn người lên trên mặt biển nữa, Khương Vấn Triều vừa rút tay lại đã rơi thẳng xuống.
Ầm ầm!
Thân rồng đập xuống mặt biển, sóng bắn tung tóe.
Khương Vấn Triều quay đầu nhìn lại, trong mắt có vẻ phức tạp.
Đám Kiến Sầu đều đứng bên rìa trận pháp, nhìn hắn bằng ánh mắt dò hỏi.
”Khương đạo hữu, có kết quả gì không?”
Người hỏi chính là Như Hoa công tử trong hư không, nghe tiếng hắn thì có vẻ như hắn đã đi vào trong trận pháp, cách Khương Vấn Triều không xa.
Khương Vấn Triều trả lời: “Kết quả tạm thời chưa có, nhưng mà nguyên nhân thì đã rõ ràng“.
”Nguyên nhân?”
Kiến Sầu lập tức tò mò.
Khương Vấn Triều mỉm cười, có điều đáy mắt lại có vẻ nặng nề kì lạ: “Con giun này vốn không hề có ý muốn hóa rồng, chỉ là bị người ta bắt ném vào không hải, sau đó liền có gân rồng tự động bám vào người, cưỡng chế biến nó thành hình dạng như bây giờ“.
”Ý của Khương tiền bối là...”
Linh quang chợt lóe trong đầu, lúc Tả Lưu hỏi thì giọng nói đã mang theo vài phần vui mừng.
Khương Vấn Triều gật đầu, xem như thừa nhận suy đoán của Tả Lưu: “Ta đã trao đổi với nó, nó sẵn sàng để chúng ta xem xét gân rồng xem nguyên nhân ở đâu. Nếu có thể bóc gân rồng ra khỏi người nó thì cũng xem như tất cả cùng vui“.
Vốn chỉ là một con giun bình thường chui rúc dưới đất, vừa vào không hải liền có gân rồng bám vào người, thế là trở thành một con rồng khổng lồ uy phong lẫm liệt.
Đối với tất cả mọi người, đây đều là một chuyện cực tốt từ trên trời rơi xuống. Nhưng đối với chính con giun đó, đây lại là một tai nạn chưa từng có.
Kiến Sầu nhớ tới câu Khương Vấn Triều thuật lại lúc trước “Nó muốn về dưới đất ăn đất”, đột nhiên cảm thấy hơi buồn cười, nhưng lúc đôi môi cong lên định lộ ra nụ cười, không biết tại sao nàng lại không cười được nữa.
Ngược lại, đám Tiểu Kim và Tả Lưu thì hưng phấn vô cùng.
”Tốt quá rồi, không ngờ mọi người lại cùng chung chí hướng, thế thì mọi chuyện chẳng phải rất đơn giản sao? Nếu nó được gân rồng bám vào người mới biến thành rồng, vậy thì chỉ cần rút gân rồng ra là nó sẽ lại biến thành giun như cũ“.
”Đúng vậy đúng vậy, sao chúng ta không thử xem?”
Như Hoa công tử cũng nói: “Xem ra lúc trước không động thủ lại là đúng đắn. Nếu tùy tiện lấy gân rồng, chỉ sợ hai bên đều không có gì tốt, nhất định sẽ có một trận đại chiến. Nhờ Kiến Sầu đạo hữu có khả năng dự đoán, lại may mắn có Khương đạo hữu có khả năng nói chuyện với nó, bây giờ tất cả đều chung một mục đích, đỡ phải tốn sức đánh nhau, tốt quá, tốt quá“.
”Kiến Sầu đạo hữu?”
Thấy những người còn lại đều đã nói, Khương Vấn Triều không khỏi nhìn về phía Kiến Sầu vẫn yên lặng.
Kiến Sầu hơi nhíu mày, gạt bỏ những ý nghĩ kì lạ đột nhiên xuất hiện trong đầu, thở ra một hơi, cười nói thoải mái: “Đúng như Như Hoa công tử nói, nếu con rồng đen này chấp nhận thì rõ ràng đã đỡ được rất nhiều sức lực. Việc còn lại là làm thế nào rút gân rồng thôi“.
Trên mình con giun vốn không có thứ gọi là gân, mà đạo linh quang lúc trước Khương Vấn Triều thi triển hẳn là vô hại với nó, vậy mà nó lại lộ vẻ đau khổ.
Chắc hẳn cái “gân rồng” từ bên ngoài bán vào người này cũng không xem như thứ gì tốt đẹp đối với nó.
Nhưng đối với người bình thường, tự dưng nhận được gân rồng, trở thành sinh vật khổng lồ có thể lên trời có thể xuống biển thì tuyệt đối chính là chuyện tốt từ trên trời rơi xuống, dù có phải chịu đau khổ cũng khó mà từ chối.
Con giun này lại một lòng muốn vè dưới đất, đúng là giản dị hiếm có.
Đối với tất cả mọi người, có lẽ đây là con giun này mông muội chưa khai linh trí nên mới dại dột muốn từ bỏ gân rồng.
Có điều con giun muón bỏ gân rồng lại là chuyện tốt đối với đám người Kiến Sầu.
Như Hoa công tử nghe xong mỉm cười, nói: “Chỉ sợ trên gân rồng còn có sức mạnh to lớn, nếu rút gân rồng đi, thân rồng lại biến thành mình giun thì sẽ gây ra tổn thương với con giun này. Ta từng đọc một chuyện tương tự trong sách cổ, sau khi rút xương rồng, rồng khổng lồ hóa phàm, lại biến thành một con cá dưới biển, có điều quá trình này dường như rất đau khổ. Không bằng mời Khương đạo hữu nói rõ với giun huynh, nếu không ngại đau khổ thì chúng ta sẵn sàng giúp đỡ“.
Giọng nói mang theo ý cười, dùng từ nghe có vẻ khách khí và nho nhã, nhưng mọi người lại cảm nhận rất rõ một sự đen tối từ xương tủy.
Đúng là được lợi lại còn ra vẻ ta đây thua thiệt.
Có được gân rồng lại như ban ơn cho con giun kia, trong thiên hạ thật sự không có việc buôn bán nào có lãi hơn việc này.
Kiến Sầu nhìn con rồng khổng lồ đang bơi qua bơi lại dưới biển, nhớ lại hình ảnh vừa rồi, lại suy nghĩ về dụng ý của Phù Đạo sơn nhân khi thiết trí cục diện này.
Việc này cũng gần giống như các sĩ tử phỏng đoán dụng ý của giám khảo lúc khoa cử.
Có điều lúc này Kiến Sầu thật sự không đoán ra được gì.
Nàng cũng không phản đối: “Mời Khương đạo hữu hỏi nó xem“.
Khương Vấn Triều gật đầu một cái, quay lại mở miệng hỏi con giun: “Bọn ta sẽ gỡ gân rồng bám trên xương sống giun huynh, nhưng sợ là sẽ rất đau khổ, không biết giun huynh có muốn thử một lần hay không?”
Con rồng khổng lồ dưới biển lập tức thò đầu lên, vui mừng ghé sát vào Khương Vấn Triều, cái đầu rồng to lớn không ngờ lại cúi gằm xuống.
Con rồng làm động tác phủ phục cúi đầu như muốn nhờ bọn họ giúp đỡ.
Thân rồng dài hàng chục trượng mang vẻ khờ khạo vụng về nhìn rất hài hước.
Lần này không cần Khương Vấn Triều dịch lại, bọn họ cũng có thể nhìn ra: Đây là nó đã đồng ý.
”Được rồi, bây giờ chỉ còn xem người nào sẽ động thủ thôi“.
Như Hoa công tử thở phào nhẹ nhõm, vỗ tay một cái đưa ra câu hỏi tiếp theo.
Kiến Sầu nhìn về phía Khương Vấn Triều, nói: “Khương đạo hữu tu vi không kém, lại có thể trao đổi với nó, coi như là người thân quen nhất. Không biết có thể mời Khương đạo hữu rút lấy gân rồng hay không? Kiến Sầu và Như Hoa công tử sẽ ở bên cạnh cảnh giới cho đạo hữu“.
”Khương mỗ cũng có ý đó“.
Khương Vấn Triều cũng dự định như vậy, những gì Kiến Sầu nói và suy nghĩ trong lòng hắn đúng là không mưu mà hợp. Cho nên hắn không có lí do gì lại từ chối, chỉ gật đầu rồi quay lại nhìn con rồng khổng lồ.
Đồng thời Kiến Sầu cũng đi xuyên qua trận pháp, cầm búa tiến lên đứng cách Khương Vấn Triều không xa, linh lực vận chuyển quanh thân, tư thế sẵn sàng.
Còn Như Hoa công tử, mặc dù mọi người không nhìn thấy nhưng đều biết hắn đã đến bên cạnh Khương Vấn Triều từ lâu rồi, trước giờ vẫn ở trong trận pháp, cho nên không hề lo lắng.
Ngay cả Tả Lưu và Tiểu Kim cũng chia ra tìm hai vị trí khác nhau để đề phòng xuất hiện chuyện ngoài ý muốn nào đó.
Tất cả đã vào vị trí, Khương Vấn Triều yên tâm giao sau lưng mình cho các chiến hữu trong không hải, môi mấp máy phát ra những âm thanh người ngoài nghe không hiểu, sau đó vươn tay ra.
Ầm!
Con rồng lại vươn người thẳng lên, một lần nữa tự động giơ cái cổ ra.
Một người cao lớn đến mấy đứng cạnh thân thể to lớn của con rồng đen cũng tỏ ra nhỏ bé gầy gò, nhưng Khương Vấn Triều đứng bên cạnh con rồng khổng lồ trên không hải, chiếc áo bào lá phong đỏ được gió thổi căng phồng giống như ngọn lửa bùng cháy trong gió rực rỡ.
Lúc này hết thảy đều tỏ ra vô cùng trầm tĩnh.
Lông mày Kiến Sầu giãn ra, thân thể lại căng lên, ánh mắt bình tĩnh rơi vào người Khương Vấn Triều, quan sát kĩ từng thay đổi nhỏ nhất.
Đồng thời trong lòng nàng lại dâng lên một sự bội phục.
Từ đầu đến cuối Khương Vấn Triều đều ung dung bình tĩnh, không có nửa phần căng thẳng, chỉ là khí độ này đã có thể đưa ra kết luận: Sau vòng thứ hai, người trước mắt này nhất định sẽ là đại địch của nàng trong vòng tiếp theo!
Khương Vấn Triều không hề biết tâm tư của hai người “cảnh giới” bên cạnh mình như thế nào, cũng không hề quan tâm.
Hắn đưa tay ra, hóa chỉ thành đao cắt vào phần cổ rồng đen.
Phụp!
Vảy rồng màu đen cứng rắn bị chỉ lực như đao xé rách, máu rồng lập tức từ vết thương phun ra, có màu vàng đen.
Sách cổ viết: Long huyết huyền hoàng. Huyền hoàng là trời đất lẫn lộn, trời là huyền mà đất là hoàng.
Rồng chính là giòng giống của thần còn lại từ thời thượng cổ, thậm chí thái cổ, đến nay đã cực kì hiếm thấy. Bất chợt nhìn thấy màu sắc máu rồng, ngay cả Kiến Sầu cũng không nhịn được kinh ngạc, đồng thời có một cảm giác kì dị dâng lên trong lòng.
Thần long thượng cổ có máu vàng đen không có gì kì quái, nhưng rồng ở thời cận đại gần như không khác gì yêu thú tầm thường.
Con rồng đen trước mặt vì có gân rồng nên cũng có huyết thống khác biệt.
Những người còn lại không có biểu hiện gì lạ, chỉ nhìn chằm chằm động tác của Khương Vấn Triều.
Rồng khổng lồ bị đau lắc lư không thôi, máu vàng đen theo vảy rồng trên người rỏ xuống mặt biển màu lam, lập tức nhuộm thành một vùng xanh vàng.
Một màu đỏ lờ mờ hiện ra giữa vết thương cắt ngang. Đó là tung tích của gân rồng.
Đồng tử co lại, ánh mắt ngưng đọng, Khương Vấn Triều xuất thủ lại nhanh như sấm sét, hai ngón tay hùng hổ kẹp chặt giữa vết thương.
Ngón tay nhỏ dài uốn cong như móc câu tức thì kẹp chặt lấy sợ gân rồng đó.
Gầm...
Con rồng đen lại rống lên vì đau, thân rồng run rẩy kịch liệt như bị sét đánh, thậm chí còn có dấu hiệu co giật, nước biển xung quanh cũng cuộn trào.
Gân rồng đỏ đậm như máu, bởi vì quá đậm nên lại có vẻ tối đen.
Khi ngón tay Khương Vấn Triều kẹp chặt gân rồng, nó đột nhiên cuộn lại giữa ngón tay hắn như muốn giãy giụa thoát ra, điên cuồng co vào trong thân rồng.
”Là vật sống!”
Kiến Sầu đứng gần đó lập tức phát hiện, hoảng sợ kêu lên.
Âm thanh vừa dứt, Quỷ Phủ đã phát ra ánh vàng rực rỡ, đề phòng có biến sẽ lập tức ra tay.
Ngón tay Khương Vấn Triều đang kẹp gân rồng, đương nhiên cảm nhận còn rõ ràng hơn nàng.
Gân rồng vặn vẹo, không ngừng vùng vẫy, liều mạng định co vào bên trong.
Gân rồng càng co vào trong, rồng đen cũng càng đau khổ, đôi mắt rồng đã biến thành màu đỏ đậm, cái đuôi khổng lồ vung lên đập mạnh xuống mặt nước, dường như muốn mượn lực chấn động gân rồng bắn ra khỏi thân thể mình.
Có điều gân rồng ở trong thân thể nó, nó vùng vẫy kiểu gì cũng đâu có tác dụng?
Ngược lại gân rồng còn mượn lực co vào trong người nó.
Khương Vấn Triều thấy thế lập tức cau mày, hai mắt trở nên lạnh lẽo.
Trên gân rồng có một làn sáng màu đỏ nhạt, làn sáng này va chạm với chỉ lực của Khương Vấn Triều lại phát ra tiếng xèo xèo như nước lạnh bắn vào chảo dầu.
Nó đang cố gắng vùng vẫy.
Như không chịu nổi đau đớn như vậy, con rồng bắt đầu lăn lộn.
Phách!
Khương Vấn Triều không hề do dự, tay kia vỗ xuống giữ chặt lấy cái đầu rồng.
Cùng lúc lòng bàn tay hắn chạm vào vảy rồng lạnh như băng trên đầu con rồng đen, một đấu bàn to lớn đường kính hai trượng rưỡi cũng xoay tròn xuất hiện.
Trên đấu bàn có một đạo ấn sáng lên, một hư ảnh Chu Tước màu đỏ đậm xuất hiện sau lưng Khương Vấn Triều.
Chu Tước rực rỡ như hỏa phượng hoàng, đứng trên dung nham nóng chảy, trên đôi cánh đỏ đậm cũng có liệt hỏa hừng hực, hai mắt quý phái mà vô tình chỉ có màu đỏ thẫm.
Xẹt!
Hai cánh vỗ một cái, một cơn gió mang theo lửa đỏ từ trên người nó phát ra.
Gần như đồng thời, Khương Vấn Triều cũng siết chặt tay, ngọn gió lửa không ngờ lại hòa vào bàn tay hắn, một lớp ánh sáng mỏng màu đỏ bao trùm cả bàn tay.
Xèo xèo xèo xèo...
Gân rồng như bị bỏng, bắt đầu run rẩy co giật, bắt đầu bốc khói như một tảng thịt tươi bị ném lên tấm thép nung đỏ.
Thấy đã áp đảo được gân rồng, Khương Vấn Triều càng không có gì do dự, ánh mắt lạnh lẽo, bàn tay giật mạnh.
Xẹt!
Gân rồng vốn chỉ thò ra khỏi thịt chừng một tấc không ngờ như không còn sức chống cự, bị hắn kéo mạnh ra ngoài khoảng một thước.
Rồng đen vùng vẫy kịch liệt, cái đuôi rồng vung lên lung tung, thậm chí suýt nữa đập trúng người Khương Vấn Triều.
Ầm ầm ầm!
Mặt biển lập tức nỏi sóng.
Kiến Sầu đứng cách Khương Vấn Triều không xa đành phải mở ra một màn sáng xanh để bảo vệ mình trong đó, lại không dám lui lại cách xa Khương Vấn Triều.
Mặt biển lập tức ồn ào náo động.
Chỉ có ánh mắt ẩn giấu lạnh lẽo trong bình tĩnh của Khương Vấn Triều là không có bất cứ thay đổi nào.
Hai bàn tay hắn rất vững vàng, một bàn tay đè đầu con rồng đen khiến nó không thể thoát được ra khỏi khống chế của hắn, tay kia lại móc chặt gân rồng, tiếp tục kéo mạnh ra ngoài bằng một sức mạnh khó có thể chống lại.
Trong tiếng gầm đau khổ của rồng đen, trong sóng nước càng ngày càng cao...
Một tấc, một tấc.
Gân rồng như một sợi dây màu đỏ thẫm từ từ bị kéo ra ngoài.
Nó sợ hãi vùng vẫy phản kháng, không ngừng có ánh sáng đỏ thẫm từ trên người nó bắn ra, đập vào trong lòng bàn tay Khương Vấn Triều, nhưng không có bất cứ hiệu quả nào.
Lửa Chu Tước hộ thể, thứ tà vật nho nhỏ này làm sao có thể thoát khỏi tay hắn được?
Khương Vấn Triều uy nghi lẫm liệt, gân rồng càng vùng vẫy càng bị hắn nắm chặt.
Một chút một chút, một tấc một tấc, một thước một thước...
Chỉ sau một hồi vùng vẫy, Khương Vấn Triều đã kéo gân rồng ra ngoài trọn hai trượng.
Đuôi rồng đen lập tức thoát khỏi trói buộc, nó vung mạnh cái đuôi đập xuống mặt biển mượn lực, mạnh mẽ co người về phía ngược lại với Khương Vấn Triều.
Phụt!
Lại là một tia máu rồng màu vàng đen bắn ra.
Gầm!
Cơn đau dữ dội khiến con rồng khổng lồ không nhịn được kêu lên, nhưng đồng thời lại lộ ra một chút vui sướng.
Mọi người đều không khỏi lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Kiến Sầu thấy thế cũng không thể không bội phục: Tuy là một con giun lập chí phải về ăn đất nhưng rõ ràng nó cũng rất quyết tâm.
Nó hùng hổ lùi lại một mạch, sợi gân rồng đang được Khương Vấn Triều tóm chặt không ngờ bị rút ra trọn mười trượng.
Một sợi dây dài màu đỏ sậm rung động, một đầu trong tay Khương Vấn Triều, đầu kia lại vẫn bám chặt trong vết thương ở cổ con rồng đen.
Cơ hội tốt này Khương Vấn Triều đương nhiên sẽ không bỏ qua.
Cổ tay xoay một cái, hắn quấn sợi gân rồng dài hơn mười trượng quanh cánh tay, bất kể gân rồng có giãy giụa thế nào cũng không thể thoát ra khỏi tay Khương Vấn Triều nữa.
Sợi gân rồng màu đỏ thẫm cuối cùng run rẩy như cảm thấy sợ hãi trước tình hình hiện tại.
Vù vù...
Gân rồng điên cuồng rung động, ánh sáng đỏ thẫm như máu phủ đầy bên ngoài, gân rồng vốn đỏ thẫm không ngờ lại biến thành đỏ đen.
Cùng với sự xuất hiện của làn sáng này, một cảm giác kì lạ khó lường cũng dâng lên trong lòng Khương Vấn Triều.
Gần như ánh sáng này vừa xuất hiện, vẻ đau khổ trong mắt con rồng khổng lồ cũng biến mất, thay vào đó là vẻ hung ác.
”Cẩn thận!”
Kiến Sầu phản ứng rất nhanh, biết là tình hình có biến, lập tức ra tay.
Khương Vấn Triều nghe thấy tiếng của Kiến Sầu vang lên bên cạnh mình, nhưng lúc ngẩng đầu lên nhìn lại thấy bóng người màu trắng nhạt đã xuất hiện phía trước, không ngờ lại là...
Thủy không độn!
Không hề có dấu hiệu báo trước, Kiến Sầu biến mất rồi xuất hiện phía sau con rồng khổng lồ, ở đúng vị trí đuôi nó.
Trên gân rồng, ánh sáng màu đỏ thẫm lại lóe lên, sau đó biến thành đen như mực.
Một khí tức lạnh lẽo làm người ta rét run tràn ra.
Trong mắt con rồng đen lập tức không còn tâm tình gì khác, sự thân cận với Khương Vấn Triều lúc trước cũng biến mất vô tung.
Thân rồng lao thẳng về phía trước, sừng rồng cứng rắn đâm thẳng về phía bàn tay trái Khương Vấn Triều đang đè nó lại.
Sức mạnh toàn thân Khương Vấn Triều gần như đều rơi vào hai tay, tay trái dĩ nhiên có thể buông ra nhưng sẽ không khống chế được con rồng đen nữa, tay phải dĩ nhiên có thể đưa lên hỗ trợ nhưng buông ra cũng sẽ tuột mất gân rồng.
Không thể buông tay nào ra!
Trong nháy mắt, vô số ý nghĩ đã lướt qua trong đầu Khương Vấn Triều, hoàn toàn không kịp cân nhắc tỉ mỉ.
Pặp!
Khi sừng rồng đâm về phía hắn, không ngờ hắn lại tóm chặt cái sừng to lớn của nó.
Sức mạnh cực lớn, hổ khẩu rách toạc, máu tươi văng khắp nơi.
Hai mắt rồng đen màu đỏ thẫm, hiển nhiên đã bị gân rồng bám vào người khống chế, lộ ra vẻ âm hiểm vì thực hiện được ý đồ, chuẩn bị húc thêm phát nữa để thoát khỏi bàn tay Khương Vấn Triều.
Thân rồng quá dài, nếu muốn lấy đà thì phải co người lại, đặc biệt là phần eo.
Rồng đen định co người lại, vươn người lên lấy đà lao tới.
Nhưng ngay sau đó, nó lại phát hiện mình không thể thu lại nửa thân thể phía sau.
Ngược lại, một sức mạnh đáng sợ lại từ đuôi rồng truyền đến, kéo mạnh nó về phía sau.
Đây...
Rốt cuộc là cái gì?
Trên gân rồng gần như màu đen, ánh sáng đỏ đậm chấn động, vừa hoảng sợ lại vừa giận dữ!
Trong không hải, tất cả mọi người bao gồm Khương Vấn Triều đều đưa mắt nhìn về phía đuôi rồng, sau đó nhất tề há hốc mồm hít sâu một hơi.
Đứng bên đuôi rồng không phải Kiến Sầu vừa dùng thủy không độn dịch chuyển tức thời đến đó thì là ai?
Khi gân rồng sắp khống chế rồng đen phát động đòn tấn công thứ hai với Khương Vấn Triều, nàng đã vung tay tóm lấy cái đuôi rồng to lớn.
Bàn tay nhỏ nhắn trên vảy rồng đen tuyền càng trắng đến mức gần như trong suốt.
Chỉ có những vệt gân xanh lờ mờ chạy trên mu bàn tay và khớp xương trắng nhợt cho thấy nàng đã dùng hết sức.
Sức một người, sức một phụ nữ yếu đuối.
Không ngờ lại có thể tóm chặt đuôi rồng, hai mắt lấp lánh thần quang, tư thế hiên ngang lẫm liệt.
Ôm chặt, tóm chặt!
Gầm!
Con rồng khổng lồ lập tức phát ra một tiếng kêu đau thê thảm.
Cùng với tiếng kêu đau đớn này, ánh sáng màu đỏ thẫm trên gân rồng không ngờ lại ầm ầm vỡ vụn, khí tức trên sợi gân rồng lộ ra ngoài hơn mười trượng lập tức yếu ớt.
Màu đỏ trong mắt rồng biến mất, tiếng kêu lại càng thêm thê thảm đáng thương.
Đối với con giun này, đây đúng là một hồi tai bay vạ gió.
Khương Vấn Triều bắt được cơ hội lập tức buông sừng rồng ra, tóm lấy sợi gân rồng vừa nổi loạn không thành kéo mạnh về phía sau.
Một người hướng đông, tóm gân rồng. Một người hướng tây, nắm đuôi rồng.
Vù!
Một tiếng kêu dài làm người ta ghê răng vang lên sắc bén chói tai.
Vô số người đều nỏi gai ốc: Hai người này quả thực điên rồi.
Con rồng đen đáng thương vô lực vùng vẫy, lại bị mất không ít máu.
Đáng thương hơn nữa là sợi gân rồng vừa rồi còn diễu võ dương oai, chỉ sau chớp mắt đã bị kéo ra hàng chục trượng.
Cuối cùng chỉ còn lại một đoạn rất ngắn ở trong thân rồng.
Sợi gân rồng màu đỏ thẫm lúc kéo ra lại rất nhỏ, không ngừng run rẩy trong không trung như một sợi chỉ.
Và Kiến Sầu đều không phải người thiện tâm, thương xót sợi gân rồng không có ý tốt này.
Đưa tay kéo mạnh, hai người cực kì ăn ý, chuẩn bị cho sợi gân rồng một đòn cuối cùng, hoàn toàn tách nó ra khỏi người con rồng khổng lồ.
”Hê hê“.
Trên đỉnh núi chính Côn Ngô là biển mây vô tận, đại điện Chư Thiên nằm ở cuối biển mây đó.
Không biết từ khi nào Phù Đạo sơn nhân và Hoành Hư chân nhân đã đứng trên quảng trường trôi bên trên đỉnh núi ba trăm thước.
Thấy Kiến Sầu và Khương Vấn Triều đã sắp thành công, Phù Đạo sơn nhân không nhịn được phát ra một tiếng cười gian trá.
Hoành Hư chân nhân nhìn chằm chằm sợi gân rồng run rẩy vô lực phản kháng, không nhịn được hơi nhíu mày như nhìn ra manh mối trong đó.
Chưởng môn trưởng lão các môn phái còn lại cũng đều đứng trên quảng trường, chỉ có điều cách xa một chút.
Chu Thừa Giang mặc trường bào màu xám đậm đứng bên cạnh sư tôn, trưởng lão Long Môn Bàng Điển, nói mấy câu, trên mặt không nhìn ra một chút áy náy nào mà chỉ có chút chán nản vì phải chịu oan thay người khác.
Trên gương mặt già nua của Bàng Điển tràn ngập tức giận, hai mắt trợn trừng nhìn Chu Thừa Giang, quả thực không thể tin được những lời hắn vừa mới nói.
Cả Long Môn đều sôi sục vì Kiến Sầu sử dụng đạo ấn vảy rồng lúc đối chiến Đường Bất Dạ, mài đao soàn soạt chờ đến Nhai Sơn hỏi tội, xem công pháp độc môn của Long Môn tại sao lại xuất hiện trong tay đệ tử Nhai Sơn, còn bị người ta sử dụng công khai nữa.
Nhưng đâu ngờ bây giờ Chu Thừa Giang lại nói đó là hắn cho đối phương trong quá trình luận bàn trao đổi.
Tức điên, Bàng Điển quả thực đã tức điên lên.
”Ngươi, ngươi...”
Ngón tay nhăn nheo giơ lên chỉ Chu Thừa Giang, một câu “nghịch đồ” đã ra đến đầu lưỡi.
Chu Thừa Giang cũng đã chuẩn bị sẵn sàng nghênh đón cuồng phong bão táp, có vẻ như đã chấp nhận số phận.
Đột nhiên phía trước truyền đến một tiếng cười to như cười trên nỗi đau của người khác: “Ha ha ha ha, hiện ra rồi, ha ha ha ha...”
Bàng Điển thấy tiếng cười này rất quen tai, như là Phù Đạo sơn nhân.
Chẳng lẽ vòng thứ hai đã kết thúc rồi?
Hắn không khỏi quay đầu lên nhìn, chỉ thấy Phù Đạo sơn nhân vung đùi gà trong tay ngẩng mặt cười to. Trên không hải lại xuất hiện một cảnh tượng dị thường...
***
Sợi gân rồng chỉ còn lại một đoạn dài mấy tấc trong thân rồng như biết số mệnh sắp hết nên điên cuồng vùng vẫy.
Trong tay Khương Vấn Triều đang nắm gân rồng, gân rồng vốn mềm mại không ngừng vùng vẫy không ngờ lại biến thành một mũi dùi đâm thẳng vào lòng bàn tay hắn.
Phừng!
Một ngọn lửa hừng hực lập tức bùng lên từ lòng bàn tay Khương Vấn Triều, nhanh chóng bao trùm cả người hắn.
Trên mặt biển lập tức hừng hực lửa nóng.
Đã thấy tình cảnh bi thảm của con giun bị sợi gân rồng này hành hạ, biết rõ nếu để gân rồng bám vào xương thì mình sẽ biến thành con giun tiếp theo, Khương Vấn Triều thà hủy sợi gân rồng này đi còn hơn là để nó bám vào người mình.
Lửa cháy ngập trời, gân rồng bị bỏng, một ngọn lửa lập tức bao trùm bên ngoài nó.
Sợi gân rồng vừa đâm thủng bàn tay Khương Vấn Triều lập tức bị đốt co lại, không ngừng vùng vẫy.
Gân rồng rất mỏng manh không ngờ lại có sức mạnh đáng sợ, Khương Vấn Triều nhất thời không giữ nổi, bị nó giãy tuột khỏi tay.
Sợi gần rồng mang ngọn lửa không ngờ lại dần dần chuyển sang màu vàng.
Ầm!
Một đóa hoa mai đỏ nho nhỏ từ trong hư không bay tới, đập thẳng vào sợi gân rồng rồi lập tức nổ tung. Cánh hoa bắn ra ánh sáng rực rỡ, chấn động làm sợi gân rồng rũ xuống.
Đây là Như Hoa công tử đã xuất thủ. Hắn và Kiến Sầu vẫn cảnh giới bên cạnh chính là để phòng ngừa tình hình này xuất hiện.
Kiến Sầu phản ứng cũng nhanh, có điều nàng hạ thủ tàn nhẫn quyết đoán hơn Như Hoa công tử nhiều, mục tiêu của nàng lại không phải gân rồng mà là bản thân con rồng.
Cánh tay giơ lên, Quỷ Phủ phát ra ánh đen lạnh lẽo.
Ngao ngao...
Vô số bóng ma từ hoa văn han gỉ loang lổ chui ra, nhe nanh múa vuốt.
Nhưng chúng có hung ác hơn nữa cũng không bằng Kiến Sầu lúc này.
Nàng giơ búa chém xuống, lưỡi búa nhìn có vẻ không được sắc bén chém thẳng vào cổ con rồng.
Con rồng đen do giun biến thành sợ đến mất hồn mất vía, vừa bị gân rồng khống chế lại bị người phụ nữ điên cuồng phía sau kéo mạnh, sức mạnh đáng sợ quả thực khiến nó cảm thấy mình sắp bị kéo đứt đôi đến nơi.
Bây giờ không dễ gì thoát khỏi sự khống chế của gân rồng, còn chưa vui vẻ được mấy hồi, người phụ nữ vốn như Bồ Tát sống kia lại giơ chiếc búa đáng sợ lên với mình?
Mẹ ơi!
Bị lừa rồi!
Đám người xấu này!
Oa oa oa...
Rồng đen không có tâm tư nghĩ ngợi thêm nữa, liều mạng chạy thẳng về phía trước.
Có điều nó làm sao nhanh bằng Kiến Sầu đã kết đan được?
Sức mạnh tinh túy vô cùng cô đọng, vẫn là một nhát búa, sức mạnh tăng gấp bội, tốc độ cũng cực nhanh.
Xẹt!
Ngắn ngủi như một tia chớp.
Rồng đen cảm thấy cổ mình đau buốt, khổ sở gầm lên một tiếng.
Tiếng rồng ngâm lập tức rung động trời đất.
Kiến Sầu vung búa chém qua cổ rồng đen, một tảng thịt to bằng nắm đấm liền bị chém xuống, mang theo một đầu sợi gân rồng rơi thẳng xuống mặt biển.
Phụt!
Lại là một tia máu rồng vàng đen.
Có điều cái cổ con rồng khổng lồ này không hề bị chặt đứt. Kiến Sầu rất có thiện cảm với con giun nhỏ này, có thể không hạ sát thủ đương nhiên sẽ không vô cớ động thủ.
Gân rồng chỉ còn một đoạn rất ngắn trong thân rồng, thay vì để nó tìm cơ hội bật lại, không bằng một búa chấm dứt luôn cho xong chuyện.
Người bị mất một miếng thịt còn không chết, huống hồ là một con rồng có sức sống mạnh mẽ, hoặc nói một con giun có sức sống đáng sợ.
Nhát búa này của Kiến Sầu vừa quyết đoán vừa mạnh mẽ, rất nhiều người căn bản còn chưa phản ứng lại đã thấy sợi gân rồng hoàn toàn bị bóc ra khỏi người con rồng, quằn quại trên mặt biển như một con rắn, quanh thân vẫn còn lửa Chu Tước từ lòng bàn tay Khương Vấn Triều và linh quang vỡ vụn từ đóa mai đỏ của Như Hoa công tử.
Gân rồng vốn đỏ thẫm bị hành hạ không ngừng, màu đỏ dần dần biến mất, lộ ra một điểm màu vàng nhàn nhạt.
Khi ỉiẻm màu vàng này xuất hiện, cả không hải đột nhiên chấn động một chút, ngắn ngủi giống như là ảo giác.
Kiến Sầu đang cảnh giác quan sát tình hình, còn chưa kịp suy nghĩ về dị biến này, một chấn động mãnh liệt hơn đã xuất hiện.
Trên gân rồng, ánh vàng dần dần trở nên mãnh liệt.
Trong trận chấn động của trời đất, sợi gân rồng không ngờ lại hoàn toàn không chịu để đám Kiến Sầu khống chế mà bay thẳng lên trời cao.
Ầm ầm...
Cả đáy biển cũng chấn động, như là có một con quái vật lớn sắp ngoi từ dưới biển sâu lên.
Khi chấn động này xuất hiện, một cảm giác sợ hãi vô cớ dâng lên trong lòng con rồng đen khiến nó không hề do dự quẫy đuôi chui ra nấp phía sau Kiến Sầu vừa mới chém rơi một miếng thịt của nó, không ngừng run rẩy.
Cảnh này cực kì khôi hài, có điều lúc này ai cũng không cười được.
Bốn người Tiểu Kim, Tả Lưu, Như Hoa công tử và Khương Vấn Triều gần như lập tức áp sát Kiến Sầu, quan sát tình hình xung quanh.
Ùng ục...
Nước biển sôi trào.
Một luồng sáng màu trắng xám khổng lồ từ đáy biển chiếu lên, dần dần biến thành màu vàng nhạt, càng lên đến gần mặt biển lại càng mãnh liệt.
Xung quanh đám Kiến Sầu, chín cây long trụ màu trắng to hơn mười người ôm nhanh chóng phá vỡ mặt biển đâm thẳng lên trời cao.
Đồng thời phía trước bọn họ, ánh vàng chói mắt đột nhiên bao trùm nửa bầu trời, chiếu sáng cả vùng biển sâu tối tăm.
Một cánh cửa màu vàng khổng lồ chậm rãi từ đáy biển nhô lên, càng ngày càng cao...
Trong nháy mắt, cánh cửa khổng lồ đã cao đến một trăm hai mươi trượng.
Hoa văn màu vàng cổ kính uốn lượn trên cánh cửa khổng lồ, ánh vàng lấp lánh chạy trên hoa văn hình vảy rồng, tỏa ra một khí tức cổ kính xa xưa.
Ngang tàng, mênh mông, cổ xưa!
Trên khung cửa to lớn không ngờ lại là một loạt rồng khổng lồ nối đuôi nhau, đủ chín con, mười tám con mắt rồng tất cả đều nhắm chặt.
Nhưng trong lúc cánh cửa khổng lồ màu vàng tiếp tục trồi lên, toàn bộ mười tám con mắt rồng lại mở ra như cảm ứng được gì đó.
Sởn tóc gáy!
Cảm giác đó giống như bị chín con rồng vàng đến từ thượng cổ nhìn chằm chằm, cảm giác lạnh toát từ đáy lòng dâng lên, nhanh chóng chạy khắp toàn thân.
Uy áp nặng nề.
Dưới mười tám ánh mắt uy nghiêm cổ kính này, Kiến Sầu chỉ có cảm giác bị áp chế, ngay cả linh lực vận chuyển trên người cũng trở nên cực kì gian nan, sắc mặt nàng biến thành trắng bệch.
Ầm!
Gần như ngay lúc mắt rồng mở ra, đạo ấn vảy rồng của nàng cũng được kích phát không khống chế được.
Lấy mi tâm Kiến Sầu làm trung tâm, vô số vảy rồng màu vàng kim nhạt lan rộng phủ kín người nàng, một khí tức thần bí xa xăm lập lức xuất hiện.
Uy áp dến từ cánh cửa màu vàng và chín con rồng khổng lồ nhanh chóng giảm bớt.
Nhưng những người bên cạnh Kiến Sầu thì không may mắn như vậy, gần như ai cũng sắc mặt đỏ bừng, khí huyết cuồn cuộn.
Con rồng đen đã cuộn mình thành một đống.
Sau khi mất gân rồng, thân thể nó cũng dần nhỏ đi, có điều vẫn chưa hóa thành giun như cũ.
Nó cực kì sợ hãi, ánh mắt lại rơi vào trên sợi gân rồng đang lơ lửng phía trước cánh cửa khổng lồ.
Khi cánh cửa khổng lồ xuất hiện, sợi gân rồng dài gần trăm trượng không ngờ hoàn toàn biến thành màu vàng, sau đó đột nhiên co lại chỉ còn năm trượng, tự động uốn lượn thành một kí hiệu màu vàng bám vào cánh cửa khổng lồ.
Vù!
Như mở ra một phong ấn cổ xưa nào đó, cánh cửa khổng lồ màu vàng đột nhiên rung lên, phát ra ánh sáng chói mắt làm thiên địa cũng phải nhợt nhạt thất sắc.
Chín con rồng khổng lồ cuốn quanh khung cửa gần như đồng thời quay đầu, mười tám con mắt rồng đồng loạt nhìn vào trong cửa, đồng thời há miệng. Chín tiếng rồng ngâm vang lên chấn động lòng người, tinh thần tất cả mọi người đều chấn động, trong đầu không có bất cứ tạp niệm nào, trong mắt cũng không còn thứ gì khác.
Cánh cửa đóng chặt cuối cùng chậm rãi mở ra.
Thế là cảnh tượng bao la hùng vĩ phía sau cửa cũng hiện ra trước mắt mọi người.
Đó là một vùng biển rộng lớn hơn không hải rất nhiều, lộ ra một màu lam ảm đạm, như là được vớt ra từ trong năm tháng vô cùng vô tận, phủ đầy bụi thời gian.
Từng long trụ đầy vết rạn lẳng lặng đứng trên biển sâu.
Giữa một vùng màu sắc ảm đạm này lại có những sắc màu sặc sỡ hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Từng con rồng khổng lồ hoặc lam bạc, hoặc đỏ đậm, hoặc màu vàng, hoặc cuốn quanh long trụ, hoặc lặn sâu dưới biển, hoặc nô đùa trên mặt biển...
Phía cuối chân trời xa xa chỉ có mây đen màu xám như chì, không thể dò xét được vùng biển này rốt cuộc rộng lớn đến đâu.
Long vực thượng cổ.
Cánh cửa khổng lồ vừa mở ra, một khí tức kì lạ lập tức tràn ra, như sóng lớn lan rộng bao trùm tất cả mọi người.
Bọn họ không thể phân biệt được đây rốt cuộc là chân thật hay là hư ảo.
Giữa khung cảnh u ám, những con rồng khổng lồ tỏ ra cực kì hung ác và thê lương...
Gió mạnh thổi tới vén mây đen trên long vực ra, một chiếc sừng rồng màu vàng to lớn xuất hiện giữa đám mây.
Âm thanh bể dâu mênh mông từ cánh cửa khổng lồ truyền ra.
”Đám giun dế các ngươi đã nhận được long mạch vô pháp vô thiên vô thường vô định của tộc ta, sao không thành rồng?”
Tiếng vọng vô tận chấn động trên biển.
Con rồng đen do giun biến thành đang cuộn mình sau lưng Kiến Sầu nghe thấy giọng nói này liền bị hút bay về phía cánh cửa khổng lồ như muốn nhập đàn với vô số đồng tộc trong long vực vô tận.
Gầm...
Một tiếng rồng ngâm vô lực mà bi phẫn vang lên.
Sao không thành rồng?
Trong lòng Kiến Sầu cũng rất kích động, nhưng lại có một cảm giác khó tả.
Thành rồng?
Con giun này hoàn toàn không muốn thành rồng!
Thân rồng đen vẫn còn dài hàng chục trượng nhanh chóng bay qua bên người nàng, sắp sửa bay vào trong cánh cửa khổng lồ.
Thời khắc mấu chốt, đáy mắt Kiến Sầu lại phát ra một tia sáng lạnh. Nàng không hề do dự đưa tay vồ một cái.
Năm ngón tay nhỏ nhắn mà mạnh mẽ thuận thế tóm được cái đuôi rồng đen.
Lại nữa?
Lúc này con rồng đen chỉ thấy trước mắt tối sầm.
Mặc dù ta chỉ muốn về dưới đất ăn đất, nhưng ngươi có thể đổi một cách ôm khác hay không?
Hộc máu...
Ầm!
Tay kia của Kiến Sầu cũng nắm chặt đuôi rồng, dựa vào đạo ấn vảy rồng và sức mạnh Kim Đan kì, Kiến Sầu kéo mạnh con rồng đen về, hùng hổ đập thẳng xuống mặt biển.
Nước biển bắn tung tóe làm ướt hết quần áo mọi người.
Kiến Sầu đứng giữa vùng sóng nước này, tay nắm cái đuôi rồng đã không còn sức mạnh, bình tĩnh nhìn bầu trời bên trong cánh cửa khổng lồ, ánh mắt lạnh lẽo.
”Nó chỉ là một con giun, không muốn thành rồng, tôn giá cần gì phải ép?”