Chương 361: Thay Đổi (8)

Các chế tạp sư quả không hổ với danh hiệu xử lý tài liệu cùng phối chế sư. Hiệu suất của mỗi người đều hết sức kinh người. Thậm chí có hai người hiệu suất có thể vượt qua Nhữ Thu, năm người làm một tổ, sản lượng càng kinh người.

Ngày thứ nhất bọn họ pha chế hai trăm bình tạp mặc.

Bọn họ đối với giá cả của tài liệu đều hiểu rõ, tính sơ qua, lại bất ngờ phát hiện, bọn họ đã chế tạo số tạp mặc trị giá một tỉ audierne.

Các chế tạp sư này có khi nào xa xỉ như vậy chứ? Ngày thứ nhất, phối chế tạp mặc trị giá một tỉ audierne. Bọn họ trước đó có muốn mơ cũng không dám mơ tới. Điều này khiến họ cảm thụ được tài lực hùng hậu của ông chủ mới này. Bọn họ trở nên hưng phấn, tràn ngập tin tưởng vào tiền đồ của mình.

Nếu cứ như vậy tiếp diễn, dù là sau này bọn họ chuyên về xử lý tài liệu cùng pha chế, sẽ nhất định đạt được danh hiệu càng cao, cũng không cần lo lắng vấn đề cơm ăn nữa.

Trong giới chế tạp sư, bọn họ cũng rất bình thường, trước đây đều làm trợ thủ cho người khác, cho nên mới có hệ thống kỹ năng không đồng đều, chỉ am hiểu xử lý tài liệu cùng phối chế. Mặc dù hiện tại công việc cũng không khác gì trước kia, nhưng cấp bậc tài liệu vượt xa ngày xưa thành thử có lợi ích rất lớn đối với việc phát triển kỹ năng của cả bọn.

Bởi vì bọn họ đều đã vượt qua nhiều loại trở ngại, khó khăn trong cuộc đời, đều đã biết nóng lạnh nhân tình thế gian như thế nào. Mỗi người rất chăm chỉ, dù Nhữ Thu nhỏ tuổi hơn bọn họ, nhưng không ai vì thế mà bất mãn. Bọn họ biết cơ hội trước mắt này là khó gặp, nên cả bọn đều liều mạng vì công việc, hy vọng dùng hết khả năng có thể để nắm giữ được một ít kỹ năng.

Bọn họ chăm chỉ như thế, khiến cho sản lượng tạp mặc tăng vọt lên.

Ngày thứ nhất hai trăm bình, ngày thứ hai hai trăm năm mươi bình, mà ngày thứ ba lại đạt tới con số kinh người ba trăm bình.

Hề Bình mỗi ngày hãi hùng khiếp vía. Một ngày tiêu phí hơn một tỉ audierne, mấy chục tỉ trong tay chỉ sợ rất nhanh sẽ dùng hết. Mà hơn 180 tỉ audierne phía Kiều Phi cũng chỉ có thể nhìn mà chưa xài được, cũng may vì mới giao xong chuyến hàng đầu tiên cho Tuyết Hoa tạp tu đoàn, Hề Bình được thanh toán 70 tỉ.

Đốt tiền a… đốt tiền a….

Hề Bình mỗi ngày đều thì thào như người điên, tốc độ tiêu tiền so với đốt tiền còn nhanh hơn.

Vì mỗi ngày cần lượng lớn tài liệu. Hề Bình không thể không mua lượng lớn tài liệu từ hiệu buôn Nhất Phẩm. Lão bản Steiner hé ra nét mặt già nua cười tươi như hoa. Bọn họ là chuyên cung cấp hàng hóa cho Tuyết Ti Trùng tạp tu đoàn. Trong vòng một đêm, họ đã trở thành bạn hàng lớn nhất khu Sicker. Hắn sao lại không cười, cười không ngậm miệng lại nổi?

Từng nhóm từng nhóm tài liệu cuồn cuộn không ngừng hướng về Tuyết Ti Trùng sơn cốc.

Trần Mộ không còn thong dong như mấy ngày trước. Một ngày hai ba trăm bình tạp mặc đối với hắn, là một lượng công việc kinh khủng. Hắn tính toán sơ qua, mỗi ngày hắn phải làm việc ít nhất hai mươi mấy giờ mới có thể dùng hết số tạp mặc này.

Một lọ tạp mặc giá 5 triệu audierne. Nếu như không dùng trong ngày, tạp mặc sẽ biến chất. Như vậy đồng nghĩa với việc vứt đi lọ tạp mặc trị giá 5 triệu audierne.

Vừa nghĩ tới 5 triệu, Trần Mộ liền đỏ mắt. Cần chế tạo bao nhiêu nhất tinh năng lượng tạp mới có thể kiếm được a?

Trần Mộ cắn răng, trừng lớn hai con mắt đỏ lòm, dùng tất cả sức lực, kiên trì tới cùng, chế tạo từng tấm từng tấm tạp phiến.

Nhữ Thu mấy ngày nay thật sự cao hứng, mấy hôm trước nàng bị ép vào tình trạng thê thảm như vậy, không nghĩ tới chỉ nháy mắt, tình huống liền xảy ra biến hóa. Có năm tên thủ hạ, cuộc sống của nàng rất nhàn nhã.

Bất quá, nữ nhân luôn nhớ mối thù, đại khái đây là bản tính của tất cả nữ nhân, Nhữ Thu cũng không ngoại lệ.

Vừa nghĩ tới mấy ngày trước mình bị Trần Mộ bóc lột bi thảm, nàng hận đến nghiến răng. Vì vậy, hai ngày này nàng không có cho mình nghỉ ngơi, trái lại, nàng dùng tất cả thời gian để chế tạo tạp mặc, chứng kiến lượng tạp mặc mỗi ngày chế ra, nàng cực kỳ đắc ý.

Mặc dù không cách nào nhìn thấu lão bản, nhưng nàng cũng hiểu được một vài nét tính cách. Nàng tin tưởng, Trần Mộ bất luận thế nào cũng sẽ không lãng phí tạp mặc đã pha chế.

Quả nhiên, căn bản không cần nàng giục, Trần Mộ như kẻ điên chế tạo tạp phiến, áp lực toàn bộ chuyển dời lên người Trần Mộ. Nhữ Thu càng thêm đắc ý, tâm tình càng thư sướng.

Trong một phòng tối nhỏ, làm việc trong thời gian dài liên tục, vẻ mặt Trần Mộ thừ ra như gã ngốc, tuy vậy động tác trên tay vẫn hoạt động như máy móc, chuẩn xác nhanh chóng.

Bagnell nhìn các tạp tu đứng chỉnh tề trước mặt, lộ ra nụ cười hài lòng hiếm thấy.

“Nói cho các ngươi một tin tức tốt, kỳ huấn luyện thứ nhất, các ngươi đã hoàn thành. Thành tích của các tiểu tổ cũng được tính xong. Tất cả các ngươi đều đạt yêu cầu. Mà tin tức tốt khác là, các ngươi có thể tự do lựa chọn rời đi hoặc lưu lại.”

Các tạp tu xuất hiện một trận rối loạn nhỏ. Bất quá kỷ luật huấn luyện những ngày qua đã khắc sâu trong đầu bọn họ, không người nào lộn xộn cũng không có người xì xào bàn tán.

“Tốt lắm! Tốt lắm!” Bagnell càng hài lòng: “Các ngươi đã thông qua khảo nghiệm cuối cùng của ta. Hiện tại ta tuyên bố, các ngươi tất cả đều đủ tư cách. Theo điều khoản của hợp đồng, hiện tại các ngươi có thể lựa chọn rời đi hoặc lưu lại, bất quá...” Hắn dừng lại một chút: “Tại đây ta muốn nói mấy câu.”

Ánh mắt của hắn chậm rãi đảo qua mỗi vị tạp tu, trên mặt lộ vẻ thản nhiên cùng trào phúng: “Lúc ta mới nhìn thấy các ngươi, các ngươi rất vô dụng, ầm ĩ hỗn loạn, không có tinh thần, không có kỷ luật, ngay cả thổ phỉ kém cỏi nhất cũng không bằng, mà các ngươi, sợ khổ sợ mệt, chịu chút thương tích là nhao nhao gào khóc, quả thực không khác gì đàn bà.”

“Nói thật, khi đó ta căn bản xem thường các ngươi, trong mắt ta, các ngươi không xứng với danh hiệu tạp tu! Các ngươi hèn nhát, sợ hãi, sợ chết, không có tu dưỡng. Con mẹ nó, ta chưa bao giờ thấy qua những kẻ thối nát như thế! Hắc hắc, thậm chí so với rác rưởi còn kém hơn, thế mà lại tự xưng là tạp tu.”

Các tạp tu phía dưới nhất thời lộ vẻ tức giận bất bình. Thậm chí mấy người mắt như bốc lửa, bất quá đối mặt với uy quyền của Bagnell, các tạp tu này phải tự kiềm chế.

“Ta nói sai sao?” Bagnell càng trào phúng. Ngay khi tạp tu phía dưới muốn bạo phát, hắn đột nhiên cao giọng: “Nhưng, các ngươi còn chưa tới tình trạng hết thuốc chữa! Các ngươi nhìn lại bản thân bây giờ đi. Còn nhớ các ngươi của trước kia không, vô luận huấn luyện khổ cực tới đâu các ngươi cũng hoàn thành. Bởi vì các ngươi đã vượt qua huấn luyện thể năng, môn khó khăn và buồn tẻ nhất! Nếu là trước kia, các ngươi có thể không? Hiện tại các ngươi có thể. Đi đứng có dáng vẻ, tiến lui có khí độ, biết phối hợp đoàn đội! Trước kia, các ngươi có thể không?”

“Nghĩ thử những tên không chịu khổ mà rời đi xem, bọn họ nhất định sẽ hối hận, bởi vì bọn họ mất đi cơ hội chứng minh bản thân, mất đi cơ hội phát triển thành nam nhân chân chính. Bọn họ nhát gan như chuột, sợ khó khăn, sợ đau, bọn họ như nắm bùn trong xã hội mà không tự biết! Mà các ngươi, các ngươi đã hành động bảo vệ tôn nghiêm của mình! Vô luận các ngươi lựa chọn lưu lại hay rời đi, các ngươi cũng có đủ lý do để kiêu ngạo.”

Các tạp tu phía dưới bất giác đều ưỡn ngực.

“Mặt khác, ta không có gì để nói, muốn ở lại thì ở lại, điều khoản đãi ngộ các ngươi có thể thấy tức khắc, ta tin tưởng đủ để các ngươi hài lòng. Chuyện khác ta không cam đoan cùng hứa hẹn. Ta không thể bảo đảm ngươi nhất định có thể sống, cũng không thể cam đoan ngươi có thể nổi tiếng thiên hạ, thứ duy nhất ta có thể hứa là: ta sẽ cho các ngươi trở thành những tạp tu chân chính!”

Nói tới đây, Bagnell trầm giọng: “Như vậy, hiện tại là lúc các ngươi lựa chọn!”

Hắn nói xong, liền không thèm nhìn lại các tạp tu, lập tức bỏ đi.

Công việc thống kê cuối cùng cũng hoàn thành, có 1500 tạp tu lựa chọn lưu lại, hơn 600 tạp tu rời đi. Con số này đã vượt dự đoán của Bagnell rất nhiều, trong lòng hắn, có thể có 1000 người lưu lại đã rất nhiều rồi.

Bất quá Bagnell rất nhanh lo lắng về một vấn đề khác, đó là tạp phiến của các tạp tu.

Một ngàn năm trăm tên tạp tu, cũng ý nghĩa cần 1500 tấm tạp phiến, con số này vượt quá dự tính của bọn họ. Bọn họ dự tính chỉ cần 1000 tấm tạp phiến là đủ, lần này nhiều hơn gần một nửa, vấn đề lớn rồi.

Nghĩ vậy, hắn lập tức lo lắng, vội vàng tìm Hề Bình, muốn hỏi thăm hắn một chút xem lão bản chuẩn bị giải quyết vấn đề tạp phiến thế nào.

Trong thế giới đen trắng, chỉ có đường nét không ngừng biến hóa. Cảm giác chấn động ngưng tụ trên đầu ngọn bút, Trần Mộ nhìn tất cả vô cùng rõ ràng.

Bao nhiêu ngày rồi? Trần Mộ cũng nhớ không rõ.

Đầu óc hắn trống rỗng, trừ bỏ tạp phiến, trừ bỏ cấu vân tạp phiến hắn hết sức quen thuộc, trừ bỏ quy luật chấn động của cảm giác, hắn không nghe thấy thanh âm bên ngoài. Thế giới trong mắt hắn không còn mầu sắc, chỉ còn có trắng và đen, hắn như cỗ máy, không biết mệt mỏi, không biết nghỉ ngơi.

Từng lần từng lần chế tạp, từng lần từng lần khống chế chấn động cảm giác.

Hắn không có chú ý tới, Nhữ Thu mỗi lần đặt tạp mặc lên bàn đều kính sợ cùng sùng bái, hắn cũng không chú ý tới cảm giác trong cơ thể lặng yên xảy ra biến hóa nho nhỏ. Tựa như rèn luyện trăm ngàn lần, mặc dù biểu hiện cũng không khác dĩ vãng, cũng không khác thường, nhưng bên trong đã cứng như đá! Hắn không chú ý tới, trước kia gian nan vô cùng, cẩn thận từng chút để khống chế chấn động cảm giác vừa cực nhỏ vừa biến hóa đa dạng, hiện tại lại chỉ cần lơ đãng liền hoàn thành.

Hắn cũng không biết, càng làm Nhữ Thu kính sợ và sùng bái là, trong con người trông như tượng gỗ đang thừ ra kia, có trái tim cứng cỏi chuyên chú đang đập.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện