Chương 196: Đế Nghĩa
Chương 196: Đế Nghĩa
Trong hư không, Tần Vấn Thiên yên tĩnh lơ lửng ở, phảng phất như hắn làm, chỉ là một sự tình không có ý nghĩa.
Hai người chênh lệch quá xa, như thời điểm lúc trước bọn họ đều là Luân Mạch cảnh cửu trọng, ở trên chiến đài quyết đấu, Tư Không Minh Nguyệt không chịu nổi một kích, hôm nay cũng như thế.
Tần Vấn Thiên, thậm chí ngay cả Tinh Hồn cũng không tách ra, không ít người trong lòng suy nghĩ, Tư Không Minh Nguyệt câu thông Võ Mệnh Tinh Thần phân biệt đến từ: Tam Trọng Thiên, Tam Trọng Thiên, Tứ Trọng Thiên.
Vậy Tần Vấn Thiên thì sao? Hai Tinh Hồn trước kia của hắn phân biệt đến từ Tam Trọng Thiên, Tứ Trọng Thiên, Tinh Hồn thứ ba thì sao?
- Nguyên Phủ cảnh rồi, thiếu niên bất khuất kia, rốt cục nghênh đón thời đại thuộc về hắn sao.
Có người trong lòng cảm thán, bước vào Nguyên Phủ, thể hiện Tần Vấn Thiên đã mở ra con đường cường giả, từ nay về sau, Sở quốc bất luận kẻ nào, cũng không dám khinh thị thiếu niên này nữa.
Giờ phút này, ở trên không Đế Tinh học viện, đứng một đạo thân ảnh, thình lình là Đế Tinh học viện viện trưởng Đế Nghĩa.
Tình hình chiến đấu bên kia, hắn tận mắt nhìn thấy, hắn cũng nhìn thấy Tần Vấn Thiên đơn giản tru sát Tư Không Minh Nguyệt, lúc này hắn chỉ cảm thấy tâm tình vô cùng phức tạp.
Quay người lại, hắn nhìn về phía một nữ tử ở sau lưng, nữ nhân này người mặc vũ y, lụa mỏng che mặt, tóc dài nhẹ nhàng bay lên, thân hình uyển chuyển đủ để cho bất luận nam nhân nào cũng điên cuồng, nàng tùy ý đứng đó, rồi lại để cho người không dám sinh ra khinh nhờn.
Đế Nghĩa rất sớm liền phát hiện Đế Tinh học viện nhiều ra một nữ tử hiếm thấy, nàng cùng Tần Vấn Thiên đến Đế Tinh học viện, nhưng vẫn không lộ diện, sau khi gặp nàng, Đế Nghĩa minh bạch, ba ngàn năm chờ đợi, rốt cục đã có kết quả, sứ mạng của nhiều đời người, rốt cục cũng hoàn thành.
- Về sau, hắn liền tạm thời giao cho ngươi.
Đế Nghĩa quay người lại, nhìn nữ tử trước mắt nói.
Thanh nhi không lộ vẻ gì, cực kỳ lạnh lùng, phảng phất như nàng vĩnh viễn là như thế.
- Được.
Khẽ gật đầu, chỉ có một chữ, nàng trước sau tích chữ như vàng, nhưng một chữ, lại cho người một loại cảm giác an tâm.
Phảng phất như nàng nói được, thì nhất định sẽ làm được.
- Nghĩa phụ.
Phía dưới, hai con ngươi của Nhậm Thiên Hành đỏ bừng, nhìn Đế Nghĩa nói:
- Thật sự phải như vậy sao?
Đế Nghĩa chậm rãi nhìn về phía Nhậm Thiên Hành, ánh mắt lộ ra vẻ nhu hòa, hắn nhớ tới rất nhiều chuyện cũ, nhớ tới thời điểm tuổi trẻ khinh cuồng, khi đó hắn nghe trưởng bối phân phó đi tới Đế Tinh học viện, đã từng phóng đãng không bị trói buộc qua, cuối cùng hắn tiếp quản thủ hộ Đế Tinh học viện, đã biết sứ mạng của mình.
Với tư cách Thương Vương ẩn mạch, bọn hắn cho tới bây giờ không có chính thức xuất hiện ở Thương Vương cung, ngoại trừ người Thương Vương cung, người khác không biết rõ sự hiện hữu của bọn hắn, mà sứ mạng của bọn hắn, là đạt được Thương Vương truyền thừa, không lấy được liền thủ hộ, đợi đến lúc người nọ xuất hiện.
Hôm nay, hắn chờ được rồi.
- Thiên Hành, những năm gần đây Đế Tinh học viện nuôi dưỡng quá nhiều người mới, một mực ở đỉnh phong của Sở quốc, rốt cục đi tới mức này.
Đế Nghĩa mỉm cười nhìn Nhậm Thiên Hành, nói:
- Đây đã là kết cục tốt nhất rồi.
- Thật là kết cục tốt nhất sao.
Nhậm Thiên Hành thở dài, hắn thật sự rất không nỡ.
- Tốt rồi, nhìn các huynh đệ của Đế Tinh học viện ta chiến một trận cuối cùng nhất đi.
Đế Nghĩa cười nói, ánh mắt nhìn về phương xa.
Chỗ đó, chiến đấu cực kỳ kịch liệt, từ cuộc chiến thanh lý, diễn biến thành đại quyết đấu chính thức, mặc dù là Tiêu Lam, cũng không có dự liệu được điểm này.
- Ngươi đi đối phó người phía sau hắn.
Tiêu Lam nhìn một lão giả ở bên cạnh nói, lão giả kia nhẹ nhàng gật đầu, lập tức bước ra, đi về phía Tần Vấn Thiên.
Bóng đen sau lưng Tần Vấn Thiên đi ra một bước, thân thể hai người đồng thời di động, nếu như bọn hắn trực tiếp ở bên cạnh khai chiến, khó tránh khỏi sẽ lan đến gần người phương mình, điều này hiển nhiên là bọn hắn không muốn chứng kiến.
Bởi như vậy, bên người Tần Vấn Thiên, triệt để không có người.
Thân ảnh Tiêu Luật lóe lên, đánh về phía Tần Vấn Thiên, nhưng chỉ thấy Thiên Sát minh minh chủ Tiết Lãnh Phong chặn đứng thân ảnh của hắn, hai người điên cuồng va chạm, bất quá Tiết Lãnh Phong bị Tiêu Luật áp chế.
Tần Vấn Thiên như trước không có xuất thủ, hắn một mực nhìn Mạc Thương lão sư cùng Diệp Vô Khuyết chiến đấu, hôm nay, Mạc Thương lão sư hoàn toàn ở vào thượng phong, đối với Diệp Vô Khuyết triển khai điên cuồng công kích.
Diệp Vô Khuyết từng bước một lui về phía sau, thần sắc khó coi, Mạc Thương đây là muốn cùng hắn dốc sức liều mạng, mỗi một lần công kích đều cực kỳ tàn nhẫn, không để ý an nguy của mình cũng muốn giết hắn.
Chỉ thấy lúc này, trong mắt Diệp Vô Khuyết hiện lên lãnh mang, sát ý phát ra, chưởng lực của Mạc Thương còn đáng sợ hơn, oanh tới trái tim của Diệp Vô Khuyết.
Giờ khắc này, Diệp Vô Khuyết không có trốn, mà tùy ý công kích của Mạc Thương oanh ở trên người, tiếng răng rắc truyền ra, quần áo trên người Diệp Vô Khuyết bị xé thành phấn vụn, chưởng ấn trực tiếp khắc ở trên trái tim của hắn, nhưng lực lượng khủng bố lại không thể khắc sâu vào trong cơ thể Diệp Vô Khuyết, bởi vì trên người hắn mặc một bộ Thần binh áo giáp, đây là Diệp gia hao tốn giá không nhỏ giúp hắn đúc thành Thần binh Tam giai trung phẩm, có thể ở trên phạm vi lớn suy yếu công kích.
- Chết.
Diệp Vô Khuyết nộ quát một tiếng, lợi kiếm cuồng bạo đánh về phía đầu của Mạc Thương.
Nhưng kinh nghiệm của Mạc Thương phong phú như thế nào, chỉ thấy hắn ở nháy mắt oanh ra công kích liền vũ động bàn tay, cuồng phong xoáy lên, trước người hắn xuất hiện một loạt chưởng ấn, công kích sắc bén của Diệp Vô Khuyết điên cuồng đâm vào trong đó, nhưng chỉ đâm vào da Mạc Thương, đẩy lui hắn, nhưng đồng thời, Diệp Nhiên ở bên cạnh sớm đã chuẩn bị tốt, thời điểm Mạc Thương bị bức lui hắn liền lao tới, oanh về phía đối thủ.
Thần sắc của Mạc Thương tái nhợt, bàn tay trong lúc vội vã vẽ một cái, một đạo hàn quang lóng lánh bắn qua, nhưng hỏa diễm cuồng bạo vẫn oanh ở trên người hắn, để cho hắn hừ một tiếng.
- Chết đi.
Diệp Vô Khuyết đánh tới, kiếm quang muốn phá vỡ đầu của Mạc Thương.
Nhưng đúng lúc này, sau lưng Mạc Thương có một đạo chưởng ấn khủng bố đuổi giết ra, Khô Tịch Ấn điên cuồng khởi động, che hết kiếm quang, đánh về phía Diệp Vô Khuyết, khiến cho thần sắc của Diệp Vô Khuyết trầm xuống, bộ pháp lui về phía sau.
- Tần Vấn Thiên.
Diệp Vô Khuyết chứng kiến người xuất thủ là Tần Vấn Thiên, trong mắt hiện lên một đạo lãnh mang.
- Thật đúng là ương ngạnh.
Cách đó không xa, Tiêu Lam nhìn Tần Vấn Thiên cười nói, cước bộ của hắn đi ra ngoài, như một làn gió nhẹ bay về phía Tần Vấn Thiên.
Tần Vấn Thiên bỗng nhiên cảm thấy nguy cơ, sau đó hắn nhìn về phía Tiêu Lam, đột nhiên, chỉ cảm thấy một đạo thiểm điện đánh vào đầu hắn, khiến cho con mắt của Tần Vấn Thiên nhắm lại.
- Coi chừng.
Mạc Thương quát, Tần Vấn Thiên cũng cảm thấy nguy cơ, tụ tập lực lượng khủng bố, phù văn huyết sắc khởi động, Yêu khí phát ra, chưởng ấn của hắn điên cuồng sát phạt, lộ ra vẻ cứng rắn vô đối.
Công kích của Tiêu Lam cũng đến, như ngàn vạn tia chớp ầm ầm nghiền ép qua, Tần Vấn Thiên kêu rên một tiếng, chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng phá hủy hết thảy nhảy vào cơ thể, thậm chí đánh về phía đầu hắn, chỉ nghe hắn hừ một tiếng, bước chân bạo lui ra sau.
Lại lần nữa mở mắt, đã thấy Tiêu Lam bình tĩnh nhìn hắn, thần sắc lộ ra lạnh lùng, không ai bì nổi.
Tiêu Lam, nhân vật thiên tài của Cửu Huyền cung, Nguyên Phủ cảnh tam trọng, hắn có thể đơn giản nghiền ép Nguyên Phủ cảnh tam trọng Tiết Lãnh Phong của Đế Tinh học viện, có thể thấy được thực lực của hắn cường đại, tuyệt không phải Nguyên Phủ tam trọng bình thường có thể đánh đồng, trong lúc vội vã xuất thủ, Tần Vấn Thiên tự nhiên bị áp chế, chỉ là bị chút thương nhẹ, đã để Tiêu Lam kinh ngạc rồi.
- Ta nghĩ lần này ngươi thoát đi sẽ không xuất hiện nữa, không nghĩ tới lại trở về, ngươi thật sự cho rằng ta không dám giết ngươi.
Tiêu Lam lạnh lùng nói, quần áo theo gió vũ động, cuồng vọng không ai bì nổi, xung quanh Tần Vấn Thiên có không ít người hội tụ đến, bên cạnh Tiêu Lam cũng xuất hiện mấy cường giả.
- Ngươi muốn giết hắn?
Giờ phút này, một giọng nói vang lên, đám người lập tức ngẩng đầu, chỉ thấy phương hướng Đế Tinh học viện, có vài thân ảnh bước chậm đến, người cầm đầu thình lình đúng là Đế Tinh học viện viện trưởng Đế Nghĩa.
Chỉ thấy ánh mắt Đế Nghĩa nhìn phía dưới, đối mặt với Tiêu Lam, thản nhiên nói:
- Ngươi khi nào có thể giết hắn rồi hả?
Tiêu Lam nhíu mày, trong mắt nhìn Đế Nghĩa hiện lên một tia hàn mang, Đế Tinh học viện, có người dám nói chuyện với hắn như vậy sao?
- Chỉ cần ta nguyện ý, tùy thời có thể, dùng thực lực của hắn, ta muốn giết hắn, hắn làm sao chống cự.
Ánh mắt của Tiêu Lam dần dần sắc bén, cuồng vọng nói.
- Ngươi nói là dùng thực lực Nguyên Phủ tam trọng của ngươi, muốn Nguyên Phủ nhất trọng như hắn quyết chiến? Người Đế Tinh học viện không nhúng tay vào?
Đế Nghĩa lạnh nhạt nói.
- Mặc dù các ngươi muốn ngăn cản, ta muốn giết hắn, Đế Tinh học viện có thể ngăn cản được sao?
Tiêu Lam nhìn Đế Nghĩa, càn rỡ như trước, ở Sở quốc, Tiêu Lam hắn muốn làm gì, thật sự có người có thể ngăn cản sao, hắn căn bản định để cho Đế Tinh học viện thần phục, huống chi chỉ là Tần Vấn Thiên.
- Vậy sao?
Thần sắc của Đế Nghĩa rất bình thản, không có ai biết hắn đang suy nghĩ gì, thậm chí rất ít người nhận ra hắn.
- Hiện tại ta sẽ nói cho ngươi biết, chỉ cần ngươi dám đi ra trước một bước, Cửu Huyền cung sẽ không còn Tiêu Lam.
Đế Nghĩa bình tĩnh nói, hắn vừa dứt lời, cả hư không trong nháy mắt yên tĩnh lại.
Vô số người ngẩng đầu nhìn Đế Nghĩa, lại nhìn về phía Tiêu Lam.
Đế Nghĩa nói, chỉ cần Tiêu Lam đi lên trước một bước, hắn liền chết.
Tiêu Lam cũng nhìn Đế Nghĩa, đối phương đã biết rõ thân phận của mình, vì sao còn dám nói năng cuồng vọng như thế.
Uy hiếp, Tiêu Lam hắn ở Sở quốc nho nhỏ, vậy mà bị uy hiếp.
Bước ra một bước, hắn dám sao?
Vạn nhất đối phương là Thiên Cương Cảnh thì sao?
Nương theo Đế Nghĩa nói, tâm càn rỡ của Tiêu Lam tựa hồ dao động.
Ở đây cuối cùng không phải Cửu Huyền cung, là Sở quốc, là bên ngoài Đế Tinh học viện.
Nếu như hắn chết, mặc dù Cửu Huyền cung diệt Đế Tinh học viện, thì như thế nào?
- Không phải rất hung hăng càn quấy sao, tại sao không nói chuyện.
Đế Nghĩa tiếp tục nói, lúc này chiến đấu đã ngừng lại, tất cả mọi người nhìn về phía Đế Nghĩa.
Có lẽ, lúc trước Lạc Thiên Thu ở Thiên Tinh các nhìn thấy qua hắn.
Sau lưng Đế Nghĩa có một nữ nhân che mặt, nàng kia tùy ý đứng ở trên hư không, tựa như tiên tử, đây càng để cho đám người suy đoán, nàng là ai?