Chương 333: Suy Nghĩ Biện Pháp
“Văn Tá Phu? Liên minh Xuyên Hạ?” Trần Mộ không khỏi nhíu mày, hắn mơ hồ cảm thấy có một chút ấn tượng với cái tên này. Trong báo cáo về các thế lực trong khu vực của Bagnell hắn có thấy qua. Hơn nữa, trong phần báo cáo sáng nay mà hắn vội vã xem qua, lại thấy xuất hiện cái tên này thêm một lần nữa.
Nghe được lời này của Kiều Phi, hắn lập tức đoán ra được ẩn ý của Kiều Phi. Đối phương nhất định là đã nghe được tin tức từ nơi nào đó, bất quá với thế lực có căn cơ thâm hậu như Kiều gia, việc biết được chuyện này cũng không có gì kỳ quái. Trần Mộ lập tức khẳng định, chuyện đánh lén tối qua là do Văn Tá Phu làm, điều này trùng hợp với phán phán đoán của Bagnell.
Lần này, xem ra là đã kết oán cừu thâm sâu với liên minh Xuyên Hạ rồi. Bất quá hắn cũng biết, lấy phong cách hành sự của liên minh Xuyên Hạ, hai bên sớm hay muộn gì thì nhất định cũng sẽ xảy ra vấn đề này. Nhưng mà, việc còn chưa đứng vững chân, thì đã cùng với thế lực lớn nhất khu vực này kết thành tử cừu, đây không phải là việc khiến người ta vui vẻ.
Trần Mộ không khỏi đánh giá lại ý đồ của Kiều Phi.
Kiều gia là thế lực lớn thứ hai của khu Sicker, cùng với liên minh Xuyên Hạ ở vào thế nước lửa bất tương dung. Mình hôm qua mới bị đánh lén, hôm nay nàng đã tới, trong này chắc chắn có gì đó không bình thường.
Kết minh sao? Kiều gia có hơn hai mươi tiểu bảo, mình chỉ có một chút lực lượng, sao có thể khiến cho người khác chú ý? Mặc dù hắn không có nhiều kinh nghiệm, nhưng cũng biết hễ là liên minh, thì lực lượng của hai bên cũng không thể chênh lệch lớn. Lực lượng của mình vẫn còn quá yếu ớt, nói trắng ra, vẫn còn chưa đủ tư cách để kết minh với Kiều gia, lại càng không nói tới việc chị hai của Kiều gia tự mình ra mặt.
“Đúng là lão quỷ đó!” Kiều Phi không hề che dấu sự chán ghét của mình đối với Văn Tá Phu. Cặp mắt tràn ngập ngang bướng của nàng nhìn về phía Trần Mộ: “Ngươi so với lão quỷ đó tốt hơn. Mặc dù thực lực có kém một chút, nhưng mà có thể làm cho lão quỷ đó chịu đau khổ, coi như là có bản lãnh. Thế nào? Đi theo ta đi, có thịt thì mọi người cùng ăn, Kiều Phi ta làm việc, chưa bao giờ bạc đãi mọi người. Có điều kiện gì thì cứ nói thẳng, khách khách, đáng tiếc ngươi không đủ cường tráng, bằng không, chuyển qua làm tình nhân của ta cũng không tồi.”
Ánh mắt của Bagnell và Tiếu Ba trở nên quái dị. Không đủ cường tráng sao? Chẳng lẽ Kiều Phi lấy Weah làm vật mẫu sao?
Cho dù là Ô Vũ với vai u thịt bắp, to lớn như thiết tháp, nhưng khi so khí lực với ông chủ thì nhất định cũng sẽ chết rất bi thảm.
Trần Mộ cũng hơi chút cười khổ. Ánh mắt nóng bỏng của đối phương quét tới quét lui trên người hắn, làm cho hắn chỉ cảm thấy cả người không được tự nhiên, nhưng đang làm việc với người khác, chút chuyện nhỏ này hắn cũng không để ý, trừ phi tới bước đường cùng.
Lắc lắc đầu, Trần Mộ rất khéo léo kiên quyết cự tuyệt đề nghị của Kiều Phi: “Đa tạ ý tốt của Kiều tiểu thư, thật sự ta đã quen với việc tự mình lăn lộn rồi, rất xin lỗi.”
Kiều Phi cũng không hề kinh ngạc, dường như đã sớm đoán trước được việc này, chỉ là nàng trợn mắt liếc Trần Mộ: “Ta biết rồi, năm nay, nam nhân có bản lĩnh, người nào cũng đều là đầu ngước lên trời, không có ai cam lòng chịu làm thủ hạ, nhưng mà…”
Nàng lại chuyển giọng: “Ngươi lần này mờ ám giết người của lão quỷ đó, xem như là đã cùng hắn kết xuống tử cừu. Địch nhân của địch nhân là bằng hữu, ngươi cũng không tồi, đáng giá kết giao. Chúng ta ở bên cạnh coi như là cũng có chút danh tiếng, nếu có việc gì cần trợ giúp, cứ việc nói. Đương nhiên, chúng ta cũng không phải là miễn phí trợ giúp, cái gì nên trả tiền thì trả tiền. Ngươi có thể tạo thành phiền toái cho lão quỷ đó, hưởng chỗ tốt nhiều nhất vẫn là ta, ta tất nhiên là vui vẻ. Nhưng ta cũng nói trước, sau lưng hỗ trợ thì không thành vấn đề, nhưng mà ở bên ngoài, ta sẽ không vì ngươi mà liều mạng với lão quỷ đó. Nói cho cùng, ngươi phải dựa vào thực lực của bản thân mà sinh tồn.”
Đôi mắt màu nâu của Kiều Phi nhìn chằm chằm vào Trần Mộ, tựa hồ như cũng không xem trọng hắn lắm.
Trần Mộ cũng không tức giận, trái lại hắn cảm thấy Kiều Phi quả thực không tồi. Con người thẳng thắn, nói chuyện cũng rất bộc trực, so với mấy tên vẻ ngoài thì hòa thiện, nhưng trong bụng lại là một bồ dao găm thì tốt hơn nhiều.
“Ừ. Không có việc gì. Nói vậy chứ một đại liên minh như Xuyên Hạ cũng sẽ không so đo với một tiểu nhân vật như ta.” Trần Mộ cười cười, rất tùy ý trả lời.
Nhìn chằm chằm vào Trần Mộ vài giây, Kiều Phi bĩu môi: “Có cần phải giả vờ như vậy không? Giả dối!”
Nói xong, nàng uốn uốn lại cái eo lưng cho khỏi mệt mỏi. Theo cái uốn lưng của nàng, nửa trên mặc áo ngắn của nàng nhất thời khoe ra phần eo mê người.
Tiếu Ba và Bagnell mắt tròn mắt dẹt nhìn vào chỗ eo nhỏ mà Kiều Phi lộ ra.
Động tác của hai người trùng hợp đến thần kỳ, cùng nhau nuốt một ngụm bọt, làm cho Trần Mộ cũng phải quay đầu nhìn lại.
“Sắc quỷ!” Kiều Phi khinh thường liếc nhìn hai người, việc này nhất thời làm cho hai người hận không có lỗ để chui xuống.
“Tốt lắm. Ta phải đi rồi, cậu bé, nhớ kỹ lời của ta. Được rồi, đây là mã số của ta, có chuyện gì thì cứ gọi cho ta. Cố gắng mà sống sót, tốt nhất là làm cho lão quỷ kia khó chịu một chút.” Kiều Phi ném cho Trần Mộ một tấm tạp phiến, trợn mắt với hắn rồi mới nghênh ngang rời đi.
Chờ Kiều Phi đi xa, lúc này Bagnell và Tiếu Ba mới hồi phục tinh thần.
“Sắc quỷ!” Trần Mộ đột nhiên nổi tâm đùa cợt, trịnh trọng bỏ lại cho hai người câu này rồi nghênh ngang rời đi.
Bagnell và Tiếu Ba như là bị sét đánh, cả hai đứng như trời trồng.
Trần Mộ rất bận, ít nhất thì chính hắn cho là như vậy. Tuyết khanh đại pháp tốt xấu gì thì cũng đã làm ra, hơn nữa đại khái là đã làm gần ổn, Trần Mộ giao lại toàn quyền cho Khương Lương.
Hệ thống phòng thủ của sơn cốc đã được xây dựng xong, tình huống toàn thể báo động như tối hôm qua sẽ không bao giờ tái hiện. Có giáo huấn lần này, Bagnell nhất định cũng sẽ tổ chức lại vấn đề phòng thủ, điều này không cần hắn phải lo lắng.
Chuyện liên minh Xuyên Hạ, hắn thật sự không có đặc biệt lo lắng. Dựa vào địa thế của sơn cốc, nếu như tập trung phòng thủ, thì cho dù địch nhân có đông gấp mấy lần phe mình, hắn cũng không quá lo lắng. Mà vấn đề tiếp viện, thì đã có Weah và Tiếu Ba tại đây, hắn cũng không lo lắng.
Hắn hiện tại cần suy nghĩ, là làm sao mới có thể trong thời gian ngắn đề cao thực lực của bản thân. Thời đại loạn thế, hắn có cảm xúc sâu đậm với điểm này. Vô luận là khu bình dân, hay là hoa khu được nhiều người gọi là thiên đường, bản chất cũng không có gì khác nhau.
Thậm chí Trần Mộ còn cảm thấy tranh đấu ở tại hoa khu lại càng huyết tinh hơn. Muốn ở chỗ này dừng chân, nhất định phải tăng mạnh thực lực của bản thân.
Mà ở phương diện này, có thể cho hắn ý kiến thì chỉ có Hề Bình và Bagnell.
Thấy Trần Mộ không ngờ lại lo lắng về phương diện này, hai người mừng rỡ. Trước kia, bọn họ cảm thấy tính cách của Trần Mộ có hơi quá lạnh nhạt, không có tâm hiếu thắng, không bức hắn vào đường cùng, hắn cơ bản sẽ không để tâm. Hiện tại là cơ hội hiếm có khi Trần Mộ chủ động đi hỏi bọn họ loại vấn đề này, hai người tự nhiên là hết sức cao hứng.
Hề Bình cười nói: “Ông chủ, kì thật vấn đề này cũng không phức tạp như vậy. Chúng ta hiện tại có một bộ chiến thuật, ngài lại đề xuất ra tuyết khanh đại pháp, những tạp tu này của chúng ta thực lực lại không ngừng tăng lên, thế cục của chúng ta cũng không tồi. Bất quá, chúng ta hiện giờ cần gấp một phương pháp kiếm tiền. Tiền của chúng ta đã tiêu gần hết rồi.”
Hắn bấm đầu ngón tay rồi bắt đầu liệt kê: “Cốc sào(1), Hải tinh bảo hai loại công trình này tốn hao nhiều nhất, mà những thứ như thiết bị trị liệu, thiết bị huấn luyện cũng phải chi tiêu vô cùng lớn. Chúng ta hiện tại cần nhất là tài chính, có tài chính chúng ta có thể khuyếch trương đội ngũ, lực chiến đấu của chúng ta sẽ càng tăng mạnh. Lão Ba mặc dù háo sắc, nhưng mà có bản lãnh.”
Bagnell giận dữ : "Ta háo sắc khi nào?”
Hề Bình không để ý tới hắn, tiếp tục nói: “Kì thật chúng ta hiện tại thiếu nhất không phải tiền mặt, mà là doanh thu ổn định. Mặc kệ là thế lực nào, đều sẽ có một cách thu lợi. Có tiền, có thể đề cao lực chiến đấu, lực chiến đấu được đề cao, có thể thúc đẩy lợi nhuận, cứ như vậy, hình thành một vòng tuần hoàn. Chúng ta hiện tại thiếu một con đường kiếm tiền, chỉ bằng lực lượng của một mình ngài mà nuôi cả một đội ngũ thì cũng không phải là kế lâu dài.”
Bagnell đồng ý: “Lão Hề nói có lý. Chúng ta hiện tại nuôi đơn vị này, nếu kéo dài, gánh nặng của chúng ta sẽ ngày càng lớn. Chúng ta có thể thành lập một tạp tu đoàn, như vậy sẽ có thể gia tăng cơ hội thực chiến, sau đó cũng có thể giảm bớt áp lực tài chính đối với chúng ta.”
Trần Mộ liền cân nhắc cảm thấy rằng điều này cũng có rất hợp lý. Hiện tại những tạp tu này ngoại trừ mỗi ngày huấn luyện ra, thời gian khác đều không có việc gì làm.
Trần Mộ nói với Bagnell: “Chuyện tạp tu đoàn giao cho ngươi. Bất quá cần phải lưu lại đủ lực lượng để phòng thủ sơn cốc.”
Bagnell gật đầu: “Yên tâm đi, lấy hai trăm người phòng thủ sơn cốc cũng đủ để đảm bảo an toàn. Chúng ta dù sao cũng không muốn khuyếch trương, co cụm ở trong này, cho dù liên minh Xuyên Hạ không vừa mắt thì cũng không có biện pháp.”
“Phương diện kiếm tiền lão Hề có ý tưởng gì không?” Trần Mộ hỏi Hề Bình.
Hề Bình trầm ngâm một chút rồi nói: “Tạp phiến ông chủ chế tạo ra là một nguồn lợi béo bở. Tạp tu đoàn của lão Ba trong thời gian ngắn phỏng chừng là không thể sinh lợi, còn chuyện khác thì ta chưa nghĩ tới.”
Bagnell ở một bên cau mày, bất quá năng lực của hắn ở phương diện này thật sự rất có hạn, không có cách nào nghĩ ra một ý kiến có tính xây dựng.
Thấy vậy, Trần Mộ không thể làm gì khác là nói : “Không vội, cái này cứ từ từ.”
1. cốc sào: trong trường hợp này ý nghĩa là những kiến trúc được xây dựng trong sơn cốc.