Chương 92: Ân nghĩa
Chương 92: Ân nghĩa
Lạc Thiên Thu nhìn Tần Vấn Thiên, trong thần sắc vẫn không có ba động quá lớn, hoàn cảnh sinh trưởng của hắn bất đồng người Sở Quốc.
Từ nhỏ, hắn thấy qua quá nhiều thiên tài, cũng nghe qua quá nhiều lời nói hùng hồn, đương nhiên, cũng đã gặp rất nhiều yêu nghiệt chết non, hắn biết rõ, bất kỳ ngôn ngữ nào, đều còn lâu mới triệt để bằng hành động, bất kỳ hào ngôn nào, đều sẽ theo thất bại mà hóa thành bụi bậm trong gió, đây là thế giới được làm vua thua làm giặc.
Võ Đạo chi tâm của Lạc Thiên Thu, cứng cỏi không gì sánh được, chắc chắn sẽ không bởi vì Tần Vấn Thiên nói mấy câu mà có một chút dao động, trong mắt hắn, Tần Vấn Thiên chỉ là khách qua đường.
Chờ hắn ở Đế Tinh Học Viện hoàn thành sứ mạng, hắn sẽ ly khai Sở Quốc, truy đuổi sân khấu càng rộng lớn hơn, cùng càng nhiều thiên tài yêu nghiệt hơn tranh phong.
Sở Quốc quá nhỏ, không dung được hắn.
- Thời điểm cuối năm nay, có một hồi thịnh yến, ta chờ ngươi.
Lạc Thiên Thu nhìn Tần Vấn Thiên nói, làm cho thần sắc mọi người ngưng lại.
Bọn họ đương nhiên biết Lạc Thiên Thu chỉ thịnh yến là cái gì, Đại Lục tôn sùng Võ Đạo, Sở Quốc tự nhiên cũng không ngoại lệ, mỗi năm trước niên tế, đều sẽ có một hồi Võ Đạo thịnh yến, phàm là người Sở Quốc, dưới ba mươi tuổi, dưới Nguyên Phủ cảnh, đều có thể tham gia lần thịnh hội này.
Loại không khí thịnh võ này, từng đời người không ngừng vun vén, bởi vì mỗi năm một lần, nên đại đa số người đều có cơ hội.
Còn Nguyên Phủ cảnh, bọn họ sẽ không tham gia lần thịnh yến này, bởi vì mục tiêu của bọn họ không ở nơi này.
Lạc Thiên Thu về tới bên cạnh Sở Thiên Kiêu, Tần Vấn Thiên không có quá để ý Lạc Thiên Thu, ánh mắt của hắn nhìn Sở Thiên Kiêu.
- Ba chiêu đã qua, hi vọng điện hạ cho một cái hứa hẹn.
Tần Vấn Thiên bình tĩnh mở miệng.
- Vũ Hàn, trở về đi.
Sở Thiên Kiêu nhìn Yến Vũ Hàn nói, Yến Vũ Hàn khẽ gật đầu, đạp trên tuyết lộ, về tới bên cạnh Sở Thiên Kiêu, nhưng hôm nay hắn thủy chung cúi đầu, chỉ cảm thấy mặt mũi mất hết.
- Tần Vấn Thiên.
Sở Thiên Kiêu nhìn Tần Vấn Thiên, mặt hàm mỉm cười.
- Nếu như ta không đoán sai, trong Thần Binh Các truyền ra thiếu niên thiên tài có thể luyện chế Thần Văn Tam giai, hẳn là ngươi a.
Sở Thiên Kiêu cười nhìn hai vị cường giả Nguyên Phủ cảnh bên cạnh Tần Vấn Thiên, bình tĩnh nói, dường như hiểu rõ hết thảy.
- Thiếu niên thiên tài Thần Binh Các? Tần Vấn Thiên?
Nội tâm mọi người lần thứ hai run lên, ánh mắt của bọn họ dừng ở trên người Tần Vấn Thiên.
- Là ta.
Tần Vấn Thiên khẽ gật đầu, không có giấu diếm, hắn biết mình không thể gạt được Sở Thiên Kiêu.
- Việc của Tần phủ, ta có thể hoàn toàn bỏ qua ngươi một bên, Diệp gia, Âu gia, ta có thể thay ngươi biện hộ, chỉ cần ngươi không can thiệp chuyện Tần phủ, ta nguyện giúp ngươi tu hành.
Sở Thiên Kiêu đột ngột nói, không ai nghĩ đến, hắn lại đột nhiên nói ra lời như vậy.
Đoàn người nhìn khuôn mặt tuấn dật mỉm cười kia, không khỏi cảm thán một tiếng, Sở Quốc Tam hoàng tử Sở Thiên Kiêu, đích thật là nhân trung long phượng, chỉ cần Tần Vấn Thiên gật đầu, hắn có thể vứt bỏ hết thảy, thậm chí giúp Tần Vấn Thiên.
Đây là cho Tần Vấn Thiên cơ hội.
Chỉ cần hắn gật đầu, Sở Thiên Kiêu có thể bỏ qua hết thảy ân oán, thậm chí giúp hắn điều hòa việc Diệp gia, Âu gia, từ nay về sau, hắn và Sở Thiên Kiêu có thể trở thành bằng hữu.
Mà điều kiện duy nhất là, chỉ cần hắn không can thiệp chuyện Tần phủ, bởi vì mâu thuẫn duy nhất của Sở Thiên Kiêu cùng Tần Vấn Thiên, chính là lập trường về việc Tần phủ.
Bỏ qua Tần phủ, bọn họ có thể trở thành bằng hữu.
Người Đế Tinh Học Viện nhận thức, người Thần Binh Các bảo hộ, thiếu niên thiên tài có thể luyện chế Thần Văn Tam giai, bây giờ ở trên người Tần Vấn Thiên, trong lúc lơ đãng, phảng phất như có rất nhiều quang hoàn.
Chỉ cần hắn nguyện ý, hắn có thể ở Sở Quốc, một bước lên trời, không ai sẽ ngăn trở bước tiến của hắn.
Nhưng nếu như hắn đáp ứng, hắn liền không phải Tần Vấn Thiên.
- Đa tạ ý tốt của điện hạ.
Tần Vấn Thiên bình tĩnh nói, không có tiếp tục mở miệng, rất hiển nhiên, hắn cự tuyệt, đương nhiên cái này cũng là trong dự liệu của mọi người.
Hôm nay hắn đứng ở trong gió tuyết, ngăn trở đội ngũ áp giải Tần Xuyên, như vậy mọi người liền biết, này là một thiếu niên như thế nào.
- Chuyện Sở Thiên Kiêu ta đã đáp ứng, thì nhất định sẽ làm được, Thiên Thu hứa hẹn, chính là hứa hẹn của ta.
Sở Thiên Kiêu không có nhiều lời, cơ hội, hắn đã cho Tần Vấn Thiên, còn muốn hay không, ở chỗ Tần Vấn Thiên, không ở chỗ hắn.
Bất cứ lúc nào, hắn nói chuyện vẫn khéo léo như vậy, sự tình hắn đáp ứng, sẽ làm được, mặc dù Lạc Thiên Thu thay hắn quyết định, hắn không chỉ không tức giận, ngược lại, hắn nói Lạc Thiên Thu hứa hẹn, chính là hứa hẹn của hắn.
Người Sở Quốc đối với Tam hoàng tử trong nghe đồn, tựa hồ có một nhận thức càng thêm trực quan.
Sở Thiên Kiêu, Sở Quốc thiên kiêu, người như vậy không đăng lâm Hoàng vị Sở Quốc, tựa hồ là không thể.
Đương kim bệ hạ có hoành đồ đại chí, lúc về già mới có con nối dõi, bởi vậy mặc dù là Hoàng tử lớn nhất, cũng bất quá 28 tuổi, mà ở trong chư vị hoàng tử, hắn thiên vị Tam hoàng tử Sở Thiên Kiêu nhất.
- Mang Tần Xuyên trở về, không được lại ủy khuất hắn.
Sở Thiên Kiêu bình tĩnh nói, nhất thời những quân sĩ vận sức chờ phát động kia đồng thời xoay người, áp giải Tần Xuyên ly khai.
Tần Xuyên ở trong lao, ánh mắt của hắn xuyên thấu không gian, rơi vào trên người Tần Vấn Thiên.
- Vi phụ vĩnh viễn tin tưởng, ngươi nhất định sẽ chứng minh bản thân, chứng minh cho cả Sở Quốc, ngươi có thể làm được.
Đôi mắt của Tần Xuyên có chút đỏ hồng, trong lòng thầm nghĩ:
- Sở Quốc, đỡ không được bước tiến của ngươi, thế giới của ngươi, cần phải càng rộng lớn hơn, hài tử, đây chỉ là một nấc thang trên con đường của ngươi, không nên bởi vì ta mà ràng buộc quá nhiều, tương lai của ngươi, còn rất dài.
Hắn nói lớn, đôi mắt lóe sáng như sao nhìn Tần Vấn Thiên.
Tần Vấn Thiên cũng nhìn hắn, như có thể đọc hiểu ánh mắt của Tần Xuyên, hắn cũng thầm nghĩ:
- Phụ thân, hài nhi sẽ không để cho ngươi thất vọng.
Người áp giải Tần Xuyên ly khai, Bạch Thanh Tùng nhìn thoáng qua Tần Vấn Thiên thật sâu, hắn nhìn Bạch Thu Tuyết ở bên cạnh, ánh mắt vẫn không có dời đi nói:
- Thu Tuyết, chúng ta đi thôi.
Bạch Thu Tuyết ngẩn ra một chút, lập tức gật đầu, nhìn thiếu niên phía xa, lòng của nàng bỗng nhiên có chút loạn.
Không phải bởi vì hối hận, mà bởi vì từ đầu đến cuối, Tần Vấn Thiên không có liếc nhìn nàng một cái, cho dù chỉ là một cái.
Nàng nhớ được ngày trước nhắc nhở Tần Vấn Thiên, bọn họ không phải người một thế giới.
Tần Vấn Thiên cũng nói với nàng, bọn họ đích xác không phải người một thế giới.
Hiện tại, sự thực tựa hồ đã chứng minh, ai đúng ai sai.
Bạch Thu Tuyết ngẩng đầu liếc nhìn hoa tuyết bay trên bầu trời, đôi mắt thiếu nữ có một tia mê man, lần đầu tiên, nàng bắt đầu chất vấn bản thân.
Người áp giải xe tù dần dần rời đi, nhưng đoàn người xung quanh ngắm nhìn lại vẫn chưa tán.
Nhìn ba vị thanh niên đứng đó, Sở Thiên Kiêu, Lạc Thiên Thu, Diệp Vô Khuyết, bọn họ vẫn xuất chúng như vậy.
Trận chiến này, bọn họ càng có nhận thức rõ ràng với Sở Thiên Kiêu cùng Lạc Thiên Thu, đương nhiên, bọn họ đồng dạng “nhận thức” Tần Vấn Thiên, trong gió tuyết, thân ảnh đứng đối diện ba vị thanh niên kia.
Hôm nay, không có ai thắng ai thua, nhưng khuôn mặt của bọn họ, lại in vào trong lòng mọi người thật sâu.
Từ hôm nay trở đi, bọn họ rất khó quên Sở Thiên Kiêu tự tin hờ hững, Lạc Thiên Thu kiêu ngạo, Diệp Vô Khuyết thâm trầm.
Bọn họ đồng dạng khó quên, thiếu niên kia cứng cỏi, chấp nhất, chấp niệm cường đại, cùng với thiên phú phi phàm.
Hôm nay, Tần Vấn Thiên giống như Sở Thiên Kiêu, Lạc Thiên Thu, lần đầu tiên tiến nhập trong mắt người Hoàng Thành, lần đầu tiên được người “nhận thức” .
Hắn gọi Tần Vấn Thiên, có thể luyện chế Thần Văn Tam giai, phía sau hắn là Thần Binh Các, còn có ý chí của Đế Tinh Học Viện.
Tần phủ, Tần Vấn Thiên!
Đám người Sở Thiên Kiêu ly khai, đạp tuyết mà đi, ở trong tuyết đọng trắng xóa để lại từng vết chân.
Ở sau lưng bọn họ còn có một người, đó là Yến Vũ Hàn, nếu như hôm nay có ai thua mà nói, như vậy nhất định là Yến Vũ Hàn.
Ánh mắt của Tần Vấn Thiên nhìn viễn phương, chỉ thấy người bên cạnh vỗ vỗ bờ vai của hắn nói:
- Yên tâm đi, Sở Thiên Kiêu đã ở trước mặt mọi người hứa hẹn, thì sẽ không làm khó cha ngươi.
Khẽ gật đầu, Tần Vấn Thiên nhìn người bên cạnh cười nói:
- Chuyện hôm nay, đa tạ các vị tiền bối tương trợ.
- Bây giờ ngươi là bảo bối của Thần Binh Các, sau này có lẽ ta còn phải cần ngươi trợ giúp a.
Cường giả Nguyên Phủ cảnh này mỉm cười nói, hai người bọn họ tự nhiên là người của Thần Binh Các.
Bọn họ đương nhiên dám đứng ở sau lưng Tần Vấn Thiên, ở thế giới Võ Đạo, người có thực lực, cho tới bây giờ không cần phải lo lắng không thể sống sót, bọn họ đều có tu vi Nguyên Phủ cảnh, hôm nay chỉ đảm bảo Tần Vấn Thiên không việc gì, Sở Thiên Kiêu sẽ không ngốc đến vì thế điều động cường giả đối phó bọn họ, đối phó Thần Binh Các.
Thần Binh Các ở Sở Quốc địa vị đặc thù, Hoàng quyền là không dám đơn giản đụng chạm, bằng không Thần Binh Các dưới cơn nóng giận, mang theo tài nguyên ly khai Sở Quốc đi quốc gia địch đối với Sở Quốc, kia đúng là tai nạn của Sở Quốc rồi.
Đây cũng là nguyên nhân Sở Thiên Kiêu nỗ lực mượn hơi Tần Vấn Thiên, một thiếu niên thiên tài có thể khắc họa Thần Văn Tam giai, sau này rất có thể sẽ có rất nhiều cường giả muốn cầu cạnh hắn.
Một Luyện Khí Sư cao cấp, có thể đơn giản mượn hơi rất nhiều người.
- Người của Đế Tinh Học Viện đã đến, chúng ta liền cáo từ trước.
Người nọ nhìn Tần Vấn Thiên khẽ gật đầu, sau đó rời đi.
Tần Vấn Thiên xoay người, nhìn thân ảnh trong tuyết kia, mang theo đấu lạp chậm rãi ly khai, dường như hắn chỉ là người qua đường.
- Nhậm tiền bối, đa tạ.
Trên mặt Tần Vấn Thiên lộ ra vẻ cảm kích, nam nhi ân oán rõ ràng, người có ân với hắn, hắn sẽ khắc trong tâm khảm.
Hôm nay, ở thời điểm hắn khó khăn nhất, Thần Binh Các cùng Đế Tinh Học Viện đứng ở phía sau hắn, để hắn gánh áp lực của Hoàng quyền, phần ân tình này, hắn sẽ ghi nhớ!