Chương 235: Chung một quan tài
.
Nơi này là căn nhà có quan tài màu trắng nằm gần với rừng trúc nhất. Đúng ra căn gần rừng trúc nhất là nơi có quan tài màu đỏ, bày biện linh đường đầy đủ kia, nhưng Dương Húc Minh quyết định chạy thêm một quãng ngắn để tìm đến căn phòng có quan tài trắng.
Nơi này cũng là chỗ mà Dương Húc Minh và Ứng Tư Tuyết trốn lúc đầu, khi mà ác niệm giáng lâm lần thứ nhất, nó rình mò ở ngoài căn nhà, còn bên trong có một thứ vô hình đang tồn tại giằng co với con nhện ác niệm, khiến cho nó không dám xông vào bắt hai người.
Mặc dù bây giờ không dám khẳng định con nhện quái vật kia đã vào thôn hay chưa, nhưng Dương Húc Minh bọn hắn chỉ có thể tìm đến căn nhà này, hi vọng tình huống trước đó lại tiếp tục diễn ra lần nữa.
Nếu cứ vác Ứng Tư Tuyết chạy lên phía trước, có thể gặp phải nguy hiểm cực lớn. Con quái vật vô hình đã giết chết gà trống thần thủ hộ, tất nhiên nó sẽ đi tiếp vào trong làng. Nếu bọn hắn cứ thế chạy đến căn nhà của ông lão đầu thôn, xác suất gặp phải con quái kia là rất lớn.
Vì lý do an toàn, Dương Húc Minh chỉ có thể lựa chọn trốn đến nơi này.
Nếu như phỏng đoán không sai, chỉ cần đi vào quan tài sơn trắng, như vậy hai người bọn hắn có lẽ sẽ được an toàn.
Trong phòng, Dương Húc Minh thở hồng hộc, tay vịn vào quan tài chật vật đứng dậy.
Bên cạnh, Ứng Tư Tuyết rất nhanh chóng bình tĩnh trở lại, trong lúc Dương Húc Minh còn ngồi thở lấy hơi, cô nàng đã chật vật đẩy nắp quan tài ra, nói:
- “Tiểu Minh, chui vào đây trốn thôi!”
Vừa nói, Ứng Tư Tuyết vừa leo vào trong quan tài. Dương Húc Minh liếc nhìn lòng quan tài chật chội, bên trong có một cô gái nằm hết hai phần ba thể tích rồi.
Hắn còn chưa kịp nghĩ thêm thì một làn gió lạnh buốt từ bên ngoài thổi thốc vào nhà. Khí tức kinh khủng tràn đến tựa hồ có thứ gì đó tà ác quỷ dị đang lao tới.
Trong nháy mắt, Dương Húc Minh lăn người ngã ngửa vào trong quan tài, đồng thời hai tay giơ lên, dùng sức kéo nắp quan tài khép lại.
Trong quan tài, vang lên tiếng kêu tắc nghẹn của Ứng Tư Tuyết:
- “Ặc… Anh đè bẹp em rồi!”
Chen chúc trong quan tài, Dương Húc Minh vừa đóng kín được nắp quan tài, nghe tiếng Ứng Tư Tuyết kêu thảm dưới lưng hắn nên vội vàng xoay người trở lại. Hắn chống hai tay xuống định đỡ sức nặng thân thể kẻo bẹp mất cô gái bên dưới.
Kết quả lại là một tiếng kêu xấu hổ của Ứng Tư Tuyết:
- “Anh… Anh Minh… Anh chống vào ngực em rồi!”
Dương Húc Minh như bị điện giật vội vàng rụt hai bàn tay lại, cơ thể nặng nề của hắn không được chống đỡ lại rơi xuống đè cứng lên người Ứng Tư Tuyết.
- "Thật có lỗi… thật có lỗi. . . Không phải cố ý, tuyệt đối không phải cố ý. Em không có chuyện gì chứ?”
Ứng Tư Tuyết hừ một tiếng trầm thấp:
- “Thôi anh cứ nằm yên đó đi, lăn lộn nữa coi chừng đổ nghiêng cái quan tài, rớt cả hai ra ngoài giờ!”
Dương Húc Minh lúng túng ấp úng đáp:
- “Thế nhưng mà anh nằm thế này đè bẹp ngực em mất!”
Trong quan tài tối om, không cần nhìn cũng biết Ứng Tư Tuyết mặt đỏ như gấc chín:
- "Loại thời điểm như này, anh không thể im lặng được à? … Có thể chiếu cố đến cảm xúc xấu hổ của con gái hay không?”
Dương Húc Minh bối rối không biết nói gì thêm, hắn không dám ngọ nguậy nữa, bèn kéo khuỷu tay sang hai bên cạnh người Ứng Tư Tuyết, chống vào đáy quan tài, cố gắng nâng đỡ cơ thể hắn nổi lên chút ít, giảm trọng lượng đè ép xuống cô gái bên dưới.
Dương Húc Minh vốn là một đường phi nước đại chạy trối chết, mệt mỏi không được, lúc này còn phải dựa vào sức lực hai tay chèo chống thân thể của mình, hắn cảm giác cơ bắp trên tay đều run rẩy rã rời.
Trong quan tài, Ứng Tư Tuyết trầm mặc một hồi, cũng ý thức được tình cảnh của Dương Húc Minh bên trên. Cô nàng lấy tay sờ sờ, chạm đến bắp tay đang gồng cứng rung rung chống đỡ vào đáy quan tài.
Ứng Tư Tuyết thấp giọng thì thào:
- “Anh thả tay ra… cứ đè lên người em cũng được.”
Dương Húc Minh cả kinh:
- "Được không? Coi chừng em dẹp lép nha! Nam nữ nằm đè lên nhau thế này…”
Trong bóng tối, Ứng Tư Tuyết cảm giác mặt mình nóng bỏng như nướng trên lò than. Nhưng cũng may, lòng quan tài đen như mực, không nhìn thấy cái gì, cho nên cô nàng vẫn như cũ, có thể cố gắng duy trì giọng điệu bình tĩnh, nói:
- "Anh cũng đã có bạn gái rồi, còn e thẹn cái gì? Buồn nôn không? Còn làm ra vẻ trai tơ ngây thơ sợ đụng chạm.”
Ứng Tư Tuyết hờn dỗi:
- "Bây giờ lại biết thương hương tiếc ngọc rồi? Lúc nãy lúc vác em trên vai, sao không biết nam nữ thụ thụ bất thân? Em nằm như bao tải trên vai bị anh xóc cho sắp rơi rụng hết tay chân ra rồi.”
Mặc dù Ứng Tư Tuyết cũng không trách Dương Húc Minh, nhưng vừa rồi tình huống anh hùng xả thân cứu mỹ nhân, rõ là cẩu lương cẩu huyết. Thế mà tên trâu nước này lại gánh cô như gánh bao gạo.
Coi như không cần ôm trước ngực như hiệp sĩ bế công chúa, tối thiểu nhất cũng có thể thay đổi tư thế, ví dụ như cõng chạy gì đó. Tư thế Trư Bát Giới cõng vợ mặc dù không đẹp lắm nhưng dù sao cũng đỡ hơn gánh bao tải chạy thục mạng.
Dương Húc Minh đại sư trong đầu toàn là Lệ quỷ với bê tông cốt thép hay sao?
Nhưng Dương Húc Minh không để ý thấy cô gái bên dưới đang hờn mát. Hắn chần chờ giây lát rồi nói:
- "Thôi không cần, anh vẫn còn đỡ được, chống thêm một chút nữa chắc không sao!”
Nghe được câu trả lời này, Ứng Tư Tuyết bỗng dưng thấy bực tức trong lòng, một cảm giác hờn giận vô cớ len lỏi.
- "Có cần phải trung trinh như thế không? Sợ chạm vào người em? Anh thật là tuyệt đó Tiểu Minh, rất có phong thái liệt nữ trong trắng thời đại trước. Nếu lần này chúng ta có thể còn sống ra ngoài, em sẽ xây cho anh cái đền thờ trinh tiết! Thế nào?”
Ứng Tư Tuyết nửa khiêu khích nửa giễu cợt khiến Dương Húc Minh mặt xạm lại
- "Cái này là cách em báo đáp ân nhân cứu mạng hay sao?”
Ứng Tư Tuyết hừ nhẹ, vẫn chưa xua tan hết khó chịu nho nhỏ trong lòng:
- "Báo đáp à. . . Anh muốn em báo đáp thế nào đây? Đời này lấy thân báo đáp, hay là kiếp sau làm trâu làm ngựa hả?"
Dương Húc Minh gượng cười một tiếng, cảm thấy chủ đề bắt đầu đi sang hướng nguy hiểm. Hắn nghĩ nghĩ, đang chuẩn bị nói sang chuyện khác.
…Kịch…
Một tiếng gõ trầm đục vang lên, trong quan tài hai người tất cả đều cứng đờ.
Bên ngoài có thứ gì đó đang gõ vào quan tài.
Lúc này, Dương Húc Minh không lo được chuyện đụng chạm nam nữ. Hắn trực tiếp đè sấp lên cơ thể Ứng Tư Tuyết, giải phóng hai tay của mình đưa ra phía sau đầu, gắt gao nắm giữ cái nắp quan tài.
Dương Húc Minh vận lực lên hai tay, bắt lấy gờ mép bên trong của nắp quan tài, tuyệt đối không để đồ vật phía ngoài đẩy nắp quan tài ra. Cùng lúc đó, hắn rõ ràng cảm thấy trên nắp quan tài truyền đến một lực đẩy khá mạnh.
Đúng là có ai đó ở bên ngoài đang xô đẩy nắp quan tài, muốn đem cái nắp mở ra.
Dương Húc Minh hai tay nổi gân xanh, gắt gao giữ chặt nắp quan tài từ bên trong, tuyệt không để thứ ngoài kia đạt được mục đích.
Nhưng cũng may, thứ kia cũng không tiếp tục đấu sức cùng Dương Húc Minh. Nó đẩy mấy lần, không cách nào mở được nắp quan tài ra, sau đó nó bỏ qua không xô đẩy thêm nữa.
Dương Húc Minh chờ một lúc vẫn không thấy nắp quan tài bị xô đẩy, có lẽ kẻ kia đã rời đi. Nhưng hắn không cách nào xác định được, thứ kia có phải đang chờ đợi ở bên ngoài hay không. Bởi vì cỗ quan tài này quá kín khít, trốn bên trong rất khó nghe được tiếng động bên ngoài.
Hắn cùng Ứng Tư Tuyết trốn ở bên trong, hạ thấp hơi thở, khẩn trương lắng nghe. Nhưng cả hai vẫn không hề nghe được âm thanh gì từ phía ngoài. Chẳng biết thứ kia có phải đã rời đi hay chưa!
Dương Húc Minh thả lỏng hai tay khỏi nắp quan tài, chuyển khuỷu tay xuống chống đỡ cơ thể hắn nổi lên một chút khỏi Ứng Tư Tuyết bên dưới. Nhưng vì để đề phòng bị thứ ngoài kia đột ngột lật nắp quan tài ra, hắn vẫn để tay giữ hờ nơi mép nắp quan.
Ứng Tư Tuyết vẫn bị Dương Húc Minh đè cứng lên người, mặc dù sức nặng đã giảm bớt nhưng cô nàng vẫn không cách nào nhúc nhích khỏi khối cơ bắp đồ sộ bên trên. Mùi đàn ông nồng nàn quyện lấy cô khiến tâm hồn thiếu nữ mơ màng ngất ngây.
Mặt Ứng Tư Tuyết vẫn đỏ bừng bừng như tôm luộc, kề sát bên má cô là hơi thở của Dương Húc Minh phả vào bên tai. Cả hai người cùng nhận ra tình huống hiện tại, cùng bối rối nhưng cũng không biết làm sao để xoay sở.
Một khoảng trầm mặc khó tả cứ thế duy trì hồi lâu. Cuối cùng, Ứng Tư Tuyết thấp giọng nói:
- "Chúng ta cứ một mực trốn ở trong cái quan tài này sao? Trong này kín mít như vậy, một hồi ngạt chết thì làm thế nào?”
Ứng Tư Tuyết nhắc nhở khiến Dương Húc Minh không biết trả lời ra sao. Trốn tránh mãi cũng không phải là giải pháp, nhưng bây giờ ra ngoài thì chưa biết sẽ phải đối mặt với bao nhiêu quái vật, bao nhiêu lệ quỷ, cũng không biết bọn chúng năng lực thiên kỳ bách quái như thế nào…
Lắc lắc đầu, đem những suy nghĩ hỗn loạn vứt ra sau đầu, Dương Húc Minh thì thào:
- "Chúng ta trước hết cứ bình tĩnh chờ trong này, đợi đến lúc gà trống phục sinh mới đi ra.
Hiện tại đi ra bên ngoài thì quá nguy hiểm. Sự khủng bố của thôn làng này, chính là thời điểm hiện tại, khi ác niệm giáng lâm thì mới hoàn toàn bộc lộ ra.
Mấy bóng đen trong rừng trúc ban nãy chỉ mới vẻn vẹn là một góc nhỏ ác quỷ, như vậy mà đã kinh khủng và khó giải quyết rồi.
Đừng quên, trong thôn này còn có bọn quỷ chết cháy với số lượng còn chưa rõ. Rồi linh đường kỳ quái có cái quan tài màu đỏ. Và còn con nhện ác niệm chưa biết làm cách nào để đối phó…
Chúng ta bây giờ tùy tiện ra ngoài, tuyệt đối là chết chắc.”