Chương 30: Tỉnh Mộng

“Hôm nay trốn học, cũng dời lịch gặp Jake và Tiffany. Tối mai nếu cậu rảnh thì cậu thì gặp Jake được không? Thằng bé nhớ cậu lắm.”

“Ừ ,được.” Thịnh Hoài Nam cười vui vẻ.

Đi tới cột đèn đường dưới toà nhà ký túc, anh bỗng dừng lại, lấy ra một túi giấy lớn từ trong balo đang đeo trên lưng.

“Mình mua hôm đi ngang qua hiệu sách đấy. Định là khi khác tặng cậu, nhưng sáng nay lúc đi ra ngoài chẳng biết thế nào lại muốn mang theo. Vác đi đường mệt muốn chết.”

Lạc Chỉ mở to mắt nhận lấy túi giấy. Tổng cộng sáu quyển sách dày cộp - toàn tập thơ Kahli Gibran.

Anh đã đeo cái đống sách này trên lưng suốt cả ngày? Bị dở hơi à?

Nhưng anh từng nói cái lúc anh thích Diệp Triển Nhan, bạn bè luôn nói anh bị hâm dở đột xuất phải không?

Cô nghĩ mãi, đầu óc hoang manh, cũng không biết nên tỏ vẻ giẩn dữ hay vui mừng.

“Mình... Mình rất thích Kahlil Gibran...Thích “Cát và bọt biển“... Vai cậu... mỏi không?”

Dường như sự lắp bắp của Lạc Chỉ khiến Thịnh Hoài Nam rất hài lòng. Anh khẽ vuốt tóc cô, cũng chẳng để ý xem hành động này có khiến Lạc Chỉ xấu hổ hơn không.

“Thích thì tốt.”

Sau lưng bỗng óc tiếng đọng. Lạc Chỉ quay đầu, thấy một cô gái mặc áo khoác len màu tím đang đạp mạnh vào một chiếc xe. Cô gái ngẩng đầu, để lộ khuôn mặt mình.

Đó là Trịnh Văn Thuỵ.

Lạc Chỉ hơi bối rối, nhỏ giọng hỏi, “Hỏng xe à?”

“Bị tuột xích.” Trịnh Văn Thuỵ không nhìn cô, vẫn đạp mạnh vào bánh sau xe đạp.

“Bây giờ mình mới biết đạp vào bánh xe là cố thể sửa được xích bị tuột đấy.” Thịnh Hoài Nam cười, đôi mắt hơi nheo lại. Lần đầu tiên Lạc Chỉ nhận ra, hoá ra sự lạnh lùng của anh khi bị đánh thức lại đáng sợ đến thế. Cô thấy Trịnh Văn Thuỵ hít sâu một hơi sau khi nghe xong câu này. Trong lúc hai cô gái đang nhìn nhau, Thịnh Hoài Nam bỗng ôm lấy vai Lạc Chỉ, kéo đến cổng ký túc.

Lạc Chỉ đứng trên bậc cầu thang chỗ của vào, Trịnh Văn Thuỵ ở cahcs đó không xa vẫn đang đạp chiếc xe thật mạnh, giống như cô ấy đang coi chiếc xe đó là cô vậy. Khongar thời gian chào tạm biệt của hai người chợt trở nên đầy gượng gạo. Khi Lạc Chỉ thu lại ánh mắt nhìn TRịnh Văn Thuỵ, cô đã bắt gặp vẻ mặt quan tâm của Thịnh Hoài Nam.

“Đừng sợ.” Anh nói.

Cảm giác ấm áp mà anh mang khiến Lạc Chỉ nhẹ lòng. Cô gật đầu, ôm chặt lấy túi đựng sách, góc sách nhọn chọc vào phần bụng cũng không cảm thấy đau, mỉm cười nói, “Thực sự rất cảm ơn cậu.”

Anh đứng đó, thoải mái buông thõng hai tay, “Người phải nói cảm ơn là mình mới đúng, lâu lắm rồi mình không chơi vui như vậy. Chiều mai tới chỗ Jake chơi đúng không? Hôm nay cậu cũng mệt lắm rồi, mau về nghỉ đi.”Cổng ký túc tự động đóng lại, nhưng anh vẫn không đi, cứ kiến quyết đời Lạc Chỉ phải vào trước. Cô nắm nhẹ bàn tay mình, cúi đầu mỉm cười bẽn lẽn như nàng dâu mới, sau đó ngẩng đầu lên gật đầu với anh rồi quay người đi vào.

Nhưng tiếng chân đạp vào chiếc xe vẫn cứ theo Lạc CHỉ mãi, cho đến lúc cô đi vào lỗi rẽ ở hành lang vẫn không ngừng lại.

Cô nhắm mắt, tự nói với bản thân, mình không sai.

Trưa hôm sau Lạc Chỉ đang chuẩn bị gửi tin nhắn cho Thịnh Hoài Nam để báo anh biết thời gian hặp buổi chiều thì nhận được tin anh gửi đến.

“Mình có chút chuyện không đi được. Xin lỗi nhé.”

Đột ngột mà ngắn gọn như vậy. Lạc Chỉ cầm điện thoại sửng sốt một lúc lâu, cảm thấy khó hiểu. Trước tiên cô vẫn trả lời “Không có gì, cậu cứ làm việc của cậu đi”, sau đó bắt đầu ảo não. Nếu lần này tiếc tục cho Jake leo cây, hai đứa nhóc sẽ lôi cô vào nhà kho, thả chó vào cắn rồi khoá kín của mất.

Cô gọi điện thoại mới biết Chu Nhan đi Thượng Hải rồi. Jya nói rằng cô ấy đang muốn liên lạc với cô, bảo rằng hai đứa trẻ hơi sốt nên bảo mẫu đưa đi khám rồi, chiều cô không cần tới.

Mạc dù đỡ khó xử, Lạc Chỉ vẫn hụt hẫng vì cả hai bên cùng cho cô leo cây. Đi qua đi lại mãi trong ký túc, cuối cùng cô cũng nguôi ngoai, thay một chiếc áo kẻ và quần thể thao, ngồi vào bàn mở quyển từ vựng ra học, lúc nghỉ lại xem mấy tập phim truyền hình Anh. Khoảng tầm năm giờ hai mươi, cô mặc thêm chiếc áo khoác len đến căng-tin mua bánh mì.

Lúc ngồi xuống bàn ăn, Lạc Chỉ trông thấy Trương Minh Thuỵ đang đi đến.Miệng cô đang nhai, chỉ có thể khua tay rồi chỉ vào chỗ ngồi trước mắt. Trương Minh Thuỵ có vẻ bất ngờ khi thấy đồ ăn của cô, “Cậu thực sự... tối nào cũng ăn bánh mì đấy à?”

“Mình thấy ngon lắm, tuần nào cũng phải ăn mấy lần. Nhưng chưa biết chừng một lúc nào đó sẽ thấy chán.”

Anh nở nụ cười.

“Lúc nào thấy chán nhớ bảo mình nhé.”

“Tại sao?”

“Không sao cả.” Trương Minh Thuỵ cúi đầu ăn cháo.

“À này, giờ Pháp luật hôm qua sao cả cậu với Thịnh Hoài Nam đều trốn học thế? Chắc không phải đi hẹn hò đấy chứ?”

Lạc Chỉ đang suy nghĩ xem có nên nói thật không thì chuông điện thoại vang lên. Cô thực sự rất muốn khen ngợi mạng viễn thông này, mỗi khi cô khó xử đều có điện thoại cứu nguy đúng lúc.

Là mẹ. Lạc Chỉ vừa ăn bánh mì vừa nói chuyện với mẹ. Lúc cô cúp máy thì Trương Minh Thuỵ đã ăn xong.

“Cậu ăn nhanh thế?” Lạc Chỉ ngạc nhiên.

“Cậu nói chuyện điện thoại lâu quá thì có.”

Cô hơi ngại, dù sao thì bỏ mặc bạn ở đó mà nói chuyện điện thoại cả buổi thật không lịch sự cho lắm. Cô vội cắn thêm mấy miếng bánh, nhét thật nhiều rau vào miệng, ra vẻ vội vàng để tỏ thành ý. Trương Minh Thụy cau mày nhìn Lạc Chỉ rồi đưa tay ra giữ đũa của cô, “Thôi được rồi, cẩn thận nghẹn đấy.” Lạc Chỉ lại thong thả ăn. Người trước mắt nhàn nhã tựa lưng vào ghế, hai tay đặt sau gáy, nhìn cô chăm chú. Điều này khiến Lạc Chỉ hơi khó hiểu.

“Cậu chưa ăn no à?”

“Muốn đuổi mình hả?” Anh trừng mắt với cô.

“Không, không phải đâu...” Lúc Lạc Chỉ xua tay, Trương Minh Thụy đã thu dọn bát đũa đứng dậy.

“Thôi được rồi, mình đi đây. Mình còn phải mua đồ ăn cho anh cả và Thịnh Hoài Nam nữa.”

Bàn tay Lạc Chỉ đang vươn ra định ngăn anh chợt dừng lại giữa không trung.

“Sao cậu ấy không tự đi ăn?” Cô hỏi.

“Ai biết được. Sáng ngủ dậy đã thấy lạ rồi, chơi game cả ngày trong ký túc mà không sợ hoa mắt. Anh cả thì càng dã man hơn, nằm cả ngày trên giường đọc “Đại Đường song long truyện”, bữa trưa chính là bánh chiên hoa quả mình mua về. Nói cho cậu biết chứ, đây chính là chỗ bất lợi của việc yêu xa đấy. Không có bạn gái ở bên mỗi ngày, ai cũng trở nên lười biếng...”

Trương Minh Thụy vẫn đang nói tiếp nhưng Lạc Chỉ đã không nghe nữa. Cô thẫn thờ cắn bánh mì, thẫn thờ chào tạm biệt Trương Minh Thụy.

Anh bảo là anh có việc cơ mà?

Lồng ngực bỗng dưng đau nhói, nhưng cũng không đau đến mức tan nát cõi lòng, sống dở chết dở. Cô thu dọn bàn, quay về ý túc, đeo tai nghe tiếp tục xem phim truyền hình, phải cố lắm mới tập trung được.

Trước khi ngủ Thịnh Hoài Nam không gửi tin nhắn chúc ngủ ngon. Cô rất muốn hỏi đã có chuyện gì xảy ra, nhưng nghĩ một lúc cuối cùng vẫn tắt máy.

Sáng thứ Hai lại bắt đầu đi học như bình thường. Dường như Thịnh Hoài Nam lại một lần nữa biến mất trong thế giới của cô, cô muốn nắm giữ cái gì cũng vô ích. Thứ cô có thể nắm giữ chỉ là mấy tin nhắn, nhưng càng nghĩ càng không tìm ra được cách mở đầu nào thích hợp. Cô cho rằng hai người đã rất gần gũi nhau, nhưng cũng phải thừa nhận rằng anh đã tới gần cô rất dễ dàng, chỉ cần bước đến là có được nụ cười của cô. Còn cô đã đi sau lưng anh nhiều năm, muốn đuổi kịp anh mà khó vô cùng. Bao nhiêu năm như vậy cô đã chẳng có dũng khí để thực thiện, mà hiện giờ vẫn thế.

Cảm giác ngăn cách hiển hiện rõ ràng. Sau khi xua tan hết những ngọt ngào mơ hồ của mấy ngày trước, cô chợt thấy anh vẫn đang ở nơi xa cô lắm, còn thứ lọt được vào mắt cô chỉ có bóng lưng anh mà thôi.

Ba ngày liên tiếp Lạc Chỉ gặp Trương Minh Thụy ở căng-tin, anh cũng xếp hàng mua bánh mì như cô. Lạc Chỉ vẫn không nhắc tới Thịnh Hoài Nam. Cô lo cho anh nhưng cũng giận anh, càng cảm thấy nản lòng vì bản thân mình đến bây giờ vẫn còn bị anh chi phối. Dẫu rằng từ rất lâu về trước cô vẫn luôn như vậy.

“À phải rồi, Thịnh Hoài Nam bị cảm, mấy hôm nay chẳng biết thế nào mà không nói chuyện gì, cũng chẳng để mắt đến ai, ăn cũng không tử tế, ốm nặng lắm... Này, hai người các cậu... Thực ra mình không biết các cậu có thật là... Nhưng mà...”

Trong lúc Trương Minh Thụy vất vả tìm từ để diễn đạt, Lạc Chỉ lại đưa mắt nhìn dãy cửa sổ ở tòa nhà xa xa. Anh bị cảm sao...

Có một suy nghĩ hiện lên trong đầu bị Lạc Chỉ nén xuống, nhưng lại trào dâng vào lúc cô đang ngồi làm bài tập ở tòa nhà số Một. Cô cảm thấy mình đúng là không đủ quyết tâm. Trên cuốn sách tiếng Anh viết chi chít chữ, vậy mà học chẳng vào chút nào. Cô gập sách lại, dọn sạch mặt bàn rồi đeo túi chạy ra khỏi cửa.

Đứng trước cửa tiệm Gia Hòa Nhất Phẩm, cô bỗng hiểu được tâm tình của Giang Bách Lệ khi xưa. Cho dù trong mắt người ngoài như cô, Giang Bách Lệ thực sự quá ngốc, dù Qua Bích không tốt với cô ấy, dù cố gắng không được đền đáp, thậm chí còn bị cười nhạo, nhưng khi đó cô ấy đến đây vào tối muộn để mua đồ ăn nóng hổi cho bạn trai đang ốm, chắc chắn là hạnh phúc lắm. Niềm hạnh phúc xen lẫn với nỗi bi thương đó, đến lúc này cô mới hiểu được.

Cháo thịt nạc trứng muối, bánh ngô ngọt và rau cải xào – toàn những thứ người bị cảm nên ăn. Lạc Chỉ vui vẻ ôm chiếc túi trước ngực chạy nhanh đi, bỗng dưng vấp một cái, chiếc túi trong tay liền văng ra ngoài.

Cô dẫm vào đúng chỗ lún trên mặt đường. Đầu gối khụy xuống đập mạnh vào nền đất, ban đầu không có cảm giác gì, chỉ hơi tê, mấy giây sau cảm giác đau từ xương bắt đầu lan ra toàn thân. Cô cúi đầu cố nhịn, vậy mà nước mắt vẫn rơi xuống.

Chắc là không... tàn phế đâu nhỉ?

Lạc Chỉ không động đậy được, đến lưng cũng cứng đờ ra, mà chân thì mềm oặt, muốn ngồi xuống mà không ngồi nổi, chỉ có thể quỳ ở đó, chống hai tay xuống mặt đất. Trông thấy chiếc túi trắng nằm cách mình không xa, hộp cháo đã lăn ra ngoài, nắp đậy bị rơi làm cháo nóng đổ đầy đất, giờ vẫn còn bốc hơi nghi ngút.

Lạc Chỉ cười khổ. Cô giống như đang diễn phim tình cảm bi kịch, mọi diễn biến đều trùng khớp.

Chỗ cô ngã là một con phố khá vắng lặng, ban ngày còn có người qua lại, sau chín giờ tối trừ những cửa hàng internet còn sáng đèn ra thì các cửa hiệu khác đều đóng cửa lâu rồi. Cô cứ quỳ ở đây một đêm cũng chẳng có ai chú ý.

Không biết qua bao lâu, Lạc Chỉ cẩn thận xê dịch đầu gối. Không đau như cô tưởng, nhưng rất run. Cô di chuyển một cách kỳ quái, chuyển được từ tư thế quỳ sang tư thế ngồi xong mới nhận ra tay mình vẫn chống trên mặt đường giữa mùa đông lạnh lẽo. Giờ hai tay cô cứng và buốt như băng, chỉ nắm nhẹ thôi cũng thấy đau.

Thêm một lúc lâu nữa, cô mới hít sâu rồi đứng lên, chầm chậm phủi đất cát trên người, tập tễnh quay lại Gia Hòa Nhất Phẩm.

Cảm giác nóng lòng muốn mua bữa khuya cho anh giờ đã nguội lạnh. Trái tim cô lạnh như gió đêm đông, giờ mọi cử động đều là vì cố chấp, dù không có ai chứng kiến cũng nhất định phải làm cho xong chuyện.

Người phục vụ rất ngạc nhiên khi thấy cô. Lạc Chỉ cười gượng với cô ấy, giơ hai tay lên, “Mới ngã một cú, bị đổ hết rồi.”

Người phục vụ là một cô bé xinh xắn, nghe thấy Lạc Chỉ nói vậy thì cười thông cảm, dẫn cô đến một bàn cạnh cửa sổ, mang thực đơn và bút đến, một lúc sau còn bưng theo một cốc nước nóng. Lạc Chỉ thổi mãi mới uống được một ngụm rồi mỉm cười cảm ơn. Thức ăn làm xong, cô vào toilet chỉnh trang lại một chút. Người trong gương không đến mức quá nhếch nhác, quần cũng không rách, giống như cảm giác đau đến tận xương tủy khi nãy chỉ là một giấc mơ, chẳng còn lại chút dấu vết gì.

Cô luôn như thế, không bao giờ để người khác nhận ra mình bị tổn thương, dù đó là tổn thương thể chất hay tâm hồn, giống như cô đã nhìn thấu được cuộc sống, không cần phải bận tâm đến người khác nữa. Đinh Thủy Tịnh trách không oan. Cô nói mình không để ý, cũng chẳng muốn giải thích, nhưng lời của người phu xe kia khiến cô trăn trở, nếu như một ngày kia có người vì những hiểu lầm đó mà nảy sinh ác ý rồi làm cô tổn thương, liệu cô có oán giận không?

Lạc Chỉ không nghĩ được nữa. Ngã một cú mà cứ như già đi chục tuổi. Cô lại ôm thức ăn, cẩn thận nhìn mặt đường, đi càng chậm hơn.

Đến dưới tòa nhà ký túc của Thịnh Hoài Nam, Lạc Chỉ mới nghĩ đến chuyện quan trọng nhất: Làm sao để chuyển lên đó?

Ánh mắt của các nam sinh ra vào ký túc khiến Lạc Chỉ cứng cả người. Cô cuống quýt bấm số của Trương Minh Thụy, điện thoại có tín hiệu nhưng không ai nghe máy. Chết tiệt, Lạc Chỉ thầm mắng anh, rồi lại đứng ngẩn ra đó một lúc nữa. Cuối cùng, vì sợ cháo bị lạnh, cô bèn lấy di động ra gọi đến ký túc của họ.

Cô lấy được số điện thoại của phòng ký túc anh từ chỗ đàn chị khóa trên. Còn lý do tại sao mình không gọi trực tiếp cho Thịnh Hoài Nam thì đến bản thân Lạc Chỉ cũng không biết.

Có người nghe máy, giọng nói hoàn toàn xa lạ. Lạc Chỉ thở hắt ra.

“Bạn tìm ai?”

“Xin hỏi có phải ký túc xá của Thịnh Hoài Nam không?”

“Đúng rồi, bạn chờ chút nhé.”

“Đừng gọi cậu ấy!” Lạc Chỉ cuống quýt kêu lớn. Người ở đầu dây bên kia phát hoảng vì khí thế của cô, một lúc sau mới cẩn thận hỏi, “Nữ hiệp, nàng... có đại sự gì chăng?”

Cách nói của người đó khiến Lạc Chỉ bật cười. Tuy nhiên mãi mà vẫn không biết phải mở lời thế nào, cuối cùng cô hít một hơi thật sâu, quyết định nói thẳng. Mau đưa cháo cho xong đi thôi, chân cô đau lắm rồi, muốn về đi ngủ.

“Mình là fan hâm mộ của cậu ấy, nghe nói cậu ấy bị cảm nên mua cháo mang đến, nhưng ngại không dám gặp cậu ấy. Nếu được thì bạn xuống dưới lầu cầm lên hộ mình được không? Phiền bạn rồi.”

Giọng Lạc Chỉ trong trẻo, người ở đầu dây bên kia có lẽ nghĩ rằng có chuyện vui nên lập tức đồng ý, “Được được, xuống ngay đây.”

Nghĩ đến việc đối phương không biết mình, Lạc Chỉ cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Nhìn chàng trai luộm thuộm đi dép lê, mặc quần ngủ đang bước tới, cô nở nụ cười, đôi mắt cong cong như đôi vầng trăng khuyết, lên tiếng chào rồi đưa chiếc túi ra.

“Bạn gái xinh đẹp, tôi phải nói trước với bạn thế này nhé. Cậu Ba nhà chúng tôi ai gặp cũng thích, người hâm mộ có thể gom thành cả đống, muôn màu muôn vẻ luôn. Tấm lòng này của bạn tốt thật, nhưng đừng kỳ vọng cao quá, nếu không sau này lại phải khóc hận thì không hay chút nào.”

Giọng điệu nửa trêu chọc nửa nghiêm túc của đối phương khiến Lạc Chỉ dở khóc dở cười. Cô gật đầu nói, “Cảm ơn bạn, mình biết rồi. Vất vả cho bạn quá.”

Chàng trai có vẻ ngạc nhiên trước sự bình tĩnh của Lạc Chỉ, nghiêm túc nhìn cô một lượt rồi hỏi, “Bạn tên gì?”

“Hỏi cái này làm gì? Bạn cứ bịa ra một tên đi, mình đợi xem có trúng thưởng không.”

Một cơn gió thổi qua nơi mới nửa phút trước còn ấm nóng vì ôm hộp cháo, Lạc Chỉ run nhẹ, đưa tay xoa xoa phần bụng vẫn còn sót lại chút hơi ấm.

Cô quay đầu nhìn tòa nhà ký túc xá nam vẫn bật đèn sáng trưng, lại ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm Bắc Kinh không có lấy một ánh sao, bỗng dưng cảm thấy tất cả đều vô nghĩa.

-Hết chương 30-

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện