Chương 1829: Kẻ xui xẻo
Thánh Vương bình thường quỳ dưới đất xin Trưởng Tôn Lương cũng không thèm nhìn cái nào.
Thanh niên tóc đỏ kiêu ngạo nói:
- Ba chiêu!
Nếu gã dốc hết sức có thể đánh ra bảy mươi mốt mắt trên cột đồng, không thua kém nhiều cao thủ hôm nay đến đây. Hạn định trong ba chiêu là thanh niên tóc đỏ đã chừa đường lui rất lớn cho mình.
Nguyên Hưng Bình, Đan Ngọc Tĩnh, Biên Triết nhìn Lăng Hàn. Từ mặt nào đó bọn họ cùng phe với Lăng Hàn, không hy vọng hắn thua. Nhưng Lăng Hàn đến đây toàn nhờ Nữ Hoàng, làm sao khiến người tin tưởng sức chiến đấu của hắn?
Hy vọng có thể chống qua ba chiêu, nếu bị thua trong một chiêu thì bọn họ cũng mất mặt.
Lăng Hàn cười nói:
- Ngươi đã nói ba chiêu vậy ba chiêu đi.
Mọi người không biết ý Lăng Hàn là gì, chỉ có Nữ Hoàng hiểu, ý hắn là chiêu thứ ba mới đánh bại đối thủ.
Thanh niên tóc đỏ tấn công:
- Chiêu thứ nhất!
Thanh niên tóc đỏ xa xa chỉ một cái.
Ầm!
Một ngọn lửa nhỏ bắn ra hóa thành mũi tên bay nhanh hướng Lăng Hàn, cực mau.
Trong cơ thể thanh niên tóc đỏ chảy huyết mạch long tộc, bẩm sinh giỏi điều khiển lửa, tên lửa này uy lực cực kỳ đáng sợ.
Lăng Hàn mỉm cười thổi một hơi vào tên lửa, phụt một tiếng lửa tắt.
Lăng Hàn nói:
- Hôm nay không phải sinh nhật của ta, không cần để cho thổi nến.
- A?
- Ủa?
- Á?
Mọi người ngạc hiên, không ai ngờ thực lực của Lăng Hàn mạnh vậy, một hơi thổi tắt công kích của thanh niên tóc đỏ, thật khó chấp nhận.
Thanh niên tóc đỏ hơi giật mình nhưng không để bụng, chiêu thứ nhất chỉ là thăm dò.
Hai tay thanh niên tóc đỏ hoá trảo:
- Vậy thì đỡ chiêu thứ hai của ta!
Ầm!
Người thanh niên tóc đỏ dâng lên khí thế cường đại, xương sống lưng nhô lên như biến thành con rồng to.
Thanh niên tóc đỏ tấn công:
- Thiên Long Nộ Trảo!
Thanh niên tóc đỏ ấn hai tay, trong phút chốc vảy rồng phủ lên biến thành hai móng vuốt rồng, dài năm trước đè hướng Lăng Hàn.
Chân long bay trên chín tầng trời, được tiếng là thần thú mạnh nhất không phải nói mà thôi.
Móng vuốt rồng của thanh niên tóc đỏ nổi lên các ký hiệu đại đạo, lực lượng quy tắc chuyển động khiến người tim đập nhanh.
Người trẻ tuổi này đặt ở đâu đều xứng là thiên tài, nhưng tại đây gã chỉ là tùy tùng của Trưởng Tôn Lương.
Lăng Hàn mỉm cười thi triển Cực Dạ Chi Ám bao trùm thanh niên tóc đỏ.
Hắc ám vô tận, không ai thấy thanh niên tóc đỏ đâu, Trưởng Tôn Lương cũng vậy. Trưởng Tôn Lương lộ vẻ giật mình, tưởng tượng nếu đánh nhau với Lăng Hàn, bị hắc ám vây khốn thì làm sao phá?
Bùm!
Chỉ trong khoảnh khắc thanh niên tóc đỏ lao ra hắc ám, Trưởng Tôn Lương nhẹ nhõm, cho rằng mình chuyện bé xé to. Xích Long lao ra dễ vậy chứ nói gì gã.
Khóe môi Trưởng Tôn Lương vừa cong lên đã hạ xuống, con ngươi co rút.
Vì thanh niên tóc đỏ lao ra rồi nhưng đường công kích bị lệch, từ ngay mặt hướng Lăng Hàn giờ chuyển sang mé trái, không dính gì đến vạt áo của hắn.
Kích thứ hai của thanh niên tóc đỏ cũng thất bại.
Mọi người giật mình. Nếu Lăng Hàn nghiêm túc hóa giải công kích của thanh niên tóc đỏ thì dù ngươi mạnh mấy mọi người cũng chấp nhận được. Nhưng ngươi thổi một hơi, ném ra đoàn hắc ám đã hóa giải làm người hoàn toàn không xem hiểu.
Sâu không lường được!
Ui, chẳng lẽ đây cũng là một siêu thiên tài?
Thanh niên tóc đỏ đã cảm giác áp lực, liên tục ra hai chiêu nhưng không thể thăm dò được Lăng Hàn sâu cạn:
- Chiêu thứ ba!
Chiêu thứ ba phải thận trọng.
Thanh niên tóc đỏ bắt đầu tích súc đại chiêu, long khí dâng lên toàn thân.
Roẹt roẹt roẹt!
Quần áo rách toạc, nhưng không lo thanh niên tóc đỏ lộ cảnh xuân vì có vảy rồng dày phủ lên người gã rồi.
Thăng Long Kích!
Đây là đại chiêu mạnh nhất của thanh niên tóc đỏ, thiêu đốt tổ huyết, đánh ra một kích trời long đất lở. Có thể nói dựa vào chiêu này bùng nổ thanh niên tóc đỏ là cường giả đẳng cấp tám mươi mắt.
Đương nhiên thanh niên tóc đỏ chỉ giữ trạng thái này được ba giây.
Thanh niên tóc đỏ lao vào Lăng Hàn, rống to:
- Giết!
Tiếng rồng ngâm vang vọng thiên địa.
Lăng Hàn không tránh né, chờ thanh niên tóc đỏ lao tới thì thò tay bóp cổ thanh niên tóc đỏ, vung tay. Xương trong người thanh niên tóc đỏ ít nhất gãy một nửa, gã như người chết tứ chi rũ xuống, không còn chút sức chiến đấu.
Lăng Hàn cười nói:
- Ba chiêu.
Lăng Hàn vung tay ném thanh niên tóc đỏ xuống dưới chân Trưởng Tôn Lương.
Mọi người lúc này mới biết thì ra Lăng Hàn đồng ý ba chiêu là sao.
Với thực lực của hắn hoàn toàn có thể một chiêu đánh bại thanh niên tóc đỏ.
Nguyên Hưng Bình, Đan Ngọc Tĩnh lộ biểu tình thận trọng, tuy bọn họ cũng có thể đánh bại nhưng tuyệt đối không nhẹ nhàng hơn Lăng Hàn.
Đây là một kình địch!
Lúc trước bọn họ lo Lăng Hàn không đủ mạnh khiến họ mất mặt, giờ cảm thấy hắn quá mạnh có thể uy hiếp đến mình.
Mắt Trưởng Tôn Lương cháy lửa giận, Lăng Hàn ném người tới trước mặt gã là có ý gì?
Thị uy sao?
Lúc này một người chen lấn đám đông đi ra, biểu tình uất ức:
- Thánh tử đại nhân xin hãy làm chủ cho ta!
- Là Đồng Lâm.
Trưởng Tôn Lương vốn đang giận trông thấy Đồng Lâm đột nhiên xuất hiện thì trút hết lên đầu đối phương, vỗ chưởng một cái.
Bốp!
Đồng Lâm bị chấn thành mưa máu, thần hồn đều diệt.
Tên này đúng là xui.
Nếu Đồng Lâm chết có biết sẽ rất buồn bực.
Tại sao Trưởng Tôn Lương giết gã? Hoàn toàn không có đạo lý.
Gã bị dao động chiến đấu của thanh niên tóc đỏ và Lăng Hàn làm giật mình tỉnh lại. Đồng Lâm vừa tỉnh dậy liền phát hiện tình trạng đáng xấu hổ của mình, vội vàng từ không gian thần khí lấy quần áo ra mặc, lật đật chạy tới mức. Đồng Lâm tin tưởng Trưởng Tôn Lương sẽ giải oan cho gã, nhưng không bao giờ ngờ Trưởng Tôn Lương một bàn tay đập chết gã, xui chưa từng thấy.
Máu còn tung tóe trên không trung, vài giọt dính trên mặt Liễu Mộ Vũ làm nàng khựng bước chân chạy nhanh.
Liễu Mộ Vũ phát hiện Đồng Lâm chết, bị Trưởng Tôn Lương một bàn tay đập chết.
Có chuyện gì?
Liễu Mộ Vũ sợ hãi mặt trắng bệch, chân run rẩy sợ Trưởng Tôn Lương cho thêm một chưởng oanh giết nàng.
Liễu Mộ Vũ quỳ xuống khóc lóc nói:
- Thánh tử đại nhân tha mạng! Thánh tử đại nhân tha mạng!
Liễu Mộ Vũ ddiêu ngoa vô lý, cực kỳ hung dữ nhưng phải xem là ở trước mặt ai.
Trưởng Tôn Lương lộ vẻ mặt khinh thường, chắc đây là đồ đê tiện dã chiến với Đồng Lâm, thứ ti tiện này dám đến chỗ ở của gã.
Trưởng Tôn Lương lớn tiếng trách mắng:
- Cút!
Liễu Mộ Vũ không dám hó hé tiếng nào lật đật xoay người chạy:
- Vâng vâng vâng!