Chương 441: Thái Thúc Tam Tử
Y phục chiến đấu cấp thấp phần lớn sử dụng tài liệu có kháng tính đối với năng lượng khá cao để chế tạo thành, những y phục chiến đấu đó không có tác dụng quá lớn. Y phục chiến đấu tương đối cao cấp đã không phải là một loại quần áo mà là một loại tạp giới, nó có thể cung cấp sức phòng ngự rất tốt mà không cần tạp tu phân tâm khống chế như lồng năng lượng. Song y phục chiến đấu dù có thể tạo ra lực phòng ngự không tồi nhưng cũng có khuyết điểm của mình.
Do nó là tạp giới, hơn nữa còn bó sát thân thể nên sinh ra ảnh hưởng đối với cảm giác. Hiện giờ kỹ thuật chế tạo y phục chiến đấu không ngừng tiến bộ, loại ảnh hưởng này đã được giảm tới mức vô cùng thấp, nhưng đối với một số tạp tu có cảm giác cực kỳ linh mẫn, yêu cầu cảm giác khống chế cực cao, loại ảnh hưởng này vẫn không thể bỏ qua.
Mà Trần Mộ lại là một trong số đó.
Cho nên hắn mới không chút do dự đem X-300 đưa cho Tang Hàn Thủy, cảm giác linh mẫn độ của Tang Hàn Thủy không cao, hơn nữa sau này còn là nhân vật phụ trách hỏa lực, là người sẽ phải chịu nhiều khổ cực, X-300 này giao cho hắn sử dụng rất thích hợp.
Hứa Gia nhanh chóng khôi phục vẻ bình thường, mỉm cười nói: “Như ngài mong muốn.”
X-300 nhanh chóng được đưa tới. Nó tựa như một chiếc áo lót bằng bông màu xanh đậm, cầm trên tay rất nhẹ, cơ hồ không cảm giác được sức nặng của nó. Có thể tưởng tượng, mặc nó căn bản sẽ không ảnh hưởng tới hoạt động.
Quả nhiên là tạp giới! Ánh mắt Trần Mộ nhìn vào bộ áo, nơi đó có một tạp tào, hẳn là chỗ để năng lượng tạp. Hắn cũng không lạ gì tạp giới, nếu không đã không thể chế tạo được tạp giới như máy phân tách hay la bàn.
Tạp giới là lĩnh vực mới xuất hiện, bây giờ còn ở giai đoạn tương đối sơ cấp. Kỹ thuật tạp phiến dù đã rất thành thục nhưng máy móc kỹ thuật vẫn cần có thời gian để phát triển, đối với tạp giới mà nói, hai thứ này thiếu một cũng không được.
Trần Mộ đột nhiên nghĩ tới Hạ Thành, nghĩ tới Vạn Sĩ tộc, nghĩ tới bọn Alfonso. Kỹ thuật chế tạo máy móc của Vạn Sĩ Tộc tiên tiến hơn Liên Bang nhiều lắm. Kỹ thuật chế tạo máy móc mà Hạ Thành thể hiện càng cao siêu, sâu không lường được.
Cũng không biết bọn Alfonso, Lý Độ Hồng giờ ra sao…
Vuốt ve tấm X-300 trên tay, Trần Mộ ngây ngốc một lúc.
Hứa Gia phát hiện Trần Mộ thất thần, trong lòng thầm nghĩ Bạch tổng quản chắc hẳn giờ đang thầm đau lòng hối hận đây! Ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu nàng, Trần Mộ đã khôi phục tinh thần, buông tấm X-300 trên tay nói với Thái Thúc Anh giao nó cho Tang Hàn Thủy.
Thái Thúc Anh không biết miệng lầm bầm cái gì nhưng vẫn ngoan ngoãn cầm X-300 đưa tới cho Tang Hàn Thủy trong phòng huấn luyện, trong lòng nàng vẫn có một tia sợ hãi đối với Bạch tổng quản.
Hứa Gia trong mắt hiện lên một vẻ khác lạ, không động thanh sắc đứng lên: “Bữa tiệc sẽ tổ chức vào lúc tám giờ tối, bảy giờ chúng ta sẽ đi. Đến lúc đó ta sẽ thông tri cho ngài.”
“Được.” Trần Mộ trả lời dứt khoát, không nói nhiều.
Thành Đông Thụy, cục cảnh sát. Minh Vinh cầm một tấm thiếp mời, vẻ mặt trầm tư.
Cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra, một thuộc hạ lo lắng không yên chạy vụt vào: “Sếp, tôi đã tìm hiểu rõ! Thái Thúc Thành cũng nhận được thiếp mời. Hắn còn chế tạo riêng một bộ trang phục, xem ra đêm nay sẽ tới tham dự.”
“Ừ.” Vinh Minh khuôn mặt đầy vẻ uy nghiêm chính trực, không nhận ra hỉ nộ: “Biết rồi.”
Thủ hạ của hắn vẻ mặt cung kính lui ra. Từ sau khi sếp tới cục cảnh sát, cuộc sống của họ đã biến hóa nghiêng trời lệch đất. Hắn còn nhớ rõ trước khi sếp tới, bọn họ chịu mọi sự khinh bỉ, người của cục cảnh sát khi đi ra ngoài tới đứng thẳng lưng cũng không dám.
Thiệp mời yến hội như vậy hắn bình thường cũng nhận được rất nhiều nhưng hắn không dám tham gia. Với thân phận cùng thực lực của hắn tham gia yến hội đều sẽ được các thế gia gia chủ tự mình chiêu đãi, mà đám đời thứ hai này hắn chẳng quan tâm mấy.
Chức vụ cục trưởng cục cảnh sát cũng không tính là gì, nhưng nếu cường độ cảm giác của vị cục trưởng này đã đạt tới thất cấp, thì không còn ai dám khinh thường nữa, cũng như Thái Thúc Gia chỉ bất quá có được một vị tạp tu cường độ cảm giác thất cấp. Các thế gia khác tình huống so với Thái Thúc gia tốt hơn, nhưng phương diện cao thủ cũng không cao hơn bao nhiêu. Một cao thủ có cảm giác thất cấp ở Đông Thụy thành có sức ảnh hưởng rất lớn.
Hắn đang nhớ tới hai người trên phố hôm đó, sát khí hung ác khát máu như vậy, hắn tới giờ vẫn còn kinh hãi. Tạp tu càng làm hắn kinh hãi hơn, như vậy sẽ kinh khủng tới mức nào! Người mang mặt nạ trắng không thể hiện ra toàn bộ thực lực của mình, nhưng có thể đứng giữa sát khí lạnh thấu xương mà vẫn như không, vậy cũng không thể xem nhẹ! Hai người này có quan hệ gì, hắn nhìn không thấu, chỉ có thể khẳng định là quan hệ không nhỏ.
Cao thủ cấp bậc đó, hắn trốn còn không kịp, sao dám điều tra? Nhưng vận khí của hắn lại vô cùng tốt, một tạp tu trực ban vừa lúc thấy Trần Mộ trở lại tòa nhà của Thái Thúc Thành, sau đó tin tức các tạp tu được Thái Thúc Thành mời chào cũng đã được kiểm chứng. Mà người cầm đầu trong số đó, thật bất ngờ lại đúng là vị tạp tu mang mặt nạ trắng kia.
Thái Thúc Thành đã nằm trong danh sách hắn muốn kết giao, trong danh sách của hắn, đời thứ hai chỉ có tên của hai nhà mạnh nhất La gia cùng Tương gia, hiện giờ lại có thêm tên Thái Thúc Thành. So với La gia và Tương gia, Thái Thúc gia quả thực đã sa sút tới mức không ra gì, nếu không phải có tạp tu thần bí này, căn bản không có tư cách lọt vào danh sách của hắn.
Sau khi xác định được Thái Thúc Thành tham gia buổi tiệc này, hắn cũng quyết định tham gia.
Thủ đoạn của đám con cháu đời thứ hai này hắn cũng không lạ gì, xem ra bữa tiệc tối nay sẽ rất thú vị đây!
Bảy giờ ba mươi.
Thái Thúc Thành thấy Trần Mộ, khẽ cười nói: “Hôm nay Bạch tổng quản không ngờ lại tự mình ra mặt, thật khiến ta ngạc nhiên.”
Thái Thúc Thành mặc một bộ lễ phục màu trắng, đơn giản hào phóng, không có nhiều trang sức, chỉ có một dấu hiệu của Thái Thúc gia nho nhỏ ở cổ tay áo, nhưng tinh thần hắn lại rất tốt, khuôn mặt luôn mỉm cười càng thêm vẻ mị lực.
“Chuyện của ông chủ cũng là chuyện của chúng ta.” Trần Mộ khó khăn lắm mới mở miệng đùa một câu.
“Ha ha!” Thái Thúc Thành nghe vậy cười lớn: “Ta rất thích những lời này!”
Ánh mắt hắn hạ xuống đám tạp tu đứng thẳng lưng, mặt không đổi sắc, không khỏi cảm thán: “Bạch tổng quản quả nhiên là cao nhân! Chỉ ngắn ngủi hơn mười ngày đã khiến cho đám người này tạo cho người khác cảm giác hoàn toàn khác. Thái Thúc Thành ta bội phục! Ha ha, ta bắt đầu chờ mong trận đấu năm nay!”
Trần Mộ khiêm tốn nói: “Ông chủ quá khen.”
Đây là những hộ vệ do Tang Hàn Thủy tự mình lựa chọn, bọn họ đều là những tạp tu biểu hiện xuất sắc nhất trong huấn luyện, Lạp Phỉ Nhĩ và A Nặc Cơ cũng nằm trong số đó. “Hung danh” của Bạch tổng quản bọn họ cũng biết, không ai dám buông lỏng một chút, ai cũng nói năng thận trọng, đi đứng ngay ngắn.
Thái độ của Thái Thúc Thành càng thêm thân thiết: “ Đến rồi, Bạch tổng quản, chúng ta lên xe.”
Đây là một toa xe cao cấp cỡ trung, nhiều nhất có thể chứa được tám mươi người, nhưng trên xe chỉ có ba người Thái Thúc Thành, Trần Mộ cùng Hứa Gia, các tạp tu khác phân tán ở những toa xe hộ vệ, chậm rãi bay tới địa điểm yến hội.
Trong toa xe mở nhạc du dương khiến tâm tình người ta buông lỏng.
Thái Thúc Thành nhìn Trần Mộ thoáng buông lỏng, cười nói với Hứa Gia: “Ngươi đêm nay là bạn gái của Bạch tổng quản, Bạch tổng quản lần đầu tham gia loại yến hội như vậy, có thể không quen các tình huống, ngươi phải giới thiệu giúp Bạch tổng quản một chút.”
Hứa Gia thản nhiên cười với Trần Mộ: “Đây là vinh hạnh của ta đấy chứ! Thật mong chờ yến hội đêm nay!”
Trần Mộ hết sức khách khí nói: “Đây là vinh hạnh của ta!” Hứa Gia dung mạo hay khí chất đều rất xuất chúng, nụ cười của nàng khiến trong xe như chợt sáng lên.
Hứa Gia nhìn thẳng vào mắt Trần Mộ, chăm chú nói: “Bạch tổng quản tối nay cần chú ý tới hai người, một là thủ hạ của Đại công tử Hoắc Giang, một người khác là Baraja thủ hạ của nhị công tử. Hoắc Giang lai lịch không rõ, là người tàn nhẫn, mỗi khi ra tay đều không lưu tình, tạp tu thua trên tay hắn rất nhiều. Hắn am hiểu một tạp phiến gọi là Tam Điệp, có thể phóng ra ba loại năng lượng thể hình bướm khác nhau. Baraja lai lịch cũng vô cùng thần bí, có người đoán hắn có thể đến từ Khổ Tịch tự, số lần hắn ra tay không nhiều thường, khá vô danh, kiên trì khổ tu, song Hoắc Giang rất kiêng kị hắn, có thể thấy thực lực bất phàm.
Trần Mộ chăm chú lắng nghe, trong suy nghĩ của hắn, hiểu rõ về địch nhân càng nhiều càng tốt.
Thái Thúc Thành lúc này cũng mở miệng: “Bạch tổng quản không cần lo lắng, tối nay chỉ cần không thua là được.”
Trần Mộ chỉ cười mà không nói, từ lời của Thái Thúc Thành có thể thấy hắn cũng không quá tin tưởng vào đêm nay, còn có thể nhìn ra trên phương diện vũ lực hắn bị hai người anh áp chế ra sao.
Toa xe chưa bay được bao lâu đã tới địa điểm tổ chức yến hội.
Ba người tới cũng không sớm, nhiều người đã tới rồi. Đây là một bữa tiệc ngoài trời, trong hoa viên tùy ý cũng có thể thấy từng tốp người cầm chén rượu đứng với nhau. Trên bầu trời lơ lửng hơn trăm tạp tu, trên không trung khu vực này đã cấm thông hành.
Vừa xuống xe, Hứa Gia liền ôm lấy tay Trần Mộ, thấy ánh mắt hắn kinh ngạc, nàng nhoẻn miệng cười: “Bạch tổng quản đừng căng thẳng.”
Nghe vậy Trần Mộ lập tức trấn tĩnh lại, trong lòng tự giễu, mình quả nhiên là chưa quen việc đời. Sau khi trấn tính lại, hắn dương dương tự đắc đánh giá hết thảy xung quanh.
“Ha ha, A Thành tới đây!” Một trung niên nhân có vài phần giống Thái Thúc Thành cười sang sảng, hắn tiến tới ôm Thái Thúc Thành một cái, Thái Thúc Thành cũng mỉm cười nói: “Đại ca.”
Vị này là đại của của Thái Thúc Thành, Thái Thúc Chính. Mặc dù khuôn mặt hai người giống nhau như bả vai Thái Thúc Chính rộng hơn, hình thể cường tráng hơn.
Thấy bộ mặt giả tạo của hai người, Trần Mộ chỉ cảm thấy tẻ nhạt vô vị. Huynh đệ mà như vậy thật bi ai a! Ánh mắt hắn bị nam tử đứng cạnh Thái Thúc Chính hấp dẫn nhiều hơn. Có lẽ hắnlà Hoắc Giang.
“Vị này hẳn là Bạch tổng quản mà A Thành vừa chiêu mộ đây!” Thái Thúc Chính hào sảng nói: nhìn kỹ Trần Mộ một lát rồi lớn tiếng khen: “Không tồi, không tồi! Có Bạch tổng quản tương trợ, A Thành như hổ thêm cánh, có thể thực hiện tâm nguyện rồi!”
Thái Thúc Thành khóe mắt hơi co lại, nụ cười trên mặt không đổi: “Đại ca nói giỡn rồi, tiểu đệ nào có tâm nguyện gì? Huống chi có đại ca, Thái Thúc gia chúng ta đạt được vinh quang ngày trước cũng là một ngày một ngày hai thôi!” Đúng lúc này một giọng nói khác vang lên: “Ha ha, những lời này của tam đệ thật tốt! Rất được lòng ta!”
Thái Thúc Chính và Thái Thúc Thành trong mắt đều hiện một tia lo lắng, nhưng đều nhanh chóng biến mất, khuôn mặt hai người đều nở một nụ cười, một sang sảng, một khinh đạm.
Nhị công tử Thái Thúc Thân!