Chương 329: Luân - Bom Hẹn Giờ

Tiếu Ba khẽ biến sắc.

Mỗi năng lượng thể của đối phương đều hình bông tuyết sáu cánh, mỗi một cánh đều có một thuộc tính đặc biệt. Thuộc tính khác nhau phối hợp, hình thành một từ trường quái dị, chính bởi vì từ trường này mà tạo nên cảnh tượng trước mắt.

Tiếu Ba hừ lạnh một tiếng, lại vài đạo ánh sáng hổ phách rời tay , vẽ ra mấy đường vòng cung kì dị, muốn vượt qua khu vực này đánh thẳng vào thân thể đối phương.

“Hừ, tiểu tư, chỉ có vậy thôi sao?’ Vị tạp tu trong gió tuyết hừ lạnh một tiếng, lời còn chưa dứt, khu vực bông tuyết bao phủ chợt dạt ra, tưa như bị một bàn tay vô hình ép biến dạng.

Trong chớp mắt, một bức tường không khí trong suốt dựng lên giữa hai người.

Gió tuyết đầy trời không cách nào vượt qua tường không khí. Ngoại trừ năng lượng thể hình bông tuyết tùy ý du động , bên trong không khí tường trong suốt, bắt mắt nhất là mấy luồng ánh sáng màu hổ phách tựa hồ đang đứng im bất động.

Mấy luồng ánh sáng hổ phách được Tiếu Ba bắn ra đều không ngoại lệ rơi vào tường không khí. Vừa vào tường không khí, ánh sáng tốc độ cực nhanh , lực sát thương trí mạng lập tức bị giam cầm, thong thả như loài bò sát.

Tiếu Ba rốt cục biến sắc, hắn lầu đầu tiên gặp loại tạp phiến quái dị như vậy

Không nghĩ tới, trận chiến đầu tiên khi tiến vào Thiên Đông lý khu lại gặp phải địch nhân khó chơi như vậy, điều này làm hắn rất đau đầu. Bất quá có thể lang thang trong rừng rậm nửa năm, trong đội ngũ kinh nghiệm chiến đấu phong phú của hắn chỉ xếp sau Weah. Không ai có khả năng vượt hắn, dù là Trần Mộ, phương diện này cũng không thể so với hắn.

Khí lưu tạp đột nhiên phát động, Tiếu Ba hóa thành một mũi tên, đột nhiên phóng tới bên sườn đối phương.

Ngạnh công không được vậy vận động chiến.

Hoàn cảnh phức tạp trong rừng rậm rèn luyện ra kỹ xảo di chuyển tương đối kinh khủng.

Biến hướng, dừng đột ngột, lại biến hướng, ngoặt…

Chợt tiến chợt lùi, Tiếu Ba như một bóng trắng, trong gió tuyết như ẩn như hiện phiêu hốt bất định.

Chiêu này của Tiếu Ba tương đương hữu hiệu, tường không khí dù lớn nhưng không đủ ngăn cản Tiếu Ba, đối phương nhất thời có chút chật vật.

Bất quá đối phương cũng là hạng người giảo hoạt, nào dễ dàng chịu khổ như vậy? Cũng không thấy hắn làm gì, tường không khí lại phát sinh biến hóa. Không khí trong suốt bỗng biến thành hình cầu, bao phủ vị tạp tu ở trong.

Mắt Tiếu Ba trợn tròn.

Đây không phải là rùa rụt đầu sao? Nhìn không khí cầu rất tròn này, vô số năng lượng thể hình bông tuyết du động bất quy tắc phía trong, chen giữa những bông tuyết màu bạc là vài luồng ánh sáng màu hổ phách, trông cực kỳ đẹp mắt.

Tiếu Ba gặp khó khăn , hắn không biết ra tay từ chỗ nào?

” Tiểu tử. ngươi quá non! Có bản lãnh liền tiến vào! Ngươi vào đây!” Tạp tu trong viên cầu đắc ý huyên thuyên.

Tiếu Ba lúc này mới thấy rõ khuôn mặt của vị tạp tu này, mặt ngựa, mắt chuột , lại mặc một bộ âu phục rất chỉnh tề.

Từ cái nhìn đầu tiên, Tiếu Ba cảm giác được người trước mặt, dù nhìn góc độ nào cũng không thuận mắt.

Xấu trai như thế , còn mặc âu phục?

Tất cả phối hợp với vẻ mặt đắc ý, làm cho hắn có xúc động muốn đánh vỡ quy xác cứng rắn của đối phương . Nhưng, không thể không nói, quy xác của đối phương đúng là có kỹ thuật. Nếu hắn là Weah, trực tiếp cầm đá ném vỡ đầu kẻ này. Kinh nghiệm của hắn rất phong phú, liếc mắt liền nhìn ra, tầng phòng ngự này chỉ hữu hiệu với năng lượng thể.

Đáng tiếc, hắn không phải Weah.

Hắn biết rõ, trên đời này, căn bản không tồn toàn loại phòng ngự hoàn mỹ nào. Nhược điểm của đối phương là chỗ nào?

Ánh mắt hắn đột nhiên rơi vào mấy luồng ánh sáng màu hổ phách đang lún sâu trong bông tuyết bạc, tốc độ chúng nó cực chậm, gian nan bò tới.

Tiếu Ba đột nhiên nảy sinh ý tưởng.

Hắn chợt nghiêm túc, trang trọng vươn tay phải, ngón tay như rong biển đong đưa trong nước theo một quy luật nào đó rất nhanh, ngay lập tức, độ nghi trên cổ tay hắn sáng lên.

Một luồng ánh sáng màu hổ phách cực kỳ tinh tế , sáng chói từ độ nghi bắn ra, như con rắn quấn quanh cổ tay hắn.

Trong chớp mắt, trên cổ tay phải của Tiếu Ba hiện lên một đám mây hổ phách theo hình trôn ốc, tựa như một vòng tay kim loại màu hổ phách.

Năm ngón tay đình chỉ đung đưa, ngón trỏ chỉ thẳng phía trước.

Hổ phách vòn tay vốn quấn trên tay hắn đột nhiên lấy tốc độ kinh người uốn lượn theo ngón tay.

Tất cả ánh sáng hổ phách ngưng tụ về phía trước, tập trung trước ngón trỏ của Tiếu Ba tạo thành một quang cầu màu hổ phách chói mắt. Ánh mắt Tiếu Ba càng thêm ngưng trọng, mãi tới khi quang cầu thành hình, hắn mới thở phào một hơi.

Không chút chần chừ, búng nhẹ một cái, quang cầu hổ phách như lưu tinh bắn thẳng về tuyết cầu phòng ngự của đối phương.

Đối phương cũng nhìn ra, một chiêu này không phải chuyện đùa, nhất định là chiêu thức lợi hại nhất kích tất sát của Tiếu Ba. Ánh mắt cũng trở nên khẩn trương, không dám có một tia khinh thường nào , tuyết hoa màu bạc trong quả cầu phòng hộ càng lúc càng chậm chạp, mà vài luồng ánh sáng hổ phách bên trong cũng hoàn toàn ngưng trệ.

Tiểu quang cầu chuẩn xác đánh trúng quả cầu phòng ngự.

Không một thanh âm, không chút tiếng động, quả cầu phòng ngự bằng bông tuyết an tĩnh bất động.

“Ha ha! Làm hại lão tử sợ bóng sợ gió! Ta còn tưởng thủ đoạn gì lợi hại, khách khách, thường thôi!” Vị tạp tu này càng thêm đắc ý, ánh mắt nhìn tiếu ba lộ vẻ khinh thị xem thường.

Tiếu Ba không nói gì, nhìn chằm chằm quang cầu mầu bạc tựa hồ đứng yên. Quang cầu như một tiểu hành tinh, phát ra ánh sáng màu hổ phách.

Thấy ánh mắt Tiếu Ba, tựa như không thể tin một màn này, vị tạp tu như nhận được an ủi lớn nhất , vô cùng thỏa mãn .

“Ha ha, chưa thấy bao giờ sao! Tiểu tử, trên tay gia gia là Tuyết hoa vực! Cô lậu quả văn như ngươi , chết dưới tấm tạp này, cũng là rất vinh hạnh!” Vị tạp tu này cười ha hả, cực kỳ đắc ý.

Tiếu Ba không để ý, vẫn chăm chú nhìn tiểu quang cầu, đột nhiên, con mắt của hắn chớp động.

Không thèm nhìn nữa, Tiếu Ba khôi phục thái độ bình thường.

“Bệnh thần kinh!” Tiếu Ba đột nhiên giơ ngón giữa trước mặt vị tạp tu, vẻ mặt khinh bỉ; “Đại thúc, người tự sướng đi, ta không chơi với người. Rùa rụt đầu cướp xe sao? Lão nhân thật là thú vị.”

Nói xong , hắn quay lại nói với các tạp tu đang cẩn thận đề phòng: “Chúng ta đi, đừng động tới kẻ ngu ngốc này nữa.” Nói xong dẫn đầu trở lại đỉnh toa xe, ra vẻ lơ đễnh nhìn qua quang cầu chói mắt đang nằm trong khu vực bông tuyết màu bạc.

Quang cầu đang dần trở nên ảm đạm, trong mắt Tiếu Ba lộ ra một chút vui mừng.

Vị tạp tu kia xanh mặt, y lúc này mới nhớ tới, mình đang làm cái gì.

Đáng chết! Nếu như vậy quay về, chỉ sợ địa vị của mình trong liên minh rơi xuống ngàn trượng. Nhưng tạp phiến của y thiện thủ không thiện công, y mơ ngủ mất rồi.

Đối phương mấy người còn chưa xuất thủ, nhưng phi hành kĩ khá xuất sắc vẫn hù y giật mình.

Nên làm gì bây giờ? Y đang nghĩ không ra , đột nhiên thấy tiểu tử đáng ghét đang cười dài nhìn mình.

Di, tiểu tử này lại muốn làm gì vậy?

Y không chú ý tới quang cầu màu hổ phách ảm đạm đang chậm rãi phát sáng. Quá trình biến hóa cứ thế chậm chạp trôi qua trước mặt vị tạp tu.

“Được rồi, ta quên nhắc ngươi!’ Tiếu Ba nghiêm trang, khiến đối phương sửng sốt, hắn cười rất sáng lạng, cực kỳ có phong độ, chậm rãi nói; “Đại thúc, ngươi mặc âu phục thật quá xấu.”

Vừa dứt lời, quang cầu hổ phách cơ hồ yên lặng lại lần nữa phát sáng, sáng như khi Tiếu Ba bắn nó ra.

Đối phương như mộng như tỉnh, chú ý tới sự khác thường của quang cầu, lập tức biến sắc.

Oanh!

Không đợi hắn kịp phản ứng, quang cầu màu hổ phách chợt phát nổ, vô tân quang mang bao trùm lấy hắn.

Tiếu Ba sớm có chuẩn bị đã nhắm mắt lại, một lát sau, mới mở mắt ra, Tiếu Ba thấy một hố to chỗ vị tạp tu đứng vừa rồi, không khỏi thờ dài cảm thán.

“Hô, ta ghét rùa rụt đầu.” Hắn lầm bầm, bộ dáng có chút mệt mỏi.

Tràng chiến đấu vừa rồi nhìn như cực kỳ bình thường, kì thật tâm lực tiêu hao rất lớn. Vì tận lực rút ngắn thời gian phát động, hắn liền phát huy cảm giác tới cực hạn.

Bom hẹn giờ là tên của chiêu này. Hắn lợi dụng ánh sáng xoay chuyển làm đồng hồ, khống chế chính xác thời gian phát nổ.

Tuyết cầu phòng ngự của đối phương thực sự rất lợi hại, làm hắn thiếu chút nữa không thể xuống tay. Bất quá chùm sáng hổ phách thong thả di chuyển trong phòng ngự cầu để cho hắn tìm ra một điểm lợi dụng. Tác dụng của tạp phiến đối phương hẳn là làm chậm lại tốc độ vận động của năng lượng thể, nó đem tốc độ vận hành của năng lượng thể giảm tới cực thấp.

Đối với tuyệt đại đa số năng lượng thể mà nói, một khi mất đi tốc độ, uy lực cơ hồ hoàn toàn biến mất.

Tiếu Ba đoán, tác dụng của tạp phiến đối phương hẳn có hạn, nếu như công kích giống như nổ mạnh, vậy nó khó có khả năng hoàn toàn áp chế. Đặc biệt năng lượng nổ mạnh, dù tốc độ giảm xuống mấy vạn lần, uy lực của nó vẫn đủ để giết người.

Mà tạp phiến của đối phương dù có thể giảm tốc độ của năng lượng thể tới cực thấp cũng không thể làm nó hoàn toàn đình chỉ.

Để đạt tới hiệu quả, hắn phải khống chế thời gian tại một đơn vị nhất định. Dù cảm giác linh mẫn kinh người nhưng vẫn khiến hắn hao phí hết khí lực. Thậm chí để hấp dẫn sự chú ý của đối phương, hắn còn nói chuyện phiếm một hồi.

Bất quá khi hắn chứng kiến một cánh tay cụt trên mặt đất, độ nghi trên tay vẫn hoàn hảo như ban đầu, tinh thần của hắn nhất thời rung lên. Lập tức chạy tới bến cánh tay cụt, gọi to.

“Mấy người các ngươi, lục soát người năm tên kia, không nên lãng phí.”

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện