Chương 557: Sông ngầm
Trong sơn động to lớn là một mảnh đen kịt. Hai người mới chỉ đứng ở cửa động nhìn một chút cũng đã cảm thấy hàn khí lạnh lẽo.
Dương Húc Minh rùng mình hắt xì một cái: “Nhiệt độ trong này cũng quá thấp rồi, không hổ là nơi quỷ ở.”
Ứng Tư Tuyết đứng một bên lườm hắn nói: “Không biết gì thì đừng có nói, hiện tượng này ở các động đá vôi đều là bình thường.”
“Nhiệt độ trong các hang động đá vôi đều thấp hơn so với bên ngoài. Bên ngoài này anh mặc áo ngắn tay nhưng khi vào sâu bên trong động có khi anh phải mặc cả áo len mới cảm thấy ấm áp. Nhìn bộ dạng này của anh thì chắc chưa đi du lịch ở hang động của lão Thương Khung Chi Chủ bao giờ.”
Dương Húc Minh nhìn Ứng Tư Tuyết một chút, phát hiện nàng đã mặc áo khoác từ lúc nào, ngạc nhiên: “Em đào đâu ra cái áo khoác đó thế?”
“Lúc nãy tiện tay lấy ở cốp sau xe, anh vội vàng ném lều vải như vậy chắc không thấy.” Khuôn mặt Ứng tư Tuyết vẫn bình tĩnh: “Vì đề phòng sau khi tới đây cần phải vào trong động nên em đã sớm chuẩn bị áo khoác.”
Dương Húc Minh im lặng mấy giấy, xấu hổ cười nói: “Hên là anh hay mặc quần dài.”
Hai người lấy đèn pin, bắt đầu tiến vào động. Diện tích của động đá vôi này vô cùng lớn, không nói đến cái cửa vào kia, riêng không gian bên trong đà vô cùng đồ sộ.
Bước vào sau cửa hang, dưới chân chính là những vách đá to lớn, theo tháng năm bị nước ăn mòn, trên vách đá đã tràn ngập hố nhỏ mấp mô, là cơn ác mộng của những người mắc bệnh sợ lỗ. Dương Húc Minh dùng đèn pin chiếu xuống phía dưới, phát hiện một không gian đen nhánh.
Ánh sáng của đèn pin vậy mà không thể soi được đến đáy. Phải biết loại đèn pin bọn hắn mua là hàng chuyện dụng để đi thám hiểm, ngay cả đám trộm mộ cũng thích dùng loại này. Thế mà bây giờ lại không cách nào soi được tới đáy. Phía dưới vách núi này rốt cuộc sâu bao nhiêu vậy?
Dương Húc Minh nhặt một cục đá gần cửa động, ném xuống phía dưới.
Một giây, hai giây, ba giây…Trọn vẹn hết tám giây thì âm thanh tảng đá đụng đáy vang lên. Hắn trợn mắt nhìn về Ứng Tư Tuyết: “Cái này cũng sâu quá rồi.”
Ứng Tư Tuyết ngược lại là rất bình tĩnh. Nàng chỉ về một hướng rồi nói: “Chỗ này có thể xuống dưới.” Xong rồi dẫn đầu đi về hướng đó.
Dương Húc Minh theo sau lưng nàng, có chút hoang mang: “Làm sao em biết?”
“Bởi vì vào ban ngày em đã nghiên cứu qua lộ tuyến, phân tích phương pháp đi xuống dưới.” Ứng Tư Tuyết vẫn bình tĩnh: “Cái lúc anh nhìn Lôi Minh chôn địa lôi ấy.”
Dương Húc Minh hơi lúng túng, giơ ngón cái lên vui vẻ nói: “Không hổ là đại tiểu thư, một cái nhấc tay đã giải quyết được nhiều vấn đề nan giải.”
Hai người một trước một sau đi, phát hiện độ dốc của vách đá chỗ này thấp hơn rất nhiều. Vừa đi vừa dùng đèn pin chiếu xuống phát hiện phía dưới này có rất nhiều cục đá lòi ra, có thể dùng sức bám vào để leo trèo dễ dàng. Dương Húc Minh ngậm đèn pin vào miệng, dẫn đầu đi xuống.
“Để anh đi trước.” Hắn vừa nói xong, cả cơ thể bắt đầu xuất hiện quỷ hoả thiêu đốt. Mặc dù chỗ này độ dốc rất phẳng, người bình thường cũng có thể dễ dàng leo xuống. Nhưng vì lý do an toàn, hắn vẫn sử dụng quỷ hoả.
Từng bước trèo xuống chậm chạp cẩn thận, chân đạp lên vách đá trơn ướt, thỉnh thoảng lại có giọt nước nhỏ xuống đỉnh đầu. Mà Ứng Tư Tuyết cũng theo hắn trèo xuống. Hai người leo xuống, thoáng cái đã bám chặt vào vách núi như những cục đá ở đây vậy. Nếu như từ chỗ này rơi xuống, có khi xương cốt cũng chẳng còn. Độ cao ở đây thật đáng sợ. Cũng may có Ứng Tư Tuyết tìm ra con đường nhẹ nhàng này, chỉ cần cẩn thận một chút có thể chậm rãi xuống dưới.
Nhưng dù như vậy, hai người vẫn phải tốn hết hai mươi phút mới xuống đến đáy động. Dưới chân dẫm lên là một vũng bùn nhão. Đến khi hắn đặt cả hai chân xuống thì bùn đã ngập mu bàn chân.
Dương Húc Minh có chút đau đầu: “Hoàn cảnh dưới này cũng quá khắc liệt rồi.”
Ứng Tư Tuyết giơ đèn pin nhìn xung quanh nói: “Nơi này là một hang động đá vôi nguyên sinh, chưa có sự can thiệp của con người nên rất bình thường. Thạch nhũ ở trên đỉnh đầu ngày đêm liên tục nhỏ từng giọt xuống, nhiệt độ trong này lại thấp, lượng đất bùn này lâu ngày tích tụ lại đã đông đặc như xi măng, người bình thường đến đây thì sẽ vô cùng khó đi.”
“Em hiện tại bắt đầu suy nghĩ, bảy năm trước cha của anh tại sao lại đến đây?” Khuôn mặt nàng có chút cổ quái: “Đối với một cỗ thi thể mà nói, chuyện này có độ khó quá lớn…lại còn đem mình tự chôn xuống.”
Dương Húc Minh ho khan một tiếng, giả vờ như không nghe thấy Ứng Tư Tuyết nói nhảm. Hắn giẫm lên vũng bùn nhão, bước tiếp từng bước khó khăn trong sơn động. Đèn pin trong tay không ngừng soi chiếu xung quanh sơn động.
“Sinh Tử Lục có nói nơi chôn cất bộ xương là một địa phương có bùn đất màu đỏ. Nhưng dưới này lớn như vậy, lại chỉ toàn màu đen, làm thế nào mới tìn được chỗ giống như vậy?”
Dương Húc Minh vừa đi vừa nói: “Chẳng lẽ xung quanh đây có điểm nào đặc biệt sao?”
Ứng Tư Tuyết gật đầu: “Đó là điều chắc chắn, ít nhất cỗ quan tài của nữ quỷ sẽ rất dễ thấy, tuyệt đối không phải chôn dưới đất, nếu không không có lý do gì khiến một trăm năm trước Vương gia có thể ở trong vũng bùn đen nhánh này tìm tới chỗ quan tài kia. Người bình thường ai lại nghĩ được trong sơn động này chôn một cái quan tài chứ?”
Hai người tiếp tục đi về phía trước, nước bùn xung quanh càng ngày càng nhiều, bùn nhão đã dính hết trên ống quần. Lúc đầu bọn họ còn e ngại một chút, lúc sau liền bày ra bộ dạng vò mẻ không sợ rơi, mặc kệ đống bùn dưới chân, động tác giống như không bị cản trở tiến về phía trước.
Hậu quả nước bùn xung quanh bắn tung toé lên khắp người. Mà bên trong hang núi này lại giống như có một con đường dẫn sâu vào bên trong. Con đường càng lúc càng hẹp, cá biệt có nơi còn chật đến mức chỉ vừa đủ cho một người đi.
Ứng Tư Tuyết che lấy bả vai, rùng mình nói: “Lạnh quá…Cảm giác như đang đi trong mùa đông vậy.” Dương Húc Minh một bên cũng gật đầu.
Sau khi đi được một đoạn cách khá xa cửa hang, con đường có vẻ dễ đi hơn rất nhiều. Bùn nhão dưới chân đã ít lại, thậm chí nhiều chỗ dưới đất còn trông thấy nguyên một khối đá lớn bóng loáng, so với xi măng trải đường còn rắn chắc hơn. Khuyết điểm duy nhất là rất trơn.m, không để ý một cái là ngã sấp mặt ngay.
Soi đèn pin đi trong sơn động hơn hai mươi phút, sau khi xuyên qua một cửa hang nhỏ chật hẹp phải đi ngang, họ phát hiện không gian bỗng nhiên lớn hơn rất nhiều.
Không gian tối đen không một chút ánh sáng. Soi đèn pin kiểm tra thì họ phát hiện nơi này là một hang động cực lớn dưới mặt đất. Ngửa đầu lên nhìn có thể thấy vô số thạch nhũ đang treo trên cao, không ngừng nhỏ xuống những giọt nước lạnh lẽo. Nhìn xuống dưới chân, thì họ đang đứng trên một vách đá trên cao, trước mặt chỉ có một con đường nhỏ. Con đường này chỉ đủ cho một người đi, một bên là vách đá có hình thù kỳ quái như nội tạng động vật, một bên là vách núi cao lớn. Chiếu đèn pin xuống dưới có thể thấy ánh sáng phản chiếu.
Dưới vách núi này vậy mà lại có một con sông ngầm mạnh mẽ cuộn trào.