Chương 45
Nhược Nhất ngây người nhìn Mạc Mặc nôn khan một hồi, cô hỏi: “Khó chịu lắm không?”.
Mạc Mặc chỉ đáp lại bằng nụ cười méo xệch. Đây là lần đầu tiên Nhược Nhất nhìn thấy Mạc Mặc có vẻ thê thảm như vậy. Nhược Nhất kéo Mạc Mặc ra khỏi gầm bàn, rồi dựng ghế lên cho cô ấy ngồi: “Trốn trong gầm bàn thì sẽ hết khó chịu sao?”.
“Trốn cái gì chứ. Ống nhổ để dưới gầm bàn, lúc tôi cúi xuống để nôn thì lại làm đổ đèn và ghế, sau đó thì cô đi vào”. Mạc Mặc thở hổn hển rồi chỉ vào bụng mình và nói: “Cái giống này không phải đồ hại cha, rõ ràng là hại mẹ!”.
Nhược Nhất cười.
Vẻ mặt của Mạc Mặc bỗng đông cứng: “Chờ đã”. Cô ấy uể oải nói: “Tôi tới Cửu Châu chỉ mới hơn một tháng, tính thế nào thì thời gian mang thai cũng mới được hơn hai mươi ngày, sao đã nghén rồi?”.
Nhược Nhất nghĩ một lúc rồi nói: “Có thể là do đặc tính của cửu vĩ bạch hồ. Tôi nghe nói con của họ càng mạnh thì càng được sinh ra sớm. Hơn nữa, thời gian mang thai của cửu vĩ bạch hồ hình như không có giai đoạn nghén. Cô như vậy, có lẽ là vì thể chất đặc biệt”.
“Cô nói vậy, có thể tôi sẽ sinh non?”.
Nhược Nhất gật đầu: “Ừm, trước đây chị dâu tôi mang thai đã nói với tôi, phần lớn phụ nữ sẽ bị nghén sau hơn bốn mươi ngày mang thai. Còn cô, hai mươi ngày đã nôn, tính ra, e là đứa trẻ này sẽ ra đời trước nửa thai kỳ bình thường”.
Khóe miệng Mạc Mặc giật giật: “Vì thế tôi sẽ mang thai năm tháng?”. Nhược Nhất không dám chắc điều ấy nên cô không trả lời. Mạc Mặc nghiêm mặt nói: “Lần đầu tiên tôi căm ghét việc mang thai là bổn phận của phụ nữ như thế. Cho bọn đàn ông dùng lỗ đít để làm việc ấy chẳng phải là tốt hơn sao?”.
“Mạc Mặc… cô nói đúng ý tôi”.
Hai cô gái mặc sức tưởng tượng cuộc sống tươi đẹp khi đàn ông mang thai và sinh con, cuối cùng cả hai ngồi xuống bàn bạc xem bây giờ nên làm thế nào.
“Nếu cứ phát triển theo cái đà này, chẳng bao lâu sau mọi người sẽ nhìn thấy bụng của tôi”. Mạc Mặc thi triển phép thuật, lập tức biến về bộ dạng nam nhi: “Nhan Nhược Nhất, cô bảo tôi chờ cô nghĩ ra cách rồi đi, bây giờ không phải tôi không chờ, mà là cái cục thịt này không chờ được nữa. Nếu người đàn ông của cô biết trong bụng tôi có thứ gì, với linh lực hiện nay của tôi mà đánh nhau với hắn thì chắc chắn cả hai mẹ con tôi sẽ chết. Ngày mai tôi sẽ thu dọn đồ đạc lên đường”.
Nhược Nhất cau mày im lặng. Mạc Mặc nói: “Đừng ngăn tôi, nếu cô thật sự muốn giúp tôi thì ăn trộm ít tiền cho tôi đi”.
“Mạc Mặc…”.
“Tôi đã nói với cô rồi, đừng có ngăn tôi!”.
“Ngăn cái đầu cô ấy!”. Nhược Nhất tức giận nói: “Cô muốn đi, ngày mai tôi sẽ đi cùng cô”.
Không khí im lặng một lúc, Nhược Nhất thở dài nói: “Về đứa trẻ này, ngoài việc sinh nó ra thì chẳng có cách nào khác. Bây giờ nếu chỉ có Thương Tiêu muốn giết đứa trẻ này thì tôi sẽ liều mạng bảo vệ nó. Tôi ngăn được Thương Tiêu nhưng lại không ngăn được Tử Đàn… Lần trước tôi thấy khi nhắc tới Quý Tử Hiên, ánh mắt của tỷ ấy vô cùng căm phẫn… Ngoài cách chúng ta bỏ đi, tôi nghĩ không còn cách nào khác. Bây giờ cô đang mang thai, làm gì cũng khó khăn, tôi đi cùng thì chí ít cô cũng có người chăm sóc. Còn về chuyện sau này… bây giờ chúng ta vượt qua khó khăn trước mắt rồi tính tiếp”.
“Thương Tiêu sẽ để cho cô đi sao? Ấn ký trên cổ cô là quả bom đẩy cô vào chỗ chết đấy”.
Nhược Nhất sờ ấn ký sau tai, nói: “Về Thương Tiêu… tôi sẽ có cách, cô không cần lo lắng, tóm lại là ngày mai chúng ta sẽ đi”.
Mạc Mặc đột nhiên đứng dậy, rảo bước tới cạnh giường, rồi nằm đó quấn chặt chăn, một lúc sau mới nói: “Nhan Nhược Nhất, cô không trọng sắc khinh bạn nhưng đừng mong tôi cảm kích”.
Cô đúng là đồ vịt chết cứng mỏ, rõ ràng là giọng cô có vẻ bất thường mà. Nhược Nhất nói: “Vâng, vâng, chẳng phải cô vì tôi nên mới bị liên lụy vào chuyện này sao? Tôi nên làm như vậy”.
“Biết thế là tốt…”.
Nhược Nhất không nói gì, cô đi ra khỏi phòng, ngây người nhìn ánh trăng một lúc rồi quay người đi, nhưng cô không đi về phòng mình mà ra khỏi tiểu viện, tới phòng của Thương Tiêu. Khi cô tới đó, hắn vẫn chưa về, chắc là vẫn đang bàn bạc với Tử Đàn. Suy cho cùng, những chuyện xảy ra cho tới lúc này đều quá kỳ lạ, giống như có một bàn tay khổng lồ giật dây ở phía sau, thúc đẩy tình thế.
Thân xác của Hồng Liên bị khóa, ma khí bám vào linh hồn của hắn. Điều này chắc chắn không phải là tự hắn làm, vậy kẻ làm chuyện này rốt cuộc… còn muốn làm những gì nữa…
Tối nay đã xảy ra quá nhiều chuyện nên Nhược Nhất rất mệt. Cô nằm bò lên bàn đọc sách của Thương Tiêu, nghĩ ngợi những chuyện ấy rồi dần thiếp đi.
Khi Thương Tiêu trở về phòng thì nhìn thấy Nhược Nhất nằm ngả lên bàn sách ngủ rất say. Hắn khẽ khàng đi tới bên cạnh Nhược Nhất, sờ má cô, cảm giác lạnh buốt khiến Thương Tiêu không khỏi cau mày. Hắn cúi người định bế Nhược Nhất lên giường ngủ, không ngờ hắn chưa kịp vòng tay qua cổ cô thì Nhược Nhất bỗng quay người ôm eo hắn.
Thương Tiêu sững người.
Nhược Nhất ôm hắn, cọ cọ vào người hắn, mơ màng nói: “Chàng về muộn quá”.
“Nhan Nhược Nhất, khả năng vờ ngủ của nàng rất tiến bộ”.
Hiếm khi Nhược Nhất ngoan ngoãn thế này, cô quay sang nũng nịu: “Ta buồn ngủ, nằm ngủ thế này lạnh quá, sao chàng không về sớm để bế ta lên giường. Mau lên, ta cho chàng cơ hội lấy lòng ta đấy”. Thương Tiêu bật cười, bế Nhược Nhất lên giường và đắp chăn cho cô, hắn đang định đứng dậy đi ra ngoài thì Nhược Nhất kéo tay áo hắn, nói: “Ngủ cùng nhé”.
Hắn nhướn mày, nhìn Nhược Nhất một lúc rồi nói: “Nàng lại gây ra họa gì rồi?”.
Nhược Nhất không trả lời. Thương Tiêu ngồi bên mép giường, Nhược Nhất lập tức ôm eo hắn, tìm một vị trí thoải mái trong vòng tay hắn rồi mới thở phào nhẹ nhõm. Thương Tiêu cũng chiều theo cô, không can ngăn dù chỉ nửa lời. Hai người ngồi đó, im lặng một lúc, Nhược Nhất tuy nhắm mắt vờ ngủ nhưng càng lúc càng tỉnh táo hơn, đột nhiên cô nói: “Tiêu hồ ly”.
“Ừm”.
“Ta yêu chàng”.
Thương Tiêu sững người, nhoẻn miệng, nhưng lập tức lại đau đầu cau mày: “Xem ra lần này họa nàng gây ra không nhỏ…”.
Thương Tiêu chưa nói hết câu, Nhược Nhất đã tiếp lời: “Ta phải đi xa một thời gian”.
Tiếng côn trùng bên ngoài phòng rả rích.
“Vì chuyện gì?”. Giọng nói của Thương Tiêu lạnh lùng.
“Một chuyện rất quan trọng, ta phải đích thân đi giải quyết, nhưng ta không thể nói với chàng đó là chuyện gì được. Tới khi xong chuyện, nhất định ta sẽ quay lại…”.
“Lần này cần bao lâu?”. Thương Tiêu hừ lạnh. “Hai trăm năm, năm trăm năm? Hay lâu hơn nữa? Nhan Nhược Nhất, nàng cho rằng ta nên dùng bao nhiêu thời gian để đợi nàng?”.
Lòng Nhược Nhất khẽ thắt lại, cô vội vàng ngẩng đầu, nhìn hắn với ánh mắt cầu khẩn: “Không đâu! Lần này ít thì nửa năm, nhiều thì hai, ba năm, chắc chắn sẽ không vượt quá thời gian ấy, tới lúc đó ta sẽ về U Đô tìm chàng”. Cô nắm tay Thương Tiêu, mười ngón tay đan vào nhau, “Ta không muốn đi, nhưng ai cũng có những chuyện mà lương tâm thôi thúc phải làm. Giống như Tử Đàn, Võ La và yêu tộc, chàng có những thứ không thể từ bỏ. Ta cũng vậy…”.
Nhưng nhìn thần sắc trong đôi mắt tím của Thương Tiêu, Nhược Nhất im lặng, cụp mắt nhìn hai bàn tay siết chặt, cô không thể nói ra những lý do mà mình đã sắp sẵn trong đầu. Cuối cùng cô chỉ nói: “Thương Tiêu, xin lỗi chàng, ta phải làm như vậy”.
Thương Tiêu sờ ra sau tai Nhược Nhất, đầu ngón tay vuốt ve ấn ký màu đen hơi lồi lên. Nhược Nhất cảm thấy có một luồng khí man mát chạy qua xương tủy, Nhược Nhất cứng người lại, cảm giác đau đớn dần tan. Thường Tiêu buông tay Nhược Nhất ra, nói: “Nếu nàng chỉ tới để nói cho ta biết quyết định này, ta còn có thể nói gì được nữa chứ”.
Thương Tiêu chầm chậm đi ra khỏi phòng, khi mở cửa, ánh sáng như sương của song nguyệt chiếu lên người hắn: “Ta chưa giải song sinh ấn, ta chỉ làm suy yếu ấn lực thôi. Ba năm sau, nếu nàng chưa quay lại… chúng ta tất sẽ gặp nhau”, dưới hoàng tuyền.
Điều khúc mắc chính là đồng sinh cộng tử.
Cánh cửa được đóng lại, căn phòng trở nên tĩnh lặng. Nhược Nhất đắp chăn, mở to mắt, hít thật sâu, dường như chỉ như vậy cô mới có thể kìm nén nỗi chua xót đang dâng lên trong lòng.
***
Sáng sớm hôm sau, Nhược Nhất thu dọn đồ đạc xong, cô tạm biệt Anh Lương chủ và Nguyệt Hoàng rồi cùng Mạc Mặc đi xuống núi. Cô không chỉ một lần quay đầu nhìn sơn môn nguy nga nhưng không thấy “người ấy” xuất hiện. Mạc Mặc không đành lòng, hậm hực nói: “Làm như ta là tên ác bá chia rẽ đôi uyên ương vậy, Nhan Nhược Nhất, nếu còn ngoái nhìn nữa thì ngươi hãy cút ngay về cho ta!”.
Ở chỗ rẽ trên đường núi có một hình bóng màu trắng đứng chắn giữa đường. Nhược Nhất sững người: “Tử Đàn?”.
Tử Đàn mỉm cười và nói: “Nhược Nhất không phải căng thẳng như thế, không phải ta tới để ngăn muội. Nữ tử cũng có chuyện cần phải làm, Tiêu Nhi biết thế nên mới để muội đi. Nếu đệ ấy đã để muội đi rồi, đương nhiên ta sẽ không nói gì. Có điều, Nhược Nhất, e là muội phải để lại cho ta một thứ”.
“Cái…”.
Thân hình Tử Đàn như gió, trong nháy mắt nàng đã đi tới bên cạnh Nhược Nhất. Nàng đưa tay ra khoảng không tạo một chiếc ngân châm, nhanh tay đâm vào bên cổ của Nhược Nhất.
Trước tình huống này, Nhược Nhất không kịp phản ứng, ngay cả Mạc Mặc cũng nhất thời cũng không biết làm gì. Đến khi Tử Đàn rút ngân châm ra, nàng lại lùi lại mấy thước, Nhược Nhất mới sờ lên cổ mình, cảm thấy thoáng đau.
Tử Đàn lấy từ trong lòng ra một hạt ngọc trắng, bôi máu dính trên ngân châm của Nhược Nhất lên hạt ngọc ấy, hạt ngọc lập tức biến thành màu đỏ.
“Tiêu Nhi nhờ vào máu của muội mới có thể áp chế được ma khí trong cơ thể, nếu muội đi, ta sợ Tiêu Nhi sẽ không áp chế được ma khí đang cuộn trào mãnh liệt trong cơ thể đệ ấy, vì thế ta muốn xin chút máu của muội để cất trong hạt ngọc này. Giờ thì không còn chuyện gì nữa, Nhược Nhất đi đường cẩn thận”.
Nhược Nhất gật đầu, kéo tay Mạc Mặc đi được hai bước thì ngoảnh lại nhìn Tử Đàn và nói: “Khi muội không có ở đây, không cần chàng phải nấu mỳ mỗi ngày, nhưng cũng phải bắt chàng thường xuyên luyện tập. Khi muội quay về, muội hy vọng có thể ăn được món chàng nấu”.
Tử Đàn mỉm cười gật đầu.
Hình bóng của Nhược Nhất và Mạc Mặc dần biến mất ở cuối thềm đá. Tử Đàn cầm hạt ngọc, khẽ nói: “Đệ thật sự để muội ấy đi mà không bám theo, sao đệ lại tin tưởng muội ấy như vậy?”.
Phía sau tảng đá bên đường, Thương Tiêu chậm rãi bước ra, hắn không trả lời câu hỏi của Tử Đàn mà nói: “Võ La báo tin nói một tên yêu thú thượng cổ bị phong ấn khác là Toan Dữ đã phá ấn ra ngoài, ngày mai chúng ta tới đó”.
“Ồ, hóa ra đệ cũng biết bây giờ ở bên cạnh đệ mới là nguy hiểm. Đệ không muốn để muội ấy tham gia vào những chuyện này, nên chấp nhận để muội ấy ra đi sao? Tiêu Nhi nhà chúng ta thật si tình. Nhưng ba năm… đệ thật sự có thể giải quyết chuyện phức tạp như thế trong ba năm sao?”.
Thương Tiêu im lặng.
Tử Đàn đưa hạt ngọc đỏ chót cho Thương Tiêu và nói: “Đệ hãy đeo lên cổ, ma khí của đệ sẽ không tăng lên nữa”. Tử Đàn vừa đi về phía sơn môn vừa nói: “Ta nhớ hình như chỗ mà Toan Dữ bị phong ấn rất gần Thanh Khâu”.
“Đi thêm trăm dặm nữa là tới Thanh Khâu”.
“Như vậy, phải chào hỏi Cửu Diệm một tiếng, suy cho cùng thì đó chính là lãnh địa của tộc cửu vĩ hồng hồ bọn họ”.
***
Dưới Anh Lương sơn, Nhược Nhất và Mạc Mặc gặp một người mà cả hai không ngờ tới.
“Vân Chử”. Nhược Nhất thấy sắc mặt Vân Chử nhợt nhạt, thần sắc còn khó coi hơn cái ngày hắn đi cùng Quý Tử Hiên. Nhược Nhất nhìn xung quanh nhưng không thấy bóng dáng Quý Tử Hiên đâu. Cô suy luận trong lòng liền hiểu được ý đồ của hắn.
Nhược Nhất lấy từ trong lòng ra một cây trâm bạch ngọc và nói: “Có lẽ người cứu ngươi không để ý nên đã làm rơi nó. Trước đây ta luôn để nó trong phòng, không bao giờ mang theo người. Bây giờ cuối cùng ta cũng có thể đưa nó cho ngươi rồi”.
Vân Chử run tay định cầm cây trâm ấy, nhưng vừa mới chạm vào nó hắn rụt mạnh tay như bị bỏng: “Nội đan…”. Giọng nói của hắn khàn khàn, khiến người ta gần như không nghe rõ.
“Cây trâm này là của Thiên Tố, nội đan cũng là của Thiên Tố. Ngươi có thể đoán được…”. Nhược Nhất quyết định nói, “Thiên Tố chết rồi”.
Vân Chử nghe nói vậy nhưng không hề phản ứng lại. Hắn cầm cây trâm, vuốt ve cây trâm một lúc lâu rồi mới hỏi: “Nàng ấy được chôn ở đâu?”.
Nhược Nhất không đành lòng, nhưng vì đã nói thế rồi, có giấu giếm nữa cũng chẳng ích gì. Nàng thở dài, nói: “Tan thành cát bụi…”. Vân Chử không có biểu hiện gì khác thường, cũng chẳng nhíu mày: “Cuối cùng nàng có nói gì không?”.
“Đại để là bảo ta đừng nói cho ngươi biết, mong ngươi sống vui vẻ”.
“Ha”, cuối cùng hắn cười khẩy, thần sắc đau khổ bi thương. Hắn cầm cây trâm ngọc, lảo đảo bước đi.
Nhìn Vân Chử đi xa, Mạc Mặc hỏi Nhược Nhất: “Sao cô lại quen những kẻ bệnh tật như vậy?”.
“Bệnh gì cơ?”.
“Mất đi rồi mới biết hối hận và quý trọng, chẳng phải là bệnh tật sao? Bây giờ hắn mất hết hồn vía, đau khổ thê lương như vậy, thử hỏi trước đây hắn đã làm gì?”.
“Có lẽ là vì trước khi mất đi không biết mình quý trọng người hoặc vật đó đến thế”. Nhược Nhất cảm khái: “Nếu trong cuộc đời có thể biết trước được nhiều điều như vậy thì sẽ không có gì phải hối hận, cũng không có gì để chờ mong. Mạc Mặc, bây giờ cô nói thế, không biết chừng sau này chính cô cũng sẽ là người như vậy đấy”.
“Ta?”. Mạc Mặc bật cười. “Ta từ trước tới nay nói một là một, nói hai là hai, tạm thời không nói bản thân ta sẽ không bệnh tật như vậy, nhưng nếu có ai làm chuyện đó với ta, hứ, ta chắc chắn sẽ khiến hắn phải hối hận vì đã xuất hiện trong cuộc đời này!”.
“Bá đạo quá đấy”, Nhược Nhất khen ngợi, “Nếu thật sự có ngày như vậy, cô phải nhớ tới những lời đã nói hôm nay”.
“Hứ, được rồi, được rồi, đừng nói chuyện này nữa. Bây giờ chúng ta đi đâu?”.
Nhược Nhất nhìn bầu trời quang đãng, chỉ về một hướng: “Không Tang”.