Chương 294: Quan Âm

Lời Lâm Thu vừa nói làm Dương Húc Minh khẽ nhíu mày.

- “Chẳng lẽ khu phế tích nơi tên đồ tể béo đó xuất hiện chính là ngôi làng nhỏ này ư?”

Hắn lại nhìn khu thôn trang bỏ hoang trước mắt này, nét mặt đanh lại:

- “Em chắc chứ?”

Nếu như tên Huyết y đồ tể kia vẽ ra khu phế tích bên trong giấc mộng là nhờ vào đối chiếu với ngôi làng trước mặt thì hậu quả ẩn giấu đằng sau chuyện này vô cùng đáng sợ. Dựa theo tin tức hiện có, thì nạn nhân chết thảm chính là người Vương gia, còn thủ phạm là tổ tiên Lâm gia, hại người xong lại nhanh chóng trốn thoát.

Bên cạnh đó, tại sao tên huyết y đồ tể lại lấy hình ảnh của thôn vắng Lâm gia để thiết kế nên cấu trúc của cơn ác mộng chứ?

Chẳng lẽ những thứ bẩn thỉu kia đã chiếm cứ ngôi làng bỏ hoang này suốt hơn trăm năm qua à?

Ý thức được tầm quan trọng của vấn đề, Dương Húc Minh hỏi kỹ lại:

- “Em có chắc ngôi làng này chính là phế tích trong ác mộng của em không?”

Lâm Thu gật nhẹ đầu:

- “Ngoại trừ không thấy mấy cái tấm phướn chiêu hồn thì quang cảnh xung quanh đều y hệt á.

Anh nhìn nè, đây là hướng cửa thôn, mấy cánh cửa mở bung, rồi mấy căn nhà xiêu vẹo, đổ nát... Bố cục và nhà cửa trong ngôi làng này đều giống y như đúc với cảnh vật ở tại địa điểm mà em bị truy sát.”

Rõ ràng, cô bé cũng cảm giác được sự quái dị bên trong ngôi làng này.

Dương Húc Minh đứng bên ngoài thôn trang, quan sát một chốc rồi nói:

- “Chúng ta khoan hãy vào, đi vòng vòng xem xét tình hình cái đã.”

Đây là một biện pháp tương đối ổn thỏa. Ngôi làng này tạo ra một tình huống rất cổ quái, giờ tự tiện đi vào e rằng sẽ có nguy hiểm phát sinh. Mặc dù hiện tại là giữa trưa, ánh mặt trời chói chang khắp nơi, nhưng ai bảo Lệ quỷ chỉ có thể xuất hiện ban đêm bao giờ.

Không cần đề cập đến Lý Tử, ngay cả ngọn lửa quỷ của Dương Húc Minh đều có thể thắp lên vào bất cứ lúc nào, ngày hay đêm đều chẳng khác biệt nhau gì cả.

Lý thuyết Lệ quỷ bị áp chế sức mạnh vào ban ngày thực tế là lý thuyết suông mà thôi vì ngọn lửa quỷ của Dương Húc Minh có bản chất tương đồng với các dạng năng lực của Lệ quỷ.

Thời gian ban ngày và ánh nắng đã không gây ra bất cứ ảnh hưởng gì đến ngọn lửa quỷ ấy thì rõ ràng Lệ quỷ hiện hình giữa trời trưa cũng chẳng gặp bất cứ chướng ngại nào.

Nếu như có một bầy quỷ ẩn nấp trong ngôi làng bỏ hoang này thì hai người bọn họ vào làng dù là ngày hay đêm thì cũng chẳng khác gì nhau cả.

Lâm Thu và Dương Húc Minh bắt đầu đi dọc theo rìa ngôi làng. Do bỏ hoang nhiều năm, có nhiều bụi gai cùng lau sậy cao lêu ngêu, phía bên ngoài là cỏ dại mọc rậm rạp. Hai người chỉ đi có một lát mà ống quần vướng đầy gai nhỏ và phấn cỏ. Ban đầu, Lâm Thu còn định lấy tay phủi ra, nhưng gai vướng càng lúc càng nhiều nên cô bé chán hẳn, chẳng thèm để ý nữa.

Ngược lại, Dương Húc Minh khá là bình tĩnh.

Hắn không thèm ngó ngang tới mấy mẩu gai nhỏ dưới chân, mặc kệ bọn chúng ghim đầy ống quần. Ánh mắt của hắn lăm le cảnh giác tòa nhà bỏ hoang bên trong ngôi làng kia. Tất cả các ngôi nhà bên trong thôn vắng đều có chung một đặc điểm duy nhất – toàn bộ cửa chính đều rộng mở, mặc cho tia nắng chiếu vào bên trong.

Chỉ là, do lâu năm không ai tu sửa, một mùi ẩm mốc, hôi thối đến khó chịu tản mát ra từ những căn nhà kia.

Dù đứng từ rất xa, nhưng Dương Húc Minh vẫn có thể ngửi thấy cái mùi kỳ lạ kinh tởm ấy.

Dương Húc Minh nói:

- “Đằng kia có lẽ chính là minh chứng cho sự chênh lệch về thực lực giữa Vương gia và Lâm gia của em.

Vương gia có cơ ngơi đồ sộ, muốn lẻn vào phải đào đường hầm. Trong khi đó, Lâm gia thôn tại đây còn không có được một bức tường che chắn vành ngoài, thực lực hai bên rõ ràng là không cùng một đẳng cấp nha.”

Dương Húc Minh đang trêu chọc tổ tiên của Lâm Thu thì bỗng nhiên hắn chợt câm lặng.

Lâm gia thôn có diện tích không lớn lắm thế nhưng có rất nhiều nhà cửa. Tuy nhiên, ngôi nhà mà bọn họ đang quan sát trước mặt lại có vẻ khác lạ so với những căn nhà còn lại. Chẳng những kiến trúc khác nhau, mà căn nhà này cón có một đặc điểm khác biệt hoàn toàn, đó chính là – cửa chính đóng chặt, không hề rộng mở như tất cả căn nhà khác.

Hình ảnh này tạo ra sự tương phản rõ rệt so với cảnh tượng cửa mở toang hoác tại ngôi làng bỏ hoang quỷ dị. Dương Húc Minh nhìn căn nhà lạ lùng này, nói:

- “Chẳng lẽ... đây lại là từ đường?”

Lâm Thu lắc đầu:

- “Quý Châu đó giờ đâu có phong tục xây từ đường đâu anh!”

Điều mà Lâm Thu vừa nói thì Dương Húc Minh cũng biết rõ, đúng thật nơi Quý Châu này không hề có phong tục như trên.

Mặc dù trong ngôi làng có rất nhiều người cùng chung một gia tộc nhưng cũng chẳng có khái niệm tộc trưởng và từ đường.

Nếu đem so sánh với các dòng tộc khác, dòng tộc bình dân tại Quý Châu không có mối quan hệ quá khắng khít về huyết thống, chỉ cơ bản là ở cùng một địa phương để hỗ trợ lẫn nhau mà thôi. Do đó, họ không hề có một vị tộc trưởng quản lý, cũng chẳng có quy định riêng trong dòng tộc để trừng phạt tộc nhân phạm lỗi.

Vì thế, họ cũng chẳng bao giờ phí sức xây loại kiến trúc quan trọng như từ đường thế này; mọi người bên trong dòng họ đều sinh hoạt khá tự do.

- “Hiện tại không có từ đường, không có nghĩa là trăm năm trước không có từ đường nha.”

Dương Húc Minh nói xong bèn đi thẳng đến ngôi nhà đó.

Ngôi nhà này rõ ràng khác hẳn so với khu còn lại, không phải dùng cho người ở, có vẻ như để chứa chấp, bảo tồn một vật gì đó. Trước căn nhà còn có một vài gốc cây khô héo, cành lá điêu tàn, chẳng biết là đã chết rục từ khi nào.

Hai người bọn họ đến trước căn nhà, bèn phát hiện thậm chí chẳng có bất cứ cửa sổ nào được lắp đặt trên đấy.

Dĩ nhiên, các căn nhà bình dân tại Quý Châu không có cửa sổ là chuyện bình thường, chỉ có điều nhìn vào căn nhà nhỏ trước mặt lại có cảm giác lạ lạ.

Dương Húc Minh bước đến thử kéo cửa mở ra nhưng cánh cửa chẳng hề nhúc nhích.

Một chiếc khóa sắt rỉ sét được bấm chốt ngay trên cánh cửa. Mặc dù có vẻ đã rất cũ kỹ, nhưng Dương Húc Minh cũng khó có thể dùng tay vặn gãy được. Hắn đành ghé mắt vào khe cửa nhìn bên trong, cuối cùng chỉ thấy một không gian tối đen như mực.

Ngôi nhà này không có cửa sổ, lại chẳng có ánh đèn, lấy đâu ra ánh sáng để hắn có thể dò thám tình hình bên trong chứ.

Hắn ngẫm nghĩ một lát rồi quay qua cô bé bên cạnh:

- “Anh phá cửa tổ tiên nhà em chút xíu, em đừng trách anh nha!”

Cô bé còn chưa kịp phản ứng xem Dương Húc Minh định làm gì thì hắn đã nâng kiếm lên chém một nhát vào ổ khóa sắt hoen rỉ kia.

Một âm thanh trầm đục vang lên, ổ khóa sắt lâu năm đó bị Dương Húc Minh dùng “nhất kiếm tất sát”. Ổ khóa vừa vỡ, hai cánh cửa gỗ xiêu vẹo từ từ mở ra, bộc lộ nội thất bên trong cho hai người bọn hắn đang đứng bên ngoài thấy rõ.

Nhờ vào ánh sáng chói chang, cuối cùng Dương Húc Minh đã có thể thấy rõ cảnh tượng phía trong căn nhà.

Đây là một căn nhà khá nhỏ, chẳng rộng lớn bao nhiêu. Bên trong có một cái bàn thờ, trên bàn thờ là một cái đế thờ, trên đế thờ là... một tượng Quan Âm sao?

Dương Húc Minh đứng ngoài cửa, nhìn tượng Quan Âm trên đế thờ; đôi mày hắn nhíu lại thật chặt.

Từ vụ ngôi nhà màu đỏ ở Song Dát, hắn liền hơi dị ứng với các hành vi cung phụng Quan Âm như thế này. Hiện tại, ngay khi nhìn thấy bức tượng như thế đặt trên bàn thờ cúng, hắn vô thức lui lại, cảm giác sở cả gai ốc.

Chẳng rõ bức tượng Quan Âm kia đã đứng sừng sững trong bóng tối nơi này qua bao lâu rồi, đến hôm nay lại có thể chiêm ngưỡng ánh mặt trời sau khi cửa chính rộng mở.

Đôi mắt của bức tượng màu trắng bệch, trông vô cùng quỷ dị, tựa như là đang nhìn chằm chằm vào Dương Húc Minh.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện