Chương 272: Hỗn Chiến (2)
Vu Quả khẽ tái mặt. Hắn đang chuẩn bị bắn hết uy lực của Cực Quang Thúc, không ngờ phản ứng của đối phương lại nhanh như vậy! Hơn nữa lựa chọn thời cơ rất chính xác, trừ né tránh ra thì chẳng còn cách nào khác.
Hiện hắn đang sử dụng đòn tấn công mạnh nhất mà bản thân tự ngộ ra – Cực Quang Quyển Pháo. Nó có uy lực cực kì cường đại, nhưng lúc bắn ra cần phải điều chỉnh toàn bộ cảm giác nên không thể mở lồng năng lượng để tự bảo vệ.
Tuy nhiên, Vu Quả cũng không định ngừng bắn Cực Quang Quyển Pháo.
Đúng lúc này, hai tên tạp tu cạnh Vu Quả liền phản ứng. Cả hai cùng lúc bắn ba nhận và thoi năng lượng ra, hy vọng ngăn được đòn tấn công của đối phương. Đồng thời bọn họ mở lồng năng lượng, một người trong đó bước dài lên, chắn trước mặt Vu Quả.
Hai tên tạp tu này theo Vu Quả nhiều năm, kinh nghiệm phong phú, phối hợp ăn ý. Loạt ứng biến này có thể nói là rất thích hợp, không hề sai sót.
Cả hai rất bình tĩnh, không hề hốt hoảng.
Tốc độ của đạo hư ảnh màu xanh nhạt nhanh như tia chớp, người khác căn bản không kịp phản ứng. Tuy nhiên, với tạp tu thì một chút thời gian này cũng đủ rồi.
Giữa không trung, mắt thường có thể thấy đạo hư ảnh màu xanh nhạt sắp va chạm với hai đạo hư ảnh màu đỏ và trắng khác.
Trên mặt hai tên tạp tu lộ ra vẻ đắc ý. Mặc dù tốc độ của đạo hư ảnh màu xanh nhạt rất nhanh, nhưng với trình độ của bọn họ thì thừa sức để ngăn nó lại. Độ chuẩn xác khi bắn từ xa của hai người đứng đầu cuộc kiểm tra trong tổ chức.
Từ đây có thể nhìn ra đặc tính tấn công đã ăn sâu vào người Vu Quả. Người thường đều mang theo hai vị tạp tu chuyên phòng thủ bên người, còn cạnh Vu Quả là hai tạp tu chuyên tấn công điển hình. Chiến thuật lấy tấn công làm phòng thủ được bọn họ vận dụng rất thuần thục, về mặt này thì bọn họ từng có rất nhiều tiền lệ thành công trong quá khứ.
Tính thế nào thì bọn họ cũng đã từng ngăn kiểu tấn công thế này hàng trăm lần. Năng lượng thể do bọn họ bắn ra đủ để hủy diệt năng lượng thể của đối phương.
Tuy nhiên, vẻ mặt hai người biến sắc.
Không ngờ tốc độ của đạo hư ảnh màu xanh nhạt càng lúc càng nhanh!
Tốc độ vừa tăng lên, khiến nó vừa vặn tránh được tất cả năng lượng thể do hai người bắn ra, không hề bị đánh trúng một lần nào.
Lòng hai người liền trầm xuống, trong mắt không khỏi hiện lên vẻ kinh hoảng. Trong thời gian ngắn như thế, bất kì sai lầm nhỏ nào đều là chết người. Bây giờ bọn họ không kịp phản ứng, chỉ có thể trơ mắt nhìn đạo hư ảnh xanh nhạt đâm mạnh vào lồng năng lượng của tên tạp tu trước mặt Vu Quả.
Binh!
Một âm thanh giòn giã như tiếng thủy tinh vỡ.
Vị tạp tu còn lại hoảng sợ nhìn đồng đội của mình. Trước mặt hắn là một cảnh đẹp đến đau lòng!
Đạo hư ảnh màu xanh nhạt giống như một mũi tên sắc nhọn từ bầu trời bay đến, cắm thẳng vào lồng năng lượng màu vàng nhạt! Lồng năng lượng không thể chịu được lực va chạm lớn như thế, trong nháy mắt liền hóa thành một chùm mưa màu vàng bao phủ cả Vu Quả lẫn tên tạp tu đằng trước.
Một đạo máu tươi từ giữa cơn mưa bụi màu vàng bắn ra.
Tạp tu chắn trước mặt Vu Quả ôm lấy cổ họng, máu tươi từ vết thương trào ra bên ngoài. Miệng hắn rên rỉ như muốn nói điều gì đó nhưng không nói nổi thành câu, con mắt trừng ra mang theo nỗi hoảng sợ và tuyệt vọng.
Đằng sau hắn, một dòng máu tươi bắn ra từ cánh tay trái của Vu Quả.
Năng lượng thể của đối phương có sức xuyên thấu quá kinh khủng.
Tay Vu Quả run lên, luồng sáng màu trắng được tập hợp bên trên như bầy cá mất khống chế liền tản đi.
Giữa những mảnh bụi vỡ lấp lánh màu vàng, tấm mặt nạ của Vu Quả vô cùng yêu dị. Vẻ mặt của hắn lạnh như băng, tay phải đỡ lấy đồng đội đang từ từ ngã xuống ở trước mặt. Ngẩng đầu, hắn nhìn thoáng qua vị trí của Trần Mộ, hoàn toàn không để ý đến máu đang trào ra từ vết thương trên cánh tay trái. Sau đó hắn liền cùng một tên tạp tu khác biến mất giữa đám đông mà không hề do dự.
Bagnell ngây ra, Tiêu Tư cũng ngẩn người. Tất cả tạp tu xung quanh đều đơ ra!
“Vừa …rồi . . . vừa rồi . . . là ngài bắn?” Bagnell vốn xưa nay lưu loát cũng phải lắp bắp hỏi. Tiêu Tư bên cạnh cũng kinh dị nhìn Trần Mộ.
Ánh mắt của các tạp tu khác nhìn về phía Trần Mộ đầy vẻ bội phục.
Nói thật, đòn vừa rồi đẹp mắt đến cực điểm. Từ lúc Trần Mộ nâng tay đến khi bắn ra đều nhanh như chớp, chỉ một hơi là xong, biểu hiện ra căn cơ vững chắc. Các tạp tu này đều có nhãn lực rất tốt, bọn họ đều thấy rõ một đòn vừa rồi gồm năm phát liên tiếp.
Bắn ra năm đạo thoi năng lượng trong thời gian chưa đầy 0.3 giây, nói cách khác hắn có thể bắn ra ít nhất 15 thoi năng lượng/giây. Tốc độ tấn công cao đến dọa người!
Hơn nữa, thoi năng lượng màu xanh nhạt rất cổ quái. Sau khi rời khỏi tay còn có thể không ngừng tăng tốc. Nếu như Thoát Vĩ Toa không có đặc tính này thì hai gã tạp tu cao cấp kia cũng không bị giết dễ như vậy.
Bởi vì cường độ và độ nhạy của cảm giác đều được nâng cao rất nhiều, uy lực của Thoát Vĩ Toa trên tay Trần Mộ cũng hoàn toàn thay đổi. Lực sát thương lúc trước chỉ có 700, bây giờ đã đạt khoảng 1200, còn tốc độ tấn công thì nhanh hơn trước không biết bao nhiêu lần.
Bây giờ nếu như chỉ nói riêng về thực lực của hắn ở mặt tạp tu thì đã đủ để sánh với một ít tạp tu cao cấp.
Trần Mộ cảm thấy khó hiểu, hỏi: “Chẳng lẽ có vấn đề gì sao?” Hắn không ngờ Bagnell lại phản ứng như thế.
“Không có! Không có!” Bagnell xua tay lia lịa.
Tiêu Tư và tạp tu của học phủ Tư Nguyên đều kinh ngạc như nhau. Chỉ khi Tiêu Tư cúi đầu mới thấy được sự rung động trong mắt hắn.
Trong mắt hắn, có thể nói vị Tào tiên sinh này vô cùng thần bí. Người chế tạo ra mã số tạp phiến, riêng thân phận này đã mang theo quầng sáng vừa bí ẩn vừa rực rỡ. Hắn tin rằng khi điều này được tiết lộ, e là trong cùng một ngày thì Trần Mộ sẽ nhận được lời mời từ phân nửa thế lực lớn trong liên bang. Tuy nhiên, thiếu niên còn quá trẻ này lại lão luyện, ít khiến người khác chú ý như một người trung niên.
Nhưng . . . đến hiện tại, Tiêu Tư mới biết, ngoài ra hắn còn là một tạp tu!
Tin tức này còn chấn động hơn lúc hắn thấy Chiết Hình Yến Ba tạp. Sau khi hệ thống Vincent Van được thành lập, chế tạp sư và tạp tu bắt đầu được chia tách ra. Phương pháp rèn luyện cảm giác của hai nghề này cũng dần dần thay đổi rất nhiều, khiến cho người kiêm tập cả hai càng ít. Hơn nữa, đa số đều là người có trình độ thấp.
Tuy nhiên người đứng trước mặt hắn lại khác hoàn toàn. Trình độ chế tạp thì không cần nói, người chế tạo ra mã số tạp phiến đủ để chứng minh tất cả. Về mặt tạp tu, một đòn vừa rồi cũng khiến cao thủ như Tiêu Tư sáng mắt.
Điều khiến hắn ngạc nhiên hơn là Trần Mộ phát hiện vị trí kẻ địch sớm hơn trước. Lực phát hiện kinh khủng khiến người khác phải giật mình.
Dù là chế tạp sư hay tạp tu, trình độ của hắn lại cao đến thế! Điều này hoàn toàn phá vỡ quy tắc thông thường của hệ thống Vincent Van. Đã bao năm rồi không có tình huống như vầy xuất hiện?
Ánh mắt của Tiêu Tư rơi vào khuôn mặt của Trần Mộ.
Huống chi hắn còn trẻ như thế. Sợ rằng tiền đồ vô hạn!
Ngẫm lại bên cạnh hắn còn có người chỉ huy tinh thông chiến thuật như Bagnell. Sau này hắn sẽ phát triển tới mức nào? E rằng không ai đoán trước được!
Tiêu Tư bỗng nhớ tới phỏng đoán của Nhữ Thu, nàng nghi ngờ rằng Tào Đông là người thừa kế của một lưu phái cổ xưa. Bây giờ xem ra điều này rất có khả năng. Theo hắn biết thì trong thời đại lưu phái, do kĩ thuật tạp phiến được dùng rất ít mà dân cư cũng khá rải rác nên mọi người trong một số lưu phái kiêm tập cả tạp tu lẫn chế tạp. Chỉ có lưu phái lớn mới để đệ tử của mình chuyên tập luyện một trong hai thứ.
Nhưng dù cho hắn ở đâu, xuất thân từ lưu phái nào đều không quan trọng. Tiềm lực do hắn thể hiện khiến Tiêu Tư hết sức coi trọng, bất cứ sự phát triển của tập đoàn nào đều đi liền với việc hợp tác với cường giả. Nếu không có việc ngoài ý muốn, Tiêu Tư tin rằng vị Tào Đông này sẽ trở thành cường giả trong tương lai.
Vào lúc này, hắn còn chưa mọc đủ lông đủ cánh. Cái giá phải trả để lập một mối quan hệ tốt đẹp không lớn, mà tình nghĩa cũng nặng hơn nhiều.
Không nói đến phản ứng của mọi người, Trần Mộ cũng khá vừa lòng với đòn tấn công này của mình, trừ việc không đánh trúng điểm yếu của Vu Quả khiến hắn hơi tiếc. Tuy nhiên, nếu chú trọng tốc độ tấn công thì độ chính xác bị ảnh hưởng là điều tất nhiên.
Trong đám đông có một người phụ nữ đeo khăn che mặt, đi cạnh nàng là một cô gái trẻ với dung mạo bình thường. Nhóm hai người như thế rất dễ dàng bắt gặp trong đám đông.
“Phu nhân, tiếp theo chúng ta nên làm gì?” Cô gái trẻ tuổi kia nhỏ giọng hỏi, còn ánh mắt thì nhìn về phía căn cứ.
Nếu Trần Mộ ở đây, hắn chắc chắn nhận ra giọng nói của cô gái này. Đây chính là Tiểu Man của Pháp Á.
Tiểu Man thấy Vu Quả bị thương thì trong mắt hiện lên vẻ giận dữ. Nàng vừa có được tạp phiến 013, một mặt muốn báo thù cho Vu Quả, mặt khác muốn xem biểu hiện của nó trong thực chiến ra sao.
“Đối phương có căn cứ, người phụ trách phòng thủ là cao thủ. Chúng ta không có cơ hội.”
Người phụ nữ trung niên chậm rãi nói, thanh âm vừa vui vẻ vừa mang theo vẻ lười biếng. Tuy nhiên, đây đúng là vị phu nhân đeo mặt nạ của Pháp Á.
“Chúng ta cứ vậy mà bỏ qua cho bọn họ sao?” Tiểu Man oán hận nói.
“À, Tiểu Man đừng sốt ruột. Đây chỉ là một góc trong bàn cờ mà thôi, không ảnh hưởng đến đại cục. Chờ lúc chúng ta đã chiếm được đại cục thì quay lại tìm bọn họ cũng chưa muộn.” Phu nhân đeo mặt nạ cười nhẹ: “Hơn nữa, ta đoán người muốn kiếm chuyện với bọn họ không chỉ có mình chúng ta.”
Lời này khiến Tiểu Man sửng sốt.
Độ nghi trên tay nàng bỗng vang lên, Tiểu Man phấn chấn: “Là bên kia! Chắc là đã có kết quả rồi!”
Phu nhân đeo mặt nạ đột nhiên ngồi thẳng dậy.