Chương 1069: Bắn giết Ân Nguyên Hương (Hạ)
Ân Nguyên Hương nhất thời trúng chiêu, kiếm thế chậm lại, thân hình cũng hơi ngưng lại.
Có điều, nàng dù sao cũng là đại viên mãn đỉnh cao, thất thần chỉ là chuyện trong nháy mắt, căn bản không thể cho Lăng Hàn đủ thời gian thu nàng vào Hắc Tháp, thậm chí ngay cả thời gian mở lưới cũng không đủ.
Nhưng vào lúc này, Tu La Ma Đế đánh tới, hắn cũng không có vung trảo công kích, mà là một cái hùng ôm, hùng ôm chân chính, ôm lấy Ân Nguyên Hương thật chặt.
Phải biết, hắn cũng chỉ yếu hơn Ân Nguyên Hương một tiểu cảnh giới nhỏ, đối phương thất thần đủ khiến hắn làm được điểm ấy.
- Chủ nhân, ta bắt được nàng!
Tu La Ma Đế hưng phấn kêu lên, đây là cao thủ Sơn Hà Cảnh đại viên mãn đỉnh cao a, hắn ở thời điểm toàn thịnh thấy nhân vật như vậy cũng chỉ có quỳ nghênh, không nghĩ tới hiện tại có thể ngang hàng.
- Buông tay!
Ân Nguyên Hương kinh hãi đến biến sắc, Tu La Ma Đế dĩ nhiên không tổn thương được nàng, nhưng Lăng Hàn đang lấy ra Xích La Tỏa Địa Võng a!
Lực lượng của nàng mạnh mẽ hơn, toàn lực chống đỡ, hai tay của Tu La Ma Đế xuất hiện vặn vẹo, xương cốt bị ép biến hình.
Đổi lại sinh linh bình thường, vậy khẳng định là kêu rên liên hồi, bị đau nào còn khí lực? Nhưng Tu La Ma Đế lại không có chút cảm giác, chỉ ôm lấy Ân Nguyên Hương thật chặt, tranh thủ thời gian cho Lăng Hàn.
Rào, võng lớn mở ra, từ đầu bao phủ xuống.
Nhất thời, cảnh giới của Ân Nguyên Hương cùng Tu La Ma Đế đồng thời rơi xuống một cảnh giới nhỏ.
Ân Nguyên Hương phát uy, cả người có từng đạo Kiếm Khí bay ra, cắt Tu La Ma Đế, thực lực của nàng trước sau cao hơn Tu La Ma Đế một đoạn, tự nhiên chiếm cứ thượng phong tuyệt đối, cắt thân thể của hắn vô cùng thê thảm.
Cũng may hùng khôi lỗi được bí pháp rèn luyện qua, khung xương kiên cố, bằng không sớm bị cắt thành cặn bã.
Lăng Hàn lấy ra cung tên, vận chuyển tiễn thức chung cực.
Khi mũi tên nhắm vào mình, Ân Nguyên Hương nhất thời phát lên hàn ý vô tận, cảm thấy chỉ cần Lăng Hàn bắn mũi tên này ra, nàng nhất định sẽ chết!
Trong khoảng thời gian ngắn, nàng cũng không đi nghĩ đây là tiễn thức gì, vì sao lại bá đạo như vậy, chỉ còn lại một ý nghĩ, là chạy đi, tuyệt đối không thể bị bắn trúng.
Bằng không, chắc chắn phải chết.
- Buông tay! Buông tay!
Khuôn mặt của Ân Nguyên Hương vặn vẹo, nào còn có một chút xíu mỹ nữ mê hoặc, nàng toàn lực ứng phó, không muốn sống thiêu đốt nguyên lực, thậm chí sinh mệnh bản nguyên, kéo Tu La Ma Đế còn có tấm võng lớn kia đồng thời chạy.
Khoan hãy nói, tốc độ thật nhanh.
Chỉ là, nhanh hơn Diệt Long Tinh Thần Tiễn sao?
Vèo, mũi tên nhọn phá không, bắn nhanh về phía Ân Nguyên Hương.
Phốc!
Không có chút hồi hộp nào, mũi tên xuyên qua lưới, bắn tới ngực của Ân Nguyên Hương, máu tươi bão tố, tên dài vào thể, trực tiếp xuyên thấu thân thể của nàng, lại bắn tới trên người của hùng khôi lỗi, oành, dưới cự lực rung động, Tu La Ma Đế không khỏi buông tay, một người một gấu cuối cùng tách ra.
- Tiểu tử, ta muốn giết…
Oành!
Ân Nguyên Hương đang muốn lên tiếng uy hiếp, nhưng toàn bộ lồng ngực bỗng nhiên nổ tung, trên mặt của nàng tất cả đều là vẻ kinh ngạc, cúi đầu nhìn trái tim đã nổ không của mình, dâng lên một ý nghĩ… cái này không phải Bạo Sát Tiễn của Ám Dạ Đường chế tác sao?
Thực sự là buồn cười, thân là sát thủ của Ám Dạ Đường, nhưng chết ở trong binh khí của bản thân làm ra, đây xem như là báo ứng sao?
Nàng còn chưa nghĩ xong, cả người ngã xuống, hồn tiêu phách tán.
Tu La Ma Đế hóa thành yên vụ nhẹ nhàng đi ra nói:
- Chủ nhân, lại hỏng một bộ khôi lỗi.
Đầu tiên là hổ khôi lỗi, hiện tại là hùng khôi lỗi, một ngày cũng chưa tới, đã hỏng hai vật dẫn quý giá.
Lăng Hàn tiện tay ném ra một lang khôi lỗi nói:
- Không có chuyện gì, lại đổi một bộ.
Hắn thu hồi Xích La Tỏa Địa Võng, trước khi hắn đạt đến Sơn Hà Cảnh đại viên mãn, này là bảo vật cực kỳ thực dụng.
Thực sự là phải hảo hảo cảm tạ La gia!
Nếu La Hồng Đạo biết ý nghĩ của Lăng Hàn, nhất định sẽ tức giận đến sôi lên. Này có thể dùng không tốt sao, biết La gia bỏ ra bao nhiêu đời tích trữ không?
- Dọn sạch nơi này, cái gì cũng không lưu lại!
Lăng Hàn muốn chuẩn bị hai tay.
Có thể bọn họ không bao giờ tìm được Bùi Tể thì sao?
Đây là một hòn đảo, vật liệu có hạn, chỉ có ma khí mới sẽ một năm xuất hiện một lần, cuồn cuộn không dứt. Nhưng những tài liệu khác khẳng định là dùng một ít ít một ít, không thể vô hạn sử dụng.
Như Thần thiết gia trì cho khôi lỗi, là Bùi Tể từ sư môn mang ra, hiện tại còn sót lại một bộ phận, lấy đi, coi như Bùi Tể lại thiên tài, nhưng không có vật liệu cần thiết, hắn còn làm sao chế tác khôi lỗi?
Coi như bên người hắn còn mang theo một ít vật liệu, vậy có thể chế tác cũng có hạn, lại muốn trùng kiến một chi đại quân hoàn toàn là đang nằm mơ.
Có chút vật liệu vô cùng quý giá, để Lăng Hàn phi thường hài lòng.
Bởi vì Khôi Lỗi Thuật còn liên lụy tới đúc khí, luyện đan, trận pháp,… bởi vậy, rất nhiều vật liệu chế tác khôi lỗi đều có thể dùng ở ngành khác, Lăng Hàn phân kiếm một hồi, rất nhiều vật liệu đều có thể lấy về bán, bảo đảm có thể thay hắn ôm vào lượng lớn Chân Nguyên Thạch.
Kim Trí Huy cùng Phục Thiên cũng chia một chút, nhưng cái chính tự nhiên là ở Lăng Hàn, chuyện này hai người không có ý kiến, bởi vì xác thực Lăng Hàn xuất lực nhiều nhất, bọn họ nhiều lắm chỉ là phụ trợ.
Nghiêm chỉnh mà nói, bọn họ còn thiếu Lăng Hàn một mạng, không có hắn, phỏng chừng hiện tại hai người đã bị băm thành tám mảnh, trơ mắt nhìn mình bị chế tác thành khôi lỗi.
Bọn họ còn tìm được mấy chiếc thuyền, rất nhỏ, nhưng là dùng yêu thú đặc thù trong vùng biển này làm thành, hơn nữa còn thêm vào chút thiết bị kỳ quái, có thể làm cho thuyền ở trong biển cao tốc tiến lên.
Thuyền như vậy tổng cộng có năm chiếc, bởi vậy, bọn họ mỗi người đều phân một chiếc, còn dư thì bị Lăng Hàn cất đi.
Không quản sau này có hữu dụng hay không, ngược lại không gian của Hắc Tháp lớn như vậy, cũng không sợ chiếm địa phương.
- Lăng huynh. Cáo từ!
- Ngày khác gặp lại!
Kim Trí Huy cùng Phục Thiên nói lời từ biệt, bọn họ cũng vô ý về lại bến tàu Phách Phủ, mà trực tiếp giá thuyền đến bờ biển khác, sau đó từng người rời đi.
Lăng Hàn nhìn theo phương hướng bọn họ rời đi, rất nhanh chỉ còn sót lại một điểm nhỏ. Hắn quay đầu lại, nhìn Thủy Nhạn Ngọc cười nói:
- Thê tử, hiện tại trên đảo này chỉ còn sót lại hai chúng ta, có phải là trước sinh một đám hầu tử lại trở về không?
---------------