Chương 85: Hỏa Phù Du

Qua lần giáo huấn trước, bây giờ hắn sử dụng cảm giác phải cẩn thận nhiều lắm. Cảm giác tăng trưởng rất chậm, hắn càng tốn nhiều thời gian để tìm hiểu làm sao để tiến hành khống chế tinh vi hơn.

Hắn phát hiện có những tia cảm giác nhỏ phân bố trên trụ của vòng xoáy cảm giác hình thoi, rất hợp để khống chế tinh vi. Chúng nhạy cảm lại rất nhỏ, số lượng rất nhiều, có muôn hình vạn trạng.

Có thể sửa chữa mười hai tấm tạp phiến cấp ba, hắn khá thỏa mãn rồi. Có không ít tinh phẩm trong mười hai tạp phiến này, một số tạp phiến khiến cho hắn mở rộng tầm mắt.

Trong đó có một tấm rất tinh xảo, đó là tấm huyễn tạp cấp ba. Tấm huyễn tạp cấp ba này so với tấm huyễn tạp cấp ba trước đây trần mộ gặp qua không giống nhau, kết cấu của nó rất kỳ lạ.

Sau khi kích hoạt, nó có thể hình thành một vòng năng lượng hình cầu. Đây là lần đầu tiên Trần Mộ thấy huyễn tạp để phòng ngự, tất nhiên nếu chỉ có vậy thì không thể coi là đặc biệt. Thực sự để hắn ngạc nhiên là khi dùng cảm giác khống chế thì vòng năng lượng này có thể thay hình đổi dạng, thậm chí dán chặt vào lớp da trên người.

Điều này làm cho hắn nhớ tới {Ngư Lân Y} tạp được giới thiệu trong tin tức mà nữ ma quỷ thu được khi điều tra về Diêu gia, chỉ không biết hai cái này có cùng loại hay không.

So sánh với tấm huyễn tạp bình thường như {Liệt Diễm Long}, tấm huyễn tạp này dù cũng là cấp ba, thế nhưng vô luận là kết cấu hay độ tinh xảo đều cao hơn nhiều lắm.

Trong tuần này, cảm giác của trần mộ tiến bộ rất nhanh. Khí lưu tạp {Nê Thu} và mười hai tấm huyễn tạp cấp ba để hắn mở rộng tầm mắt rất nhiều, đồng thời cũng gợi mở cho hắn không ít.

Tính ra mười hai tấm tạp phiến này có thể mang về cho hắn khoản thu nhập hai mươi bốn vạn audierne.

Bây giờ hắn bắt đầu thích công việc sửa chữa tạp phiến này. Có thể nhận biết được các loại tạp phiến vô cùng đa dạng, đây đúng là kiến thức mà hắn rất thiếu.

Cuối tuần hắn lại đến cửa hàng ở thành Ami. Chủ cửa hàng này sau khi kiểm tra mười hai tấm tạp phiến xong, liền vô cùng vui vẻ trả tiền. Trần Mộ cũng không có ngưng công việc lại, chọn tiếp mười lăm tấm tạp phiến rồi trở về nhà.

Trong chuyến đi, chiếc xe đường dài vẫn chiếu {Sư Sĩ Truyền Thuyết} như trước.

***

"Trữ phu nhân phải không? Ta ở cửa hàng tạp phiến Trường Thái, tạp phiến mà phu nhân gửi ở cửa hàng đã sửa xong, xin hỏi khi nào thì phu nhân đến lấy?"

“Tạp phiến? Lúc nào?” Trữ phu nhân khó hiểu hỏi. Nàng không rõ khi nào thì mình gửi tạp phiến đi sửa.

“Nửa năm trước, phu nhân từng nhờ chúng ta sửa một tấm tạp phiến cấp ba, trước đó không lâu, cửa hàng may mắn có một vị trung cấp chế tạp sư vào làm, tấm tạp phiến kia của phu nhân rốt cuộc đã sửa xong. Phu nhân có thể lấy nó về.” Chủ tiệm cực kỳ lễ phép trả lời, chỉ là cái gọi là trung cấp chế tạp sư ..v.v..., đúng là hắn nói quá lên.

“A! Ta nhớ ra rồi!” Trữ phu nhân bỗng nhiên nhớ lại nửa năm trước, mình từng đem di vật của phụ thân, cũng là tấm tạp phiến hắn yếu thích nhất nhờ sửa chữa. Bất quá lúc ấy nàng cũng không hy vọng nhiều, gia tộc của nàng sa sút, sớm đã không bằng ngày xưa. Giá của chế tạp sư chuyên sửa chữa rất đắt, cho nên nàng không thể làm gì khác hơn là đem nó đến một cửa hàng nhỏ.

“Chi phí hết bao nhiêu vậy?” Trong lòng Trữ phu nhân hơi lo lắng, rất rõ là nàng bị câu nói trung cấp chế tạp sư của chủ tiệm gây kinh ngạc. Nàng không có nhiều tiền lắm, nhưng đây là di vật của phụ thân, nàng không cam lòng bán nó đi.

“Dựa theo hợp đồng đã ký kết, phu nhân phải trả 22,000 audierne.” chủ tiệm tươi cười nói.

Trữ phu nhân liền thở phào nhẹ nhõm. 22,000 audierne đối với nàng mà nói mặc dù không phải số tiền nhỏ, nhưng mà cái giá này còn nằm trong khả năng của nàng.

“Tốt, ta lập tức đi lấy.” Trữ phu nhân quyết định thật nhanh.

Chứng kiến di vật phụ thân hoàn hảo như lúc ban đầu, nước mắt Trữ phu nhân chảy xuống.

Trữ phu nhân khoảng ba mươi tuổi, mặc quần dài màu xanh tối, mặc dù không xinh đẹp, nhưng mà khí chất nhã nhặn lịch sự, vừa nhìn liền khiến người khác có ấn tượng tốt. Nàng là giáo viên ở một trường học cơ sở. Phụ thân nàng lúc còn sống là một vị tạp tu có chút danh tiếng.

Họ Trữ ở thành Ami là một dòng họ lớn. Tổ tiên của họ là những người dân đến sống ở thành Ami sớm nhất.

Thấy Trữ phu nhân rơi nước mắt thì chủ tiệm hơi lúng túng. Tuy nhiên Trữ phu nhân rất nhanh liền khống chế tâm tình, ngừng khóc, nhưng trong giọng nói vẫn mang theo vài phần nghẹn ngào, nhẹ giọng cảm ơn chủ tiệm: “Lần này đúng phải cơm ơn ngài!”

“Ai ai ai, phu nhân nói như vậy, để cho ta rất xấu hổ. Tấm tạp phiến này đặt ở đây đã nửa năm rồi, cho tới hôm nay mới sửa xong, lòng ta cũng rất áy náy a!” Chủ tiệm xoa xoa tay, vội vàng nói.

Hắn cũng không dám thất lễ với vị phu nhân ôn nhu trước mắt này. Mặc dù quần áo của nàng mộc mạc, nhìn qua cuộc sống cũng không phải rất dư dã nhưng chủ tiệm là người địa phương, biết rõ vị Trữ phu nhân này hơn người bình thường nhiều.

“Mặc kệ thế nào, cũng phải cám ơn ngài!” Trữ phu nhân nhẹ lòng tươi cười, chủ tiệm liền ngây người ra.

“Không biết ngài có cách liên lạc với vị chế tạp sư kia không? Ta muốn tự mình gặp mặt cám ơn hắn.” Trữ phu nhân chăm chú nói.

***

“Diêu Khắc!” mới vừa tan học, Trần Mộ liền bị gọi lại. Quay đầu lại thì thấy Phượng và Nha Nha ở đằng sau, chính là Phượng gọi hắn.

Không nói lời nào, Trần Mộ nhìn các nàng, chờ các nàng mở miệng.

“Có thời gian không? Tấm {Nê Thu} mà ngươi chế tạo đã được dùng rồi, xe mới vừa lắp xong, có muốn cùng đi xem hay không?” Phượng thẳng thắn nói, mà Nha Nha đứng bên cạnh cũng nhìn hắn.

Suy nghĩ một lát, Trần Mộ cũng muốn nhìn xem chiếc xe dùng {Nê Thu} chế tạo ra có hình dáng ra sao. Hắn gật đầu: “Được.”

Đến phòng sửa chữa ngầm một lần nữa. So với sự vắng vẻ lần đầu thì giờ náo nhiệt hơn nhiều. Bên trong có rất nhiều người, bọn họ bàn tán sôi nổi, có không ít người vây lấy Hoa Hoa. Hắn vô cùng thỏa mãn, kiểu tóc ổ chim dưới ánh đèn bắt mắt lạ thường.

Đôi mắt sắc bén của Hoa Hoa vừa thấy Trần Mộ thì ánh mắt liền thay đổi. Vẻ mặt đắc ý liền thu lại, ra sức lách khỏi đám đông, mắt mở to chạy đến bên cạnh Trần Mộ.

“Hắc, Diêu ca tới rồi!” trong giọng nói Hoa Hoa mang theo vài phần nịnh nọt, hoàn toàn trái ngược với vẻ khinh thường lần trước. Vị đại ca lạnh lùng trước mắt là cao thủ có thể chế tạo khí lưu tạp {Nê Thu}. Còn bọn họ chỉ là dân chơi kĩ thuật mà thôi, là đám người đam mê kỹ thuật điển hình. Trần Mộ dùng sự thật đạt được sự tôn kính của hắn.

Càng huống chi đối với đám người Hoa Hoa mà nói, một vị chế tạp sự tài giỏi có thể giúp đỡ bọn họ rất nhiều.

Nếu như nói về danh tiếng thiên tài chế tạp, thì đang thuộc về Tả Đình Y. Nhưng Tả Đình Y xuất thân từ thế gia giàu có, rút một sợi tóc gáy đều lớn hơn bắp đùi của bọn họ, muốn nịnh bợ hắn thì còn phải xem mình có đủ phân lượng hay không. Đó là chưa nói tới hung danh lừng lẫy của Tả Đình Y. Ai dám đi tìm hắn?

Trần Mộ chú ý tới một chiếc xe đặt ở giữa xưởng, bên trên phủ một tấm vải bạt màu xanh rất kín đáo.

“Đây là xe mới?” Trần Mộ quay đầu lại hỏi Hoa Hoa.

"Đúng, đúng"

Vội vàng gật đầu, cái đầu kiểu ổ chim giống như gà mổ thóc.

Bọn họ sôi nổi đánh giá Trần Mộ, trong lòng suy đoán lai lịch hắn. Trong bọn họ không có ai quen biết Trần Mộ, nên bọn họ không hiểu được sao Hoa Hoa lại có thái độ như vậy với Trần Mộ.

Gã này là ai, bọn họ sôi nổi thấp giọng hỏi thăm nhưng không ai biết.

“Hắc. Hoa Hoa, sao không giới thiệu vị này một chút?” Người nói chuyện là một thanh niên tóc bạc đầy cơ bắp.

Phòng sửa chữa liền yên tĩnh lại, tất cả mọi người ngừng bàn tán, tất cả ánh mắt của bọn họ đều tập trung trên người Trần Mộ cùng Hoa Hoa.

"Ban Thủ, vị Diêu ca này là bạn của Phượng tỷ, là một vị cao thủ chế tạp!” Hoa Hoa đắc ý giới thiệu. Người thanh niên tóc bạc vai u thịt bắp có tên Ban Thủ này rất am hiểu các loại thử nghiệm vận hành, rất có tiếng tăm trong Đông Vệ học phủ.

“Cao thủ chế tạp?” Người thanh niên tên Ban Thủ này thận trọng: “Không biết Diêu huynh học năm mấy? Lớp nào?"

Chế tạp sư ở Đông Vệ học phủ rất nhiều, nhưng có thể được xưng tụng là cao thủ chế tạp lại không nhiều. Rất hiển nhiên trong số các vị cao thủ chế tạp mà Ban Thủ biết, không có người này.

“Hắn học cùng một lớp với Phượng!” Hoa Hoa giành trả lời.

“Ha ha!” Phòng sửa chữa đang yên tĩnh liền vang lên tếng cười vang. Bọn họ đều biết Phượng, cũng hiểu rõ Phượng học lớp nào. Lớp tài trợ mà có cao thủ chế tạp sao?

Vẻ mặt Phượng liền lạnh xuống: “Thế nào? Các ngươi có ý kiến gì?”

Ban Thủ mỉm cười:“Bọn họ chỉ ngạc nhiên, không ngờ trong lớp của các ngươi có một cao thủ.” Song vẻ mặt cùng giọng nói của hắn lại có mùi châm chọc.

Trong tiếng cười vang, vẻ mặt Trần Mộ vẫn bình tĩnh. Trong mắt hắn, thái độ của những người này cùng với hắn chẳng có bất cứ quan hệ gì, bản thân cũng không cần chứng minh cho bọn họ điều gì. Hơn nữa từ đầu đến cuối, hắn chưa từng tự cho mình là một vị cao thủ chế tạp. Về phần chế tạo khí lưu tạp {Nê Thu}, hắn chỉ cho rằng đây là một vụ làm ăn rất bình thường.

Trên mặt Hoa Hoa liền lộ ra nụ cười mỉa mai: “Chà, chà, thì ra chế tạp sư có thể chế tạo khí lưu tạp {Nê Thu} cũng không được coi là cao thủ.”

Lời này vừa nói ra, tiếng cười của mọi người trong phòng sửa chữa liền im bặt trong tích tắc.

“Hắn chế ra {Nê Thu}?” Ban Thủ lộ ra vẻ kinh sợ, nhưng vẻ không tin tưởng có phần nhiều hơn.

Hoa Hoa trợn mắt, tức giận nói: “Nếu không các ngươi nghĩ {Nê Thu} này ở đâu ra?”

“Chẳng lẽ không phải là của ngươi?” Ban Thủ vội vàng hỏi.

“{Nê Thu} của ta không bán, đây chính là mạng sống của ta, ai muốn ta cũng không bán.” Hoa Hoa vênh váo tự đắc nói: “Phượng tỷ bỏ một trăm vạn mới mời được Diêu ca giúp nàng chế tạo một tấm.”

Ồ, mọi người cùng lúc kêu lên, không biết là vì một trăm vạn hay vì Trần Mộ có thể chế tạo {Nê Thu}.

Ban Thủ vẻ mặt ngạc nhiên nhìn Trần Mộ chằm chằm. Dù một trăm vạn là số tiền rất lớn, nhưng đối với tấm khí lưu tạp {Nê Thu} mà nói, thì không coi là quá đắt. Càng để hắn kinh sợ là không ngờ gã Diêu Khắc này lại có trình độ chế tạp cao như vậy.

Trong bọn họ, không ai không biết danh tiếng của {Nê Thu}. Nó có thể nổi tiếng như

vậy, một là vì nó có thể khống chế khí lưu tới bảy hướng, mặt khác là nó quá thưa thớt. Còn có một nguyên nhân quan trọng khác là tấm khí lưu tạp này rất khó chế tạo.

Người này có thể chế tạo {Nê Thu}?

Thoáng cái, trong mắt mọi người, Trần Mộ vốn chất phác trầm mặc liền trở nên cao thâm khó lường hẳn lên. Ánh mắt mọi người cũng từ khinh bỉ, khinh thường biến thành kinh ngạc, không thể tin được, tôn kính cùng sùng bái.

Trần Mộ trước vẫn bình tĩnh, không vì mọi người chuyển thái độ mà tâm tình thay đổi.

“Ngươi nhìn người ta kìa. Quả thực là phong độ cao thủ a.”

“Đúng vậy, không có khí độ này thì có thể làm ra {Nê Thu} sao? Ta mới vừa rồi cảm giác được hắn không giống người bình thường ...”

Mọi người bàn tán sôi nổi, thỉnh thoảng lại len lén nhìn về phía Trần Mộ.

“Tốt lắm, mọi người giữ im lặng một chút!” Hoa Hoa giơ hai tay, ra hiệu mọi người yên tĩnh. ánh mắt hắn chăm chú, hoàn toàn không giống với vẻ nhanh nhảu thường ngày.

“Ta không biết ai đã tiết lộ tin tức này, nhưng nếu mọi người tới rồi, ta đây cũng cảm thấy rất vinh hạnh.” Hoa Hoa cất cao giọng nói: “Vốn ta cũng không tin Diêu ca có thể chế tạo {Nê Thu}, mọi người cũng biết điều này khó khăn cỡ nào. Nhưng không ngờ Diêu ca thật sự làm được. Nói thật lúc ấy ta liền cảm thấy choáng váng.”

Tất cả mọi người rất biết điều ngậm miệng lại, chăm chú nghe Hoa Hoa nói chuyện.

“Lúc đó trong lòng ta liền có một ý nghĩ, ta làm sao cũng không thể phụ lòng {Nê Thu}! Có thể sử dụng {Nê Thu} để thử tay nghề, cơ hội này cũng không dễ dàng a!” Hoa Hoa có chút kích động:“Cho nên, ta đã tính toán rất nhiều phương án cho chiếc xe của Phượng tỷ, cuối cùng mới xác định kết cấu của chiếc xe này!”

“Tên gọi của chiếc xe này......” Hoa Hoa bỗng kéo tầm vải màu xanh xuống.

“Hỏa Phù Du!”

Một chiếc xe có kiểu dáng cực kì độc đáo hiện ra trước mặt mọi người, thân xe thẳng dẹp, phần đuôi càng dẹp hơn, có thể lắc lư cực kì linh hoạt, nhìn qua có vẻ lớn hơn phần đầu xe. Thân xe do màu đỏ đậm cùng vàng tươi pha trộn lẫn nhau, làm cho nó giống như một ngọn lửa đang bốc cháy. Mặc dù nó vẫn nằm im tại chỗ, nhưng mọi người đều bị nó hấp dẫn thật sâu.

“Oa!” Phượng la lớn, không thể tin nhìn chăm chú vào chiếc xe này. Ngay từ cái nhìn đầu tiên thì nàng đã yêu thích chiếc xe kỳ lạ đẹp mắt này rồi.

Oanh! Phòng sửa chữa liền náo nhiệt hẳn lên, kiệt tác có một không hai này liền khiến đám người đam mê xe sôi máu lên.

Bọn họ ào ào bước lên, hết sờ chỗ này đến chỗ khác. Mà đám người Ban Thủ thì lôi kéo Hoa Hoa, không ngừng thảo luận một chút vấn đề thiết kế.

Hai mắt của Phượng sáng lên, cảm thấy vô số ngôi sao nhảy múa, nàng hận không thể lập tức ngồi vào chiếc xe này. Nha Nha bên cạnh cũng lộ ra vẻ hâm mộ, chiếc xe này quá đẹp!

Trần Mộ cẩn thận quan sát một chút, nhưng hiểu biết về xe của hắn rất tầm thường. Ngoại trừ hình dáng cổ quái ra thì hắn không thấy chiếc xe này rốt cuộc có chỗ độc đáo nào. Hắn cũng không hiểu được sao những người này lại cuồng nhiệt hưng phấn đến vậy, không ngờ có người tình nguyện bỏ ra một trăm vạn để mua thứ như vậy.

Hắn lặng lẽ tách khỏi đám đông, chuẩn bị rời đi.

Khi hắn mới vừa bước hai bước thì đột nhiên ngừng lại, đây là căn phòng sát với phòng của Hoa Hoa, cũng là một phòng sửa chữa. Chủ nhân phòng sửa chữa này có lẽ đang ở trong phòng của Hoa Hoa, bây giờ ở đây không có một bóng người, có rất nhiều vật kì quái nằm rải rác trên mặt đất.

Một món đồ không chút thu hút nào lại khiến Trần Mộ chú ý.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện