Chương 1438: Tại sao đánh ta? (Thượng)
Lăng Hàn không có ngớ ngẩn đến đi hỏi đối phương, nếu không bình dấm chua này phỏng chừng lại lật trời nữa.
Bọn họ rời hẻm nhỏ, tiếp tục đi tới phòng đấu giá, không lâu sau, phòng đấu giá đã ở trước mắt.
- Khổ thiếu, đến rồi! Đến rồi!
Ngoài cửa lớn của phòng đấu giá, Tư Đồ Lâm nhìn xung quanh, nhìn thấy Lăng Hàn cùng Thiên Phượng Thần Nữ sóng vai đi tới, hắn không khỏi lộ ra vẻ vui mừng.
Khà khà, chờ chịu chết đi!
Đáng tiếc, tiểu tử cướp nữ nhân của hắn lại không có mặt!
Triệu Khổ theo ngón tay của hắn nhìn lại, lập tức lộ ra vẻ kinh diễm, nhưng chỉ trong nháy mắt mà thôi, kinh diễm lập tức biến thành kinh hãi.
Hắn tự nhiên nhớ Thiên Phượng Thần Nữ.
Quả nhiên, ánh mắt của hắn hơi lách qua, liền nhìn thấy Lăng Hàn, hàn khí trong lòng nhất thời lan tràn gấp trăm lần, cả người sắp muốn đông cứng.
- Khổ thiếu, cô nàng này không tệ chứ?
Nhưng Tư Đồ Lâm còn không ý thức được chút nào, ở một bên dương dương tự đắc nói.
- Cái gì không tệ?
Lăng Hàn đã đến gần, từ tốn nói.
Tư Đồ Lâm tự nhiên nguyện làm lính hầu, hắn đứng trên bậc thang, trên cao nhìn xuống, chỉ vào Lăng Hàn nói:
- Khổ thiếu coi trọng bạn gái của ngươi! Ngươi rất may mắn, còn không mau đưa bạn gái lên, nói không chắc có thể được Khổ thiếu trọng dụng.
Cái này tự nhiên là từng từ đâm thẳng vào tim gan, dâng nữ nhân của mình lên, còn phải làm chó săn cho người, có may mắn như vậy sao?
- Há, thật sao?
Lăng Hàn cười khanh khách nhìn Triệu Khổ.
- Muội muội ngươi a!
Triệu Khổ đột nhiên phát điên, nhắm Tư Đồ Lâm quyền đấm cước đá.
Hắn đương nhiên phẫn nộ, vừa mới từ trong ma chưởng của Lăng Hàn trốn thoát, nhưng Tư Đồ Lâm lại đẩy hắn vào trong hố lửa! Con mẹ nó, ta và ngươi có thù oán gì chứ, ngươi lại bẫy ta như vậy?
Đánh, đánh không chết tên khốn kiếp ngươi!
Triệu Khổ vốn là tiêu chí nhị thế tổ, ở toàn bộ Đại Xích Dương Đế Triều thật không có mấy người hắn kiêng kỵ, cái này chỉ là thế lực Tinh Thần Cảnh lại dám hãm hại hắn, hiện tại hắn thực có tâm tình đánh chết Tư Đồ Lâm.
- A!
Tư Đồ Lâm kêu thảm thiết, hắn đầu đầy vụ thủy, lẽ nào ánh mắt thẩm mỹ của Triệu Khổ khác với tất cả mọi người, đại mỹ nữ ở trong mắt người khác, với hắn kỳ thực là xấu xí?
Nếu không thì tại sao phẫn nộ như thế chứ?
- Khổ thiếu, tại sao muốn đánh ta?
Hắn ôm đầu, lấy thực lực của hắn đương nhiên không thể là đối thủ của Triệu Khổ, sinh tử đều ở trong một ý nghĩ của Triệu Khổ.
- Đâu chỉ đánh ngươi, bản thiếu còn muốn giết ngươi!
Triệu Khổ điềm nhiên nói, tên này lại giựt giây mình cướp nữ nhân của Lăng Hàn, cái này không phải hại hắn sao?
Bản thiếu cùng ngươi có cừu oán gì a?
Oành! Oành! Oành!
Tư Đồ Lâm kêu thảm thiết, tuy Triệu Khổ phẫn nộ, nhưng hắn càng oan a, sao bỗng dưng vô cớ liền bị đánh chứ?
- Khổ thiếu, ta đến cùng đã làm sai cái gì?
- Khổ thiếu, hạ thủ lưu tình a! Ta chỉ là vì ngươi tìm mỹ nữ, nếu ngươi không hài lòng, chúng ta có thể đổi!
- Đổi muội muội ngươi a!
Trong ánh mắt Triệu Khổ muốn phun ra lửa, lại còn dám nhắc tới chuyện này?
Hắn càng thêm nổi giận.
Nếu có thể, hắn dĩ nhiên muốn chơi mỹ nữ tuyệt sắc như vậy, nhưng then chốt là, Lăng Hàn có bối cảnh Sáng Thế Cảnh, ngay cả pháp chỉ của hắn cũng không cách nào lập công, sát tinh như vậy làm sao trêu được?
- Ngươi tên khốn kiếp này, ta muốn lột da ngươi!
Triệu Khổ ra tay đánh người.
Hắn là nhị thế tổ tiêu chuẩn, có cái gì sẽ sợ, một quyền xuống Tư Đồ Lâm liền tay cụt gãy cốt, chỉ mấy quyền mà thôi, Tư Đồ Lâm liền hoàn toàn thay đổi, cách cái chết đã không xa.
Đáng thương chính là, đến hiện tại Tư Đồ Lâm còn không biết tại sao mình bị đánh.
Thật oan a!
- Dừng tay!
Trong một tiếng hừ lạnh, chỉ thấy một bóng người từ lầu hai nhảy xuống, là một lão giả thân hình cao to, nhìn qua sáu mươi, bảy mươi tuổi, nhưng thân thể rắn chắc, tinh khí thần cực vượng.
Hắn là một vị đại nhân vật của Tư Đồ gia, tên Tư Đồ Kiến Viễn, tuy không phải cấp bậc Lão tổ, nhưng bước vào Tinh Thần Cảnh chính là đại nhân vật, hơn nữa còn là đại cực vị, có thể sánh vai Triệu Khổ.
Tiểu bối trong lúc đó giao thủ cũng coi như thôi, nhưng hiện tại hiển nhiên là muốn đánh ra mạng người, bởi vậy mặc kệ lai lịch của Triệu Khổ lớn bao nhiêu, hắn cũng không thể ngồi nhìn, bằng không người của Tư Đồ gia ở Tụ Phong Thành bị người đánh chết, sau này còn có mặt mũi gặp người sao?
- Lão gia hỏa, ngươi cũng dám vung tay múa chân với bản thiếu?
Triệu Khổ hiển lộ hết tác phong của công tử bột, thế lực không sánh bằng gia tộc hắn, hắn liền dám đắc tội vào chỗ chết.
Tư Đồ Kiến Viễn suýt chút nữa tức điên, từ khi bước vào Tinh Thần Cảnh, chưa từng bị người ngay trước mặt mắng là lão gia hỏa a?
Hắn hừ một tiếng, nói:
- Thả người!
Hắn cũng biết người như Triệu Khổ là không thể nói lý, bởi vậy cũng lười lý luận, chỉ bảo đối phương thả người.
- Nếu như bản thiếu không thả thì sao?
Triệu Khổ căn bản không thèm để ý, ngoại trừ Lăng Hàn nắm giữ bối cảnh Sáng Thế Cảnh hắn không đánh được, dư tử tầm thường, vẫn đúng là không có được hắn để ở trong mắt.
Coi như là người của hoàng thất đương triều, hắn cũng không quá kiêng kỵ, không phải là liều cha sao.
- Vậy chỉ có đắc tội rồi!
Tư Đồ Kiến Viễn ra tay, tóm tới Triệu Khổ. Có điều, hắn ra tay rất chừng mực, chỉ vì cứu Tư Đồ Lâm mà thôi.
- Cũng dám động thủ với bản thiếu?
Triệu Khổ hừ lạnh, trên người hắn có hào quang màu bạc lấp lóe, thần uy lẫm lẫm như Thiên Thần, phản kích về phía Tư Đồ Kiến Viễn.
Ngân Long Chiến Giáp phát uy, vì hắn cung cấp phòng ngự hầu như vô địch, đây là dưới Hằng Hà Cảnh không thể công phá.
Thực lực của Tư Đồ Kiến Viễn vốn chỉ tương đương Triệu Khổ, hiện tại lại thêm Ngân Long Chiến Giáp, tự nhiên hoàn toàn rơi vào hạ phong. Cái này là bởi vì Triệu Khổ nộp lượng lớn Thần Khí cho Lăng Hàn, bằng không chỉ cần có một tấm pháp chỉ, vậy trong nháy mắt liền có thể đánh giết Tư Đồ Kiến Viễn thành cặn bã.
Cũng còn tốt, Tư Đồ Kiến Viễn không có ý nghĩ chết cắn với Triệu Khổ, hắn cố ý dẫn Triệu Khổ truy kích mình, lại bỏ rơi đối phương, quay về cứu Tư Mã Lâm.
Đáng thương Tư Mã Lâm đầy mặt phiền muộn, hắn vẫn không biết tại sao mình bị đánh, điều này làm cho trong lòng hắn có oán khí, làm sao cũng không nuốt trôi. Thậm chí, trọng thương như vậy hắn vốn nên hôn mê, nhưng hiện tại lại trợn tròn hai mắt.
Nếu không tìm hiểu rõ ràng, hắn thực chết không nhắm mắt a.