Q2 - Chương 130: Trời chiều cùng mưa đêm (1)
Hạ Tử Xuyên mặc một thân váy dài màu xanh đi trên Trọng Củ phong.
Tâm tình của nàng thật không tốt.
Dạng không tốt này bắt nguồn từ hai tháng trước, nàng xưa nay tự cao tự đại chỉ năm chiêu đã thua ở dưới tay vị cao đồ Ly Sơn kia.
Căn nguyên là do trưởng bối trong nhà sau khi nghe Linh Lung các quyết định thông gia cùng Trường Dạ ty, chợt giống như kiến bò trên chảo nóng, bắt đầu nghĩ cách biến nàng thành một loại thẻ đánh bạc nào đó, đưa đến trong ngực Trường Dạ ty.
Nguyệt Hồ động ở vào Ký châu, rời xa Trung Nguyên tranh quyền đoạt thế, cộng thêm lại có Bắc Cương vương Mục cực tọa trấn, cho dù địa phương Trường Dạ ty có thể tại Ký châu nhúng tay trên thực tế cũng không nhiều. Hạ Tử Xuyên dù chưa hề có ác cảm gì đối với xú danh chiêu của Trường Dạ ty, nhưng cũng không hề thích bất cứ điểm nào.
Nàng chỉ là cực kỳ ghét khi trở thành một vật, bị xem như một loại thẻ đánh bạc.
Huống chi thế cục Bắc Cương bây giờ bất ổn, Thôi Đình trú đóng ở bên ngoài Kiếm Long quan đã sớm ngo ngoe muốn động, xem như tông môn đứng đầu giang hồ Ký châu, Hạ Tử Xuyên cảm thấy Nguyệt Hồ động lúc này càng phải nghĩ trăm phương ngàn kế liên hệ từng tông môn tích cực đối kháng chiến loạn có khả năng phát sinh, mà không phải nghĩ đến thấy người sang bắt quàng làm họ, cầu một góc an thân.
Nhưng hết lần này tới lần khác, khi nghe Linh Lung các chuẩn bị thông gia giữa Nhị sư tỷ của bọn họ cùng công tử nào đó thuộc Trường Dạ ty, những trưởng lão đi theo kia lại càng như vỡ tổ, đã bắt đầu vụng trộm thương lượng, có muốn nhìn một chút trong đội ngũ Chúc Long Khởi mang tới phải chăng có nhân tuyển thích hợp hay không, muốn định ra chuyện này sớm nhất.
Nghĩ đến những thứ này, Hạ Tử Xuyên liền càng thêm phiền muộn.
Có lẽ cũng vì nguyên nhân chính là như thế, nàng nhìn Linh Lung các trước mắt, cũng âm thầm cảm thấy cái sơn môn nổi tiếng trên thiên hạ này cũng tràn ngập một cỗ khí tức âm trầm.
. . .
Hạ Tử Xuyên mang theo tâm trạng như vậy dạo bước hồi lâu.
Trong lúc vô tình đã đi tới chỗ sườn núi Trọng Củ phong.
Nơi đó tọa lạc một cái đình gỗ.
Cùng một người. . .
Một vị thiếu niên áo tím, mày rậm mắt to, tướng mạo cũng không thể nói là quá tuấn tú, nhưng lại rất là sạch sẽ.
Thiếu niên mặc áo tím kia dường như vào lúc này cũng cảm ứng được ánh mắt của Hạ Tử Xuyên, hắn quay đầu nhìn về phía nàng, mỉm cười với nàng.
Hạ Tử Xuyên ngẩn người, đúng là quỷ thần xui khiến đi tới.
Thiếu niên áo tím hiển nhiên cũng có chút ngoài ý muốn khi thấy nàng đến, hắn hơi sững sờ, trên mặt lại hiện ra ý cười lễ phép một lần nữa.
"Dường như cô nương không phải đệ tử trong môn." Thiếu niên hỏi như thế.
"Làm sao biết vậy?" Lông mày Hạ Tử Xuyên nhíu lại.
"Đệ tử trong môn nhìn thấy ta, nói chung sẽ không thể thần sắc nhẹ nhõm như thế. Mà có thể nhẹ nhõm đối mặt ta như thế đấy, rốt cuộc lúc này cũng không muốn gặp ta." Thiếu niên nhún vai, dường như có chút bất đắc dĩ.
"Xem ra dường như ngươi cũng không quá được mọi người chào đón ở Linh Lung các." Hạ Tử Xuyên cười cười, rất tự nhiên ngồi xuống bên cạnh thiếu niên.
"Ừm, cũng đúng." Thiếu niên rất là thẳng thắn thừa nhận điểm này, chuyển mắt nhìn về phía Hạ Tử Xuyên."Cô nương thì sao? Thật vất vả đến Linh Lung các một chuyến, sao không cùng đồng bạn trong sư môn một chỗ hảo hảo dạo chơi."
Hạ Tử Xuyên vào lúc đó nháy nháy mắt, "ta cũng không được chào đón."
Thiếu niên nghe vậy chợt cười một tiếng, xoay chuyển lời nói, nhìn về cảnh sắc xanh um tươi tốt phía dưới núi kia.
"Bên trong ba phong Linh Lung các, Trọng Củ phong dù sao cũng là võ phong, cho nên cảnh sắc ở bên trong ba phong chỉ có thể coi là thấp nhất, cô nương đã thật vất vả tới một lần, có thể tới trên Đại Hoàn phong một vòng, hoàng hôn nơi đó quả thực đẹp một cách không sao tả xiết."
Hạ Tử Xuyên lại lắc đầu.
"Cảnh sắc trên đời tuy đẹp, nhưng trong lòng buồn rầu thì cũng không thấy thú vị."
"Cô nương có tâm tư?"
"Ngươi không có ư?" Hạ Tử Xuyên hỏi ngược lại.
Thiếu niên áo tím lại sững sờ, cuối cùng không cần phải nhiều lời nữa.
"Vậy hãy nhìn một chút Trọng Củ phong này đi, cảnh sắc như vậy. . ."
"Nhìn một lần sẽ thiếu một lần. . ."
Hạ Tử Xuyên trong lòng khẽ động,
Chuyển mắt nhìn về phía phương xa.
Mặt trời buổi chiều dần dần chìm xuống phía tây, hoàng hôn chiếu xuống.
Cũng không như máu.
Ánh lên giống như lô hỏa vào đông, để cho trong lòng Hạ Tử Xuyên vốn hậm hực, chợt sinh ra một tia ấm áp.
. . .
Hai ngày sau chính là thời gian đại hội luận đạo mở ra.
Trong đêm.
Trong sân nhỏ, Sở Cừu Ly vẻ mặt không tình nguyện bị Từ Hàn đẩy vào trong cửa phòng lần nữa.
Sau đó thiếu niên kia mặc vào y phục dạ hành, ra khỏi cửa sân.
Thân thủ hắn nhanh nhẹn xuyên qua tai mắt của phần đông đám người, đi tới đỉnh núi Trọng Củ phong, sau đó ẩn giấu thân thể của hắn ở trước một sân nhỏ được đề phòng sâm nghiêm.
Thiếu niên sau khi trốn ở sau cây, giống như một con sói dữ ẩn núp ở trong rừng rậm, nhìn chăm chú những đệ tử Chấp Kiếm đường tuần tra lui tới kia.
Hắn đếm kỹ một lần, nhân số ít đi rất nhiều so với đêm qua.
Hôm qua sau khi đi tới nhà Phương Tử Ngư, hắn đã tới chỗ này, một là sắc trời sắp sáng, hai là phòng vệ cực kỳ sâm nghiêm, hắn rốt cuộc không tìm được cơ hội.
Mà từng tông môn những ngày gần đây tham gia đại hội luận đạo này đã lần lượt đi tới Linh Lung các, các đệ tử Chấp Kiếm đường bởi vậy bị phái đi các nơi, cho nên phòng bị nơi này đơn giản hơn nhiều so với trước đó.
Từ Hàn vốn tinh thông thể loại này, hắn chờ đợi ở chỗ tối ngoài phòng kia trọn vẹn hơn nửa canh giờ, cuối cùng đã tìm được cơ hội, chui vào cửa sân.
Trong nội viện thiếu nữ mặc một thân váy lụa màu đỏ, chân trần ngồi ở dưới mái hiên, bàn chân tuyết trắng đang lắc qua lắc lại như đu dây.
Nàng trông mong nhìn phía cửa sân, giống như đang đợi người nào đó.
Sau đó, khi nàng nhìn thấy bóng người chui vào cửa sân kia, bên trên mặt tinh điêu tế trác kia lập tức lộ ra một nụ cười sáng lạn.
"Ngươi tới rồi?" Nàng chợt đứng người lên, thanh tú động lòng người đứng ở dưới mái hiên, nhìn thiếu niên mặc áo đen kia.
Từ Hàn ngẩn người, "ngươi biết ta sẽ tới?"
"Đương nhiên." Diệp Hồng Tiên nháy nháy mắt, tự nhiên nói.
"Làm sao có thể biết được?" Từ Hàn có chút kỳ quái.
"Hôm qua ngươi đi gặp Tần Khả Khanh, lại ghé qua Chu Chương cùng Phương Tử Ngư, chính là một vòng, hôm nay cũng nên đến phiên ta chứ." Diệp Hồng Tiên có chút u oán nói, dường như cực kì không thích đối với việc Từ Hàn xếp nàng ở cuối cùng trong chuyện này .