Chương 1756: Phục kích
Tuy Lăng Hàn chỉ là Tiểu Thánh nhưng từ lúc việc hắn độ thiên kiếp là biết hắn có sức chiến đấu Đại Thánh cấp, thậm chí đến Đại Thánh trung kỳ, hậu kỳ, cực kỳ mạnh.
Nếu tiểu tử này trở thành Trung Thánh chẳng phải là có thể sánh vai với Thánh Vương?
Cộng thêm Lăng Hàn từng đồ Thánh Vương, các Thánh Vương không dám coi thường hắn. Bọn họ xem Lăng Hàn là người cùng thế hệ.
Lăng Hàn đáp lễ lại các Thánh, cười nói:
- Tại hạ chuẩn bị một ít rượu và thức ăn ngon, mời các vị nhấm nháp.
Thần dược trong Hắc tháp ngã xuống một đống nhưng số còn lại được tử lôi tẩy lễ, hiệu quả gấp trăm lần, dùng làm nguyên liệu rất tốt. Lăng Hàn thêm vào một ít lá luân hồi chưa ra tro, hoàn toàn có thể gọi là Thánh dược, nhưng chỉ tính từ góc độ lĩnh ngộ.
Chúng Thánh rất vừa lòng, bữa tiệc xa hoa thế này bọn họ chỉ có thể tưởng tượng chứ tiếc không muốn đãi tiệc.
Lăng Hàn không hề đau lòng, chờ khi Luân Hồi thụ mọc đám lá cây mới thì hiệu quả càng tăng nhiều nữa. Mấy cái này bây giờ không dùng sau này cũng sẽ vứt bỏ.
Sau bữa tiệc chúc mừng là đến tiết mục trao đổi báu vật. Lần trước trao đổi báu vật khoảng mười mấy năm trước, mới có chút thời gian đó kiếm đâu ra nhiều báu vật hơn nữa?
Chúng Thánh cũng không quan trọng vụ này.
Lăng Hàn đã thành Thánh, càng lúc càng đến gần thời gian vào Tiên Vực. Phải xác nhận đối phương có thật sự mang theo tộc nhân của mình vào Tiên Vực không. Người có dã tâm thì suy nghĩ khi nào ra tay, không thì chờ tới lúc Lăng Hàn trở thành Trung Thánh, Đại Thánh thì Thánh Vương cũng không thể trấn áp hắn.
Mặc dù luận đạo đã kết thúc nhưng những Thánh Nhân tìm đủ lý do không chịu đi.
Không khí hơi là lạ, đồ ngốc cũng cảm giác được có điều kỳ cục, có lẽ đang tích lũy bão tố lớn.
Lăng Hàn mặc kệ mấy chuyện linh tinh, hắn bận củng cố cảnh giới. Tiếc rằng tạm thời không thể dùng Luân Hồi thụ, đành nhờ vào thời gian từ từ tích lũy, điều này khiến lĩnh ngộ cảnh giới của Lăng Hàn tiến bộ chậm chạp. Nhưng trì trệ không thể ngăn nguyên lực của Lăng Hàn đến đỉnh Tiểu Thánh.
Hết cách, đã đến bước này rồi, vạn năm tiến một bước đã là nhanh, Lăng Hàn không thể mơ ước xa vời.
May mắn Tiểu Tháp đã nói tối đa hai năm Luân Hồi thụ sẽ phục hồi lại, lần này hiệu quả tăng lên nhiều, một ngày bằng trăm năm dễ như chơi.
Cho nên Lăng Hàn không sử dụng dịch lôi kiếp, dùng nó rồi tham ngộ dưới Luân Hồi thụ là tốt nhất, không thì rất lãng phí.
Không vội vàng một, hai năm nay.
Trên Mộc Đồ tinh dâng lên sóng ngầm.
Đã có mấy Thánh Vương không kiềm chế được, mỗi qua đi một ngày Lăng Hàn lại mạnh lên một phần, khi đến một điểm giới hạn thì Thánh Vương cũng không làm gì hắn được.
Các Thánh Vương có thể khẳng định Lăng Hàn được truyền thừa Tiên Vương, không thì hắn tuyệt đối không tiến bộ mãnh liệt vậy được. Lòng tham thúc đẩy mấy Thánh Vương dấy lên bão tố.
Hôm nay, Lăng Hàn kêu Nữ Hoàng, Thiên Phượng Thần Nữ, Vũ Hoàng, Từ Nhiên, Đinh Bình lại.
- Tình huống hơi không ổn, tất cả Thánh Vương đã sinh ra nghi ngờ ta mất vũ khí bí mật đồ Thánh Vương. Sóng ngầm đã sinh ra, tùy thời sẽ bùng nổ.
Vũ Hoàng gật đầu, gã đã tu ra hơn chín trăm vạn ngôi sao, sắp gặp bình cảnh.
Vũ hoàng trầm giọng nói:
- Tốt nhất là tạm lánh đi, không cần thiết tranh một hơi.
Vũ Hoàng là phe chủ chiến, bá khí không thua gì Nữ Hoàng nhưng cũng không phải loại người huyết dũng. Hiện giờ thực lực của bọn họ thua xa Thánh Vương, đánh bừa chỉ có đường chết, không cần liều lĩnh như vậy.
Từ Nhiên, Vô Tướng Thánh Nhân gật đầu đồng ý. Kẻ làm việc lớn không câu nệ tiểu tiết, đây là rút lui có chiến lược, không có gì phải xấu hổ.
Lăng Hàn trầm ngâm nói:
- Ta muốn mượn cơ hội lần này nhìn xem có ai ôm lòng xấu xa không. Người như vậy... ta tuyệt đối không mang vào Tiên Vực!
Mọi người đều biết Lăng Hàn nặng tình cảm, đã hứa với người sẽ không bao giờ nuốt lời. Lúc trước Lăng Hàn nhận lời sẽ làm hạch tâm dung hợp hai giới, nếu không phải tiến trình quá chậm thì hắn đã trực tiếp phá mở cánh cửa Tiên Vực mang mọi người vào. Nhưng nếu có kẻ ôm lòng muốn hại Lăng Hàn vừa muốn hưởng sái đi vào Tiên Vực thì hắn tuyệt đối không cho phép.
Mỗi người lo chuẩn bị rời khỏi Mộc Đồ tinh.
Hai ngày sau, Thanh Vũ Thánh Nhân đến thăm, đề nghị Lăng Hàn đã thành Thánh thì nên thử làm hạch tâm dung hợp hai giới đi.
Lăng Hàn ngẫm nghĩ, đồng ý yêu cầu của đối phương. Lăng Hàn vốn định thử xem có bao nhiêu người muốn hại hắn, Thanh Vũ Thánh Nhân đã đưa ra lời yêu cầu này thì hắn cũng thuận thế cho người khác cơ hội, lôi hết đám có dã tâm ra ngoài ánh sáng.
Nhóm người Vũ Hoàng đã chuẩn bị xong hết, tổ hợp bốn kẻ tiện Đại Hắc Cẩu thì hoàn toàn không định đi, nói là chờ khi nào Lăng Hàn muốn vào Tiên Vực rồi tìm bọn chúng.
Lăng Hàn đạp trên kim quang đại đạo đi hướng Vân Đỉnh tinh, đây là chiến trường hai giới cách hắn gần nhất.
Giờ Lăng Hàn thành Thánh, không cần dùng Xuyên Vân Thoa nữa. Kim quang đại đạo trải ra nhanh vô cùng, chớp mắt bỏ lại các ngôi sao sau lưng. Giống như lúc trước Hằng Thiên đại lục khai thiên đến bị thiên địa vận chuyển thì tốc độ cũng mau thế này.
Tốc độ của Thánh Nhân là tốc độ nhanh nhất Thần Giới.
Nhưng bỗng có ba kim quang đại đạo từ xa bắn thẳng tới, không đến mức đụng trúng Lăng Hàn, thấy rõ ràng ba kim quang đại đạo và ba đòn công kích dời núi lấp biển.
Đây là sức chiến đấu cấp Thánh Vương, khóa lại đường đi phía trước của Lăng Hàn. Trên dưới, trái phải, đằng trước lại có ba đòn công kích ập đến, cùng là cấp Thánh Vương.
Trong phút chốc Lăng Hàn bị mười tám Thánh Vương công kích phong lại mọi khả năng tiến lùi né tránh của hắn.
Làm sao đây?
Lăng Hàn mỉm cười, hắn biết ngay sẽ bị đánh lén giữa đường, vì hắn đã nói mình sắp đi Vân Đỉnh tinh.
Lăng Hàn động ý niệm, chợt biến mất. Mười tám Thánh Vương công kích đụng vào nhau thành bão vũ trụ khủng bố. May mắn bên này không có tinh thể không thì đã bị văng miểng.
Khi bão tố ngừng lại, mười tám Thánh Vương xuất hiện, bọn họ nhíu chặt mày vì không cảm ứng được hơi thở của Lăng Hàn, như thể hắn chưa từng tồn tại.
Nếu một kích oanh giết Lăng Hàn thành công thì lúc này nên đổ mưa máu.
Mười tám Thánh Vương đều khó hiểu vì đó là một kích tất sát của bọn họ, dù Lăng Hàn trốn vào không gian bí ẩn vẫn khó thoát chết được. Nhưng bây giờ bốn bề trống vắng đáng sợ, không tin được.
Trong Hắc tháp, Lăng Hàn hơi ngạc nhiên vì mười tám Thánh Vương này hoàn toàn lạ mặt.
Trên đời mới có bao nhiêu Thánh Vương?