Chương 350: Cha đang làm gì vậy?
Lời của Ứng Tư Tuyết làm Dương Húc Minh cảm thấy khiếp sợ.
- “Xông lên vào lúc này sao? Em có đùa hơm bấy bì?”
Hắn nhìn vào trong linh đường, nơi hai con quỷ đang đánh nhau. Cha hắn thì khỏi phải bàn, ông ấy đã cuồng bạo trở thành quái vật hung ác, hoàn toàn đánh mất lí trí, hắn có cảm giác, cha hắn bây giờ lục thân bất nhận, bất cứ ai tới gần sẽ chết.
Còn con Phi Đầu Man đang chiếm thượng phong kia, lúc này nó đang lơ lửng trên đầu của cha Dương Húc Minh, từng cái xúc tu máu ngọ nguậy, hút sát khí đỏ tươi bên dưới.
Hai hốc mắt vô hồn trống rỗng, lạnh lùng nhìn chằm chằm Dương Húc Minh, giống như đang nhìn miếng mồi ngon vậy. Cha hắn gần như đã kiệt sức, còn con Phi Đầu Man này dường như vẫn còn rất sung sức.
- “Bây giờ hắn xông lên thực sự sẽ không có chuyện gì xảy ra sao?” Dương Húc Minh có chút lo lắng.
Ứng Tư Tuyết vội vàng thúc giục, - “Lúc này anh không xông lên, vậy thì không còn cơ hội nào khác đâu!”
- “Bỏ lỡ cơ hội lần này, chẳng lẽ anh muốn một mình chiến đấu với con Phi Đầu Man ư? Liệu anh có thể làm thịt nó không?”. Nghe Ứng Tư Tuyết động viên, Dương Húc Minh chợt cắn răng một cái, liều mạng xông lên.
Hắn lập tức mang Sát Phụ Kiếm lao ra ngoài, toàn thân được quỷ hỏa thiêu đốt, mạnh mẽ xông lên.
Dương Húc Minh chạy thẳng vào trong linh đường. Sau đó, trong linh đường bỗng nhiên trở nên yên tĩnh. Vì hai con quỷ vốn đang giằng co kịch liệt, bỗng nhìn về phía hắn.
Xúc tu của Phi Đầu Man đã dừng việc hấp thu sát khí màu máu, người đàn ông mặc áo đỏ, đội mũ rộng vành, thân hình cao to cũng không còn giãy dụa điên cuồng. Hai con quỷ cảm nhận được hơi thở của người sống, chúng không hẹn mà cùng nhau quay đầu, lạnh lùng nhìn Dương Húc Minh đang xông tới ở cửa chính.
Thời gian trong chớp mắt như ngừng lại, Dương Húc Minh cảm giác thân thể mình như bị đông cứng lại. Áp lực khủng bố khi cùng lúc bị hai con quỷ hung hãn để mắt tới, làm trái tim đang đập của hắn bỗng khựng lại.
Vẻ mặt hắn ngốc trệ giơ thanh kiếm ở cửa ra vào, khi thấy hai con quỷ bên cạnh quan tài máu đang nhìn mình, hắn cố nặn ra khuông mặt tươi cười, nói.
- “...Dạ em xin lỗi hai đại ca, em chỉ đi nhầm đương thôi!”
Rồi Dương Húc Minh xoay người chạy cong giò.
Nhưng tất cả đã muộn, phía sau hắn, tiếng rống giận dữ của người đàn ông mặc áo đỏ, đội mũ rộng vành và âm thanh gào rú thê lương của Phi Đầu Man đã vang lên. Trong nháy mắt khi hai con mãnh quỷ cảm nhận được hơi thở của người sống, chúng cùng nhau ngưng chiến, lần lượt đánh về phía Dương Húc Minh. Dương Húc Minh bị dọa đến mức hồn vía bay tận lên mây xanh, kế hoạch này dường như có gì đó sai sai thì phải, chẳng lẽ bên trong thế giới của lệ quỷ, người sống vẫn được ưu tiên giải quyết hơn kẻ thù?
Thình thịch….thình thịch…Dương Húc Minh thở hổn hển.
Lúc trước ở hầm trú ẩn, nữ quỷ hoa Bỉ Ngạn cũng không có liên thủ cùng tên quản lí nhà máy bún, chẳng lẽ vì nữ quỷ hoa Bỉ Ngạn tương đối đặc biệt? Dương Húc Minh khóc không ra nước mắt. Trong nháy mắt khi hắn xông ra linh đường, đã thấy Ứng Tuyết Tư và Lâm Thu chạy rất xa, hai cô nàng này phản ứng rất nhanh. Mà phía sau, âm thanh Phi Đầu Man kêu gào thê lương càng lúc càng gần, ngay lúc Dương Húc Minh xông vào tiểu viện, liền cảm giác cổ của mình bị một cây xúc tu cuốn lấy.
Ngay sau đó càng có nhiều xúc tu ở phía sau hắn bay tới, cuốn lấy cổ, rồi đầu, bả vai, tay... Dương Húc Minh cảm giác mình như là con côn trùng đang rơi vào mạng nhện, trong nháy mắt mất đi năng lực phản kháng. Trong viện tuyết rơi lất phất, dù tuyết lạnh đập vào mặt, nhưng Dương Húc Minh lại không cảm nhận được sự lạnh lẽo trong không khí khi hít thở.
Hắn cảm giác cổ của mình như sắp bị ghìm đứt, vì hít thở không được, cảm giác đè nén trong ngực càng ngày càng trở nên nghiêm trọng.
Nếu còn tiếp tục như vậy nữa, không chừng phổi của hắn sẽ nổ tung.
Phốc ....khụ khụ khụ...khụ khụ....
Thân thể Dương Húc Minh bất động tại chỗ, bị những xúc tu màu huyết hồng gắt gao bắt lấy, không cách thoát ra thậm chí muốn nói nên lời cũng không được.
Mà ngọn lửa quỷ màu trắng đang thiêu đốt trên người hắn, lại không có chút uy hiếp nào với những xúc tu màu máu kia.
Xúc tu càng ngày càng siết chặt, mắt Dương Húc Minh bắt đầu trợn trắng.Hắn cảm giác mình sẽ không phải chết vì ngạt thở, mà chết vì xổ bị kéo đứt mất. Nhưng vào lúc này, bên tai hắn bỗng nghe được tiếng hét lo lắng của Ứng Tuyết Tư.
- “Tiểu Tư! Dương Húc Minh của cô sắp chết!”
Nghe được tiếng hét của Ứng Tuyết Tư, Dương Húc Minh sửng sốt.
Lập tức, một đôi tay tái nhợt bỗng nhiên thò ra từ trong túi áo của Dương Húc Minh, nhanh chóng bắt lấy những xúc tu đang quấn trên cổ hắn.
Dưới sức kéo của Tiểu Tư, Dương Húc Minh cảm giác xúc tu trên cổ không còn xiết chặt như lúc nãy nữa. Hắn bắt đầu cảm nhận được mùi vị tươi mát của không khí.
Không khí lạnh men theo khí quản đi vào lồng ngực, làm phổi của hắn dịu đi. Cũng bởi thiếu dưỡng khí mà đầu óc hắn cực kì tỉnh táo.
Dương Húc Minh cảm thấy khó tin, Tiểu Tư vậy mà lại đáp ứng lời kêu gọi của Ứng Tư Tuyết.
Mặc dù là vì cứu hắn, nhưng cũng quá bất ngờ.
Dương Húc Minh trơ mắt nhìn những xuc tu quấn trên đầu mình, lần lượt bị đôi tay của Tiểu Tư kéo xuống.
Đồng thời đôi tay trắng bệch của Tiểu Tư đang dùng sức, chậm chạp nhưng kiên định lùi dần về bên trong túi áo của Dương Húc Minh.
Nàng đang có ý định thôn phệ Phi Đầu Man!
Bỗng chốc, Dương Húc Minh cảm giác xúc tu quấn chặt người mình đang thu lại, Phi Đầu Man vậy mà buông tha cho hắn.
Dương Húc Minh trơ mắt nhìn Tiểu Tư kéo hai đầu xúc tu vào trong túi áo, còn chưa kịp phản ứng, thì xúc tu quanh người hắn biến mất.
Con Phi Đầu Man kia chạy rồi?
Dương Húc Minh vội vàng xoay người, sau đó cái cán bén nhọn của ngọn cờ chiêu hồn, vô tình đâm xuyên thân thể Dương Húc Minh. Dương Húc Minh sửng sốt, thân thể cứng đờ đứng trong tiểu viện. Mặt hắn hiện lên vẻ khó tin nhìn người đàn ông mặc áo đỏ, đội mũ rộng vành. Cha mình sao có thể dùng cán cờ đâm mình?
. . .
Dương Húc Minh đau đớn tột cùng, lòng như thắt lại, - “Cha ơi, cha đang làm gì vậy?”
Người đàn ông mặc áo đỏ, đội mũ rộng vành dường như không cảm nhận được sự phẫn nộ của Dương Húc Minh, cũng hoàn toàn không nghe thấy tiếng kêu to của hắn.
Ngay lúc đó, Dương Húc Minh dùng Sát Phụ Kiếm đâm một nhát, xuyên thâu qua người ông ta. Ngọn lửa quỷ trắng bệch dọc theo Sát Phụ Kiếm lan ra toàn thân cha của Dương Húc Minh, khóe mắt rươm rươm nước mắt.
- “Cha ơi, cha có thể bình tĩnh lại giùm con được không?”
Người đàn ông mặc áo đỏ, đội mũ rộng vành không đáp lại, chỉ càng ngày càng trở nên cuồng bạo hơn, ông ta nắm ngọn cờ chiêu hồn trong tay, rồi hung hăng đâm cán cờ nhọn hoắt vào sâu hơn trong ngực phải của Dương Húc Minh, máu tươi ào ạt chảy ra.
Mặt Dương Húc Minh nhăn nhó, đau đớn, nước mắt bắt đầu lăn dài trên má, hắn nghẹn ngào thốt lên một tiếng xé lòng.
- “Cha!”
Dương Húc Minh rút kiếm ra, rồi lại thắt lòng đau đớn, tay cầm kiếm run run xuyên thẳng qua vị trí trái tim của người đàn ông mặc áo đỏ, đội mũ rộng vành. Hắn gào lên trong tuyệt vọng.
- “Cha mau tỉnh lại đi!”
Dương Húc Minh gào lên, nước mắt giàn giụa, - “Con là con trai của cha mà!”
Người đàn ông mặc áo đỏ, đội mũ rộng vành vẫn hoàn toàn không nghe được tiếng gào của hắn, ông ấy chỉ càng thêm phẫn nộ, nóng nảy, cầm cán cờ đâm vào lông ngực Dương Húc Minh. Lá cờ trắng bệch không ngừng hấp thu máu tươi của Dương Húc Minh, mà con Phi Đầu Man kia lúc này đột nhiên quay lại. Nó lơ lửng trên đầu hai cha con, từng xúc tu máu rủ xuống, phân biệt quấn lấy Dương Húc Minh và cha hắn.