Chương 7: Đưa Thái tử phi về nhà mẹ đẻ
Tháng Năm Tết Nữnhi[1], cũng là ngày Đoan ngọ, đội lá ngải, đeo bùa chống ngũ độc. Từngày mùng Một đến mùng Năm tháng Năm, các cô nương chưa xuất giá thì ănmặc trang điểm thật đẹp, phụ nữ đã xuất giá đều trở về nhà mẹ đẻ nên mới gọi là Tết Nữ nhi.
[1] Tết Nữ nhi ở đây là tên gọi tết Đoan Ngọcủa người dân ở khu vực ven Bắc Kinh trước đây. Tết Nữ nhi hiện tại củaTrung Quốc là vào ngày mùng Một tháng Chín.
Suốt mấy ngày liền,tôi luôn cảm thấy rất phiền muộn vì phải ăn Tết Nữ nhi cùng với một đoàn các chị em gái và con dâu trong nhà.
Lặn mất tăm suốt ba tháng ròng, cuối cùng Tề Thịnh cũng đã xuất hiện, nói sẽ đưa tôi về nhà mẹ đẻ.
Về nhà mẹ đẻ, về nhà mẹ đẻ, về đâu, nhà mẹ đẻ cái nỗi gì?
Đêm trước hôm về nhà mẹ, Lục Ly vô cùng vui vẻ thu dọn đồ đạc, còn tôi thìngồi lặng lẽ trên giường, tay chống cằm nhìn Lục Ly tất bật qua lại nhưcon bướm. Lục Ly không yên tâm, chốc chốc lại nhìn sang, thấy tôi khôngcó động tĩnh gì mới tiếp tục bận rộn với công việc của mình.
Trong lòng tôi nghĩ, Tề Thịnh dù thế nào cũng có thê có thiếp; Tết Nữ nhi chỉ vẻn vẹn mấy ngày, là chồng của nhiều người như vậy, không hiểu anh taxoay sở kiểu gì? Tôi đang định hỏi Lục Ly, chợt nhớ hiện tại tôi đang có tiếng là “nửa điên nửa khùng”, nếu lại hỏi những chuyện linh tinh ấy,sợ mọi người bảo mình bị điên thật nên đành thôi, không nỡ làm Lục Lythêm lo lắng nữa.
Nghĩ thì nghĩ thế, nhưng những câu hỏi ấy cứquanh quẩn trong đầu như con mèo động đực bị nhốt. Cuối cùng không nénđược nữa, tôi bèn hỏi khéo Lục Ly: “Lục Ly này, nếu chúng ta ăn Tết Nữnhi thì Hoàng Lương Ái và Trần Lương Đệ sẽ thế nào?”.
“Bọn họ ư?”, Lục Ly quay lại nhìn tôi, “Thì tất nhiên là ở trong cung rồi”.
“Bọn họ không về nhà mẹ đẻ à?”, tôi ngạc nhiên, “Chúng ta đều về cả mà?”.
Lục Ly đáp: “Bọn họ làm sao sánh được với nương nương. Nương nương là thê, bọn họ là thiếp, nương nương là chủ, bọn họ là tớ!”.
Tôi nhìn thấy vẻ coi thường trên khuôn mặt của Lục Ly khi nhắc tới nhữngngười như Hoàng Lương Ái. Ôi, Lục Ly ơi, nếu cứ như thế, sớm muộn gì thì cô cũng chuốc họa vào thân mất thôi. Cô còn trẻ quá, không hiểu đượcbọn đàn ông chúng tôi đâu. Chủ cái gì, tớ cái gì, mới mẻ là được hết!Đúng như người ta vẫn nói: Thê không bằng thiếp, thiếp không bằng bồ!
Tôi định sẽ bảo ban cho Lục Ly một chút nhưng suy nghĩ một lát lại thôi, cứ ngồi yên ngoan ngoãn.
Thấy tôi không nói gì, Lục Ly bắt đầu ca cẩm: “Kể từ Tết Nữ nhi năm ngoáiđến nay, đã một năm nương nương không về phủ, Lão thái thái và phu nhânchắc nhớ đến phát điên lên rồi. Lần này về có rất nhiều chuyện muốn nói. Cũng đã lâu rồi không gặp các tiểu thư trong nhà, không biết họ đã lớnthế nào rồi... Cây cỏ trong vườn nhà là đẹp nhất, cũng không biết bâygiờ ra sao nữa...”.
Lục Ly cứ cúi đầu hồi tưởng, nét mặt và giọng nói rất dịu dàng, lòng tôi dần trở nên yên bình, cơn buồn ngủ từ đâu ập đến. Đúng lúc đang mơ màng thì đột nhiên nghe thấy Lục Ly thay đổi ngữđiệu, thốt lên mấy lời độc địa: “Chỉ hận là con tiện nhân Giang thị cũng sẽ về, chắc chắn nó sẽ tìm cách quyến rũ Thái tử điện hạ cho mà xem!”.
Tôi nghe vậy không khỏi sửng sốt: “Về đâu?”.
Lục Ly đáp với giọng giận dữ: “Con tiện nhân ấy không có nhà mẹ đẻ, có lẽ sẽ mặt dày về nhà chúng ta”.
Bỗng chốc tôi cảm thấy đầu óc rối tung lên, định hỏi nhưng lại không dám mở lời, cứ ấp úng, ngắc ngứ một hồi đến đỏ cả mặt.
Lục Ly lại tưởng tôi đang tức giận, vội bỏ công việc đang làm dở, ngồixuống bên cạnh tôi, an ủi: “Nương nương chớ nổi giận, mặc dù con tiệnnhân đó bây giờ đã mang danh Vương phi, nhưng về đến nhà chúng ta thìvẫn chỉ là một đứa họ hàng rách rưới, còn nương nương lại là đại tiểuthư thuộc chi trưởng, thân phận cách biệt một trời một vực, làm sao sosánh được!”.
Lục Ly tuyệt vời, cô luôn biết nói ra những lời mà ta thích nghe.
Chỉ có điều tôi không biết Giang thị chính là chị em họ với Trương thị. Hóa ra quanh đi quẩn lại vẫn là chuyện hai chị em tranh nhau một người đànông? Tôi chịu rồi.
Lục Ly cho rằng tôi vẫn lấn cấn về chuyện củaGiang thị nên tiếp tục dịu dàng khuyên nhủ: “Nương nương, nương nương là thái tử phi, tương lai là mẫu nghi thiên hạ, việc gì phải tức giận vớicon tiện nhân Giang thị và Thái tử cơ chứ? Dù thế nào thì nương nươngcũng là chính cung được Thái tử điện hạ danh chính ngôn thuận lấy về,Giang thị đã trở thành Triệu vương phi, là em dâu của Điện hạ. Cứ cho là con tiện nhân ấy tìm mọi cách dụ dỗ lôi kéo đi chăng nữa thì liệu cóthể làm được gì nào?”.
Tôi nhìn Lục Ly, nghĩ thầm trong bụng:Tiểu cô nương ơi, cô còn non nớt lắm, cô không hiểu được tâm địa của đàn ông đâu. Vừa nãy tôi nói rồi còn gì, thê không bằng thiếp, thiếp khôngbằng bồ, mà cô không biết đằng sau bồ còn có cả đối tượng mình muốn màkhông với tới được à? Cái người cuối cùng ấy mới là người được người taghi khắc ở trong tim.
Hơn nữa, em dâu thì sao nào? Dương Quý Phicòn là con dâu của Đường Minh Hoàng, thế rồi chẳng phải cũng trở thànhquý phi đó sao? Danh phận đâu có thành vấn đề? Huống hồ, Tề Thịnh cũngđã nói với Giang thị rồi đấy thôi: ... Nàng hãy chờ ta thêm ít ngày nữa, được không?
Chờ thêm ít ngày nữa để làm gì?
Tất nhiên là chờ Hoàng đế qua đời, Tề Thịnh trở thành Tân hoàng đế, sau đó sẽ tìm mọi cách cướp lấy Giang thị.
Đứng là một màn kịch bẩn thỉu! Mà tôi chính là bia đỡ đạn đen đủi nhất trong đó!
Ti Mệnh Tinh Quân chết dẫm, ngài làm cho tôi sống cuộc sống đau khổ cũngđược, nhưng ít nhất cũng để cho tôi sắm vai đàn ông chứ!
Tôi cúi đầu, nhìn xuống bộ ngực căng tròn của mình hồi lâu... Nếu nó ở trên cơ thể của vợ tôi thì tốt biết mấy!
Tôi lại ngẩng đầu lên, Lục Ly đang nhìn tôi bằng đôi mắt buồn rầu...
Thôi, mặc kệ, rửa mặt mũi đi ngủ cái đã!
Có lẽ sự oán hận của tôi đối với Ti Mệnh Tinh Quân đã cảm động đất trời,đêm đến tôi bất ngờ mơ thấy ông ta. Vẻ mặt tên đó vẫn như cũ, vừa nhìnthấy tôi đã ưỡn ẹo một hồi rồi mới nói; “Quả nhiên, cái thể xác này càng tôn ngươi lên, hơn hẳn so với ngoại hình lúc trước!”.
Vốn đĩ tôi đang giữ chặt lấy tay ông ta, nghe vậy bèn lỏng tay ra, quay sang túmcổ áo, nheo mắt hỏi: “Ý ngài là thể xác trước đây của tôi không khôingô?”.
Ti Mệnh Tinh Quân nói liền mấy câu: “Khôi ngô, khôi ngô, rất khôi ngô”.
Nghe vậy tôi mới vừa lòng buông tay ra, nhưng ngẫm lại thấy không đúng, liền đưa hai tay túm chặt lấy cổ của Ti Mệnh Tinh Quân gầm lên giận dữ: “Ông làm thế này mà là trả ơn tôi à? Ông không cho tôi làm Thái tử cũngđược, nhưng sao lại trêu ngươi, cho tôi một thân hình đàn bà? Nhanh lên, biết điều thì mau trả tôi thân xác ban đầu! Nếu không... đừng trách tôi không khách sáo!”.
Ti Mệnh Tinh Quân bị tôi bóp cổ đến ho sặcsụa, cuống quýt nói: “Mau bỏ tay ra, động chân động tay với ta, ngươi sẽ không có kết cục gì hay ho đâu!”.
“Tôi đã như thế này rồi thìcòn sợ gì báo ứng nữa?” Tay tôi càng bóp chặt hơn, gầm lên với Ti MệnhTinh Quân: “Đưa tôi về, đưa tôi về!”.
“Không về được nữa!”, Ti Mệnh Tinh Quân mặt đỏ bừng kêu lên.
Tôi sững người, bàn tay bất giác lỏng ra, Ti Mệnh Tinh Quân giằng khỏi taytôi, vội vàng lùi về sau mấy bước, hai tay đưa lên che lấy cổ, mắt nhìntôi đầy cảnh giác.
“Vì sao không về được nữa? Thể xác của tôi không còn nữa à? Bị thiêu rồi ư?”, tôi đờ đẫn hỏi.
Ti Mệnh Tinh Quân thấy tôi không dùng vũ lực nữa liền tranh thủ sửa sang lại áo quần, đáp: “Không, thể xác không sao”.
Tôi ngạc nhiên: “Thế thì sao tôi lại không về được? Ông không định trả ơnchứ gì? Mang tôi trở về mới gọi là trả ơn, ông cứ giữ tôi ở lại là đangbáo oán đấy”.
Ti Mệnh Tinh Quân do dự một lát, đáp: “Vì ngươi tới đây nhập vào thể xác của Trương thị. Dương thọ của Trương thị vẫn chưahết, đương nhiên cũng cần thể xác để đầu thai, do đó đã dùng thể xác của ngươi rồi”.
Tôi ngây ra một lúc rồi hỏi lại với vẻ không tin: “Theo lời ông thì thể xác của tôi bây giờ là Trương thị dùng?”.
Ti Mệnh Tinh Quân gật đầu, rồi lại lắc đầu, ngẫm nghĩ một lát rồi mới đáp: “Thật ra cũng không thể nói như vậy. Vốn là ngươi phải dùng thể xác của Trương thị, còn Trương thị thì dùng thể xác của ngươi. Tình hình hiệntại là ngươi đang dùng chính thể xác của ngươi mà Trương thị đã dùngmười mấy năm, còn cô ta thì đang dùng thể xác của chính cô ta mà ngươiđã dùng hơn hai chục năm. Tính đi tính lại, ngươi vẫn là người được lợihơn”.
Cân nhắc, so sánh một hồi, cơn giận dữ trong chốc lát bốclên ngùn ngụt, tôi gầm lên: “Tôi... tôi... tôi nghe không rõ, nói lạilần nữa đi!”.
Ti Mệnh Tinh Quân lườm tôi: “Nói một cách đơn giảnhơn. Lẽ ra ngươi phải đầu thai vào chính thể xác bây giờ, nhưng DiêmVương có chút sai sót. Mà số mệnh kiếp này của ngươi rất nặng, nếu sai e sẽ ảnh hưởng toàn bộ chúng sinh trong thiên hạ, vì thế Diêm Vương mớinài nỉ ta đổi lại thể xác của hai người”.
Tôi nghe xong chếtđứng, hồi lâu mới định thần lại, ngây ngô hỏi: “Nói như vậy... cáinày... mới là... thể xác... đích thực của tôi?”.
Ti Mệnh Tinh Quân nhìn tôi bằng ánh mắt thông cảm, gật gật đầu.
Tôi cúi đầu, đưa tay sờ lên ngực rồi lại sờ lên chiếc eo mảnh mai với vẻkhông dám tin, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Ti Mệnh Tinh Quân.
TiMệnh Tinh Quân càng tỏ vẻ thông cảm hơn, đưa tay ra vỗ vỗ vai tôi:“Thôi, chấp nhận đi, thân xác này thuộc loại thượng hạng rồi. Mà ngươicũng đã nói ngươi thích những cô gái như thế này còn gì”.
Trời ạ, đó là vì tôi nghĩ mình được làm một người đàn ông đấy chứ!
Trong chốc lát, tôi cảm thấy thân thể rã rời, đầu đau như búa bổ, không thốtđược nên lời vì chút hy vọng còn sót lại cũng đã bị Ti Mệnh Tinh Quânchặt đứt.
Ti Mệnh Tinh Quân thở dài một cái rồi khẽ vỗ vào người tôi: “Đừng nghĩ ngợi nữa, trước tiên cứ ngủ một giấc cho tốt đã”.
Tôi đưa tay tóm lấy vạt áo của Ti Mệnh Tinh Quân khi ông ta định bỏ đi, hỏi: “Thể xác cũ của tôi bây giờ có khỏe không?”.
Ti Mệnh Tinh Quân nhìn tôi: “Cái gì đã qua thì cứ cho nó qua đi, nhìn lại cũng có tác dụng gì đâu?”.
Tôi cười đau khổ: “Dù gì thì cũng đã dùng hơn hai mươi năm, nhìn lại một lần cũng tốt”.
Ti Mệnh Tinh Quân hỏi: “Nếu nhìn rồi càng thấy phiền muộn hơn, ngươi vẫn muốn nhìn sao?”.
Tôi vội gật đầu: “Vẫn muốn nhìn!”.
Ti Mệnh Tinh Quân thở dài lắc đầu, lôi từ trong lòng ra chiếc gương thủy tinh, đưa đến trước mặt tôi: “Thế thì nhìn đi”.
Tôi đưa tay run rẩy đón lấy chiếc gương trong sự xúc động mạnh mẽ, chỉ thấy trong gương một đám mờ mịt, mặc dù không nghe được âm thanh, nhưngtrong đám hỗn độn cũng nổi rõ tấm lưng của một người đàn ông, đen nhẻm,rắn chắc, đầy mồ hôi. Những giọt mồ hôi ấy hòa vào với nhau thành mộtdòng, chảy dọc theo sống lưng...
Tôi buồn bực hỏi: “Mới mấy tháng mà sao lại trở nên đen đúa như vậy?”.
Ti Mệnh Tinh Quân nghe vậy, thò đầu nhìn vào gương: “Ồ, đó không phải là thể xác của ngươi đâu, người ở phía dưới mới đúng”.
Tôi rất lấy làm ngạc nhiên, tiếp tục nhìn thật kỹ, góc độ của chiếc gươngthay đổi, quả nhiên lộ ra hình ảnh của một người khác. Người này mắt hơi nhắm lại, gò má đỏ hồng, đôi môi mọng hơi hé mở, vẻ mặt không rõ là đau khổ hay vui sướng... Rõ ràng đó là tôi!
Tôi quay đầu lại vẻ cứng đơ, lặng lẽ nhìn về phía Ti Mệnh Tinh Quân.
Ti Mệnh Tinh Quân có vẻ bất lực, giơ hai tay lên phân trần: “Ngươi khôngthể trách Trương thị được, cô ấy là một phụ nữ yếu ớt, cần đàn ông chechở...”.
Tôi không nói gì thêm, thẳng tay đập chiếc gương vào mặt Ti Mệnh Tinh Quân.
Khốn kiếp, ông để cho đời này tôi bị đàn ông ức hiếp cũng được, nhưng ônglại còn để cho thể xác ngày trước của tôi cũng bị đàn ông chà đạp. Tôi,tôi, tôi...
Đứng lúc tôi đang căm hờn như muốn ăn tươi nuốt sốngTi Mệnh Tinh Quân, bỗng nghe thấy có người ở bên cạnh gọi: “Nương nương, nương nương...”.
Tôi mở to mắt, Ti Mệnh Tinh Quân đã biến mất tự bao giờ, còn Lục Ly trước mặt thì dáng vẻ lo lắng vô cùng, cô đang chăm chú nhìn tôi, gọi: “Nương nương, nương nương sao thế? Có phải đã mơthấy ác mộng không?”.
Mơ ư? Đúng thế cứ coi như vừa mơ thấy ác mộng đi, tôi tự an ủi mình.
Tâm trí tôi vẫn còn đắm chìm trong cơn ác mộng thì Lục Ly đã bắt đầu mặc áo cho tôi Đầu óc tôi có chút đờ đẫn, Lục Ly lại tưởng là vì chuyện hômnay về nhà mẹ đẻ, liền dịu dàng khuyên nhủ: “Hôm nay nương nương phải đi cùng xe với Thái tử điện hạ, nương nương đừng bướng bỉnh nữa mà hãychịu khó nhường Thái tử điện hạ, sau này thái độ của Điện hạ với nươngnương sẽ dần dần thay đổi thôi...”.
Tôi nghe như có sét đánhngang tai, cánh tay đang giơ ra để mặc quần áo cũng khựng lại, tôi quaysang hỏi Lục Ly: “Ta ngồi cùng Tề Thịnh?”.
Lục Ly không nhận rađiều đó, vẫn gật đầu đáp: “Điện hạ đã chịu đưa nương nương về nhà mẹ đẻ, tất nhiên sẽ không để nương nương ngồi xe một mình khiến người kháccười chê rồi. Xe đi trong kinh thành không thể nhanh được, muốn ra khỏithành cũng phải mất cả nửa ngày, nương nương phải nắm lấy cơ hội ấy đểthân thiết với Thái tử hơn”.
Những tia sét nối tiếp nhau giángxuống khiến hồn vía tôi phiêu dạt khỏi cơ thể, những lời sau đó của LụcLy tôi không sao nghe vào nữa, trước mắt chỉ thấy hình ảnh một tấm lưngtrần cứ nhấp nha nhấp nhô...
Tôi, có lẽ nên chết đi thì hơn!
Bên ngoài có nội thị đến bẩm báo, xa giá đã sẵn sàng, Thái tử Tề Thịnh đang chờ tôi ở ngoài cửa cung. Lục Ly không kịp tô vẽ dung nhan cho tôi, vội vàng kéo tôi ra ngoài. Tay tôi đưa ra hơi chậm nên không kịp ôm lấy cột nhà, đến khi ra khỏi điện lại phải giữ thể diện, chỉ còn cách ngoanngoãn đi theo Lục Ly mà thôi.
Ra tới cửa điện, quả nhiên đã thấy đoàn tùy tùng của Thái tử chờ sẵn, xa giá lộng lẫy của hoàng thất đang đứng chặn ngay ở cổng.
Các người đẹp trong Đông Cung tuy không được về nhà mẹ đẻ nhưng cũng trangđiểm, ăn mặc đẹp đẽ đứng chờ đưa tiễn ở cổng. Trong lòng đang rối tungnên tôi chẳng còn hứng thú để ngắm mỹ nhân, chỉ đưa mắt tìm bóng dángcủa Tề Thịnh.
Một nội thị thấy tôi đưa mắt nhìn xung quanh, vội bước tới bên, khẽ nói: “Điện hạ đã chờ ở trong, mời nương nương lên xe”.
Lục Ly nào biết tôi lúc này hoàn toàn đã bị sét đánh cháy đen từ trong rangoài, chỉ lo sửa sang cẩn thận áo quần, dung nhan cho tôi, rồi lại chêmôi tôi không đủ mọng, luôn miệng nhắc nhở: “Nương nương, mím môi lại đi nào cắn chặt vào”.
Cắn môi? Ta còn đang muốn cắn lưỡi luôn đây này!
Nội thị đặt chiếc bàn để chân màu vàng rực giúp tôi lên xa giá. Một chân đã đặt lên nhưng tôi vẫn chưa từ bỏ ý định, quay người lại hỏi Lục Ly: “Có thể đổi xe được không?”.
Có lẽ Lục Ly cũng quá lo lắng nên không nghe rõ lời của tôi, chỉ giục giã: “Cắn môi dưới đi, cắn đi, cắn mạnh một chút!”.
Bị thái độ lo lắng của Lục Ly truyền sang, tôi cũng quên cả câu cần hỏi mà làm theo lời cô, cắn thật mạnh vào môi dưới. Một cơn đau nhói dội lên,tôi đưa tay chùi thì thấy có máu. Thì ra tôi đã cắn rách cả môi rồi.
Lục Ly thấy vậy cũng đờ người ra, một lát sau mới vội nói: “Nương nương, rách rồi! Rách rồi! Cắn rách rồi!”.
Tiếng kêu ấy của Lục Ly khiến tôi sực tỉnh. Tôi nào phải là Trương thị, mộtngười đàn ông ngồi cùng xe với một người đàn ông khác, tôi căng thẳngcái quái gì chứ? Nghĩ vậy, tôi đường hoàng vén tà váy lên, gạt văng cánh tay đang đỡ lấy tôi của Lục Ly, bước lên xe với điệu bộ rất dứt khoát!
Trong xe, Thái tử Tề Thịnh đang ngồi trên chiếc đệm mềm vẻ rất thoải mái,nhìn thấy tôi bước vào, anh ta chỉ hơi nhướng mi mắt lên nhìn tôi mộtcái, vẻ bình thản. Ánh mắt Tề Thịnh hơi dừng lại trên môi của tôi mộtchút rồi lập tức rời đi, tiếp tục cúi đầu nhìn vào thư tập trong tay.
Tôi đưa tay sờ lên đôi môi vẫn còn đang rỉ máu, xuýt xoa mấy tiếng, sau đótìm một chỗ thoải mái đối diện với Tề Thịnh mà ngồi xuống.
Nộithị bên ngoài hỏi xem đã đến lúc khởi giá hay chưa, Tề Thịnh khẽ ừ mộttiếng, tôi còn chưa kịp phát biểu ý kiến thì xa giá đã từ từ chuyểnđộng. Có lẽ, tính năng giảm xóc của chiếc xe không được tốt lắm nên tôicảm thấy trong xe cứ lắc lư, nghiêng ngả.
Chà, cái kiểu lắc lư này không hiểu sao lại khiến tôi nhớ đến tấm lưng nhấp nha nhấp nhô ấy... Quả là hồn xiêu phách lạc!
Bên ngoài thì trống giong cờ mở, trong xe lại rất yên tĩnh. Tôi nghĩ, TềThịnh từ trước tới nay rất ít khi nói chuyện với Trương thị, chờ anh tamở miệng nói với tôi là điều khó có thể xảy ra. Đã thế, tôi sẽ là ngườibắt đầu.
“Tề... Điện hạ...”
Tề Thịnh ngẩng đầu khỏi thư tập, ngước lên nhìn tôi nhưng vẫn không nói năng gì.
Tôi đổi sang giọng nói thân thiện nhất: “Có thời gian không? Chúng ta... nói chuyện đi”.
Mặt của Tề Thịnh vẫn không chút biểu cảm: “Chuyện với Dương Nghiêm là thế nào?”.
Tôi: “Nếu chúng ta cứ như vậy thì không phải là cách hay”.
Tề Thịnh: “Từ nay về sau, bớt qua lại với đám người Cửu đệ đi”.
Tôi: “Dương Nghiêm rốt cuộc là người như thế nào?”
Tề Thịnh: “Bớt gây chuyện đi!”.
Được rồi, tôi ngậm miệng, thế là được chứ gì?
Tôi im lặng, Tề Thịnh cũng không nói gì nữa, trong xe lại trở nên yên tĩnh, tôi đành đưa tay về phía anh ta, ý muốn nói: “Mời”.
Tề Thịnh nhìn tôi với vẻ rất ngạc nhiên, nói: “Cha của Dương Nghiêm, Dương Dự, vốn là con trai trưởng của Mạch Soái, được Mạch Soái đem cho Trungliệt công Dương Mặc làm con thừa tự, vì Trung liệt công mất sớm, nói làcon thừa tự, thực ra lại được Mạch Soái nuôi lớn. Sau này, không hiểuthế nào lại có mối liên quan với Thôi gia ở Bắc Mạc. Dương Dự hồi cònnhỏ cũng từng gây ra một số chuyện, nhưng khi Tiên đế còn sống rất yêuchiều hắn nên mọi người cũng đành chịu”.
Tôi nghe vậy cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, không phải vì bối cảnh phức tạp của Dương Nghiêm, màvì không hiểu tại sao Tề Thịnh lại đủ kiên nhẫn để nói với tôi nhữngđiều này.
Tề Thịnh nói tiếp: “Dương Nghiêm là con trai bé củaDương Dự, trước đây ở Giang Bắc, năm ngoái mới tới kinh đô, không hiểutại sao lại kết bè kết bạn với Cửu đệ”.
Vì “Mười tám điệu sờ”? Tôi thầm đoán.
Người xưa nói đúng, tình cảm giữa đàn ông với nhau chỉ có mấy loại: một làcùng nhau học hành, hai là cùng nhau tòng quân, ba là cùng nhau đến kỹviện tán gái, bốn là cùng nhau chia tang vật.
Lý do thứ nhất, thứ hai, thứ tư đều không phải, vậy chỉ còn lý do thứ ba.
Tề Thịnh ngừng nói, đưa mắt nhìn tôi.
Tôi há miệng ra nhưng không dám nói.
Tề Thịnh nhìn thấy bộ dạng tôi như thế lại tưởng tôi có gì băn khoăn, lạnh nhạt nói: “Có gì thì nói đi, không cần kiêng dè đâu”.
Tôi lại há miệng, nhưng vẫn không dám nói.
Tề Thịnh hơi chau mày, cuối cùng cầm thư tập lên, cúi đầu xuống không nhìn tôi nữa.
Tôi nhìn Tề Thịnh, trong bụng nghĩ, nên nói với anh ta như thế nào nhỉ?Theo kiểu uyển chuyển vòng vo, hay là thẳng thắn? Theo kiểu dạy dỗ, bảoban hay là đánh đòn phủ đầu?
Anh ta sẽ thích loại nào hơn?
Chà, con người tôi hình như không thuộc loại người biết khuyên nhủ người khác.
Tôi hắng giọng mấy tiếng rồi hỏi: “Chàng... còn muốn nói gì nữa không?”.
Tề Thịnh không trả lời, tiếp tục chăm chú đọc sách.
Tôi ngồi ngay ngắn lại, thái độ nghiêm túc: “Vậy thì để thiếp nói”.
Tề Thịnh vẫn không phản ứng, chỉ có đôi mày khẽ nhướng lên.
Thôi được, tôi coi như anh đang nghe là được chứ gì. Tôi sắp xếp lại nhữngđiều định nói một lượt thật nhanh trong đầu, sau đó hỏi bằng giọng hếtsức nghiêm túc: “Rốt cuộc thì chàng có muốn làm hoàng đế nữa haykhông?”.
Tề Thịnh cuối cùng cũng ngẩng lên nhìn tôi.
Tôi chờ câu nói: “Muốn thì sao? Không muốn thì sao?” của anh ta.
Nhưng chờ một hồi lâu cũng không nghe thấy gì.
Thế là tôi đành tự mình tiếp tục bằng giọng nghiêm túc “Nếu muốn thì hãynghe theo lời của thiếp; nếu không muốn thì hãy sớm nhường ngôi Thái tử, để người khác thay chỗ của chàng”.
Đôi mắt của Tề Thịnh đảo mộtvòng, cũng coi như đã có chút phản ứng, nói bằng giọng lạnh lùng như cũ: “Nghe theo lời nào của nàng?”.
Tôi nói vẻ trịnh trọng: “Hoàncảnh của chàng hiện giờ rất khó khăn, bên ngoài thì kẻ thù mạnh đangnhòm ngó, bên trong thì huynh đệ tranh giành, đi sai bất cứ bước nàocũng không bao giờ đứng dậy được”.
Tề Thịnh không nói gì. Tôi sợrằng mình nói dài sẽ lộn xộn nên quyết định đi thẳng vào vấn đề: “Namnhi đại trượng phu nên lấy sự nghiệp làm trọng, khắp chân trời đâu đâucũng có hoa thơm cỏ lạ, vì sao lại cứ đắm đuối với một nhành hoa!”.
Tề Thịnh mỉm cười: “Ồ? Sau đó thì sao?”.
“Trước hết hãy xa rời Giang thị”, tôi nói, “Nhất là đừng nói những lời ngốcnghếch kiểu như: Một đời một kiếp chỉ có mình nàng. Đây đâu phải là lờicủa bậc đế vương!”.
Tề Thịnh lặng lẽ nhìn tôi, ánh mắt rất phức tạp.
Nhân cơ hội ấy tôi tiến tới: “Chàng có biết trên đời này thứ gì thừa nhất không?”
Lần này Tề Thịnh có vẻ đã chú ý hơn, khẽ hỏi lại: “Thứ gì?”.
Tôi vỗ mạnh vào đùi: “Đàn bà! Nếu chàng đã làm hoàng đế rồi, hậu cung có cả ba ngàn mỹ nữ xinh đẹp yêu kiều, mỗi người một vẻ, chàng muốn loại nàomà không có? Việc gì cứ phải gắn với một người? Với điều kiện như chàngthì ngày nào chẳng có người đẹp kề bên, đêm nào chẳng được làm chú rể cơ chứ!”.
Khóe môi của Tề Thịnh khẽ giật giật, nhưng vẫn không nói gì.
Nhìn Tề Thịnh dường như không có chút lay chuyển nào, tôi đành thay đổi cách thức, quyết định nói thẳng nói thật: “Chàng thích Giang thị cũng đượcthôi, dỗ dành một chút, nói dối một chút cũng được, nhưng đối với kiểungười như cô ta thì nhất định không được chiều chuộng. Chàng chiều cô ta một ngày thì cô ta làm nũng, chiều hai ngày thì cô ta sẽ làm bộ làmtịch, chiều ba ngày thì hay rồi, đến chuyện dỡ cả mái nhà cô ta cũng cógan làm. Hơn nữa, bây giờ chàng là Thái tử, còn Giang thị là Triệu vương phi, dù chàng có thích hơn nữa thì cũng làm được gì? Chỉ giúp ngườikhác tóm được đuôi chàng, kéo chàng khỏi ngôi vị Thái tử mà thôi! Chỉkhi chàng làm hoàng đế rồi thì đàn bà trong thiên hạ đều là của chàng,em dâu thì sao nào? Tìm ra một kế điều Triệu vương đi xa, nửa năm cũngkhông về được một lần, Triệu vương phi chẳng phải là để sẵn cho chàngvụng trộm rồi sao? Chỉ một điểm cần phải chú ý, đó là ngày giờ phải tính cho chính xác, một khi Giang thị có mang, chàng phải triệu Triệu vươngvề, dù không lừa được Triệu vương thì cũng sẽ lừa được những ngườikhác...”.
Sắc mặt của Tề Thịnh tối sầm lại.
Tôi lập tứcchuyển hướng khác: “Nếu chàng thực sự yêu thích Giang thị kia thì hãydứt khoát làm cho Triệu vương chết vì đại nghĩa là được ngay thôi, sauđó để Giang thị giả như thủ tiết theo chồng. Tiếp theo, chàng bí mật đưa Giang thị đi giấu. Sáu tháng, nửa năm sau lại giả làm con gái, connuôi, cháu gái, cháu nuôi của một sứ thần nào đó, đón trở về cho gianhập hậu cung. Như thế thì Giang thị muốn có danh phận là Quý phi, Thụcphi hay Đức phi gì mà chẳng được! Chàng đã là hoàng đế rồi, ai dám nói'không' nào!”.
Sắc mặt của Tề Thịnh càng tối hơn trước.
Tôi nghĩ, không lẽ những lời vừa rồi vẫn không trúng tâm sự của anh ta sao?
Vì thế, tôi vội bổ sung thêm một câu: “Có điều, thiếp khuyên chàng khôngnên đưa Giang thị vào trong cung. Dạng đàn bà như vậy đưa vào nhà rồilập tức sẽ thay đổi ngay…”.
“Bộp!”
Tề Thịnh đột nhiên cầm thư tập đập mạnh xuống trà kỷ, sắc mặt xanh mét nhìn tôi.
Tôi đã nói rồi mà, tôi là người không biết khuyên nhủ người khác.
Tề Thịnh hỏi bằng giọng lạnh lùng: “Rốt cuộc nàng là ai?”.
Câu hỏi này khiến tôi giật thót, mồ hôi tôi túa ra. Tuy tôi chưa có kinhnghiệm xuyên không[2], nhưng cũng đã đọc được mấy cuốn sách về nó. Đếntrẻ con xuyên không cũng biết phải giấu sự thật về xuyên không, tôi dùsao cũng là một người đàn ông chân chính, liệu có thể nói cho anh tabiết rằng tôi chính là người xuyên không không?
[2] Xuyên không: chỉ việc nhân vật vượt qua thời gian, không gian trở về quá khứ hoặc tiến đến tương lai.
Có lẽ tôi nên nói cho anh ta: Thực ra, tôi mới thực sự là Trương thị,trước đây tôi cứ dùng thể xác của Trương thị, còn Trương thị thì dùngthể xác của tôi. Bây giờ, tôi đang dùng thể xác của tôi mà cô ta đã dùng mười mấy năm, mà cô ta thì dùng thể xác của cô ta mà tôi đã dùng haimươi mấy năm. Tính đi tính lại tôi đã dùng thể xác của cô ta nhiều hơnmấy năm, cũng xem như lời được kha khá rồi.
Như vậy, tôi dùng của cô ta và cô ta thì dùng của tôi nhưng vấn đề là dù tôi có nói rất rõthì Tề Thịnh liệu có nghe hiểu nổi không?
Kiểu người như anh ta rất dễ phạm phải hai sai lầm:
Một là đánh giá cao trí tuệ của bản thân;
Hai là đánh giá cao trí tuệ của người khác.
…
Tề Thịnh vẫn nhìn tôi bằng đôi mắt lạnh lùng.
Tôi vội đưa tay nâng đôi bồng đảo căng tròn của Trương thị, nói bằng giọngnhẹ nhàng, chậm rãi: “Điện hạ, thiếp là Thái tử phi của chàng”.
Chà! Nặng trịch cả tay thế này, nếu không mặc áo lót thì sớm muộn gì cũng xệ xuống cho mà xem!
Tề Thịnh cười khẩy hai tiếng, không nói câu nào.
Trán tôi đã hơi đổ mồ hôi nhưng vẫn cố giữ vẻ mặt thật bình thản.
Tề Thịnh nhìn tôi chăm chăm một hồi, có lẽ không phát hiện thấy điều gìnên chỉ cười nhạo một tiếng, nhổm người dậy lấy ra một cuốn sách từtrong ngăn kéo bên sườn xe ném cho tôi: “Mau đọc thuộc đi!”.
Tôi đón cuốn sách, mở ra xem, trong đó in rõ chuyện của chín chục người từ lớn đến bé trong gia tộc họ Trương!
Tôi ngẩng đầu nhìn Tề Thịnh, lại cúi đầu nhìn cuốn sách, rồi lại ngẩng đầu lên nhìn Tề Thịnh...
Không lẽ tôi đã nhìn nhầm? Hay là tôi đã phạm phải sai lầm thứ ba?
Đánh giá thấp trí thông minh của Tề Thịnh?
Tề Thịnh nhìn tôi bằng ánh mắt sắc bén rồi nói bằng giọng lạnh tanh: “Nếulần này nàng còn để xảy ra bất cứ một sai sót nhỏ nào, lúc trở về ta chỉ còn cách tiếp tục cấm cung nàng”.
Tôi vội vàng gật đầu: “Vâng”.
Tề Thịnh lại nói tiếp: “Sau này ta làm hoàng đế, nàng sẽ là hoàng hậu. Nếu ta không thể trở thành hoàng đế, nàng...”.
Tôi vội tiếp lời: “Thiếp sẽ làm quả phụ!”.
Tề Thịnh nhìn tôi bằng vẻ mặt không chút biểu cảm hồi lâu nhưng không nói gì.
Tôi nghĩ thầm, mình đã biết điều thế rồi, không lẽ vẫn không khiến cho anh ta vừa lòng?
Tề Thịnh cúi đầu chăm chú đọc sách, không thèm để ý đến tôi nữa.
Tôi cũng cúi đầu xuống lật giở bản ghi chép trong tay. Cũng may không quádày, còn chưa đến một trăm trang, cả lời nói đầu và lời cuối sách. Bêntrong có chân dung tô màu của các nhân vật được vẽ một cách rất tỉ mỉ,công phu và sống động...
Ôi, đúng là một cuốn tranh vẽ tay thực sự, làm rất cẩn thận.
Tay nghề tốt như vậy mà lại dùng để vẽ loại ghi chép này, thật đáng tiếc...
Hà hà... thứ tôi nói là... bạn biết đấy...
Bất giác tôi cười thành tiếng.
Tề Thịnh ngẩng lên đưa mắt nhìn một cái, tôi vội thu ngay nụ cười, cúi đầu xuống giả như đang đọc chăm chú.
Mắt nhìn vào cuốn sách, miệng Tề Thịnh chậm rãi nói: “Từ đây về tới nhà họTrương còn hơn một canh giờ nữa, cũng đủ để học thuộc đấy”.
Tôinhẩm tính xem một “canh giờ” đổi ra là mấy tiếng đồng hồ. Một canh giờlà hai tiếng đồng hồ, trong hơn hai tiếng đồng hồ mà phải học thuộc từng này trang sách đúng là một việc khó khăn. Có điều, đều là những mẩutruyện ngắn nên nhớ qua loa cũng không sao, chỉ cần không nhận nhầmngười là được.
Tôi lật cuốn sách xem một cách cẩn thận, trang đầu tiên vẽ một ông già ăn mặc theo kiểu võ tướng, bên cạnh bức vẽ cổ ghimột dòng chữ nhỏ: Hộ quốc Đại tướng quân Trương Sinh, đã mất.
Được, nếu đã qua đời rồi thì lần này về sẽ không thể gặp được.
Tôi lật sang trang khác.
Trang thứ hai là bức vẽ một bà già ăn mặc theo kiểu mệnh phụ phu nhân, có lẽđó là vợ của Trương Sinh, lão thái thái cửa Trương phủ. Tôi chuyển sangđọc kỹ chuyện về bà, nhưng vừa nhìn mấy chữ đã ngây người ra.
Ngôn thị Hộ quốc đại tướng quân thê xuất tự Hà Tây Ngôn thị thành tổ phiNgôn thị chi tộc thân mạo mỹ tính đố kỵ sơ hữu tì kiến sinh nhập tiếungôn vọng kiến vị sinh tư tì nữ tức biên sát chi...
Chữ phồn thểcũng được, lõm bõm cũng có thể nhận được bảy, tám chữ; viết theo hàngdọc cũng có thể chấp nhận được, dùng tay che hai bên thì hoàn toàn cóthể không đọc nhầm hàng.
Vấn đề là: dấu câu tuy không cần phải đúng hoàn toàn, nhưng phải có chỗ ngừng nghỉ thì mới được chứ.
Nhưng ở đây hoàn toàn không có.
Nguyên một trang đầy chữ Khải viết nhỏ xíu, xếp theo hàng dọc, chữ phồn thể,không hề có lấy một dấu câu nào, hành văn theo lối nửa bạch thoại[3]…
[3] Bạch thoại: dạng ngôn ngữ viết của tiếng Hán hiện đại, hình thành từsau đời Đường, đời Tống trên cơ sở ngôn ngữ nói, ban đầu chỉ dùng trongcác tác phẩm văn học thông tục, về sau được dùng phổ biến trong xã hội.
Ái chà chà, đầu tôi muốn nổ luôn rồi!
Vì đọc cả câu rất khó khăn, tôi đành phải nhảy cóc từng chữ, thế nên bấtgiác đọc thành tiếng: “Ngôn thị... Hộ quốc Đại tướng quân... thê xuất…xuất tự Hà Tây... Hà Tây Ngôn thị thành tổ... phi Ngôn thị chi... tộcthân mao mỹ tính đố kỵ... sơ hữu tỳ kiến... sinh nhân tiếu ngôn... vọngkiến vị sinh tư... tì nữ...”.
Sinh tư tì nữ? Tư sinh tì nữ?
Không lẽ viết sai?
Tề Thịnh đột nhiên lên tiếng, giọng lạnh lùng: “Ngôn thị, Hộ quốc Đạitướng quân thê, xuất tự Hà Tây ngôn thị, thành tổ phi ngôn thị chi tộcthân, mao mỹ tính đố kỵ, sơ, hữu tì kiến sinh nhân, tiếu ngôn, vọngkiến, vị sinh tư tì nữ, tức biên sát chi[4].”
[4] Ngôn thị, thêtử của Hộ quốc Đại tướng quân, xuất thân từ Ngôn gia ở Hà Tây, là thânthích của Thành tổ phi Ngôn thị. Tướng mạo xinh đẹp, tính tình hay đốkỵ. Ngày đó, có một nữ tỳ nhìn thấy có nam nhân tiến vào nhà mới tiếnlại cười nói vài câu, bị bà nhìn thấy, cho rằng nam nhân có tư tình vớitỳ nữ này, liền đem tỳ nữ ra đánh đến chết.
Tôi ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn Tề Thịnh.
Tề Thịnh nhìn tôi, hỏi: “Trước khi tới Trương phủ có thể xem xong trang này không?”.
Tôi cúi xuống chăm chú đếm số chữ rồi ngẩng đầu lên nhìn Tề Thịnh: “Cũng không nhiều lắm”.
Tề Thịnh chau mày lại, ném cuốn sách trong tay sang một bên, đưa tay về phía tôi: “Đưa đây cho ta!”.
Nói thực lòng, tôi rất ghét cái giọng điệu này của bọn đàn ông, liền nói ngay: “Không cần đâu, để tự thiếp đọc là được rồi”.
Tề Thịnh hơi sững người, nhướng mày, nói: “Được, nhưng đừng có đọc thành tiếng đấy”.
Nói xong, Tề Thịnh nhắm mắt lại, dựa người vào chiếc gối mềm mơ màng.
Đồ chết tiệt! Ông kễnh, ông giở trò gì đấy? Chẳng qua là ông đây xem không quen thôi. Ông mà đưa ra một văn bản tiếng Anh thì anh còn lâu mới bằng ông đây nhé.
Tôi cúi xuống, bắt đầu phấn đấu...
Sau nửa canh giờ phấn đấu... kết quả... không đến đích.
Nhìn thấy còn hơn nửa quyển, tôi bắt đầu cuống.
Tề Thịnh mở mắt ra: “Đưa sách đây cho ta”.
Lần này thì tôi ngoan ngoãn đưa sách cho anh ta.
Anh ta mở đại một trang, chỉ vào chỗ có hình vẽ, hỏi tôi: “Đây là ai?”.
Chết tiệt, đây đâu phải phụ đạo, là kiểm tra bài trên lớp thì có!
Tôi đột nhiên thấy hồi hộp, cảm giác mình như trở về hồi còn đi học, thầygiáo dạy Địa lý mở tấm bản đồ ra rồi hỏi: Đây là tỉnh nào?
Tôi cứ đứng chôn chân tại chỗ, mồ hôi toát ra đầm đìa, cố vắt óc nhớ xem đó là tỉnh Liêu Ninh, hay Hà Nam hoặc Hồ Nam?
Thầy Địa lý có một sở thích rất không hay, đó là thích đi lại trong khigiảng bài, rồi đột nhiên bước tới trước mặt một học sinh nào đó và đặtcâu hỏi.
Lại còn có một thói quen xấu hơn, đó là nếu như học sinh trả lời sai, thầy sẽ lấy bất cứ thứ gì trên bàn của học sinh đó mà gõvào đầu chủ nhân của nó...
Vì thế hồi ấy, hễ thầy Địa lý đi đến gần chỗ nào, đám học sinh đứa nào đứa nấy đều giật mình thon thót.
Mỗi lần thầy sắp đi tới chỗ tôi, bạn ngồi cùng bàn vội vàng nhắc: Đồ ngốc!Cất ngay hộp bút của cậu đi, cẩn thận không thì lát nữa thầy sẽ dùng nóđể đánh cậu đấy!
Thế là, tôi lập tức cất hết mọi thứ trên bàn,thậm chí còn muốn cất luôn cả cuốn sách Địa lý vào trong ngăn kéo, trênbàn chỉ còn lại tờ giấy ghi bài là tốt nhất...
Tề Thịnh cầm cuốn sách khua khua trước mặt tôi rồi lại hỏi: “Đây là ai?”.
Tôi đưa tay vò đầu, trả lời vẻ thăm dò: “Nhị mẫu? À, không, là nhị bá mẫu?”.
Tề Thịnh mím môi lại, không nói gì.
Tôi vội sửa lại: “À, thiếp nhớ ra rồi, là tam cô mẫu!”.
Tề Thịnh nhướng mày.
Thế là tôi lại sửa lại: “Vậy... chàng thấy giống ai?”.
Tề Thịnh nhìn tôi, một hồi lâu sau mới nói bằng giọng nhẹ bẫng: “Có lẽ là đại đường tẩu của nàng…”.
Tôi vỗ trán: “Đúng thế, chàng nói thiếp mới nhớ ra, chỉ có điều bức vẽ này nhìn có vẻ già hơn...”.
Mặt Tề Thịnh biến sắc, anh ta ném cuốn sách vào người tôi: “Đó chính là bà Phạm thị, mẹ đẻ của nàng đấy!”.
Thôi xong, phen này thì hay rồi, đến mẹ đẻ của mình mà tôi cũng không nhận ra!
Tề Thịnh hành động như vậy, tôi đã bắt đầu không nhịn được, thấp giọng thét: “Thiếp... vẫn chưa xem đến đoạn của bà ấy mà...”.
Tề Thịnh tức quá hóa cười: “Được, được, được... nhưng bà ấy chính là người lát nữa nàng sẽ gặp đấy!”.
Tôi nhặt cuốn sách rơi trên sàn xe, trong lòng cũng thấy tức giận, lát nữatôi sẽ gặp người đó, thế sao anh không bảo từ trước? Có đời thuở nhà aisắp vào trường thi rồi mới cấp tài liệu cho người ta không?
Tôi cũng sầm mặt xuống không nói năng gì.
Tề Thịnh có vẻ bình tĩnh lại, dừng một lát, đột nhiên nói với tôi bằng giọng lạnh lùng: “Còn không lại đây!”.
Tôi nhìn Tề Thịnh, không hiểu.
Tề Thịnh đưa tay day day thái dương, nói với vẻ bất đắc dĩ: “Trước hết tanói cho nàng biết về những người mà lát nữa nàng sẽ gặp. Nàng phải nhanh chóng ghi nhớ, nếu lát nữa mà không ghi nhớ được thì cứ im lặng chớ cónói gì, dù sao cũng không có ai dám hỏi nàng đâu”.
Trước mắt, có lẽ chỉ còn cách tạm thời bám lấy cái chân thối của anh ta mà thôi.
Mặc dù rất không muốn nhưng tôi cũng vẫn phải tiến hai bước tới chỗ của Tề Thịnh.
Tề Thịnh chau mày nhìn tôi, không nói gì.
Bất đắc đĩ, tôi đành lê thân thêm hai bước nữa.
Nói thực lòng, tôi không có thói quen ngồi gần một người đàn ông khác như thế.
Tề Thịnh mặc dù có phần không vừa lòng, nhưng miễn cưỡng cũng coi nhưthông qua, cầm lấy cuốn sách từ tay tôi, lật từ trang đầu, vừa chỉ vàotừng bức hình vừa giới thiệu sơ lược về họ cho tôi. Đoạn đầu là nhữngngười đàn ông chủ chốt trong gia đình họ Trương, Tề Thịnh chỉ nói tênhọ, mối quan hệ của họ với tôi một cách đơn giản, đến phần ghi chép vềnhững người phụ nữ anh ta nói kỹ càng hơn rất nhiều.
Tôi ngạc nhiên, bất giác nhìn Tề Thịnh, bụng nghĩ thầm, Tề Thịnh biết rõ về những người chị em của tôi thật đấy.
Tề Thịnh thấy tôi đang nhìn mình liền dừng lại, giải thích với vẻ bất lực: “Những người phụ nữ này là những người nàng phải tiếp xúc nhiều nhất,đừng có lẫn lộn họ với nhau”.
Tôi hỏi vẻ ngạc nhiên: “Sao chàng lại biết họ rõ thế?”.
Tề Thịnh lại chau mày, cố nén cơn bực bội, đáp: “Bởi vì ta đã xem cuốn sách này một lần rồi!”.
Ồ, không lẽ đây chính là khả năng nhìn một lần là nhớ nổi tiếng sao?
Khi xa giá dừng lại trước cổng chính Trương viên, Tề Thịnh đang nói đến con gái lớn của anh trai bên mẹ của Trương thị.
Tề Thịnh vội gấp sách lại, ném vào ngăn kéo trong khoang xe, dặn dò: “Nghe nói tiểu nha đầu này thân với nàng nhất, lát nữa gặp mặt tuyệt đốikhông được có sơ hở đâu đấy”.
Tôi không thèm để ý, khoát tay:“Chàng yên tâm, một tiểu cô nương mà làm khó được thiếp thì khi trở vềthiếp sẽ tự mình treo cổ lên cành cây phía đông nam!”.
Tề Thịnhđang chuẩn bị bước xuống khỏi xe, nghe thấy thế liền dừng lại, quayngười nhìn tôi: “Cái cây ở phía tây sau điện của nàng, cao thấp, to nhỏđều rất phù hợp!”.
Tôi không ngờ Tề Thịnh cũng có khiếu hài hước lạnh lùng như vậy, nhất thời không biết phải tiếp lời thế nào.
Tề Thịnh nhìn tôi khẽ mỉm cười, quay người bước ra khỏi xe.
Tôi không kịp suy nghĩ gì về thái độ vừa rồi của Tề Thịnh, chỉ đưa tay lên lau mồ hôi, trong lòng cảm thấy hơi lo lắng.
Thì ra, giả vờ làm một kẻ ngốc và giả làm phụ nữ đều khó như nhau.
Các chị em phụ nữ, các chị em cũng thật chẳng sung sướng gì.
Vừa theo Thái tử bước xuống xe đã thấy Lục Ly đứng sẵn ở bên chờ. Nhân lúcđỡ tôi xuống xe, Lục Ly ghé sát vào tai tôi khẽ nói: “Con tiện nhân ấyđã về trước rồi!”.
Nghe Lục Ly nói vậy, tôi ngẩng đầu lên, nhìnthấy Giang thị mặc một bộ đồ trắng đứng phía sau những người đàn ôngquần áo chỉnh tề.
Chà! Cô gái này không hiểu vì sao ngày nào cũng mặc đồ màu trắng thế nhỉ?
Không... sợ bẩn à!
Tôi chợt nhớ đến Tề Thịnh, đại não của anh ta chắc là không xảy ra chuyện thiếu máu tạm thời đấy chứ?
Tôi quay người lại, thấy ánh mắt của Tề Thịnh quả nhiên đang dừng lại trênngười Giang thị, sau đó mới nhìn sang Triệu vương đứng bên cạnh.
May quá, may quá, đại não chỉ bị thiếu máu tạm thời, không phải toàn bộ chạy hết vào tiểu não.
Cùng là đàn ông với nhau, tôi hiểu, đối với những người như anh ta thì giữaviệc điều khiển súng đạn và bị súng đạn điều khiển chỉ có ranh giới vôcùng mỏng mảnh mà thôi.
Sau khi hoàn tất những nghi thức rườm rà, phiền toái thì Tề Thịnh và Triệu vương ở lại ngoài viện, còn Giang thịđi theo tôi vào nhị môn. Vốn dĩ đã chuẩn bị kiệu mềm, nhưng vừa nghĩ đến người khiêng kiệu là các cô gái, tôi liền cảm thấy khó chịu nên dứtkhoát không dùng.
Thái tử phi không ngồi kiệu, Triệu vương phi đương nhiên cũng chỉ có thể đi bộ theo. Suốt dọc đường đi, cô ta luôn giữ im lặng.
Tôi không nén được quay lại nhìn cô ta, không ngờ bị cô ta nhìn thấy, còn mỉm cười, khẽ gọi: “Đại biểu tỷ”.
Tôi quay ngoắt đầu lại... Kiểu gọi này thật quá đả kích người khác.
Nhưng rồi tôi lại không nén được tò mò, rốt cuộc Tề Thịnh thích cô ta ở điểm gì?
Khuôn mặt ư? Chỉ có thể xem là tương đối khả ái, những người có khuôn mặt đẹp hơn cô ta trong Đông Cung còn vô khối.
Thân hình chăng? Tuy đang mặc trang phục mùa xuân nhưng vẫn không nhìn thấy có gì hấp dẫn.
Tính cách ư? Nhưng tính cách của phụ nữ chẳng qua cũng chỉ là mấy kiểu đó mà thôi, liệu khác được mấy phần?
Bây giờ thì tôi thực sự thấy kỳ lạ, rốt cuộc Tề Thịnh thích điểm gì ở côta? Còn thích đến mức khiến cho một cung đầy mỹ nhân phải trở thành góaphụ sống...
Tôi lại quay đầu nhìn kỹ Giang thị một lần nữa vẫn không tìm ra nguyên nhân.
Chẳng lẽ là vì... những điểm tốt bên trong?
Nhưng vừa nghĩ đến đây, chính tôi cũng phải bật cười
Giang thị vẫn tỏ ra rất điềm tĩnh.
Ở nhị môn, một đoàn phụ nữ nhà họ Trương đang đứng chờ, cuối cùng tôicũng đã nhìn thấy vị Ngôn thị mặt thì xinh đẹp nhưng lại rất hay ghenkia.
Đúng là thất vọng quá, không đẹp như trong bức vẽ, chính là điển hình của người đẹp tuổi xế chiều.
Còn cả bà Phạm thị, mẹ của Trương thị, vừa nhìn thấy tôi mắt đã đỏ hoe.
Đám đông nhìn thấy tôi đi tới bèn quỳ sụp xuống vái chào, tôi không nỡ nhìn thấy cảnh bà quỳ xuống trước cháu, mẹ quỳ trước con, vội bảo Lục Ly rahiệu miễn lễ, lúc ấy mọi người mới đứng đậy.
Tôi cũng giả bộchuẩn bị vái chào Trương lão thái thái và Phạm thị nhưng Lão thái tháiđã đỡ ngay lấy tôi, kéo tay rồi nói như muốn khóc: “Đại nha đầu!”.
Những người xung quanh lập tức vô cùng phối hợp lôi khăn tay ra, một nửatrong số họ lập tức nhỏ nước mắt, những người không khóc cũng cầm góckhăn chấm chấm khóe mắt.
Tôi cảm thấy đau đầu, vội nói: “Đừng khóc nữa, đừng khóc nữa!”.
Ai ngờ, tôi vừa nói xong thì những tiếng nức nở nghẹn ngào ban nãy lập tức đổi thành khóc ra tiếng. Bây giờ thì hay rồi, đến Lục Ly cũng khóc theo họ.
Nếu chỉ có một phụ nữ khóc thì tôi còn có thể dỗ được, chứcả một đoàn khóc cùng lúc như thế này... Tôi thậm chí suýt đưa tay lêntrời thề: Tôi, tôi, tôi... thực sự không làm gì có lỗi với mọi người!
Đứng lúc tôi đang đứng ngây người ra thì một cô bé chừng năm, sáu tuổi từtrong đám đông bước ra, mở to đôi mắt tròn xoe nhìn tôi. Thấy cô bé rấtđáng yêu, tôi cúi người xuống đùa: “Cô bé, bé có khỏe không?”.
Cô bé mỉm cười rất dễ thương và gọi tôi: “Cô ơi!”.
Tôi nhất thời đần người.
Chị dâu của Trương thị vội chạy tới lôi tay cô bé, khẽ nói lời xin lỗi vớitôi: “Nương nương tha tội, Thanh nhi còn bé chưa hiểu chuyện”.
Tôi xua tay, cười đáp: “Bé cũng có gọi sai đâu mà phải tha tội?”.
Đám đông cũng cười theo, nhờ thế mà số khăn tay được cất đi cũng kha khá.
Ôi, phụ nữ quả là loài động vật hỉ nộ thất thường.
Trương lão thái thái coi như đã khóc xong, quay người lại khuyên Phạm thị:“Con cũng đừng khóc nữa, khó khăn lắm Đại nha đầu mới về được một lần,lát nữa mẫu tử hai người cứ từ từ mà hàn huyên”.
Phạm thị gật đầu vâng lời rồi quay sang nhìn tôi bằng đôi mắt hiền từ.
Tôi thấy sởn cả da gà trước cái nhìn ấy. Tôi không phải là con gái nhà người ta, quả thực không xứng đáng với ánh mắt ấy.
May sao, Giang thị đã kịp thời giải vây cho tôi. Từ nãy đến giờ, Giang thịvẫn đứng ở đằng sau đám người, lúc này mới bước ra để hành lễ với Trương lão thái thái. Trương lão thái thái lại được một phen cảm động, cứ cầmtay Giang thị nói chuyện.
Lúc này tôi mới rõ, thì ra Giang thị là con gái của chị gái họ ngoại nhà Trương lão thái thái.
Lục Ly nói rất đúng, đến đời của Trương thị thì đã là chị em họ xa bắn đại bác không tới rồi.
Lúc này, đám đông chẳng hề rút khăn tay ra hưởng ứng, chỉ lên tiếng khuyênTrương lão thái thái đừng quá xúc động. Có thể thấy rõ, thái độ củanhững phụ nữ nhà họ Trương đối với Giang thị không lấy gì làm tốt, thậmchí là coi thường. Đường đường là một Vương phi thế mà họ cứ giả nhưkhông nhìn thấy!
Gia đình mới chỉ có một thái tử phi mà đã lênmặt như thế, nếu sau này tôi thăng chức thành công, bọn họ liệu còn coiai ra gì không!
Chuyện này cần phải chấn chỉnh!
Ngày hôm đó, tôi vô cùng nhàm chán.
Phụ nữ thời xưa tập trung một chỗ cũng không ngoài chuyện ăn ăn uống uống,nghe hát nghe hò, rồi ra sức nịnh hót tôi. Bị tra tấn đến tận khi trờitối, Phạm thị chỉ mới giữ tay tôi, vẫn chưa kịp nói một câu cho ra đầura đũa thì nội thị từ phía ngoài đã chạy vào bẩm báo: Thái tử Tề Thịnhđang nghỉ ở Phong Nghi viện, truyền gọi tôi tới đó.
Chết tiệt, Tề Thịnh, ta ở trong Đông Cung đã tám tháng rồi, anh đã bao giờ cho gọi ta tới. Thế mà vừa về đến Trương gia anh đã gọi ngay được.
Phạm thị vội lau nước mắt, nói: “Dạo trước nghe tin con không được khỏe, trongnhà đã định đi thăm con, hiềm nỗi không thể vào đó được. Hôm nay nhìnthấy con không sao, mẹ cũng yên tâm rồi. Con mau đi đi, dù sao con vẫncòn ở đây mấy ngày, ngày mai mẹ con mình nói chuyện cũng được”.
Có lẽ thấy sắc mặt tôi không được tốt, Phạm thị vội khuyên: “Con à, đừngbướng nữa, chẳng có người chồng nào lại không thích vợ mình hiền thục,chỉ cần con nghe lời Thái tử thì nhất định Thái tử sẽ nhận ra những điểm tốt của con”.
Thấy sắc mặt tôi càng tối, Phạm thị hạ giọng khẽnói: “Điện hạ dính chặt lấy con, đó là chuyện vui! Con gái ngốc, còn làm mình làm mẩy gì nữa? Không lẽ Điện hạ cứ chạy theo Giang thị thì mới là chuyện tốt chắc?”.
Tôi nhìn Phạm thị đồng cảm nhưng không nói gì.
Haizz, nếu bà biết con gái không còn là con gái bà nữa, con rể cũng không hềđể lòng dạ ở chỗ Trương thị mà chỉ là sợ tôi làm lộ chuyện.
Lúc đó... bà còn cười được nữa không?
Từ biệt Phạm thị, Lục Ly dìu tôi chầm chậm đi về phía Phong Nghi viện, aingờ đến nửa đường thì gặp Giang thị cũng đang đi tới một viện ngay bêncạnh Phong Nghi viện.
Lục Ly giận dữ nói: “Không biết ai sắp xếpchỗ ở nữa. Đúng là chẳng hiểu chuyện gì cả, ai lại để con tiện nhânGiang thị ở sát vách của chúng ta như thế cơ chứ!”.
Tôi nhìn vào hàng trúc tía giữa hai viện, thầm nghĩ: Đúng là một nơi rất tốt cho những kẻ vụng trộm!
Rốt cuộc là ai sắp xếp chỗ nghỉ như vậy? Đúng là tài giỏi hết mức!
Tôi vừa bước vào viện thì nội thị đã chạy ra bẩm báo Tề Thịnh đang ở thư phòng.
Tôi đắn đo một lát, không để cho bọn Lục Ly đi vào mà một mình theo nội thị đến chỗ Tề Thịnh.
Loại chuyện này vẫn là không nên để cho phụ nữ biết, bọn họ hầu hết đềukhông thể giữ kín bất cứ điều gì, cho dù có trung thành đến mấy cũngthế.
Đèn trong thư phòng rất sáng, Tề Thịnh lại đang đọc sách.
Tôi thấy nhẹ nhõm, đoán mục đích của việc Tề Thịnh đọc sách chẳng khác gì mấy gã vệ sĩ đeo kính đen.
Một là, anh ta không muốn tôi nhìn thấy ánh mắt của anh ta, cũng đồng thời không muốn bộc lộ tâm trạng của mình.
Hai là, thằng nhãi ấy đang giả bộ bình tĩnh.
Quả nhiên, ánh mắt Tề Thịnh không để vào cuốn sách, chỉ bình thản hỏi tôi: “Thế nào?”.
“Cũng được”, tôi đáp.
Tề Thịnh ngẩng lên liếc tôi một cái.
Tôi lập tức kiểm điểm lại mình, ngữ điệu quá vui vẻ rồi, sau này nhất định phải sửa lại.
Tề Thịnh không nói gì, tiếp tục giả bộ như đang chăm chú đọc sách, thỉnhthoảng lại lật giở một vài trang. Có điều qua số lần lật sách thì có thể biết anh ta không để tâm vào việc đọc.
Thế là tôi cũng bình tâm lại, tìm một chiếc trường kỷ ngồi xuống, lặng lẽ ngắm Tề Thịnh đọc sách.
Khi tôi đã bình tĩnh lại thì Tề Thịnh cuối cùng cũng không bình thản đượcnữa, đột nhiên hỏi tôi: “Nàng có điều gì muốn nói không?”.
Tôi ngẫm nghĩ một lát rồi thăm dò: “Chàng muốn nghe về chuyện gì?”.
Tề Thịnh nhìn tôi: “Vì sao đến cả người trong nhà mình nàng cũng không nhận ra?”.
Tôi hỏi lại: “Vì sao đến cả giới thiệu về các nhân vật trong nhà họ Trương mà chàng cũng phải chuẩn bị từ trước?”.