Chương 48: Khiêu chiến thất giai (3)
Dịch giả : Tinh Vặn
Nguồn:metruyen.com
Dương Văn Chiêu dẫn Long Hạo Thần đi đến một bên, khom người hướng Long Hạo Thần hành lễ.
Long Hạo Thần nghiêng người vội vàng né sang bên.
“Dương huynh, làm gì thế?”
Dương Văn Chiêu cười khổ nói.
“Ta có một việc muốn xin cậu nhất định phải đồng ý.”
Long Hạo Thần ngẩn ra.
“Là chuyện gì?”
Dương Văn Chiêu nhỏ giọng nói.
“Ta muốn kính nhờ Long huynh đệ giúp ta chiếu cố Anh Nhi.”
“A?” Long Hạo Thần nghi hoặc nhìn gã, nói. “Lúc trước tuyển người, dường như Dương huynh có chọn Anh Nhi, chỉ là nàng ấy không đồng ý. Kỳ thật không cần Dương huynh mở miệng ta cũng sẽ bảo vệ cho nàng ấy thật tốt. Chúng ta là thành viên chung một đội mà.”
Dương Văn Chiêu hơi do dự mới nói.
“Nói thật cho Long huynh đệ, Anh Nhi là vị hôn thê của ta. Hai chúng ta từ nhỏ đã đính hôn. Chỉ là nàng bé có chút phản nghịch, không đồng ý gia đình sắp đặt, cho nên mới có tình huống hiện tại. Mặc kệ nói sao thì ta là vị hôn phu của nàng ấy, nhưng nàng ấy không chung đội với ta. Nên ta chỉ còn cách nhờ Long huynh đệ chăm sóc giùm. Ta nguyện đem giá trị công huân tương lai tặng một phần ba cho Long huynh đệ, thấy sao hả?”
Long Hạo Thần biến sắc mặt, thanh âm cũng trầm thấp.
“Dương huynh, ta nói rồi. Anh Nhi là thành viên trong đội, ta nhất định sẽ bảo vệ nàng ấy. Sao có thể lấy giá trị công huân của huynh? Tốt lắm, nói tới đây thôi.”
Nói xong hắn quay đầu bước đi. Dương Văn Chiêu dùng lợi ích dụ dỗ trong mắt hắn chính là sự sỉ nhục.
Nhìn bóng lưng hắn, Dương Văn Chiêu vỗ trán mình.
“Thật là quan tâm sẽ bị loạn, không nên đối với cậu ta nói lời như vậy.”
Đúng lúc này, Long Hạo Thần chợt dừng bước ngoái đầu nói với Dương Văn Chiêu.
“Ta sẽ bảo vệ tốt mỗi một thành viên trong đội, không để họ bị tổn thương.”
Dương Văn Chiêu gật đầu.
“Long huynh đệ, mới nãy, xin lỗi.”
Long Hạo Thần phất tay quay trở lại bên cạnh bạn bè.
Đúng lúc này, Kỵ Sĩ Thánh Điện thánh kỵ sĩ trưởng Hàn Khiếm dẫn theo mười người đàn ông, tuổi khoảng hơn bốn mươi mặc áo trắng đi vào trong sân. Nhìn thấy ông, mỗi đội Liệp ma Đoàn đều nhanh chóng yên tĩnh lại.
Hàn Khiếm đi đến giữa sân, mười gã đàn ông cao to ở sau lưng ông sắp thành hàng.
“Từ hôm nay trở đi, các ngươi chính thức thành Liệp ma Đoàn cấp sĩ. Chắc các ngươi cũng đã thấy giá trị công huân sẽ cho các ngươi những thứ gì. Đây cũng là nguyên nhân quan trọng vì sao Liệp ma Đoàn được xưng là cái nôi của cường giả. Sau này cần làm cái gì, chắc hẳn các người đã đoán ra. Không sai, tiếp theo sắp sửa tiến hành, chính là đợt thi đấu đoàn đội Liệp ma Đoàn. Một đoàn đội ưu tú chính là nguồn suối sáng tạo kỳ tích. Thi đấu đoàn đội không cần các ngươi mặt đối mặt đấu, như vậy sẽ chỉ lãng phí thời gian. Lát nữa các ngươi sẽ rời khỏi thánh thành. Từ nơi này xuất phát tới biên cương, vượt qua ba tháng hành quân.”
“Trong lúc đó, các ngươi sẽ đối mặt ma tộc hung tàn, nhưng cũng là cơ hội trực tiếp lấy giá trị công huân. Ba tháng sau, đoàn đội có giá trị công huân tổng số cao chính là đứng đầu thi đấu đoàn đội, cứ thế suy ra. Thi đấu đoàn đội chỉ có đứng ba hạng đầu mới được thưởng. Hạng nhất thưởng giá trị công huân một ngàn. Hạng hai là năm trăm, hạng ba là ba trăm. Ta nói đây là mỗi người trong đoàn đội.”
Nên biết cho dù là Long Hạo Thần được quán quân thi đấu cá nhân, chỉ nhận thưởng một trăm công huân. Lúc này Hàn Khiếm lại nói đoàn đội quán quân mỗi người đều sẽ có điểm. Như vậy nghĩa là đội đó có cơ hội thăng cấp hiệu Liệp ma Đoàn! Bỗng chốc mọi người đôi mắt tỏa sáng.
Trên chiến trường, sức mạnh cá nhân ảnh hưởng rất kém. Đoàn đội mạnh hay yếu không đơn giản tùy thuộc vào năng lực cá nhân đội viên. Ai đều có khả năng đạt được vô địch.
Hàn Khiếm tiếp túc nói.
“Đứng sau lưng ta là mười vị Thủ Hộ kỵ sĩ, bọn họ sẽ trở thành người dẫn đầu của các người. Họ đều là ngươi hùng chiến đấu với ma tộc đã nhiều năm. Trên chiến trường các ngươi phải học tập họ. Các vị dẫn đầu về vị trí, xuất phát!”
Liên minh thánh điện cũng vất vả, nơi có thể rèn luyện đương nhiên chính là chiến trường. Muốn cho đoàn đội lớn mạnh, bồi dưỡng ra ăn ý. Như vậy chiến trường tùy thời đều đối mặt sinh tử nguy cơ chính là công cụ dung hợp tốt nhất. Mà vì an toàn của đám nhóc này, liên minh phái ra mười Thủ Hộ kỵ sĩ. Bọn họ không chỉ có nhiệm vụ bảo hộ các tiểu đội Liệp ma Đoàn, đồng thời còn gánh vác tác dụng bồi dưỡng kỵ sĩ hạch tâm Liệp ma Đoàn. Đối với một đoàn đội, kỵ sĩ phụ trách lên kế hoạch, phòng ngự, chỉ huy, vĩnh viễn là trọng yếu nhất.
Mười Thủ Hộ kỵ sĩ chia nhau đi tới trước mặt các tiểu đội Liệp ma Đoàn.
Bên Long Hạo Thần là một người cao to vóc dáng cường tráng hơi giống Tư Mã Tiên. Thoạt nhìn khoảng 40 tuổi, khuôn mặt tựa như đao khắc tràn đầy nghiêm túc. Phía hai bên cổ có vết sẹo, phần đầu bên cạnh cũng có vết sẹo hình tròn bán kính khoảng hai ly.
Đi tới trước mặt mọi người. Cao Anh Kiệt tay phải đặt ngực trái, trầm giọng nói.
“Chào mọi người, ta tên Cao Anh Kiệt. Bắt đầu từ giờ, trong một tháng này ta sẽ là người dẫn đầu. Ta không phụ trách chỉ huy các người chiến đấu, nhưng có quyền lợi tùy lúc điều chỉnh kế hoạch. Nhiệm vụ của ta là bảo đảm sau ba tháng các người có thể rời khỏi chiến trường. Từ thời điểm chúng ta đến chiến trường thì bắt đầu tính thời gian ba tháng. Trước khi xuất phát ta cần biết rõ thực lực của các người.”
Trần Anh Nhi tò mò nói.
“Lĩnh đội, ngài làm sao để hiểu?”
Cao Anh Kiệt liếc nàng một cái.
“Chiến đấu vĩnh viễn là cách kiểm nghiệm thực lực tốt nhất. Các người vừa mới hoàn thành tổ hợp đoàn đội, sợ rằng chưa từng trải qua chiến đấu. Như vậy ta chính là mục tiêu đầu tiên các người phải khiêu chiến.”
Nghe gã nói câu này, người phản ứng trước tiên chính là Tư Mã Tiên và Vương Nguyên Nguyên. Hai người đều thuộc loại hiếu chiến, nếu không sẽ không đem Thuẫn chiến sĩ và mục sư tu luyện thành cường lực chiến sĩ.
Vương Nguyên Nguyên nói.
“Lĩnh đội, ngài cấp mấy?”
Cao Anh Kiệt nhàn nhạt nói.
“Kỵ Sĩ Thánh Điện thất giai. Nhưng khi cùng các người so đấu, ta sẽ không dùng năng lực bay, cũng không triệu hoán tọa kỵ.”
Vương Nguyên Nguyên hưng phấn nói.
“Vậy nếu chúng ta thắng ngài, có được lợi gì không? Thí dụ như giá trị công huân chẳng hạn.”
Long Hạo Thần đều không nói lời nào. Giống như Cao Anh Kiệt đã nói, đội bọn họ vừa mới thành lập, hắn cần quan sát đồng bạn thêm, để quen thuộc đặc điểm của mỗi người. Hiện tại hắn phát hiện một đặc điểm của Vương Nguyên Nguyên, chẳng qua là…
“Thắng?” Khuôn mặt cứng rắn của Cao Anh Kiệt xuất hiện ý cười. “Ta không thể trực tiếp cho các người giá trị công huân. Nhưng nếu các người thắng, ta sẽ thành một đội viên trong đoàn, tạm thời trở thành Thủ Hộ kỵ sĩ nghe theo điều khiển đoàn trưởng. Trên chiến trường ta thu hoạch tất cả giá trị công huân đều chia cho các đội viên.”
“Một lời đã hứa.” Lần này là Long Hạo Thần mở miệng, một tiếng quyết định.
Người dẫn đầu có nhiệm vụ bảo hộ Liệp ma Đoàn bọn họ, đương nhiên không thể trực tiếp gia nhập chiến đấu chung với họ. Chỉ có ở tình huống cực kỳ nguy hiểm mới ra tay. Vị này chính là thánh điện kỵ sĩ thất giai! Nếu gã có thể tạm thời trở thành đội viên, như vậy khi bọn họ liệp ma tộc, vô luận là số lượng vẫn là chất lượng đều sẽ gia tăng. Đến khi đó còn đội nào có thể cùng họ tranh đoạt hạng nhất?
Tuy rằng khiêu chiến thất giai đối với họ mà nói sẽ vô cùng gian nan. Nhưng Cao Anh Kiệt dù sao là Thủ Hộ kỵ sĩ mà không phải Trừng Giới kỵ sĩ. Lại thêm không có gì nguy hiểm, người ta thậm chí không triệu hoán tọa kỵ.
Cơ hội tốt như vậy đâu có lý do không thử chứ?
Nhìn đám thanh niên ra vẻ hưng phấn, Cao Anh Kiệt trong lòng có chút buồn cười. Đám nhóc này! Chẳng lẽ họ nghĩ rằng khiêu chiến vượt cấp là dễ dàng sao? Hơn nữa còn là vượt hai cấp. Nên biết linh lực của Kỵ Sĩ Thánh Điện thất giai chuẩn nhập môn đã cao tới một vạn. Huống chi gã không phải Kỵ Sĩ Thánh Điện bậc một.
Mấy đội Liệp ma Đoàn khác đã theo người dẫn đầu lần lượt rời đi, Hàn Khiếm cũng đã đi. Trong sân kỵ sĩ chỉ còn lại một đội Liệp ma Đoàn bọn họ.
Cao Anh Kiệt tự đi hướng giữa sân, một Thuẫn Bài và một thanh kiếm xuất hiện trong tay gã, không có mặc áo giáp. Thuẫn Bài và thanh kiếm thoạt nhìn chỉ là vũ khí của kỵ sĩ phổ thông, chỉ sợ không đạt tới trang bị ma cấp.
“Đến đây.”
Long Hạo Thần bước lên trước mấy bước đứng đầu đội. Hắn vội mặc vào Thánh Linh sáo trang. Quang mang trắng chợt lóe, kích phát Thánh Linh thủ hộ. Một tầng quang mang sương mù bao phủ quanh thân đồng đội.
“Tư Mã, cuồng hóa. Nguyên Nguyên, chém. Anh Nhi đứng phía sau, triệu hoán. Lâm Hâm phụ trách phòng ngự. Hàn Vũ cùng ta chính diện phòng ngự, Thải Nhi tùy cơ ứng biến. Lên!”
Long Hạo Thần ra lệnh chỉ huy. Đây là lần đầu họ hợp tác, không có ăn ý gì, chỉ có thể dùng ngôn ngữ tiến hành chỉ huy.
Long Hạo Thần vừa nói trên trán xuất hiện quang mang tím, Hạo Nguyệt xuất hiện. Nhưng Long Hạo Thần không cưỡi trên người nó mà khiến nó chờ ở phía sau.
Hàn Vũ cũng mặc xong trang bị, trọng kiếm tay phải mau chóng hoàn thành phù văn triệu hoán. Quang mang vặn vẹo lóe trên đầu y, một ma thú quái dị xuất hiện trên không trung.
Nhìn thấy ma thú này, ngay cả Cao Anh Kiệt là Kỵ Sĩ Thánh Điện đều ngẩn ra. Bởi vì ma thú đồng bạn của y thật là có chút quái.
Là một cái bán kính hai mét nhìn qua lớn cỡ ma bàn nhãn cầu nhỏ. Đúng vậy, chính là một con mắt to, phía dưới mắt còn rũ xuống một cái đuôi đen. Mắt cũng là màu đen, xoay tròn chuyển động. Xung quanh nó không ngừng lóe quang văn vặn vẹo, thoạt nhìn có mấy phần cảm giác kỳ dị.
Cao Anh Kiệt kinh ngạc nói.
“Đây là Tà Nhãn? Thật là đồng bạn ma thú ít gặp!”
Long Hạo Thần cũng ngẩn người. Ban đầu khi hắn chiến thắng Hàn Vũ, y không hề triệu hoán ma thú.
Tà Nhãn to lớn cứ như vậy ở trên đỉnh đầu Hàn Vũ bay bềnh bồng, con mắt không ngừng chuyển động. Quang mang vặn vẹo dường như từ giữa con mắt nó tản ra ngoài.
Tác giả: Đường Gia Tam Thiếu