Chương 297: Bạt Kiếm Giương Cung.
“Có chuyện gì vậy? Tiêu Tư hiệu trưởng?” Trần Mộ thấy lạ, hỏi.
“À, ta có một yêu cầu nho nhỏ.” Tiêu Tư nhìn thẳng vào Trần Mộ, thản nhiên nói: “Tào tiên sinh là chế tạp sư ưu tú nhất mà ta từng thấy. Ta hy vọng Nhữ Nhu có thể đi theo ngài một thời gian, nếu ngài đồng ý chỉ điểm cho nàng một chút, đó sẽ là phúc của nàng. Còn nếu ngài nhiều việc, để nàng làm người giúp việc cũng được. Đương nhiên, Tư Nguyên học phủ của chúng ta sẽ trả thù lao.”
Tiêu Tư quan hệ với bọn họ đã lâu, cũng dần dần quen thuộc tính nết mọi người. Nói chuyện không cần vòng vo, đưa ra thù lao phong phú một chút thì chuyện sẽ không lớn.
Quả nhiên, Trần Mộ vẻ mặt hứng thú hỏi lại: “Thù lao ra sao?” Để cho Nhữ Nhu theo hắn một thời gian chỉ là một chuyện nhỏ, trù tạp nếu không có căn bản nhập môn vững vàng thì những nội dung thâm thúy cơ hồ khó ai có thể ngộ ra được.
Trần Mộ thậm chí còn nghi ngờ vị thiên tài sáng tạo ra lý luận trù tạp đó nhất định là một đại sư toán học. Hiện giờ các tạp tu mặc dù cũng có học tập toán học nhưng thực ra chỉ học rất ít, ngay cả nhập môn cũng không tới.
Càng là chế tạp sư cao cấp, điều kiện lựa chọn đệ tử càng khắc nghiệt. Mà chế tạp sư như Trần Mộ tất nhiên sẽ không thiếu tiền, cho nên yêu cầu của bọn họ thường vô cùng quái dị.
Không một chế tạp sư nào dựa vào bản thân mà có thể nuôi sống một đám người, không kể còn có một lực lượng vũ trang nữa!
Cho nên nhu cầu của Trần Mộ khác với các chế tạp sư khác, bởi vì hắn lúc nào cũng thiếu tiền.
“Điều ấy là đương nhiên, bất quá cũng không tính là Thu nhi bái sư. Nếu như Tào tiên sinh đồng ý nhận Nhữ Nhu làm đệ tử, cho dù ngài yêu cầu ra sao, Tư Nguyên học phủ chúng ta đều đồng ý.” Tiêu Tư nhìn Trần Mộ, nói như chém đinh chặt sắt.
Hề Bình im lặng, đây là chuyện của lão bản.
Trần Mộ lắc đầu: “Ta không thu đệ tử.” Giọng nói lạnh nhạt nhưng quả quyết.
Hắn đương nhiên sẽ không thu đệ tử, nguyên nhân tương đối phức tạp. Hơn nữa, Trần Mộ cảm thấy trình độ của mình thật sự không đủ để làm sư phụ của người khác. Mặc dù tới bây giờ hắn đã chế tạo ra dãy số tạp phiến, nhưng rất nhiều chỗ ngay cả chính hắn cũng không thể nói rõ.
Một người như vậy sao dám làm sư phụ cho người khác?
Mà một nguyên nhân khác là vì tri thức trù tạp rất đặc thù, cho tới giờ tạp phiến hắn thấy qua không tới một ngàn cũng phải vài trăm, nhưng hắn lại chưa từng thấy qua tạp phiến có lý luận trù ở nơi khác.
Đây là chuyện khiến người khác không thể tưởng tượng nổi.
Trần Mộ có thể đi tới bước này, tất cả đều là nhờ vào tấm tạp phiến thần bí kia, từ trong tiềm thức, hắn đã đem tấm tạp phiến này là bí mật lớn nhất trong lòng. Mà lý luận trù tạp càng không thể nghi ngờ gì là trọng tâm trong đó. Hắn sao dám đem bí mật sinh tồn của mình truyền thụ cho người khác?
Tiêu Tư trong mắt hiện lên vẻ thất vọng, mặc dù trước đó hắn cũng nghĩ Trần Mộ sẽ không đồng ý, nhưng khi nghe Trần Mộ xác định đáp án, hắn vẫn không khỏi có phần thất vọng.
Hề Bình lập tức hiểu ý Trần Mộ.
Trần Mộ dựa lưng vào ghế, bên tai Hề Bình và Tiêu Tư cò kè mặc cả một hồi, thanh âm của hai người tựa hồ từ từ rời xa hắn.
Dây thần kinh vốn đang căng thẳng rốt cuộc cũng có thể chùng đi một chút. Mấy ngày qua hắn như một con dã thú bị nhốt trong lồng, hao tâm tổn trí tìm kiếm đường ra, mắt thấy mình càng ngày càng lún sâu trong vũng bùn nhưng lại không có cách nào thoát ra.
Cảm giác này hết sức tồi tệ.
Áp lực càng ngày càng tăng, hắn vẫn cố gắng kiên trì, cố gắng không để cho bản thân suy sụp.
Rất nhiều hình ảnh lướt qua mắt hắn, Lôi Tử, lần đầu chiến đấu, nữ ma quỷ, rừng cây.
Chiếc ghế mềm mại bên dưới, tiếng xe di chuyển nhịp nhàng, ngọn đèn nhu hòa, khiến cho một tâm hồn trẻ tuổi mỏi mệt chìm dần vào giấc ngủ.
Không biết bao lâu sau, Trần Mộ mở mắt, không ngờ mình lại ngủ thiếp đi! Hắn trong lòng kinh ngạc, đột nhiên ngồi thẳng dậy, cơn buồn ngủ thoảng cái biến mất, cảm giác nhìn bốn phía xung quanh.
Đoàn xe vẫn chạy với tốc độ cao như trước, thùng xe hắn đang ngủ cũng không thay đổi gì, các tạp tu nghỉ ngơi phần lớn đang ngủ.
Trần Mộ thấy trong lòng bớt căng thẳng, cũng không có gì xảy ra ngoài ý muốn!
Thấy Trần Mộ tỉnh dậy, Hề Bình vốn đang nhỏ giọng trò chuyện với Bagnell đi tới nói: “Ông chủ, ta đã thỏa thuận xong với hiệu trưởng Tiêu Tư, Hai tỷ năm trăm triệu, ngài chỉ cần đem Nhữ Nhu theo nửa năm, không có yêu cầu nào khác, ngài thấy sao?”
“Được.” Trần Mộ trả lời rất dứt khoát: “Ta ngủ bao lâu rồi?”
“Sáu giờ.”
Trần Mộ trong lòng kinh ngạc, không ngờ lại lâu như vậy!
Hề Bình thấy Trần Mộ đồng ý bền gọi Tiêu Tư đến.
Nhận được câu trả lời của Trần Mộ, Tiêu Tư nở nụ cười.
Chuyện này nhìn qua là Tư Nguyên học phủ thua thiệt, nhưng Tiêu Tư làm việc này cũng có thâm ý của hắn.
Bọn Trần Mộ nhất định sẽ tiến vào ngũ đại hoa khu, nếu như vậy kế hoạch hợp tác của Tiêu Tư không thể nghi ngờ sẽ bị hẫng nặng, mà để cho Nhữ Nhu đi theo Trần Mộ, với ngộ tính của nàng, Tiêu Tư vẫn tương đối tin tưởng. Hơn nữa, có thể học được đương nhiên là tốt, mà dù không học được vẫn có lời.
Chỉ cần Nhữ Nhu đi theo Trần Mộ, nàng sẽ như một chiếc cầu nối khiến cho Tư Nguyên học phủ không mất liên lạc với đoàn thể thần bí này, cứ như vậy, kế hoạch hợp tác với họ sẽ có lợi hơn.
Tư Nguyên học phủ dù không giàu có như Lục Đại, nhưng vài tỷ với bọn họ mà nói chỉ là một con sổ nhỏ. Bọn họ không thiếu tiền, cái họ thiếu là những thứ như Chiết Hình Yến Ba Tạp.
Mỗi tập đoàn, khi thực lực đang tích lũy, tiền thường có thể giải quyết phần lớn các vấn đề, nhưng về sau, thực lực tăng trưởng tới một trình độ nhất định, muốn tiến thêm không phải chỉ có tiền là có thể giải quyết được. Tư Nguyên học phủ hiện tại đang lâm vào tình huống này.
Do dự một lát, Trần Mộ rốt cuộc vẫn nói với Tiêu Tư: “Chúng ta có thể sẽ tới Thiên Đông Lý khu, hoàn cảnh ở đó tương đối ác liệt, Nhữ Thu tiểu thư….”
“Tào tiên sinh yên tâm, Thu nhi không phải loại tiểu cô nương được nuông chiều từ bé.” Tiêu Tư lập tức tiếp lời, đột nhiên hắn nhớ tới một việc: “À, đúng rồi, giấy thông hành của Thu nhi, chúng ta sẽ giải quyết.”
Tiêu Tư do dự một chút, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi: “Tào tiên sinh, ta thấy lạ, ngài sao lại muốn tới Thiên Đông Lý khu để phát triển chứ? Ta khi còn trẻ từng du lịch qua nơi đó, ở đó một nửa thành thị được lập trên mặt băng, ngoại trừ nội thành những nơi khác đều gió rét như đao cắt. Nơi đấy một năm chỉ có một mùa tuyết tan. Điều kiện sinh tồn hết sức ngặt nghèo. So sánh ra, ngoại trừ bắc khu khắp nơi là sa mạc, Thượng Cam khu, Tả Hách khu, Phạm A Tư khu, còn có kinh đô khí hậu đều tốt hơn, hơn nữa kinh tế và khoa học kỹ thuật đều phát triển hơn một chút.”
Trần Mộ không biết giải thích ra sao, chỉ có thể cười cười.
Thấy Trần Mộ không muốn trả lời, Tiêu Tư biết mình đã hỏi chuyện không nên hỏi, bèn cố gắng nói tiếp xóa bỏ sự lúng túng: “Lại nói, ta tới Hoa khu đã là nhiều năm trước. Hoa khu biến hóa nhanh hơn khu bình dân nhiều lắm. Ta nhớ lần đầu tiến vào Hoa khu đã làm ra rất nhiều chuyện cười. À, đúng rồi, các ngươi cần chú ý, giá cả ở Hoa khu so với khu bình dân cao hơn nhiều lắm đấy.”
Tiêu Tư tùy ý nói kinh nghiệm tới Hoa khu của mình trước đây, lập tức khiến Trần Mộ chú ý, hắn lắng nghe rất hứng thú, mà Tiêu Tư thấy Trần Mộ chăm chú, cũng nói càng kỹ.
******
Tạp tu hành lễ với hắn: “Chào ngài! Chúng ta nhận được mệnh lệnh từ cấp trên tới hộ tống các vị tới kinh đô.”
Bagnell trong mắt hiện lên vẻ cảnh giác, cao giọng nói: “Đa tạ, bất quá chúng ta không cần phiền tới các vị, chúng ta tự biết đường tới kinh đô.”
Tạp tu này không để ý tới Bagnell, vẻ mặt không thay đổi: “Rất xin lỗi, ta nhận được lệnh là hộ tống các vị an toàn tới kinh đô.”
Bagnell đương nhiên không sợ, ra hiệu với các tạp tu bên người. Không có dấu hiệu gì, 22 tạp tu đã nhanh chóng bố trí chiến thuật, tập trung tất cả tiểu đội tạp tu ở trong ngoài thông đạo.
Vị tạp tu này biến sắc, đối phương chỉ trong nháy mắt đã khống chế cục diện, lực chiến đấu của hơn hai mươi tên tạp tu khiến hắn âm thầm khiếp sợ. Vô luận là phản ứng, vị trí, phối hợp đều không chê vào đâu được.
Chết tiệt, ở đâu ra một đám lợi hại thế này? Vị tạp tu tuổi còn trẻ không tránh khỏi hoảng vía, tim đập mạnh dần lên.
Không khí bỗng trở nên căng thẳng.