Chương 442: Đăng võ đài tham chiến
Quy tắc thay đổi.
Muốn thi đấu trên võ đài, trước hết giao nộp 10 ngàn nguyên tinh, đạt được mười thắng liên tiếp, có thể trả nguyên tinh, cũng có tư cách tiến vào vòng kế tiếp. Mặt khác, nếu có thể ở trên đài đứng một canh giờ, cũng có thể coi là mười thắng liên tiếp.
Đây là tư cách thi đấu, kéo dài ba ngày, sau ba ngày tiến hành đấu bán kết, do các võ giả đạt được mười thắng liên tiếp tiến hành đào thải chiến, người cuối cùng thắng được chính là rể hiền của Giang gia.
Biết được tin tức này, da mặt của Lăng Hàn không khỏi co giật, thầm nghĩ Linh Bảo Các thật biết kiếm tiền, ngay cả một luận võ chọn rể cũng có thể chỉnh ra như vậy, trước tiên đấu vòng loại, sau đấu bán kết, quả thực xem như Thiên Kiêu chiến a.
Nhưng không thể không nói, cái này so với trước thì hấp dẫn người hơn nhiều, tình hình trận chiến càng thêm kịch liệt. Mà Giang gia cùng Linh Bảo Các cũng có thể kiếm một món hời, vé vào cửa, phí dự thi đều đủ để kiếm được bồn mãn bát dật.
Người thực lực không đủ, đương nhiên sẽ không lên đài khiêu chiến, này là phải trả 1 vạn nguyên tinh a, ai có tiền tiêu xài như thế? Mà đấu vòng loại chỉ có ba ngày mà thôi, tự nhiên không thể đợi đến ngày thứ ba mới đi tham chiến, vạn nhất thời gian không đủ thì sao?
Nhiều cường giả xuất hiện, Dương Quân Hạo, Lỗ Dương, Vũ Côn Lôn dồn dập ra tay, bọn họ nắm giữ sức chiến đấu tuyệt đối, bởi vậy không người dám tiến lên khiêu chiến, để bọn họ chỉ đứng một canh giờ mà thôi, liền thuận lợi tiến vào đấu bán kết.
Ngày hôm nay Lăng Hàn không có ý định hành động, bởi vì hắn vẫn chưa có dịch dung, liền xem trò vui đi.
Ngày thứ nhất kết thúc, nhân vật trên Thiên Kiêu bảng xếp hạng cao dồn dập thăng cấp, mà rất nhiều nhân vật thành danh nhiều năm cũng ung dung bước vào vòng sau, so ra, những nhân vật trên Thiên Kiêu bảng giới trước càng mạnh mẽ hơn, dù sao cũng tu luyện nhiều hơn mấy năm a.
Ở dưới Sinh Hoa Cảnh, là không chịu nổi mấy năm thời gian a.
Ngày thứ hai, Lăng Hàn dịch dung mình thành Hàn Lâm, cũng tách bọn người Lưu Vũ Đồng ra, đơn độc tiến vào đại đấu thú tràng. Hắn nộp một khối nguyên tinh, tiến vào giữa trường.
- Lăng đại sư!
Phía sau hắn bỗng nhiên vang lên một âm thanh yểu điệu.
Lăng Hàn xoay người lại, giả vờ kinh ngạc nói:
- Ngươi gọi ta phải không?
Ân Hồng lộ ra vẻ kinh ngạc, người này lại không phải Lăng Hàn! Nàng cười nhạt nói:
- Thật không tiện, ta nhận lầm người.
Nàng lẩm bẩm nói:
- Sao giống như vậy nhỉ?
Lăng Hàn thở dài, hắn chỉ dịch dung mặt, không có thay đổi hình thể, người quen thuộc từ phía sau lưng xem, rất dễ dàng nhìn lầm.
Ngạo Phong như vậy, hiện tại Ân Hồng cũng như thế.
Lăng Hàn đi tới chỗ ghi danh, lấy ra 10 ngàn nguyên tinh, cũng báo lên thân phận của hắn:
- Hàn Lâm, hai mươi tuổi, đến từ Phục Vân Sơn.
Hắn bắt được một khiêu chiến bài, nói rõ hắn đã giao phí, chờ sau đó đi khiêu chiến, chỉ cần nộp tấm khiêu chiến bài này lên là được. Hơn nữa, đợi lát nữa nếu như hắn thắng mười tràng, cũng phải dùng tấm khiêu chiến bài này đi lấy 10 ngàn nguyên tinh về, làm mất, vậy xin lỗi, ngươi tự nhận xui xẻo đi.
Hắn tự nhiên không có gì phải khách khí, vừa vặn có một đôi kết thúc chiến đấu, hắn lập tức nhảy lên võ đài.
- Khiêu chiến bài?
Trọng tài lập tức đưa tay về phía hắn.
Lăng Hàn ném khiêu chiến bài tới, đối phương tiếp nhận, nghiệm chứng một phen, sau đó gật gù nói:
- Bắt đầu đi.
- Tiểu tử, ngươi không phải đối thú của ta, vẫn là ngoan ngoãn tự mình xuống, thay ta tiết kiệm chút nguyên lực đi.
Đối thủ là một tráng hán khoảng ba mươi tuổi, thân hình cao lớn, cao hơn người bình thường ít nhất phải hai cái đầu.
Hiện tại dám lên võ đài khiêu chiến, khẳng định đều là người có thực lực, người này là Thần Thai Cảnh, mặc dù mới chỉ Thần Thai tầng một, nhưng dưới bốn mươi cũng có thể xem là cao thủ.
Hắn tu luyện nhiều hơn chừng mười năm, đây chính là ưu thế thật lớn, tự nhiên tự tin tràn đầy.
Lăng Hàn cười nhạt nói:
- Tại sao không phải ngươi lăn xuống?
- Tiểu tử vô tri!
Người kia hừ một tiếng nói.
- Quên đi, ngược lại một quyền là được, không đáng kể! Có điều, nếu ngươi không nghe lời, vậy ta liền giết ngươi!
Hắn dương quyền, nặng nề đánh tới Lăng Hàn.
Trong ánh mắt của Lăng Hàn lướt qua một đạo sát khí, đã như vậy, vậy hắn cũng không cần hạ thủ lưu tình. Hắn tiện tay đấm ra một quyền, oanh… nguyên lực đáng sợ cuồn cuộn, từng đạo mạch văn mở ra, óng ánh phát quang.
Oành!
- Cái gì! Không thể!
Nắm đấm của người kia chỉ vừa tiếp xúc với Lăng Hàn liền nổ tung, sương máu bắn bay, nắm đấm của Lăng Hàn cũng đập đến trước người hắn, nguyên lực khủng bố rung động, trực tiếp oanh hắn thành mưa máu.
Hí!
Trên thính phòng hoàn toàn tĩnh mịch, đường đường cao thủ Thần Thai Cảnh lại bị một quyền đánh nổ, đây cũng quá khuếch đại đi. Nhưng chỉ trong nháy mắt, tiếng hoan hô nổi lên bốn phía, mọi người ngồi ở chỗ này không phải vì xem hình ảnh máu tanh, bạo lực như thế sao?
- Hàn Lâm thắng!
Trọng tài nhìn tên trên khiêu chiến bài, lớn tiếng tuyên bố.
- Hàn Lâm?
- Hàn Lâm là ai, mạnh như vậy đủ để tiến vào hai mươi vị trí đầu của Thiên Kiêu bảng, nhưng rõ ràng chưa từng thấy hắn!
- Ta biết, người này là tân thu đệ tử năm ngoái của Đông Nguyệt Tông, vừa vào tông liền chiến bại Ngạo gia thất tử!
- Cái gì, Ngạo gia thất tử cũng không phải là đối thủ của hắn? Chẳng trách hắn lợi hại như vậy, một quyền liền đánh nổ Thần Thai tầng một.
- Kỳ quái, tại sao hắn không tham gia Thiên Kiêu chiến?
- Có lẽ là Đông Nguyệt Tông không muốn hắn che khuất hào quang của Ngạo gia thất tử, mới không cho hắn tham gia.
- Không sai, Ngạo gia Lão tổ là Linh Anh Cảnh, nếu hắn lên tiếng, coi như Hàn Lâm lại thiên tài cũng chỉ có thể nhịn.
Mọi người trên khán đài nghị luận sôi nổi, mà sắc mặt của Ngạo gia thất tử cũng trở nên khó coi, không nghĩ tới Lăng Hàn lại xuất hiện ở đây. Bọn họ đều bị Lăng Hàn đánh gãy hết răng, tuy hiện tại đã mọc lại, nhưng nỗi đau kia sao có thể quên mất? Hơn nữa, đối phương còn giết em gái của bọn họ!
Phụ thân đại nhân không giết tiểu tử này sao?
Bảy người đều tràn ngập nghi hoặc, lấy khả năng của Sinh Hoa Cảnh, không chỉ không thể giết một tiểu tử Linh Hải Cảnh, thậm chí còn để hắn đột phá Thần Thai. Hơn nữa, mới đi qua bao lâu, người kia liền bước vào Thần Thai Cảnh, tốc độ này quá đáng sợ.
Lăng Hàn đứng trang nghiêm, chờ đợi người khác khiêu chiến.
Chỉ là vừa nãy một quyền của hắn uy lực quá kinh người, trong khoảng thời gian ngắn không người tiến lên khiêu chiến. Coi như có mấy người tự tin không kém gì Lăng Hàn, cũng không có ý định ác chiến với hắn, dù sao quy tắc thi đấu thay đổi, không cần phải tranh đấu vô vị như vậy.
Cho đến khi một canh giờ sắp tới, mới thấy có một người nhảy lên võ đài, đây là một trung niên bạch diện không râu, tóc pha sương mờ mịt, thật giống như đã đi về phía tuổi già, nhưng xem làn da của hắn bóng loáng căng mịn, lại không giống cao tuổi chút nào.
- Ồ, khoái kiếm Dương Thất!
Trên khán đài có người kinh hô.
- Thật là hắn!
- Nghe nói người này không nên hư danh, rõ ràng có thực lực vào Thiên Kiêu bảng, nhưng chưa từng tham gia Thiên Kiêu chiến, nhưng một tay khoái kiếm lại kinh thế hãi tục, có người nói trong cùng cảnh giới không người nào có thể phòng được khoái kiếm của hắn, mặc dù có chút khuếch đại, nhưng đủ để chứng minh thực lực của hắn.
- Lần này có trò hay để nhìn, từ năm năm trước khoái kiếm Dương Thất liền bước vào Thần Thai, lấy thiên phú của hắn, hiện tại làm sao cũng phải là Thần Thai tầng bốn tầng năm chứ?
- Khà khà, xem ra vận khí của Hàn Lâm này không tốt rồi.
---------------