Chương 7: Ngọn nến nhân duyên
Khi tiếng gào thét của Dương Húc Minh ngưng lại, cả thế giới lặng yên không một tiếng động.
Âm thanh ngoài cửa hoàn toàn biến mất, tựa hồ đối phương đã triệt để rời đi.
Dương Húc Minh đứng sau cửa hít một hơi thật sâu, nhận ra lưng mình đã ướt đẫm mồ hôi.
Hắn biết tình cảnh ban nãy của mình vô cùng nguy hiểm. Dù câu chuyện còn mơ hồ khó hiểu, nhưng nếu động não suy nghĩ thì Dương Húc Minh biết rõ: Nếu quả thật hắn hồ đồ mở cánh cửa phòng ngủ ra thì hậu quả tuyệt đối không thể tưởng tượng được.
Trong khi đó, chùm sáng vừa đánh thức hắn từ trong mộng kia...
Dương Húc Minh nhìn về phía sau lưng.
Hắn phát hiện ngọn nến hỷ đỏ thẫm cắm trên tủ đầu giường đã được thắp lên từ lúc nào.
Giữa bóng đêm đen kịt bên trong căn phòng, ánh sáng le lói ấy có vẻ quá yếu ớt, dễ dàng bị dập tắt chỉ bằng một cơn gió thoảng qua. Thế nhưng, mạng hắn được cứu chính là nhờ vào ngọn nến heo hắt này.
Dương Húc Minh đi tới nhìn kỹ vào ngọn nến nhưng không tìm ra bất cứ điểm nào đặc biệt. Cây nến đỏ vẫn vậy, giữ nguyên hình dáng ban đầu, không thay đổi gì.
Chỉ là cùng với bấc nến đang bùng cháy thì thân nến ngắn lại còn có ba phần tư.
Cây nến ngắn lại rõ rệt.
Đây là loại nến lớn, có thể cháy được cả ngày, mặc dù trước đó trong toilet đã thắp rồi, sau đó có lẽ được thắp sáng một quãng thời gian nữa khi hắn đang say ngủ.
Trong giấc mộng, Dương Húc Minh cảm giác ngọn nến chỉ sáng lên có mấy giây, thế nhưng so với ban đầu, độ cao thân nến đã hụt đi một đoạn.
Cuối cùng hắn đã hiểu được tại sao Sinh Tử Lục lại bảo hắn phải mang theo cây nến đỏ này bên người.
Thế nhưng cây nến hỷ màu đỏ này rõ ràng chỉ là do hắn tùy tiện mua trong tiệm tạp hóa bên đường, sao tự nhiên có năng lực thần kỳ đến vậy?
Chẳng lẽ có liên quan đến nghi thức Hỏi quỷ?
Dương Húc Minh nhớ lại sau khi kết thúc nghi thức Hỏi quỷ, hắn thấy nến tang màu trắng bị ăn hết hoàn toàn, chỉ còn thừa lại một đoạn chân nến ngắn cũn cỡn.
Ngoài ra trong giấc mơ ban nãy còn một bóng người màu đỏ xuất hiện đối diện hướng phòng ngủ của Dương Húc Minh.
Dù người đó đưa lưng về phía hắn, lại còn mặc bộ áo cưới đỏ chót nhưng hắn vẫn nhận ra cô gái ấy là ai.
Đó rõ ràng chính là cô bạn gái quá cố của hắn.
Thế nhưng vì sao Lý Tử lại ở trong căn phòng đối diện?
Trước khi Dương Húc Minh và Lý Tử yêu nhau, bọn hắn chỉ là bạn hàng xóm cùng thuê phòng ở đây, hắn ở bên phòng này còn Lý Tử ở căn phòng đối diện. Sau khi yêu nhau thì Lý Tử dọn qua ở cùng với hắn, căn phòng đối diện trở thành phòng treo quần áo và bày đồ trang điểm.
Lý Tử xuất hiện tại căn phòng kia ngụ ý một điều gì đó ư? Hay chỉ đơn thuần mang ý nghĩa là cô ta vẫn ngồi trang điểm ngay sát vách phòng ngủ của Dương Húc Minh?
Suy nghĩ đến đoạn này, tâm tình Dương Húc Minh trở nên có chút nặng nề u ám.
Hắn chẳng rõ là mình đang sợ hay đang nhung nhớ cô ấy.
Tình yêu nhiều năm qua giữa hai người không phải là giả dối. Hắn cũng rất đau khổ khi Lý Tử qua đời, nhưng vì chuyện quái dị phát sinh mười mấy ngày nay, hình ảnh Lý Tử trở nên vô cùng đáng sợ trong mắt Dương Húc Minh.
Hiện tại chỉ cần Dương Húc Minh vừa nhìn thấy ảnh chụp Lý Tử ngày trước, liền hình dung ra khuôn mặt máu me đầm đìa, ánh mắt oán độc theo ám hắn trong giấc mộng hàng đêm. Vì lẽ đó, Dương Húc Minh không dám mở album ảnh trong điện thoại suốt một thời gian dài, bởi vì trong đó đều là ảnh chụp Lý Tử.
Cơ mà bạn gái quá cố của hắn hiện tại rất có thể đang ở căn phòng trang điểm phía đối diện?
Cõi lòng Dương Húc Minh tràn đầy cay đắng và sợ hãi.
Hắn nhìn thoáng qua cánh cửa phòng ngủ đang đóng chặt lần nữa, không dám làm bừa.
Chẳng cần đến trình độ của Lý Tử, hắn biết rõ hiện tại bản thân khó có thể đương đầu với chủ nhân của âm thanh vẫn kêu gọi hắn ngoài cửa kia.
Mặc dù hiện tại đang yên tĩnh nhưng có trời mới biết thanh âm kia đã rời đi hay chưa. Nếu như lỗ mãng mở cửa phòng ngủ ra thì chính là tự tìm đường chết.
Hít một hơi thật sâu, Dương Húc Minh thổi tắt ngọn nến trên tủ đầu giường. Mặc dù trong bóng tối mờ mịt, ngọn nến này có thể đem lại một cảm giác an toàn cho bản thân hắn.
Bên cạnh đó, Dương Húc Minh lại cảm thấy tiếc của khi ý thức được tầm quan trọng của ngọn nến. Ngộ nhỡ đến lúc ngọn nến cháy hết, lần tiếp theo nếu gặp loại tình huống này, hắn chết chắc rồi!
Muốn nến không cháy rụi, thì đừng để nó tiếp tục cháy.
Dương Húc Minh không thể lãng phí ngọn nến hỷ màu đỏ quý giá này được.
Hắn đứng ở góc phòng, mắt mở trừng trừng nhìn vào cửa phòng ngủ, quyết định dựa vào chính mình để sống sót qua phần còn lại đêm nay.
Nhưng thời gian kế tiếp, ngoài cửa phòng ngủ yên tĩnh im ắng, không có bất kỳ âm thanh nào vang lên.
Tựa hồ kẻ ngoài cửa kia đã thật sự rời đi.
Dương Húc Minh nhìn đồng hồ, hiện tại đã gần sáu giờ sáng. Không cần kéo màn cửa sổ ra, hắn cũng biết thời điểm hiện tại đã là bình minh. Hừng đông ló dạng, có lẽ hắn tạm thời an toàn.
Dù trong lòng nghĩ thế, nhưng Dương Húc Minh lại không dám lơ là chểnh mảng.
Mãi cho đến sắc trời hoàn toàn sáng lên, ánh mặt trời chói chang thậm chí đã xuyên thấu qua màn cửa, chiếu sáng căn phòng tối tăm, lúc này Dương Húc Minh mới từ từ nằm xuống giường. Sau đó, hắn ngã đầu ngủ thiếp đi.
Giấc ngủ này, hắn cũng không biết mình ngủ trong bao lâu. Nhưng gần nửa tháng nay, đây chính là lần duy nhất hắn được ngủ yên ổn, không ác mộng, không lệ quỷ, không sợ hãi, ngủ thật sâu, toàn bộ đầu óc hoàn toàn được nghỉ ngơi.
Làm một giấc đến hơn hai giờ chiều, Dương Húc Minh mới mơ màng choàng tỉnh. Bên tai hắn vang lên tiếng chuông điện thoại di động quen thuộc.
"Ngồi đây bên em trong màn đêm, nhẹ nhàng mái tóc em kề vai, rồi vì sao kia âm thầm hát, người ơi có nhớ anh nhiều không?..."
Dương Húc Minh gật gù ngồi dậy với tay cầm lấy điện thoại.
Người gọi điện là một cảnh sát hắn quen biết, tên là Vương Trấn. Trước hắn quen Vương Trấn là cũng do vụ án mạng của Lý Tử. Bất quá bây giờ đột nhiên gọi điện tới ... Là tình tiết vụ án Lý Tử có tiến triển sao?
Dương Húc Minh mang theo suy nghĩ hoang mang bấm nghe điện thoại:
- "Là anh Vương à? Tìm em có chuyện gì không?"
Âm thanh của Vương Trấn Điện truyền đến từ đầu dây bên kia:
- "Dương Húc Minh, cậu bây giờ có đang ở Lục Bàn Thủy không? Chỗ chúng tôi có một vụ án đang cần cậu hỗ trợ."
Lời nói của Vương Trấn khiến Dương Húc Minh cảm thấy kì quái:
- “Vụ án gì vậy?”
- “Cụ thể đợi lát nữa rồi nói sau, cậu có nhà không? Ở nhà nha, chúng tôi tới ngay đây.”
- “OK em đang ở nhà đây, các anh tới luôn đi.”
Tắt điện thoại, Dương Húc Minh trầm tư suy nghĩ. Theo như lời Vương Trấn, hẳn không phải là vụ án Lý Tử có tình tiết tiến triển mới. Nhưng Dương Húc Minh trong khoảng thời gian này cũng không trêu chọc đến ai, có thể nào dính líu đến vụ án gì được đây?
Đại khái cũng chỉ có chờ Vương Trấn đến mới biết được...
Dương Húc Minh nghĩ như vậy, bèn lấy ra cuốn Sinh Tử Lục vẫn cất kỹ trong người.
Hắn mở cuốn sách cũ kỹ to gần bằng bàn tay ra, phát hiện trang thứ ba đã trở thành trống rỗng, những chữ lít nhít trước đó đều biến mất toàn bộ. Dương Húc Minh biết rõ, lúc này đã có thể viết lên câu hỏi.
Hắn hít một hơi thật sâu, lấy bút ra, viết lên trang thứ ba của Sinh Tử Lục:
- “Đêm qua, chuyện xảy ra khi Hỏi Quỷ cuối cùng là ý nghĩa gì?”
Dòng chữ vừa được viết xuống chỉ hiển thị được khoảng 5 giây rồi dần dần biến mất. Trên trang sách trống rỗng hiện lên câu trả lời:
“Nến tang biến mất chính là một điềm báo chết chóc.
Người yêu không đồng ý trả lời, nghĩa là oán hận sâu đậm đến nỗi không có cách nào hóa giải.
Thế nhưng cô ta lại tặng cho chú em một món lễ vật sau cùng. Đó chính là tình thâm, hay là tơ duyên đứt đoạn? Ai mà biết chứ.
Ngọn nến nhân duyên: Là lễ vật lệ quỷ lưu lại cho tình nhân đang còn sống. Khi nến hồng bốc cháy, ánh nến kia sẽ che chở cho người tình trong lòng của cô ta.
Thế nhưng, thứ mà nến đỏ thiêu đốt chính là nhân duyên, lại dùng tình cảm của hai người để mồi lửa. Ngày nến cháy hết - nhân duyên tàn, đó là thời điểm người tình đã đến hồi tận số!
Đây là lễ vật cuối cùng của cô ta lưu lại, cũng là chút quyến luyến nhân thế sau cùng.
Nến đỏ còn, chú em liền không chết!”
Mặc dù phía trên trang sách là những dòng chữ viết lít nha lít nhít gần kín, nhưng phía cuối trang vẫn lưu lại một khoảng trống nhỏ, hiển nhiên là để cho Dương Húc Minh đặt câu hỏi tiếp theo.
Dương Húc Minh nhìn kỹ hai lần, lúc này mới viết tiếp vào chỗ trống phía dưới cùng trang sách:
- “Nến đỏ còn, em liền không chết sao? Tối hôm qua, tiếng gõ cửa sổ bên ngoài cùng với âm thanh kêu réo tên em lại là cái thể loại gì? Đừng có nói là gọi em ra ngoài chơi mạt chược nha?”
Dương Húc Minh viết xong, qua năm giây, chữ trên trang sách toàn bộ biến mất. Sau đó hiện lên dòng chữ mới:
“Trước khi nến đỏ đốt hết, lệ quỷ sẽ không thể thương tổn được chú. Nhưng những Trành Quỷ* bị cô ta sai khiến lại không chịu sự quản thúc ấy.
Bọn chúng theo bên cạnh chú em, ban đêm đập vào cửa sổ, thèm khát máu tươi của chú em!
Bọn chúng chết vì thù hận, nhờ lệ quỷ mới sống lại, vĩnh viễn bị nô dịch, đời đời không thể siêu sinh.
Bọn chúng chính là cái ác nguyên thủy nhất, loài sâu bọ đáng thương nhất, đồng thời cũng là tạo tác ghê tởm nhất.
Chú em phải hết sức cẩn thận với bọn chúng, không có nến đỏ bảo hộ, chú em gặp bọn chúng kể như chỉ có một con đường chết mà thôi!”
(Chú thích của Dịch giả: Trành quỷ: Theo truyền thuyết của Trung Quốc, Trành quỷ còn được gọi là ma cọp vồ, người bị cọp vồ ăn thịt biến thành ma, không dám tách ra khỏi cọp mà lại còn giúp cọp ăn thịt người khác - trong truyện này, tác giả mượn từ này để tạo ra một khái niệm yêu ma thấp hơn Lệ quỷ và có lý do hình thành tương tự với nghĩa gốc của Trành quỷ. Ở các chương sau, tác giả sẽ cung cấp nhiều thông tin hơn về loại quỷ này nên Dịch giả sẽ không chú giải quá nhiều)